Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 876 - Chương 876: Người Không Muốn Thua

Chương 876: Người không muốn thua Chương 876: Người không muốn thua

Trên tường thành Biệt Cổ, hoàng đế vịn tay lên lỗ châu mai nhìn ra ngoài thành. Ngay khi nghe được Mạnh Trường An bẩm báo nói phát hiện đại quân Hắc Vũ cách thành Biệt Cổ khoảng trăm dặm về phía bắc là ông ta dường như còn có chút dao động về mặt cảm xúc, nhưng giờ phút này, nhìn ông ta đã bình tĩnh giống như không hề có chuyện gì xảy ra, trên khuôn mặt ấy không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, tất cả điều này dường như đều nằm trong dự liệu.

"Bệ hạ!"

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời cúi người: "Mời bệ hạ rút lui."

Lúc này nếu đi thì còn kịp. Từ thành Biệt Cổ đi về hướng tây nam, không đi hướng chính nam va chạm với đại quân của Tang Bố Lữ, một đường đi hướng tây nam giết về Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, chỉ cần qua Tam Nhãn Hổ Sơn Quan thì truy binh người Hắc Vũ cũng không có khả năng dễ dàng đuổi theo kịp. Tam Nhãn Hổ Sơn Quan cao lớn chắc chắn như thế, ngăn cản người Hắc Vũ sẽ không có vấn đề gì, đừng quên đó là hùng quan có thể ngăn cản Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An.

Lúc này quân địch gần nhất còn cách trăm dặm, tất cả kỵ binh hộ tống hoàng đế rời đi, bộ binh vừa đánh vừa lui, đây dường như tốt nhất sách lược, nhưng sách lược này tất nhiên sẽ có tổn thất thảm trọng. Người chắc chắc có thể rút đi chỉ là kỵ binh do Mạnh Trường An suất lĩnh và bệ hạ, sợ là tất cả bộ binh do Thẩm Lãnh suất lĩnh đều không đi được.

"Trẫm không tin hai người các khanh đều chưa từng nghĩ Tâm Phụng Nguyệt sẽ đến."

Tầm nhìn của hoàng đế vẫn ở ngoài thành: "Sở dĩ người Hắc Vũ cường đại cũng không phải là bởi vì bọn họ nội đấu lợi hại. Trên thế giới này không có bất kỳ một quốc gia nào nội đấu nghiêm trọng mà sẽ cường đại. Đại Ninh cường đại là vì đoàn kết, người Hắc Vũ cường đại cũng là bởi vì đoàn kết. Khi đạt đến địa vị cao như Tâm Phụng Nguyệt và Tang Bố Lữ, bọn họ sẽ không bởi vì nội đấu mà khiến quốc gia diệt vong, trái phải thị phi, bọn họ nhìn thấy rõ ràng."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An liếc nhìn nhau một cái, quả nhiên hai người đều đã đoán đúng.

Đây cũng chính là lo lắng lớn nhất của hai người. Hoàng đế ở ngoài sáng biết Tâm Phụng Nguyệt sẽ đến mà vẫn muốn cố thủ thành Biệt Cổ, bởi vì hoàng đế muốn biến nơi đây thành mấu chốt giành phần thắng. Hai người bọn họ đều đã nghĩ Tâm Phụng Nguyệt sẽ đến, làm sao hoàng đế có thể không nghĩ đến?

Đây mới là ván cược lớn nhất, biến số lớn nhất trong cuộc chiến tranh này.

Hoàng đế nói trận chiến này quyết không thể kéo dài đến ba năm, ba năm quá lâu. Lúc ở thành Trường An Thẩm Lãnh đã từng hỏi hoàng đế có biện pháp gì không, hoàng đế cười mà không đáp. Thật ra lúc đó hoàng đế đã quyết tâm muốn lấy chính mình đi đánh cược thắng lợi của trận chiến này.

"Trẫm không có gì để lo lắng cả."

Hoàng đế chỉ ra ngoài thành: "Tang Bố Lữ có đại quân ba mươi vạn."

Ông ta lại chỉ lên hướng bắc: "Tâm Phụng Nguyệt có đại quân năm trăm ngàn."

Nói xong hai câu này hoàng đế lại cười: "Thoạt nhìn có vẻ khí thế hào hùng, chí tại tất đắc (1), tương quan lực lượng như thế quả thật bọn họ cũng nên nắm chắc phần thắng. Nếu cục diện như vậy mà bọn họ còn không có tự tin thì thật sự không cần phải để vào mắt. Nhưng các khanh biết tại sao trẫm không lo lắng không? Bởi vì... trẫm đánh cược chính mình, mà người Hắc Vũ đã đánh cược quốc vận."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời ngẩn ra.

Hoàng đế khoát tay ra hiệu cho những người khác đều lui xuống trước, chỉ để lại Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An.

"Thần tử trụ cột là như thế nào?"

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An: "Một là quốc gia có thể dựa vào, hai là đế vương có thể dựa vào."

Ông ta nói với ngữ khí bình thản nhưng lại giống như có sức mạnh đi thẳng vào lòng người.

"Các khanh chính là thần tử trụ cột của Đại Ninh, là người trẫm có thể dựa vào. Thẩm Lãnh khanh có nhớ lúc rời Trường An trẫm từng nói với khanh, trẫm giao bản thân mình cho khanh không... Thần tử trụ cột, có thể biết mà không nói, hôm nay trẫm sẽ nói nội tình cho các khanh nghe, có thể các khanh cũng nhìn ra được, trong lòng đang hoài nghi nhưng không dám hỏi, cũng không dám hỏi. Còn về thái tử..."

Hoàng đế dừng lại một chút: "Tại sao lúc trẫm rời Trường An lại để cho thái tử giám quốc? Nếu trẫm lo lắng về thái tử, đại khái có thể mang thái tử đến bắc cương chứ không phải ở lại Trường An. Có chúng thần của Nội các do Lại Thành đứng đầu ở đó, cho dù không có thái tử giám quốc thì có thể xảy ra chuyện gì, sợ là còn an ổn nhiều so với để thái tử lại. Trẫm cố ý để thái tử ở lại Trường An là vì trẫm đã chuẩn bị sẵn sàng tất phải chết, cho nên trẫm phải chuẩn bị nhiều hơn cho Đại Ninh."

Sắc mặt của hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch.

"Sợ rồi?"

Hoàng đế đứng chắp tay trên tường thành, nhìn về phương xa, ông ta giống như một ngọn núi sừng sững.

"Trẫm từng nói muốn đánh trận chiến này để đổi lấy trăm năm thái bình an ổn cho Đại Ninh, đổi lấy trăm năm cường thịnh vô địch, không phải chỉ nói suông, sinh tử của một mình trẫm có là gì? So với trăm năm cơ nghiệp của Đại Ninh, trẫm không quan trọng gì... Hai người các khanh nhìn bên ngoài xem, đều từng là giang sơn Trung Nguyên, đã bị Hắc Vũ chiếm đoạt hơn trăm năm nay, người ở nơi này đã có ý nghĩ thâm căn cố đế rằng bọn họ là nô lệ của người Hắc Vũ rồi."

"Trẫm canh giữ ở đây, giốnng như năm ấy Trang Ung canh giữ ở Phong Nghiễn Đài. Trang Ung chiến đấu tới cuối cùng nhưng một binh một tốt cũng không từ bỏ là vì cái gì? Là vì hắn tin chắc viện quân do Thiết Lưu Lê suất lĩnh có thể đến nơi, nhất định sẽ đến. Trẫm cũng tin chắc Võ Tân Vũ nhất định sẽ đến. Trẫm để mình ở đây, giao cơ nghiệp trăm năm sau của Đại Ninh cho Võ Tân Vũ, trẫm tin hắn, hắn tất sẽ không phụ trẫm."

"Nếu lỡ như trẫm đi rồi, cũng may còn có thái tử... Trẫm biết thái tử muốn gì, trẫm giữ thái tử lại là vì giờ khắc này Đại Ninh cần có thái tử. Mặc kệ thái tử có đạt tiêu chuẩn hay không, trẫm không còn nữa, có thái tử thì Đại Ninh căn cơ bất động."

Đây mới là lý do hoàng đế muốn giữ thái tử lại, cho dù đã điều tra được nhiều chuyện như vậy nhưng từ đầu đến cuối cũng không làm rõ. Lúc này Thẩm Lãnh mới tỉnh ngộ ra, phán đoán mà hoàng đế đưa ra vào giờ phút này có thể không phải là từ ba năm trước, năm năm trước, mà là mười năm trước, thậm chí mười lăm năm trước... Bắc chinh là chuyện hoàng đế nhất định phải hoàn thành, bao năm nay hoàng đế dốc sức chăm lo việc nước đều là đang chuẩn bị cho bắc chinh.

Nếu thái tử ít nhất vẫn là một người giữ gìn thành quả, gã ta chỉ cần không làm gì cả, Đại Ninh vẫn sẽ bền vững. Hoàng đế từng nói câu này không chỉ một lần, từng nói với lão viện trưởng, với Đạm Đài Viên Thuật, với cả Lại Thành, nhưng bọn họ không hiểu được sự quyết tuyệt trong lòng bệ hạ khi nói ra năm chữ này, cũng không phát hiện ra sự quyết tuyệt này. Bọn họ chỉ không hiểu hoàng đế biết rõ thái tử không có tài lớn nhưng tại sao vẫn giữ thái tử, nhưng họ lại nghĩ sâu không đến lớp nghĩa này.

Hoàng đế đã sẵn sàng tất phải chết, đã có quyết tâm tất phải chết.

"Trẫm ở đây thì người Hắc Vũ sẽ không từ bỏ, chỉ cần trẫm còn sống thì Tang Bố Lữ và Tâm Phụng Nguyệt sẽ không ngừng tấn công. Trẫm giống như là miếng mồi ngon nhất, câu bọn họ đến đây, câu đại quân tám mươi vạn binh đến đây, trẫm nhất định phải tranh thủ thêm nhiều thời gian hơn nữa cho Võ Tân Vũ."

Hoàng đế lại quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An: "Trẫm giao mình cho các khanh."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời cúi người.

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Con người khi sống luôn tranh giành với người khác... Trẫm là đế vương, trẫm còn sống thì tranh giành với trời, trời không nhường trẫm, trẫm tự đi lấy."

Một câu nói này đã thổi bùng nhiệt huyết trong Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An.

"Chiến mà thôi."

Hoàng đế cười cười: "Có gì đâu."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời nói một chữ: "Chiến!"

Hoàng đế nói: "Hiện giờ chắc các khanh cũng hiểu tại sao chiến đến giờ trẫm vẫn chưa để nỗ trận xa do Râu Xồm tạo ra xuất chiến rồi chứ, đó là đại sát khí chỉ khi mấu chốt nhất mới có thể dùng. Trận chiến Dã Lộc Nguyên, nỗ trận xa chính là đại sát khí xé nát phòng tuyến của người Hắc Vũ."

Hoàng đế vỗ tay lên lỗ châu mai một cái: "Người Hắc Vũ biết đoàn kết, vậy thì hãy cho bọn họ biết thế nào là đoàn kết, so với sự đoàn kết với người Ninh, trong thiên hạ, không ai so được."

Không ai so được!

Nửa canh giờ sau, dưới thành.

Thẩm Lãnh kéo Mạnh Trường An một cái, Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh, khẽ nhíu mày: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, không được."

Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn gã một cái: "Có thể đừng ngốc như vậy không?"

"Ngốc?"

Mạnh Trường An dừng lại xoay người nhìn mắt vào Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Ngươi không nói thì ta cũng biết ngươi muốn nói gì. Ngươi muốn bảo ta mang tất cả kỵ binh theo, một khi thành Biệt Cổ có thể không thủ được thì hộ tống bệ hạ rời khỏi đây đúng không? Ngươi sẽ cùng số nhân mã còn lại ngăn cản truy binh cho chúng ta. Ta biết, một gã như ngươi cho dù chết trận ở sau lưng ta cũng sẽ không gọi một tiếng quay lại. Ngươi quan tâm bệ hạ, ngươi biết nếu bệ hạ có chuyện thì Đại Ninh sẽ không yên ổn, Đại Ninh không yên ổn thì các bách tính sẽ không biện pháp tiếp tục sống tốt."

"Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là ngươi muốn bảo ta đi, ngươi muốn ngăn cản cho ta."

Mạnh Trường An nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lãnh: "Nhưng ngươi có nghĩ tới không, năm ấy cha ta bắt Thẩm tiên sinh và Trà Nhi, thủy phỉ dưới trướng ông ấy cũng bắt ta, ngươi chỉ nhìn thấy ta sau khi bị bắt, không nhìn thấy ta lúc trước khi bị bắt. Tại sao bọn họ lại bắt ta?"

Thẩm Lãnh ngẩn ra.

Mạnh Trường An thản nhiên nói: "Bởi vì lúc đi ngang qua, ta nhìn thấy thương kỳ của Thẩm tiên sinh trên con thuyền đó. Tiểu tử ngốc, ngươi từng nói với ta, ngươi nói người họ Thẩm đó đối đãi với ngươi cực kỳ tốt. Lúc ấy ta còn mắng ngươi, nói đối đãi với ngươi tốt đến mấy thì cũng là người ngoài, không phải người trong nhà, nhưng mà ta ghi nhớ, nghĩ người có thể đối đãi tốt với ngươi chắc có lẽ không xấu. Lúc đi ngang qua ta nhìn thấy thương thuyền đó đang cháy, ta đã đi qua đó. Không phải ta có tự tin có thể giết sạch thủy phỉ, khi đó ta mới lớn bấy nhiêu, lựa chọn tỉnh táo nhất là trốn... Ta không trốn vì ta biết Thẩm tiên sinh là người mà ngươi quan tâm, nếu bọn họ chết thì tiểu tử ngốc ngươi sẽ đau lòng, ngươi đã khổ như vậy rồi, lại đau lòng nữa thì không tốt."

Thẩm Lãnh kinh ngạc nhìn Mạnh Trường An, không biết nói gì.

Mạnh Trường An vỗ vai Thẩm Lãnh: "Đó là người mà ngươi quan tâm, không phải người mà ta quan tâm. Ta muốn đi cứu bọn họ chỉ là vì ngươi mà không phải vì bọn họ... Bệ hạ là người mà ngươi quan tâm, ta cũng sẽ liều chết bảo vệ bệ hạ, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không thể xảy ra chuyện gì. Người như ta còn lâu mới sợ đại nghịch bất đạo gì đó, ta cũng không sợ thiên lôi đánh xuống gì đó, đương nhiên càng không sợ vạn người phỉ nhổ, phải lựa chọn giữa bệ hạ và ngươi, ta chọn ngươi."

Mạnh Trường An nói xong câu đó liền xoay người đi lên phía trước: "Bệ hạ gặp chuyện, có liên quan tới Đại Ninh, ngươi gặp chuyện, có liên quan tới ta."

Thẩm Lãnh đứng ở đó nhìn gã kia bước đi, trong lòng như có thứ gì đó đang gõ vào hắn từng nhát từng nhát, hơi đau... Đối với Mạnh Trường An mà nói trên thế giới này duy chỉ có hai chữ huynh đệ là không thể phụ.

Đối với Đại Ninh, Mạnh Trường An trung thành, đối với vợ con, Mạnh Trường An quan tâm, chỉ khi nào dính dáng đến Thẩm Lãnh là gã sẽ biến thành một người vô tình vô nghĩa. Gã có thể vứt bỏ Đại Ninh, gã có thể vứt bỏ vợ con, gã là tên khốn kiếp.

Nhưng gã là huynh đệ tốt.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy."

Giọng nói từ phía xa truyền đến, dường như Mạnh Trường An có chút không hài lòng về phản ứng của Thẩm Lãnh.

"Trước hết hãy nghĩ xem đánh trận chiến này như thế nào, chứ không phải nghĩ chạy trốn như thế nào, trước khi đưa ra lựa chọn, đừng quên giáp tướng quân trên người chúng ta, đừng quên chúng ta đều là quân nhân... Khi đại tướng quân Trang Ung độc thủ Phong Nghiễn Đài hẳn là buồn hơn chúng ta, khổ sở hơn chúng ta, ông ấy chống đỡ được, tại sao chúng ta không chống đỡ được?"

Mạnh Trường An dừng bước quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ta là một người không muốn thua."

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, cười.

"Ai mà không phải?"

(1) chí tại tất đắc: lập chí nhất định phải đạt được hoặc hoàn thành nguyện vọng nào đó.

Bình Luận (0)
Comment