Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 877 - Chương 877: Trẫm Có Một Việc Muốn Nhờ

Chương 877: Trẫm có một việc muốn nhờ Chương 877: Trẫm có một việc muốn nhờ

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An sóng vai nhau đi về phía đại doanh, hai người vừa đi vừa bàn bạc sẽ đối địch như thế nào.

"Quân đội của Tâm Phụng Nguyệt nhân số đông, nhưng chỉ là nhân số đông."

Thẩm Lãnh nói: "Quân đội tinh nhuệ nhất Hắc Vũ là đại doanh Nam Viện đều ở trong tay Tang Bố Lữ, Tang Bố Lữ mang ba mươi vạn tinh nhuệ đến, quân đội ở lại bên Dã Lộc Nguyên để chống cự đại tướng quân Võ Tân Vũ hẳn là cũng sẽ không tái vượt qua ba mươi vạn. Sau khi đại doanh Bắc Viện của người Hắc Vũ bị diệt, quân đội Hắc Vũ ngoài thành Biệt Cổ hiện giờ cộng thêm bên Dã Lộc Nguyên, đã là cực hạn mà người Hắc Vũ có thể gom góp lại vào lúc này, huống hồ..."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Huống hồ năm mươi vạn người trong tay Tâm Phụng Nguyệt cũng không được tính là quân đội thật sự. Tâm Phụng Nguyệt được gọi là ra lệnh một tiếng có thể điều khiển ngàn vạn tín đồ. Y bảo ngàn vạn tín đồ này quyên tiền cho y thì ta tin, y bảo ngàn vạn tín đồ này theo y đến liều mạng thì ta không tin. Nếu như có thể mang đến một trăm vạn người thì Tâm Phụng Nguyệt sẽ không mang đến năm mươi vạn, nếu đã mang đến năm mươi vạn..."

Mạnh Trường An gật đầu: "Nếuđã mang đến năm mươi vạn, vậy thì chứng tỏ y chỉ có thể điều khiển năm mươi vạn người, hơn nữa còn là năm mươi vạn tân binh."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Cho nên trận chiến này dễ đánh không phải là bên Tang Bố Lữ có ít người, mà là bên Tâm Phụng Nguyệt có nhiều người."

"Ta phòng thủ phía nam."

Mạnh Trường An cất bước về phía trước: "Ngươi đi phía bắc."

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Dựa vào cái gì?"

"Búa kéo bao?"

Mạnh Trường An bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh: "Một ván định thắng bại."

Thẩm Lãnh cười ha ha: "Sợ ngươi?"

Hai người nhìn đối phương, Mạnh Trường An đếm một hai ba sau đó hai người đồng thời ra tay, Thẩm Lãnh ra kéo còn Mạnh Trường An là búa.

Thẩm Lãnh nhíu mày: "Đây là trùng hợp, để công bằng thì nên là ba ván thắng hai."

Mạnh Trường An lắc đầu: "Có thể biết xấu hổ không?"

Thẩm Lãnh: "Nếu không thể thì sao?"

Mạnh Trường An: "Bao nhiêu lần ngươi cũng sẽ thua thôi. Từ nhỏ đến lớn chơi búa kéo bao có bao giờ ngươi thắng? Ngươi ra cái gì, ta nhìn ra được."

Thẩm Lãnh thở dài: "Nếu không thì ai thua người đó đi phía nam?"

Mạnh Trường An khoát tay: "Ta đã nói rồi, ta không muốn thua, mặc kệ làm gì ta cũng không muốn thua."

Thẩm Lãnh bĩu môi.

Mạnh Trường An đi tới phía nam thành ra ngoài, không quay đầu lại, giọng nói từ đằng xa bay tới, trong giọng nói là sự tự tin không gì sánh kịp.

"Ngươi không quen người của đại doanh Nam Viện Hắc Vũ bằng ta, cho dù ngươi quen hơn ta, ngươi cũng sẽ không đánh tốt hơn ta."

Thẩm Lãnh giơ ngón tay giữa lên chỉ vào Mạnh Trường An. Dường như có thể nhìn thấy động tác của hắn, Mạnh Trường An hướng về sau vẽ một vòng tròn, Thẩm Lãnh nhổ phì một cái, mắng một tiếng mặt dày.

Phía bắc thành, Thẩm Lãnh ngồi trên tường thành nhìn phương bắc, dường như cảm thấy bầu trời bắt đầu rơi lệ sớm vì đại chiến sắp đến, mưa lác đác rơi nhưng lại kéo dài, bắt đầu từ lúc Thẩm Lãnh lên thành, sau một canh giờ rồi mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Đối với người Ninh mà nói một cơn mưa là chuyện tốt, một cơn mưa sẽ làm chậm tốc độ của đại quân Hắc Vũ, cho dù chỉ là chậm nửa ngày thì đối với quân Ninh mà nói cũng là tin tốt.

Ngoài cổng thành đã xây dựng ủng thành, binh lính quân Ninh trên ủng thành đang điều chỉnh sửa chữa trọng nỗ. Các binh sĩ cũng biết sắp có ác chiến đến, mỗi một người đều rất căng thẳng, căng thẳng không phải vì sợ, căng thẳng là vì bệ hạ đang ở đây.

Bên ngoài thành đào không ít chiến hào, nếu quân đội của người Hắc Vũ muốn xung phong sẽ trở nên khó khăn hơn. Thẩm Lãnh ngồi trên tường thành không phải đang ngẩn người mà là đang từ trên cao chỉ huy các binh sĩ vị trí đào chiến hào. Chiến hào rộng khoảng chừng bảy thước, không bước qua qua, nhảy qua thì miễn cưỡng có thể, nếu có nhiều thời gian hơn thì còn có thể đào rộng thêm một ít. Nhưng chiến hào cũng không nối liền mà là cách đoạn, giữa hai chiến hào đều sẽ có chỗ rộng khoảng một trượng có thể cho người đi qua.

Thủ quân trên tường thành cũng đang điều chỉnh trọng nỗ theo chiến hào, cung tiễn thủ trên tháp quan sát đang dùng giáo mũi tên để kiểm tra tầm bắn phạm vi.

Thoạt nhìn rất yên tĩnh, thật sự rất yên tĩnh.

Nhưng ai cũng biết, sự yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu.

"Tướng quân."

Trần Nhiễm bước nhanh chạy tới: "Bệ hạ bảo ngươi qua đó."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, dặn dò Trần Nhiễm tiếp tục theo dõi rồi xuống dưới tường thành đi gặp hoàng đế. Hắn đến vị trí ở giữa thành thì phát hiện bệ hạ đang sai người dựng tháp cao, tòa tháp cao này đã dựng xong khoảng một phần ba, còn có khoảng ba ngày nữa là có thể hoàn thành. Tháp gỗ cao 13 – 14 trượng, đứng ở trên tòa tháp gỗ này có thể nhìn bốn phía thành Biệt Cổ, sự điều khiển của quân địch ở chung quanh đều có thể nhìn thấy.

Hoàng đế đứng ở dưới tháp cao ngẩng đầu lên nhìn các binh sĩ buộc cọc gỗ. Đại Phóng Chu cầm một cái ô giấy dầu đứng ở bên cạnh hoàng đế. Thẩm Lãnh đi tới, mưa rơi trên áo giáp đen phát ra tiếng lộp bộp lộp bộp.

Bầu trời đen, thiết giáp đen, thoạt nhìn giống như một bức tranh thuỷ mặc.

Hoàng đế chỉ tòa tháp cao trước mặt: "Trẫm sẽ đứng ở trên này, dùng tiếng trống để báo cho các khanh biết hướng đi của quân địch, trẫm ở giữa điều hành."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần thì chỉ mong bệ hạ về Tam Nhãn Hổ Sơn Quan."

"Đó chính là làm lại từ đầu rồi."

Hoàng đế cười cười: "Đời người không có nhiều lần làm lại từ đầu như vậy... Huống hồ làm lại từ đầu là chuyện sau khi thua cuộc, còn chưa thua mà. Có phải khanh cảm thấy trẫm là một kẻ mê cờ bạc không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Con người từ khi vừa ra đời đã là kẻ cờ bạc, mỗi một người đều là vậy. Mỗi một đứa trẻ ra đời đều là người thắng khi đánh cược mạng, hồi nhỏ khóc và cười là đánh cược thái độ của người lớn đối với mình, sau này là dùng thanh xuân để đánh cược, sau đó là dùng sức khỏe để đánh cược, cuối cùng là dùng sinh tử để đánh cược. Từng giờ từng phút, mọi chuyện mọi nơi con người đều đang đánh cược, những vụn vặt trong cuộc sống, những đại sự trong đời người, đều là đánh cược... Hôm qua Trần Nhiễm nói với thần là hắn cũng đánh cược một phen, hắn đau bụng, đánh cược một cái rắm, hắn đã thắng."

Hoàng đế ngẩn ra.

Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Bởi vì thắng cho nên hỗn xược, kết quả tiếp theo không phải là rắm."

Hắn nói mà mặt không cảm xúc, hoàng đế nhịn nhưng vẫn không thể nào nhịn được: "Ha ha ha ha... những người tuổi trẻ các ngươi khanh à."

Thẩm Lãnh cười nói: "Bệ hạ cũng còn trẻ."

Hoàng đế nhìn hắn: "Con của trẫm cũng đã, cũng đã lớn như khanh rồi, đâu còn trẻ nữa."

Thẩm Lãnh nói: "Nam nhân ở độ tuổi này của bệ hạ mới được tính là phong nhã hào hoa."

Hoàng đế: "Công phu nịnh bợ của khanh cũng là tự học thành tài?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Chủ yếu là thiên phú tốt."

Hoàng đế thầm nghĩ cái rắm, chẳng lẽ trẫm biết nịnh bợ à?

Hoàng đế cười nói: "Vẫn có thể nói đùa chứng minh là trong lòng khanh không quá sợ hãi, số lượng kẻ thù không khiến khanh khiếp đảm, trẫm rất vui mừng."

Thẩm Lãnh nói: "Chủ yếu là bệ hạ ở đây, thần ngại bỏ chạy."

Hoàng đế lại bị Thẩm Lãnh chọc phì cười một tiếng: "Cái miệng này của khanh, ti tiện, ngọt xớt."

Thẩm Lãnh cười hì hì.

Hoàng đế chỉ về phía trước: "Cùng trẫm đi dạo."

Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Tuân chỉ."

Hoàng đế lấy ô giấy dầu trong tay Đại Phóng Chu tự cầm, ông ta đi ở phía trước Thẩm Lãnh đi theo phía sau, khoảng cách tụt lại nửa bước, không xa không gần, từ đầu đến cuối đều như thế.

Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Hôm nay bỗng nhiên trời mưa, trẫm cũng chợt nhớ đến hồi nhỏ khanh lớn lên ở trấn Ngư Lân, có phải thời tiết bên đó rất thất thường không?"

"Đúng vậy."

Thẩm Lãnh trả lời: "Buổi sáng nắng chiếu rực rỡ, một đám mây không biết từ đâu thổi qua là có thể mưa, buổi trưa trời còn u ám, buổi chiều một trận gió là không chừng đã thổi tan mây rồi. Có một lần thần nhặt được không ít trai sông ở chỗ nước cạn ven bờ sông nướng ăn, không có gia vị nên mùi vị không ngon nhưng dù gì cũng là thịt. Đó thật sự là cách ăn không có một chút mùi vị gì, ăn nhiều sẽ thấy buồn nôn, nhưng thần vẫn không thể không ăn, không ăn sẽ không có sức... Lần đó thần nướng hơi nhiều một chút, không ăn hết liền dùng lá sen gói kín phần còn lại rồi vùi vào đất cát ở bờ sông. Thần sợ không tìm được, vì thế tè một bãi ở cách đó không xa, tè ra cái hố làm ký hiệu, kết quả vừa mới đi thì trời đổ mưa, lúc quay lại thì không tìm được hố nước tiểu đó nữa... Đã tìm hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không tìm được. Thần hối hận rất lâu, sớm biết vậy thì xối cho cái hố sâu hơn một chút là tốt rồi."

Hoàng đế nghe xong cười ha ha, cười một lúc rồi nụ cười bỗng nhiên cứng ngắc trên mặt, ông ta dừng chân lại, nhìn vào mắt Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh vẫn đang cười, nhưng bị bệ hạ nhìn như vậy làm hắn hoảng hốt, cũng không dám cười nữa.

"Hồi nhỏ, khanh đã chịu khổ rồi."

Hoàng đế thò tay ra muốn chạm vào mặt Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh theo bản năng né về sau này một chút, hoàng đế ngẩn ra, cuối cùng chỉ khẽ vỗ vai Thẩm Lãnh.

"Có chuyện trẫm chưa từng nói với khanh, cũng đã mấy năm rồi."

Hoàng đế lại cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Trẫm biết khanh là cô nhi, biết hồi nhỏ khanh chịu không ít khổ cực, chịu không ít ủy khuất. Khanh lập công vì nước, khanh cũng biết, khanh đã được thưởng không ít, về chức quan, về tước vị thì trẫm cũng không có cách nào để khanh thăng chức quá nhanh nữa, cho nên trẫm bảo Hàn Hoán Chi phái người đến trấn Ngư Lân Giang Nam đạo hỏi thăm chuyện của khanh hồi nhỏ."

Thẩm Lãnh dừng bước chân theo bản năng.

Hoàng đế nói: "Trẫm nghĩ nơi đó chắc hẳn phần lớn là người ác, nếu đã phần lớn là người ác, ác nhân tự nhiên sẽ có ác báo. Trẫm hạ lệnh cho phủ Đình Úy điều tra rõ, phàm là người nào từng ức hiếp sỉ nhục khanh khi khanh còn nhỏ đều hạ ngục toàn bộ."

Thẩm Lãnh vội vàng nói: "Không có không có, các hương thân đối đãi với thần đều không tệ."

"Không có đều không tệ, chung quy có vài người xấu, những người ức hiếp sỉ nhục khanh là trẫm đều giải quyết."

Hoàng đế liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, tiếp tục bước đi: "Người của phủ Đình Úy báo lên thì trẫm mới biết không phải như trẫm nghĩ, cho nên mới không xử lý tất cả mọi người của trấn Ngư Lân..."

Dường như sợ Thẩm Lãnh nghe ra điều gì đó không bình thường, hoàng đế lại giải thích một câu: "Trẫm là hoàng đế của Đại Ninh, trẫm không cho phép có người và chuyện ức hiếp trẻ con không hợp pháp tồn tại."

Thẩm Lãnh nghe câu này cũng còn đỡ, chỉ là lo lắng cho các hương thân ở trấn Ngư Lân một chút, nếu để Mạnh Trường An nghe được nhất định sẽ chấn động... Hồi nhỏ Mạnh Trường An được lão đạo nhân đưa đến thư viện Nhạn Tháp Trường An, trên đường cái lão đạo nhân đó đã thần thần bí bí nói rất nhiều điều, Mạnh Trường An có nhớ một ít, ví dụ như... Lão đạo nhân nói cái gì mà rồng bơi nước cạn bị nhốt ở nơi này, người của trấn Ngư Lân sẽ gặp tai ương lớn, đó là trời phạt.

Cơn giận dữ của bệ hạ, đó là trời phạt.

Cũng may, dù sao Thẩm Lãnh cũng được phần lớn mọi người đối xử tử tế.

Lão đạo nhân còn nói tướng mạo có thay đổi, mệnh số có vô thường, sinh tử thành bại không do trời, do người.

Thế nào là do người?

Tranh giành và không tranh giành.

Hoàng đế đi đến trước một tòa lầu gỗ ở trong thành thì dừng lại, nhìn lầu gỗ kia: "Khanh xem lầu gỗ này vẫn là phong cách kiến trúc Trung Nguyên."

Thẩm Lãnh vâng một tiếng: "Tuy rằng đã biến thành đất của Hắc Vũ gần ngàn năm, nhưng vẫn có rất nhiều thứ không thay đổi được."

"Khanh sai rồi."

Hoàng đế nói: "Không thay đổi được là vì thời gian vẫn chưa đủ lâu. Thời gian có thể làm cho mọi người mọi chuyện đều thay đổi, thứ duy nhất không đổi chính là bản thân thời gian... Cuộc đời con người trong mấy chục năm ngắn ngủi mà còn thay đổi rồi lại thay đổi, gần ngàn năm, sớm đã cảnh còn người mất, trong ngoài không đồng nhất. Thẩm Lãnh... trẫm hy vọng khanh sẽ không thay đổi, vẫn giống như thiếu niên nhảy xuống sông Nam Bình muốn cứu Thẩm Tiểu Tùng đó."

Thẩm Lãnh chấn động trong lòng, dường như trong lời nói của bệ hạ có hàm nghĩa gì đó.

"Trẫm có một câu muốn nói... Nếu như chiến sự bất lợi, trẫm muốn khanh còn sống. Trước hết khanh không cần nói vội, trẫm có một việc rất quan trọng giao cho khanh làm. Trẫm có thiên hạ, có ngàn vạn thần dân, nhưng việc này chỉ có thể giao cho khanh."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Bệ hạ cứ nói."

Hoàng đế im lặng một lát, xoay người nhìn Thẩm Lãnh nói gằn từng tiếng: "Nếu không thể cứu trẫm, đừng liều mạng cứu, trẫm cần khanh còn sống trở về Trường An phụ tá nhị hoàng tử Trường Diệp, khanh hiểu rồi chứ?"

Thẩm Lãnh hơi đau lòng, không muốn trả lời.

Rất lâu sau, Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không làm được."

Bình Luận (0)
Comment