Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 879 - Chương 879: Mắt Của Hàn Hoán Chi

Chương 879: Mắt của Hàn Hoán Chi Chương 879: Mắt của Hàn Hoán Chi

Tửu lâu Viễn Vọng Hương là Tào An Thanh tiếp nhận, nhưng bởi vì muốn lợi dụng Tô Khải Phàm nên đưa tửu lâu này cho Tô Khải Phàm làm cứ điểm. Chưởng quầy của tửu lâu là một lão hán thoạt nhìn đã năm mươi mấy tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một vị chưởng quầy tửu lâu, mà giống một lão nông quanh năm lao động trên đồng ruộng hơn, da rất đen, trên mặt đầy nếp nhăn, khuôn mặt kia dạn dày sương gió.

Theo lý mà nói ở thành Trường An mở cửa tiệm đã 20 – 30 năm hẳn là nắng không đến mặt mưa không đến đầu, sao nhìn người lại già nua như thế.

Sau khi Hàn Hoán Chi bước vào cửa chưởng quầy đã trưng ra vẻ mặt khách khí ra đón, lúc cười để lộ ra cả hàm răng vàng, chỉ là nụ cười cũng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn có chút cảm giác thuần phác.

Chưởng quầy giống như là đang đánh giá cẩm y trên người Hàn Hoán Chi và Phương Bạch Lộc. Có cẩm y thì chứng minh là người có công danh, cho nên hắn ta lập tức cười càng hiền hòa hơn, để lộ ra sự giảo hoạt của thương nhân.

"Hai vị khách quý tới thật sớm."

Chưởng quầy cười xòa nói: "Vẫn chưa tới giờ cơm nên trong điếm vẫn chưa chuẩn bị đủ, không biết hai vị muốn ăn những món gì?"

"Có gì có thể làm được thì lấy, tùy ý mang lên vài ba món ăn là được, nhưng rượu phải là rượu lâu năm."

Phương Bạch Lộc căn dặn một tiếng, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Chưởng quầy nói: "Trên lầu có phòng riêng, yên tĩnh, hai vị khách quý có muốn lên trên không?"

"Không cần."

Phương Bạch Lộc liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái: "Lát nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài thành, làm phiền chưởng quầy căn dặn nhà bếp làm nhanh một chút."

"Có ngay."

Chưởng quầy lên tiếng rồi vội vàng đi đến nhà bếp.

Trong nhà bếp, Tô Khải Phàm nhìn về phía chưởng quầy: "Xác nhận rồi chứ?"

"Xác nhận rồi, chính là Hàn Hoán Chi, còn có một thiên bạn của phủ Đình Úy tên là Phương Bạch Lộc, ta từng tốn một số tiền lớn để đến Vạn Tượng Thảo Lư của Bách Hiểu Đường, từng thấy chân dung, không nhớ nhầm đâu."

Hắn ta hỏi Tô Khải Phàm: "Có cần bỏ chút đồ vào trong rượu và thức ăn của hai người kia hay không?"

"Ngươi xem thường Hàn Hoán Chi rồi."

Tô Khải Phàm cười nói: "Hàn Hoán Chi chủ quản phủ Đình Úy đã hai mươi mấy năm. Hai mươi mấy năm nay người muốn giết hắn không đến một ngàn thì cũng có tám trăm, người bị hắn giết nhiều không đếm hết, hắn còn sống khỏe mạnh, chút thủ đoạn này của ngươi muốn đẩy ngã Hàn Hoán Chi? Nói thật, ngươi và hắn không ở một cấp bậc, ở giữa còn cách mấy trăm bậc."

Y khoát tay: "Hầu hạ cho tốt đi, bảo đầu bếp làm tỉ mỉ một chút, làm mấy món ăn ngon sở trường, đừng bạc đãi Hàn đại nhân của chúng ta."

Sau khi nói xong khóe miệng y mỉm cười rồi rời khỏi nhà bếp.

Hàn Hoán Chi và Phương Bạch Lộc dường như thật sự chỉ là tới ăn cơm, hai người nói chuyện với nhau cũng đều là những chuyện lặt vặt rất không quan trọng, ăn uống xong, dường như rất hài lòng với tay nghề của đầu bếp tửu lâu Viễn Vọng Hương, lấy ra một thỏi bạc khoảng mười lượng đặt trên bàn, vẫy tay ra hiệu cho chưởng quầy tới. Chưởng quầy nhìn thấy bạc hai mắt liền sáng lên, cười ha hả đi qua hỏi: "Hai vị khách quý đã ăn xong rồi? Nếu như có chỗ nào không hài lòng về tiểu điếm, vẫn mong chỉ giáo."

"Rượu và thức ăn mùi vị cũng không tệ, trong rượu cũng không pha nước."

Phương Bạch Lộc cười cười, đẩy bạc về phía trước: "Thưởng cho ngươi."

Chưởng quầy cúi đầu khom lưng cảm ơn, hai tay cầm bạc rồi lại vội vàng cúi người bái: "Đa tạ đa tạ, vẫn mong hai vị khách quý sau này chiếu cố nhiều đến việc làm ăn của bổn điếm, sau này hai vị lại đến, tất sẽ chiêu đãi chu đáo."

"Cũng cảm ơn ngươi, khó khăn lắm mới ăn một bữa cơm thoải mái."

Phương Bạch Lộc giơ tay lên chỉ chỉ vào mặt chưởng quầy: "Chưởng quầy bao nhiêu tuổi rồi? Sao trên mặt nhiều nếp nhăn như vậy?"

"Haiz..." Chưởng quầy có chút bất đắc dĩ nói: "Dân buôn bán nhỏ như chúng ta sống vất vả, trên mặt nhiều nếp nhăn cũng là bình thường. Trong điếm buôn bán bình thường, mua thức ăn nhập hàng đều là một mình ta lo liệu, không nỡ thuê thêm mấy người giúp việc, cho nên càng mệt nhọc hơn."

"Vậy sao?"

Phương Bạch Lộc nói: "Ta nghe người ta nói nếp nhăn trên mặt người ta nhiều hay không nhiều, không liên quan nhiều lắm đến mệt hay không mệt."

Chưởng quầy cười nói: "Khách quý nói đùa rồi, không có liên quan gì tới mệt hay không mệt, đó chỉ là có liên quan tới tuổi tác."

"Cũng không phải."

Phương Bạch Lộc cười nói: "Ta nghe nói nếp nhăn trên mặt một người càng nhiều thì chứng tỏ là tâm sự càng nhiều, một người chưa nhiều tuổi đã có nếp nhăn khắp mặt vẻ mặt tang thương, đó chính là tâm sự nặng nề. Nhìn cuộc sống của chưởng quầy cũng không có trở ngại gì, chắc sẽ không phải là có nhiều tâm sự như vậy chứ?"

"Không có không có."

Chưởng quầy lắc đầu: "Ta tuy làm lụng vất vả, nhưng cuộc sống không tệ, đâu có nhiều tâm sự như vậy."

"Tâm sự chia làm rất nhiều kiểu."

Phương Bạch Lộc đứng dậy đi tới cửa, ra khỏi cửa lại ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của Viễn Vọng Hương, sau khi nhìn mấy lần lại quay vào, nhưng lúc trở lại lại thì đóng cửa.

"Tửu lâu này của chưởng quầy tên là Viễn Vọng Hương, là canh cánh nhớ quê sao?"

Phương Bạch Lộc quay đầu lại nhìn về phía chưởng quầy.

Gã không nhìn khuôn mặt của trưởng quầy mà là nhìn hai cánh tay. Khi gã hỏi câu này hai vai của chưởng quầy hơi thõng xuống, hơi nhón mũi chân trái lên.

"Ta nghe khẩu âm của ngươi, chắc là người Liêu Bắc đạo?"

Phương Bạch Lộc lại hỏi.

Chưởng quầy căng thẳng trong lòng, cười trả lời: "Đúng là người Liêu Bắc đạo, khách quý đúng là thính lực tốt."

"Thính lực của ta không chỉ nghe được khẩu âm của ngươi."

Phương Bạch Lộc đi trở về đến chỗ lúc nãy ngồi xuống: "Ta còn nghe được trong cổ tay áo của ngươi có một thanh chủy thủ đang kêu, rít gào giống như là sắp không nhịn được, đó là âm thanh phát ra trước khi giết người."

Chưởng quầy đột nhiên lui lại, người lộn về phía sau, trong cổ tay áo bắn ra vài chấm bạc sáng trắng.

Phương Bạch Lộc thò tay ra cầm đũa trên bàn lên, đũa vung qua lại ở trước người, sau mấy tiếng vang, tất cả những chấm bạc sáng trắng bay nhanh đến kia đều bị gạt ra.

Chưởng quầy lao về phía cửa sau, ngay lúc kéo cửa ra đã bay ngược trở về, trên ngực có thêm một dấu chân, dấu chân rất lớn, rất rõ ràng. Hắn ta là bị đạp một cước bay trở vào trong, nặng nề rơi xuống đất.

Một cước này quả thật nặng đến mức thái quá, hẳn là đạp gãy xương sườn, chưởng quầy muốn đứng lên nhưng trong lồng ngực rất đau, lóp ngóp đứng dậy mới chú ý tới một thiên bạn phủ Đình Úy đang mỉm cười đứng ở bên ngoài cửa sau, mặc quan phục, cẩm y rất đẹp, hoành đao cũng rất đẹp.

"Cửa sau không có ai đi ra ngoài."

Nhiếp Dã từ bên ngoài cất bước đi vào: "Nhưng lúc nãy nhìn thấy lầu ba có người, cũng chính là nói trong tửu lâu này có trò gian trá."

Gã khoát tay: "Kiểm tra cẩn thận một chút."

Bên ngoài cửa sau, đình úy đông đúc chen nhau ùa vào.

Nhiếp Dã đi đến trước mặt chưởng quầy, chưởng quầy thoạt nhìn rất đau đớn. Ngay khoảnh khắc Nhiếp Dã tới gần chưởng quầy bỗng nhiên đứng dậy, lấy ra một thanh chủy thủ từ trong cổ tay áo đâm thẳng vào bụng dưới của Nhiếp Dã, một luồng đao quang sáng như tuyết lóe lên, hoành đao tuốt ra khỏi vỏ, keng một tiếng chém bay chủy thủ.

Phương Bạch Lộc nhún vai: "Ngươi xem, ta đã nói là ta nghe thấy mà."

Một đòn bộc phát này của chưởng quầy có tốc độ cực nhanh và còn xuống tay vô cùng ác liệt, đủ để thấy người này võ nghệ không tầm thường, nhưng vừa mới đánh lén mà thất bại đến mức mất hết cả mặt mũi. Trường đao của Nhiếp Dã ra khỏi vỏ giống như một con du long, chủy thủ chẳng qua chỉ là phi ngư, phi ngư gặp du long, đâu có lý nào lại bất bại.

Chưởng quầy còn muốn đứng dậy nhưng Nhiếp Dã dùng trường đao điểm ba điểm, lưu lại ba vệt đao quang giữa không trung.

Hai vai của chưởng quầy mỗi bên trúng một đao, cổ tay phải trúng một đao.

Hàn Hoán Chi đứng dậy đi lên lầu, đi một vòng ở lầu hai rồi lại lên lầu ba, có một gian phòng đang mở cửa. Sau khi vào phòng ông ta nhìn chung quanh, trên bàn để ấm trà và chén trà, trà trong chén vẫn đang bốc hơi nóng. Ông ta đi qua bưng chén trà lên đưa đến cạnh mũi ngửi ngửi, nhíu mày.

Đặt chén trà xuống nhìn một chỗ ngồi khác. Bên cạnh chỗ ngồi này cũng để chén trà, nhưng chỉ có một nửa, dùng ngón tay lau một vòng ở miệng chén, giơ tay lên nhìn ngón tay không có một chút nước nào, cho nên chén trà này hẳn là căn bản không được động đến.

Ông ta lui về phía sau mấy bước, cúi đầu nhìn hai chỗ ngồi kia, dấu chân trên ván gỗ ở vị trí của khách rất mờ. Ván gỗ vừa mới được lau qua không lâu nên rất sạch sẽ, dấu chân rất mờ chứng tỏ đế giày không phải bẩn lắm, người không phải đi bộ tới đây. Mà dấu chân ở vị trí của chủ thì hơi đậm, cho nên ngược lại người ngồi ở vị trí của chủ không phải là sống ở đây, hơn nữa còn là đi bộ tới đây.

"Phái người tới các cửa tiệm chung quanh hỏi xem có người nào nhìn thấy xe ngựa đi qua cách đây không lâu hay không, đi hướng nào."

Nhiếp Dã cúi đầu: "Vâng. Sáng nay người theo dõi bên Đông Cung nói là không có người ra ngoài."

"Ở đây cũng có một đường hầm, tất nhiên Đông Cung cũng có thể có."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Tìm được đường hầm chưa?"

"Tìm được rồi, phát hiện một cánh cửa ngầm ở bên ngoài nhà bếp, sau khi mở ra thì phát hiện là một đường hầm, nhưng đã bị phá hủy rồi. Chắc hẳn là trước đó còn có cơ quan, động vào cơ quan là đường hầm sẽ bị chặn lại, bụi vẫn chưa tan hết, người đi không lâu."

Hàn Hoán Chi gật đầu: "Người Bột Hải."

Ông ta lại nhìn chén trà kia: "Người Bột Hải mới coi thứ này là bảo bối, người Ninh sẽ không uống một ngụm. Bên đó lạnh giá không dễ trồng cây trà nên dùng một loại lá cây khác để thay thế, hơn nữa không phải làm bằng phương pháp sao trà, là phơi nắng, sau khi phơi khô có một mùi vị rất đắng, nghe nói còn có hiệu quả trị táo bón, không sao thì trị táo bón cái gì..."

Ông ta đi đến cửa sổ sau nhìn ra bên ngoài, trong ngõ nhỏ phía sau có bóng người vụt qua.

"Rất tự tin."

Khóe miệng Hàn Hoán Chi hơi cong lên: "Đi nhưng không đi xa, ở lại nhìn xem tình hình, ta thích đối thủ như vậy."

Tô Khải Phàm ẩn nấp trong ngõ nhỏ sắc mặt hơi thay đổi, thở ra một hơi thật dài, nghĩ Hàn Hoán Chi quả nhiên là một con cáo già. Không... cáo già rất giảo hoạt nhưng không có răng nanh sắc bén như Hàn Hoán Chi, đó là sói, là hổ báo.

Y bước nhanh rời đi, không dám dừng lại nữa.

Mà khi Hàn Hoán Chi nói xong câu nói đó thì Nhiếp Dã đã từ cửa sổ sau của lầu ba lao ra ngoài, nhẹ nhàng đáp xuống đất nhanh chóng tiến vào trong hẻm nhỏ. Không lâu sau đó gã đã trở lại, hướng tới phía Hàn Hoán Chi lắc đầu.

"Xem ra phải đi Bách Hiểu Đường một chuyến nữa rồi."

Hàn Hoán Chi vừa đi vừa nói: "Lý Bách Hiểu dường như quên bổn phận rồi."

Người kia để lộ mình ở cửa sổ lầu ba, sau khi nhìn thấy Hàn Hoán Chi và Phương Bạch Lộc lập tức chạy vụt đi, cho nên nhất định người này nhận ra hai người bọn họ, hơn nữa còn là người Bột Hải... Chuyện này liền trở nên thú vị rồi.

"Mật điệp do người Hắc Vũ phái tới Đại Ninh có bảy tám phần mười đều là người Bột Hải, bảy tám phần mười đều là người từng sống ở bên Liêu Bắc đạo, cho nên khẩu âm phần lớn là bên phía Liêu Bắc đạo. Tửu lâu Viễn Vọng Hương đã mở được hai mươi mấy năm, nơi này chính là một cứ điểm, hắn đi vội vã, nhất định sẽ lưu lại cái gì đó. Đưa chưởng quầy kia về phủ Đình Úy, Phương Bạch Lộc, ngươi đi thẩm vấn, Nhiếp Dã ngươi ở lại tiếp tục điều tra."

Hàn Hoán Chi cất bước đi xuống lầu, vẫy tay, cỗ xe ngựa kia từ đằng xa đi tới, sau khi lên xe Hàn Hoán Chi ngồi xuống liền nhắm mắt nghỉ ngơi, đây đã là thói quen của ông ta.

"Đi Bách Hiểu Đường."

Hàn Hoán Chi căn dặn một tiếng.

Ông ta nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tâm trạng lại không bình tĩnh. Sao thái tử lại có qua lại với mật điệp người Bột Hải?

Bình Luận (0)
Comment