Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 875 - Chương 875: Đến Rồi

Chương 875: Đến rồi Chương 875: Đến rồi

Lúc Tuần Trực đi ra khỏi căn lều thứ nhất, trên mặt Ưng Đáp đã xuất hiện nụ cười, có chút bội phục thủ đoạn của Tuần Trực. Hắn ta dặn người báo tin cho hãn hoàng Tang Bố Lữ, sau đó lại cùng Tuần Trực đi đến căn lều giam giữ thám báo Đại Ninh khác, Tuần Trực liên tiếp lấy lời khai của mấy người, dường như không có vấn đề quá lớn, chỉ là khi Tuần Trực hỏi có hai người trong số đó dùng một kiểu phương ngôn của người Ninh mà Ưng Đáp nghe không hiểu.

Không có gì bất ngờ, tất cả những người Tuần Trực đã hỏi đều bị ông ta đâm chết. Có mấy lần Ưng Đáp lén nhìn vào từ ngoài cửa, phát hiện một người thư sinh như Tuần Trực mà lúc xuống tay giết người lại mặt không cảm xúc, bộ dạng tê dại này thật sự khắc sâu trong lòng Ưng Đáp.

Cảnh đó thậm chí còn khiến một người đã lãnh binh nhiều năm như Ưng Đáp cũng cảm thấy sợ.

Đêm khuya.

Tang Bố Lữ liếc nhìn Ưng Đáp đến bẩm báo tin tức: "Khanh thấy Tuần Trực người này như thế nào?"

"Có thể dùng, không thể dùng lâu."

Ưng Đáp cúi đầu nói: "Bệ hạ, người này đối với đồng bào của mình còn như thế, làm sao có thể thật lòng thần phục bệ hạ?"

Tang Bố Lữ trầm ngâm một lát: "Người này có thể được trọng dụng, nhưng trẫm lại không thể trọng dụng hắn..."

Y lắc đầu nói có vẻ hơi tiếc nuối: "Cho đến bây giờ, tài trí mà người này thể hiện đều khiến trẫm nhìn với cặp mắt khác. Sự hiểu biết về Ninh quốc, phân tích về quân Ninh, khống chế cục diện chiến đấu, suy tính về tương lai, đó đều là những thứ trẫm cần vào lúc này, trước tiên cứ dùng đã... Khanh phái người trở về truyền tin cho Liêu Sát Lang trước, nói với hắn canh phòng Dã Lộc Nguyên."

Ưng Đáp ngẩn ra: "Bệ hạ, nếu quân Ninh đã định 25 tháng 8 tấn công Dã Lộc Nguyên, chẳng lẽ đại quân không trở về?"

"Trở về?"

Tang Bố Lữ cười ha ha: "Dưới trướng Ninh đế Lý Thừa Đường có bao nhiêu người? Không quá mười vạn, dưới trướng trẫm có đại quân ba mươi vạn binh, để Võ Tân Vũ đi công Dã Lộc Nguyên đi. Dưới trướng Liêu Sát Lang còn có đại quân mấy chục vạn binh, mười vạn kỵ binh của hãn vương Hắc Sơn cũng đã đến, cho dù Võ Tân Vũ có khả năng lên trời xuống đất, làm sao sẽ dễ dàng công phá Dã Lộc Nguyên? Trẫm muốn mượn cơ hội này, tru sát Lý Thừa Đường."

Ưng Đáp ngẫm nghĩ: "Thành Biệt Cổ có mười vạn quân Ninh, sợ là cũng không dễ công phá."

"Thành Biệt Cổ còn có thành?"

Tang Bố Lữ cười nói: "Để mau chóng công phá thành Biệt Cổ, quân Ninh dùng máy ném đá đập đổ tường thành. Cái gọi là đại quân mười vạn, một đường đi gấp cộng thêm một đường chém giết, sớm đã mỏi mệt, mà lương thảo lại không đủ, lúc này là cơ hội tốt nhất để giết Lý Thừa Đường, nếu lúc này không giết, sau này sợ cũng không có cơ hội."

"Nhưng bệ hạ, lỡ như không giết được Lý Thừa Đường mà bên Dã Lộc Nguyên lại không đủ binh lực..."

"Trẫm nói có thể giết thì có thể giết."

Tang Bố Lữ xua tay: "Hạ lệnh cho đại quân tiếp tục xuất phát."

Ưng Đáp thầm thở dài, bệ hạ lấy tự tin ở đâu ra? Ba mươi vạn vây công mười vạn, đây không chỉ đơn giản là vấn đề so sánh số lượng.

"Bệ hạ, không phải nói hôm nay ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn sao?"

"Hành quân ngay trong đêm, đến Thanh Diệp Nguyên."

Tang Bố Lữ quay lại liếc nhìn bản đồ. Thanh Diệp Nguyên là tuyến đường quân Ninh phải qua khi xuôi nam tiến công đại doanh Nam Viện, cách thành Biệt Cổ chẳng qua chỉ hơn trăm dặm, hơn nữa Thanh Diệp Nguyên có địa thế đặc biệt, nếu có thể lợi dụng tốt thì có thể giành chiến thắng trong một trận chiến.

Ưng Đáp vội vàng đi ra ngoài căn dặn, đại quân vừa mới cắm trại xong sau khi nhận được mệnh lệnh liền đồng loạt vang tiếng oán than dậy đất, khó khăn lắm mới dựng được lều trại giờ lại phải dỡ xuống ngay trong đêm, nhưng câu oán hận này lại không dám lớn tiếng nói ra, toàn bộ doanh địa đều làm việc, khắp nơi đều hỗn loạn.

Thành Biệt Cổ.

Tầm nhìn của hoàng đế rời khỏi bản đồ: "Thanh Diệp Nguyên."

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nếu Tang Bố Lữ suất quân lên phía bắc, tất sẽ tập trung hoả lực ở đây. Nơi đây là chỗ đại quân xuôi nam phải đi qua, địa thế lại là nam cao bắc thấp, đại quân xuôi nam nếu tiến công, sẽ tiêu hao nhiều thể lực hơn người Hắc Vũ. Huống hồ nếu Tang Bố Lữ đến, binh lực mang đến sẽ không thấp hơn ba mươi vạn."

Hoàng đế cười cười: "Binh lực dưới trướng hắn không nhiều hơn trẫm gấp ba lần, hắn không dám tới."

Thẩm Lãnh nói: "Thần đã phái người đi Thanh Diệp Nguyên tra xét địa hình, vẫn chưa có tin tức xác thực trở lại. Thanh Diệp Nguyên cách thành Biệt Cổ hơn một trăm dặm, đi về sẽ mất hơn hai ngày, huống hồ bên kia khắp nơi đều là du kỵ của người Hắc Vũ, đây không phải là địa điểm tốt để quyết chiến."

"Đương nhiên không phải."

Hoàng đế nhấc chân lên giẫm một cái thật mạnh: "Là ở đây."

Ông ta đi tới cửa nhìn ra bên ngoài: "Người Hắc Vũ nghĩ thành Biệt Cổ đã phế, nhưng bọn họ không biết và cũng vĩnh viễn sẽ không hiểu dũng khí và quyết tâm của người Ninh."

Từ khi công phá thành Biệt Cổ đến nay đã mười ngày trôi qua, mười ngày, mấy vạn tướng sĩ đã sụp đắp lại tường thành bị sụp đổ, đương nhiên không thể nào là chắc chắn như ban đầu, nhưng tất cả những chỗ hổng đều đã được bịt lại. Mười ngày này không những đã sửa xong tường thành, thậm chí còn bắt tay vào làm xây dựng ủng thành (1) ở ngoài bên tứ môn.

Tốc độ này, tín niệm này, đương thời có thể chỉ có người Ninh có.

"Người Hắc Vũ sẽ mắc lừa sao?"

Thẩm Lãnh lẩm bẩm nói một câu.

Hoàng đế phái đi tổng cộng mười đội người, cả năm trăm tinh nhuệ, có lẽ năm trăm người này gần như đều đã chết rồi, người có thể còn sống đến được thành Hãn Hải đã ít càng thêm ít. Những hán tử trung dũng này ngay từ đầu đã biết mình sẽ có đi mà không có về, có thể đi qua phạm vi khống chế rộng lớn của đại doanh Nam Viện Hắc Vũ gần như là chỉ có thể dựa vào vận may, mà bọn họ cũng đều biết sứ mạng của bọn họ chính là dùng tính mạng của mình để truyền đạt tin tức.

Hôm qua lúc bệ hạ nhắc đến đã gọi những người này là năm trăm nghĩa hổ, bệ hạ còn nói khi chiến thắng trở về nên cử hành quốc táng cho năm trăm anh linh này.

"Lời nhắn bọn họ mang theo là thật."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chỉ cần có một người có thể còn sống đến được thành Hãn Hải, sau khi Võ Tân Vũ nhận được tin tức của trẫm sẽ tấn công Dã Lộc Nguyên. Điều trẫm đánh cược là... Võ Tân Vũ công phá Dã Lộc Nguyên nhanh hơn Tang Bố Lữ công phá thành Biệt Cổ."

Hoàng đế không có tự tin như bề ngoài, Thẩm Lãnh biết vậy, nhưng mà hoàng đế nhất định phải tự tin, trận chiến này thật sự được tính là trận quyết chiến sớm. Trước khi xuất chinh hoàng đế đã nói ông ta sẽ không đánh quá ba năm, Đại Ninh không chịu nổi hao tổn, ông ta cũng không chịu nổi hao tổn. Ba năm... cho dù ba năm có thể đánh bại Hắc Vũ thì quốc lực của Đại Ninh cũng sẽ bị moi móc gần hết, đến lúc đó cục diện thắng thảm như vậy không phải điều hoàng đế muốn.

Ông ta từng ở trong cung, một mình suy đoán vô số lần, tiến hành tuần tự, mỗi một lần suy đoán đều là ít nhất ba năm mới có phần thắng. Hoàng đế lại cùng Binh bộ, và lão viện trưởng, và Đạm Đài đại tướng quân bọn họ suy đoán vô số lần, kết quả đều giống nhau. Bên Binh bộ nhiều lương tài như vậy, dốc hết tâm tư suy đoán cũng không có cách nào để thời gian giành thắng lợi đến sớm hơn một chút.

Cho nên trước khi xuất chinh hoàng đế cũng đã tính toán sẵn, nếu muốn tốc chiến tốc thắng thì chỉ có mạo hiểm.

Người khác mạo hiểm đều không được, chỉ có chính bản thân ông ta mạo hiểm mới được. Tức Phong Khẩu, hoàng đế lấy mình làm mồi, dụ dỗ thành công đại quân ba mươi vạn binh của Bắc Viện Hắc Vũ chủ động tiến công, nhất cử tiêu diệt đại doanh Bắc Viện. Trận chiến này đã lật ngược tất cả suy đoán lúc trước, ngay từ đầu hoàng đế đã không có ý định đánh theo chiến thuật đã định sẵn.

Lần này hoàng đế lại dùng chính ông ta làm mồi, là muốn dụ Tang Bố Lữ.

"Một tháng, có thể được không?"

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Không có không thể, chỉ có thể là có thể."

Hoàng đế ừ một tiếng, lại nhìn về phía Mạnh Trường An: "Hai người các khanh phân công hợp tác. Thẩm Lãnh suất quân xây dựng phòng ngự tường thành, dựng tháp quan sát và tiễn lầu, chế tạo lang nha phách, chuẩn bị những thứ phòng ngự như dầu hỏa vân vân. Còn khanh... Trẫm giao hết tất cả kỵ binh trong đại quân cho khanh, trẫm cần khanh ở ngoài thành và quấy nhiễu người Hắc Vũ, cầm chân một phần binh lực Hắc Vũ. Quân địch sẽ có không ít hơn ba mươi vạn, đến lúc đó tất nhiên là vây kín tứ phía, tất cả kỵ binh của chúng ta cộng lại cũng có ba vạn, cho khanh hết ba vạn người, khanh bảo đảm có một cổng thành sẽ không bị người Hắc Vũ chặn đứng, trẫm không thể để các tướng sĩ giảm sĩ khí. Các khanh đều hiểu, đối với các tướng sĩ mà nói tử thủ một tháng sẽ là sự giày vò như thế nào, việc phòng thủ thành này, ba ngày đã khiến người ta e ngại, mười ngày sẽ khiến người ta tê dại, một tháng sẽ khiến người ta suy sụp."

Mạnh Trường An cúi đầu: "Thần mang một vạn năm ngàn."

Hoàng đế nhìn gã: "Một vạn năm ngàn quá ít."

"Nhất định phải lưu lại một nửa kỵ binh, lỡ như..."

Mạnh Trường An nhìn về phía hoàng đế, lại cúi đầu: "Nhất định phải có đủ kỵ binh bảo vệ bệ hạ rút lui khỏi thành Biệt Cổ."

"Một vạn năm ngàn người không bảo vệ được trẫm an toàn rời đi, nhưng cho khanh hết thì có thể đảm bảo sĩ khí không bị phá vỡ."

Hoàng đế trầm mặc một lát: "Cho khanh hai vạn năm ngàn, trẫm giữ lại năm ngàn, dùng làm kì binh."

Mạnh Trường An cúi đầu: "Tạ bệ hạ!"

Tầm nhìn của hoàng đế lại trở lại bên ngoài cửa, ông ta nhìn về phía nam nói: "Trẫm tin tưởng Võ Tân Vũ. Thẩm Lãnh, trước khi đến trẫm đã nói với khanh, bắc chinh Hắc Vũ, trẫm không phải nhân vật chính... Trẫm khiến cho người Hắc Vũ tưởng trẫm là nhân vật chính, nhưng ngay từ đầu trẫm đã giao trọng trách đánh bại người Hắc Vũ cho Võ Tân Vũ. Chúng ta ở đây đợi hắn một tháng, dùng mười vạn người phòng thủ cuộc tiến công của ba mươi vạn kẻ thù, nếu không thủ được một tháng, trẫm cũng cảm thấy khó tin."

Hoàng đế muốn dùng chính mình làm tiền đặt cược, cho Võ Tân Vũ một đời binh uy.

Sáu ngày sau.

Hoàng đế đi lên tường thành của thành Biệt Cổ nhìn về hướng nam. Từ khi công phá thành Biệt Cổ đến bây giờ vừa mới qua nửa tháng, quân Ninh đã lấp lại những chỗ tường thành bị hổng, hơn nữa còn dùng bao cát đắp tường thành cao thêm. Đây không được tính là kỳ tích gì, kỳ tích là quân Ninh trên dưới một lòng, dùng trong thời gian nửa tháng xây dựng được bốn tòa ủng thành bên ngoài tứ môn thành Biệt Cổ. Ủng thành lắp đặt lượng lớn trọng nỗ, như vậy thì phạm vi bắn của vũ khí tầm xa bên phía quân Ninh sẽ lớn hơn rất nhiều.

"Bệ hạ."

Thẩm Lãnh bước nhanh lên tường thành, chạy đến bên cạnh hoàng đế khom người cúi đầu: "Thám báo gửi tin tức về, đại quân người Hắc Vũ đã đến Thanh Diệp Nguyên. Từ cờ xí có thể phán đoán hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ đang ở trong đội quân đó. Tính sơ sơ binh lực, chắc hẳn là không ít hơn ba mươi vạn người."

Hoàng đế ừ một tiếng, trong ánh mắt có chút ảm đạm, có chút đau lòng: "Tính thời gian, nếu có người có thể giết ra vòng phong tỏa của người Hắc Vũ, lúc này cũng đã đến thành Hãn Hải rồi."

Ông ta quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh: "Hôm nay chính là 25 tháng 8."

Thẩm Lãnh theo bản năng lặp lại một lần: "Hôm nay chính là 25 tháng 8."

Hoàng đế bỗng nhiên cười cười, giống như đang trấn an Thẩm Lãnh, hoặc giống như trấn an bản thân: "Tang Bố Lữ là một người đa nghi rất nặng, lại là một người tự phụ, cho nên hắn sẽ còn cho chúng ta tranh thủ thêm hai ngày. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ phái người tìm hiểu tường tận động tĩnh của thành Biệt Cổ, không có 2 – 3 ngày tìm hiểu, hắn không dám tùy tiện tiến công."

Thế nhưng Thẩm Lãnh lại không cười nổi, ngoại trừ hoàng đế ra, mười vạn tướng sĩ quân Ninh, ai cũng sẽ không cười được.

Hoàng đế ở đây, kẻ thù ở ngoài, nơi này cũng không phải là đất Ninh, là ở sâu trong cảnh nội Hắc Vũ.

Bọn họ là một đoàn quân cô độc, từ xưa đến nay, không có một vị hoàng đế nào ngự giá thân chinh lại dám đánh như vậy cả.

Hoàng đế nhìn vẻ mặt nặng nề của Thẩm Lãnh: "Lấy một địch ba phòng thủ một tháng rất khó?"

Thẩm Lãnh vẫn không nói gì, Mạnh Trường An vốn nên suất quân ở ngoài thành từ dưới thành chạy vội lên với sắc mặt khó coi. Gã sải bước lớn, chạy đến trước hoàng đế khom người cúi đầu: "Bệ hạ... phát hiện rất nhiều quân đội Hắc Vũ cách thành Biệt Cổ trăm dặm về phía bắc, binh lực... binh lực ít nhất không dưới năm mươi vạn."

Sắc mặt hoàng đế lập tức thay đổi.

Một lúc lâu sau, hoàng đế thở ra một hơi thật dài.

"Tâm Phụng Nguyệt đến rồi."

(1) ủng thành: thành nhỏ ở ngoài cổng thành.

Bình Luận (0)
Comment