Thẩm Lãnh im lặng thật lâu cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Không làm được."
Hoàng đế nhìn khuôn mặt toát lên vẻ khổ sở của Thẩm Lãnh, vốn định dùng thái độ cứng rắn nói vài lời gì đó nhưng đột nhiên tỉnh ngộ lại, mình vừa mới nói bảo Thẩm Lãnh đừng dễ dàng thay đổi bản tính ban đầu, nhưng chẳng lẽ bây giờ không phải là đang ép Thẩm Lãnh thay đổi?
Nếu Thẩm Lãnh thật sự có thể đưa ra lựa chọn vứt bỏ ông ta không quan tâm như vậy, đó còn là Thẩm Lãnh sao?
"Về đi." Hoàng đế lắc đầu: "Đi chuẩn bị chiến đấu."
"Vâng."
Thẩm Lãnh cúi đầu, sau đó xoay người rời đi.
Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái. Đó là bóng lưng của một nam nhân trẻ tuổi cao ráo và cường tráng, bờ vai dày rộng đã có thể gánh vác bầu trời, nhưng một khắc khi hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh, dường như nhìn thấy vai của Thẩm Lãnh hơi run. Bất chợt con người trong mắt hoàng đế nhìn thấy đã thay đổi, người trẻ tuổi cao lớn kia biến thành một tiểu nam hài quần áo lấm lem, quay lưng về phía đám người đi qua. Một đám người lớn cười cười nói nói đi lướt qua bên cạnh tiểu nam hài, vai của tiểu nam hài khẽ run lên, đột nhiên dừng lại, hít sâu một hơi, sau đó tự mỉm cười với mình một cái, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Ánh mắt của hoàng đế lại đờ đẫn một chút, xa xa, Thẩm Lãnh dừng lại, chậm rãi thẳng người lên. Đó là hắn đang hít sâu, có lẽ hắn cũng tự mỉm cười với mình một cái, tự nói với mình rằng đừng từ bỏ.
Hoàng đế khó nhọc thu tầm mắt từ chỗ Thẩm Lãnh về, nhìn về phía tòa lầu gỗ cũ kỹ loang lổ trước mặt, lầu gỗ này cũ đến mấy cũng chỉ trăm năm, trăm năm đã cảnh còn người mất.
Trên cây cột ở hai bên ngoài cửa chính lầu gỗ có khắc câu đối, đã không nhìn ra là chữ gì, nhưng lại nhìn ra được không phải chữ của người Ninh.
Hoàng đế thò tay ra chỉ: "Cạo chữ đi."
Đại Phóng Chu nãy giờ vẫn đứng ở phía xa vội vàng dẫn các thị vệ đi qua, dùng hoành đao cạo chữ trên cây cột đi.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Đại Phóng Chu một cái: "Sợ sao?"
Đại Phóng Chu lắc đầu, hơn nữa còn đang cười, y không sợ, y thật sự không sợ.
"Bệ hạ ở đâu, nô tì ở đó, nô tì có gì để sợ."
Hoàng đế cũng cười: "Đừng khoác lác, đâu có người nào không sợ chết."
"Nô tì sợ chết, sợ là không thể chết bên cạnh bệ hạ. Lúc bệ hạ bảo nô tì đến ngự thư phòng hầu hạ là nô tì đã từng thề, chỉ cần nô tì còn một hơi thở thì sẽ hầu hạ bệ hạ thật tốt, nếu không thì lúc tắt thở trong lòng sẽ áy náy. Nô tì nghĩ tám phần là phúc khí tu luyện mười tám đời mới có thể làm việc ở ngự thư phòng, mới có thể hầu hạ bệ hạ. Nô tì không phải một người toàn vẹn, nhưng nô tì đắc ý nhất."
Hoàng đế cười: "Ngốc."
Đại Phóng Chu nói: "Nô tì không có ngốc, nô tì thông minh lắm."
"Vậy ngươi nói xem, ngươi thông minh chỗ nào?"
"Nô tì thông minh là thông minh ở chỗ, chỉ cần ở bên cạnh bệ hạ không rời đi, mượn ân điển của bệ hạ là nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."
Hoàng đế cười ha ha: "Ngươi càng ngày càng biết ăn nói rồi đó. Đi thôi đi thôi, theo trẫm lên trên tường thành một chút, chậm nhất là ba ngày nữa đại quân của người Hắc Vũ sẽ đến, trên tường thành cũng không thể tùy ý đi lại nữa. Trẫm nói cho ngươi nghe một chút về lịch của thành Biệt Cổ này."
"Vâng."
Đại Phóng Chu cười, rạng rỡ như thiếu niên.
Người như y, hoàng cung là nhà. Người như y, bệ hạ không, còn, hoàng cung cũng không phải là nhà.
Thành Trường An.
Hàn Hoán Chi ngồi trầm tư trong thư phòng, có lẽ là đang ngẩn người, vẫn nhìn cái bàn không nhúc nhích, nhưng trên bàn không có gì, tất cả hồ sơ đều đã xử lý xong để ở một bên. Chỗ mà mắt ông ta chăm chú nhìn lại trống không.
Cửa sổ đang mở, gió thổi lay rèm. Hàn Hoán Chi cho người thay cả tấm rèm che dày cộp đi, rèm cửa thưa mỏng, đổi thành rèm cửa như vậy là vì nhân tình không mỏng manh. Thương Cửu Tuế từng nói ngươi nhốt mình trong phòng tối quá lâu, giống như một cô hồn dã quỷ.
Hàn Hoán Chi luôn muốn biến mình thành cô hồn dã quỷ, đô đình úy như vậy mới có thể khiến người ta sợ, chỉ cần ông ta ở phủ Đình Úy thì ông ta không cần bằng hữu, cũng không cần biểu đạt sự nhiệt tình, ông ta phải làm một cô hồn dã quỷ người gặp người sợ mới được. Thế nhưng sau này ông ta mới phát hiện thứ mọi người sợ không phải cô hồn dã quỷ, mọi người sợ kẻ ác.
Kẻ ác, thần ma đều sợ.
Kẻ ác là như thế nào? Kẻ ác là không phân biệt được. Các bách tính ngay cả người xấu cũng không phân biệt được, huống chi là kẻ ác?
Người xấu và kẻ ác là hai cấp bậc, người xấu phần lớn bộ mặt dữ tợn, kẻ ác thì có thể áo mũ chỉnh tề.
Thiên bạn Phương Bạch Lộc từ bên ngoài đi vào, gã đã thích ứng rất lâu với ánh sáng trong phòng. Vốn tưởng rằng Hàn đại nhân cũng là vì tâm trạng sáng sủa nên mới khiến trong phòng trở nên sáng sủa, sau đó Phương Bạch Lộc mới phát hiện, Hàn đại nhân khiến gian phòng trở nên càng ngày càng sáng sủa là vì lòng ông ta càng ngày càng tối tăm.
"Đại nhân, đã tra được không ít."
Ánh mắt của Hàn Hoán Chi thoáng ngẩn ngơ, dường như vừa mới lấy lại tinh thần.
"Nói đi."
"Đại nhân, gần đây thuộc hạ phái người chia nhau theo dõi đám người thư đồng Đông Cung thái tử Lâm Đông Đình, thống lĩnh thị vệ Đông Cung Vương Á Nghiêm, tả vệ tướng quân Ngô Đông, hữu vệ tướng quân Đông Cung Lý Tư Thành. Trước mắt xem ra người ra ngoài đi lại thường xuyên nhất là thư đồng thái tử. Lâm Đông Đình là con trai độc nhất của đại học sĩ Nội các Lâm Diệu Hiền. Lâm Diệu Hiền đã làm thứ phụ ở Nội các mười một năm, cho nên thuộc hạ không ngừng cho người theo dõi Lâm Đông Đình, cũng theo dõi người nhà của Lâm Đông Đình. Gần đây thứ phụ đại nhân cũng rất thường xuyên ra ngoài, chỉ là những người lui tới đều không có điểm chung gì, tiếp xúc với nhiều người. Người của thuộc hạ phân công ra ngoài cũng nhiều, mới đầu không có bất kỳ phát hiện nào."
Phương Bạch Lộc tiếp tục nói: "Những người này dường như đềuu không quen biết nhau mới đúng, hơn nữa trong cuộc sống cũng không có tiếp xúc gì, còn không phải là người ở cùng tầng lớp, quá nhiều và quá phức tạp, rất khó phân biệt. Sau đó thuộc hạ cho người làm một bức hình, vẽ ra tuyến đường mà tất cả những người đang theo dõi đi qua, mỗi một ngày đều vẽ ra, tất cả mọi người đi theo dõi xem thử trong một ngày này bọn họ có tuyến đường nào trùng hợp hay không."
"Liên tiếp 5 – 6 ngày, thuộc hạ phát hiện một chỗ rất khả nghi."
Phương Bạch Lộc cầm mấy tờ giấy trong tay trải từng tờ từng tờ một lên bàn, trên giấy đều là những đường cong rất dày đặc. Bởi vì trên mỗi một tờ giấy cũng không phải là tuyến đường đi của một người, mà là của rất nhiều người, cho nên nhìn có vẻ rất loạn, nhưng ngược lại từ kiểu loạn này lại không khó nhìn ra vấn đề, bởi vì nếu bọn họ có điểm chung, tất nhiên sẽ có một điểm.
Mấy tờ giấy đều có một điểm trùng hợp.
"Tửu lâu Viễn Vọng Hương."
Phương Bạch Lộc nói: "Bọn họ hoặc là đi qua, hoặc là đi vào, đều từng đến chỗ này, nếu không hợp đường cong lại sẽ rất khó phát hiện."
Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Đi xem thử tửu lâu Viễn Vọng Hương này, thay y phục đi."
Phương Bạch Lộc cúi đầu: "Vâng!"
Cùng lúc đó, tửu lâu Viễn Vọng Hương.
Tô Khải Phàm ngồi trên ghế thưởng thức trà, thoạt có vẻ rất nhàn nhã, ngược lại là Tào An Thanh ngồi ở phía đối diện y dường như có chút bất an.
"Bộ dạng của Tào công công hôm nay dường như không quá an ổn."
Tô Khải Phàm đặt chén trà xuống liếc nhìn Tào An Thanh một cái: "Ngươi đang sợ gì?"
"Gần đây cảm giác như có người đang theo dõi ta."
Tào An Thanh nói: "Đại sự không thể trì hoãn nữa, nhất định phải mau chóng quyết định."
Tô Khải Phàm lắc đầu: "Nếu đại sự đã là đại sự, làm sao có thể làm qua loa được? Người của ngươi đi Bình Việt đạo còn chưa gửi tin tức về, Khang Vi không về, tùy tiện giết Lại Thành, thái tử không thể nào nắm cục diện trong tay."
Giờ khắc này y cũng giống như là một người của thái tử chân chân, việc mà y và Tào An Thanh suy tính khác nhau nên tất nhiên suy nghĩ khác nhau. Việc Tào An Thanh muốn chỉ là mau chóng làm cho thái tử soán vị, như vậy thì hoàng đế từ bắc cương trở về chẳng lẽ còn có thể giữ lại mạng của thái tử? Y chỉ muốn khiến thái tử chết, mang tiếng xấu mà chết.
Điều Tô Khải Phàm muốn thì lại khác. Y cần phải trở thành thân tín của thái tử, y cũng không chỉ đơn giản là muốn làm cho thái tử soán vị, điều y muốn là thái tử nhất định phải soán vị và còn nhất định phải giết chết Lý Thừa Đường. Với khả năng của thái tử phỏng chừng không đủ sức, vẫn phải dựa vào y. Chỉ cần Lý Thừa Đường chết ở bắc cương, thái tử trở thành hoàng đế danh chính ngôn thuận thì không phải soán vị nữa.
Y, y cũng có thể danh chính ngôn thuận trở lại triều đình Đại Ninh một lần nữa. Y lấy thân phận thân tín của thái tử để trở lại triều đình, chẳng lẽ còn không thể vào Nội các?
Thái tử thành hoàng đế, y thành đại học sĩ Nội các.
Khi y chủ động tiếp xúc với Tào An Thanh là đã bắt đầu lên kế hoạch những việc này. Thái tử đăng cơ tất nhiên sẽ trọng dụng y, chỉ cần y vào Nội các... Cuộc đời của y sẽ có thêm một sự lựa chọn, hoặc là trở thành một quân cờ sâu nhất và cũng cao nhất do đế quốc Hắc Vũ cài vào Đại Ninh, hoặc là một đao cắt đứt toàn bộ liên hệ với Hắc Vũ, an ổn làm một quyền thần của Đại Ninh.
Cho dù về Hắc Vũ thì sẽ trở thành quan lớn ở tầng lớp đại học sĩ Nội các sao?
Không, vĩnh viễn sẽ không. Người Hắc Vũ khinh thường người Bột Hải từ trong xương tủy, theo người Hắc Vũ thấy người Bột Hải chính là một đám nô lệ, một đám người hạ đẳng, thậm chí còn không được tính là người. Những mật điệp Bột Hải như bọn họ đang liều mạng vì Hắc Vũ nhưng có thể nhận được những gì? Sau khi trở về chẳng qua là ban thưởng cho một ít bạc, còn phải bắt bọn họ mang ơn. Trở lại Hắc Vũ sống, dù ở trước mặt những bách tính Hắc Vũ bình thường thì những người lập được công lao to lớn cho Hắc Vũ như bọn họ cũng vẫn là đám người cấp thấp.
Ở Hắc Vũ người Bột Hải chính là người hạ đẳng, dù như thế nào cũng không thay đổi được.
Người Hắc Vũ gọi người Bột Hải là Đông Man Tử, coi người của Hắc Sơn Hãn quốc là Tây Man Tử, nhưng mà trên thực tế thì những người Hắc Sơn Hãn quốc đó còn có thể được trọng dụng ở vương đình Hắc Vũ, nhưng người Bột Hải thì không có một người nào có thể được trọng dụng.
Ở Đại Ninh làm quyền thần rất tốt.
Nơi này, chính là Đại Ninh!
Cho nên Tô Khải Phàm thật sự rất muốn làm việc giúp thái tử, nghiêm túc làm việc.
"Vẫn chờ?"
Tào An Thanh đột nhiên đứng lên: "Nếu chờ đợi thêm nữa Hàn Hoán Chi tất nhiên sẽ tra được chút gì đó. Ngươi không nên xem thường người này, mũi của hắn còn thính hơn cả chó, một khi để hắn cắn được thì ai có thể thoát nổi?"
"Sao Tào công công thấp thỏm không yên vậy?"
Tô Khải Phàm lại nhấp một ngụm trà: "Giết Lại Thành có vẻ như khó khăn, nhưng chuyện giết người này trước giờ đều không khó, khó là sau khi giết người sẽ giải quyết hậu quả như thế nào. Lại Thành chết rồi, Nội các phải làm sao? Điện hạ lên ngôi, không phải là cần một triều đình lộn xộn, một thiên hạ lộn xộn. Chúng ta có thể lừa gạt thứ phụ Lâm Diệu Hiền nói sau khi Lại Thành chết sẽ để ông ta trở thành thủ phụ, nhưng lừa thì lừa, chúng ta cũng biết Khang Vi mới là lựa chọn thích hợp nhất. Đợi khi Lâm Diệu Hiền làm xong hết những chuyện có thể làm giúp chúng ta, cuối cùng người này cũng sẽ chết."
Y nhìn Tào An Thanh nói rất nghiêm túc: "Khang Vi không đến Trường An, Lại Thành không thể chết."
Tào An Thanh biết không thể khống người này, mình vẫn phải là dùng thủ đoạn của mình.
Y thở dài: "Ngươi nói là được."
Sau khi nói xong y liền đi xuống lầu.
Tô Khải Phàm chờ sau khi Tào An Thanh đi rồi mới vẫy tay: "Phái người theo dõi Tào An Thanh. NNgười này không ổn, hắn không giống như là thật sự muốn mưu thiên hạ vì thái tử... Ta có việc phải ra ngoài một lát rồi sẽ trở lại rất nhanh. Lát nữa Lâm Đông Đình và Ngô Đông sẽ tới, bọn họ đang lôi kéo tướng quân cấm quân lưu thủ, có thể sẽ đến đây bàn bạc."
Tô Khải Phàm đứng dậy hoạt động cơ thể một chút: "Canh chừng cửa sau cho tốt, một khi có chuyện gì thì đưa người đi từ cửa sau."
Cửa sau mà y nói, không phải là cửa sau thật sự.
Đúng lúc này một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa tửu lâu Viễn Vọng Hương, Phương Bạch Lộc một thân thường phục xuống xe, nhìn chung quanh. Hàn Hoán Chi từ trên xe ngựa xuống, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tửu lâu Viễn Vọng Hương.
"Tầm thường."
Ông ta bình luận một câu.
Lầu ba, Tô Khải Phàm đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới trước khi xuống lầu theo thói quen, sắc mặt thay đổi.