Hàn Hoán Chi ngồi ở trên ghế tuyệt đối không giống như một người bị hơn hai trăm tên sát thủ bao vây, mà bộ dạng giống như một người bao vây hai trăm tên sát thủ kia hơn. Ồ không, là hai người, ngoài cửa còn có một xa phu, hai người một ở bên trong một ở bên ngoài, giống như hoàn thành thế vây công.
Hậu viện rất lớn, diện tích có thể lên tới vài mẫu, có thể mua được một mảnh đất lớn như vậy ở thành Trường An, việc buôn bán của Bách Hiểu Đường quả thật không tệ, Giang Hồ Cá Nhân Chí đã giúp Bách Hiểu Đường kiếm được bộn tiền.
Hàn Hoán Chi còn từng đặc biệt nghĩ tới vấn đề này, tại sao này tiền dễ kiếm như thế?
Đại khái là các bách tính rất hiếu kỳ về giang hồ.
Thật ra giang hồ không xa.
Bách tính bình thường, cũng ở trong giang hồ.
Toàn bộ viện tử lớn như vậy đều bịt kín lại xây thành Vạn Tượng Thảo Lư. Vì không để chân dung phơi nắng phơi gió cho nên nơi này xây dựng rất kín, cửa sổ dùng để thông gió đều đóng kín, giống như một cỗ quan tài khổng lồ, quan tài lớn, dùng để chôn một người thì thật lãng phí.
Uyển Tiếu Ngư hỏi Hàn Hoán Chi, nếu đại nhân ngươi đã đoán được thì tại sao còn đến, chớ không phải là đã có chuẩn bị?
Hàn Hoán Chi cười đáp tới hơi gấp gáp nên không có chuẩn bị gì.
Uyển Tiếu Ngư cảm thấy Hàn Hoán Chi tự đại.
Rất tự đại.
Tự đại đến mức ngay cả kiếm cũng không mang theo.
Những người từ phía sau cột vuông chuyển đi ra ngoài chậm rãi đi tới chỗ Hàn Hoán Chi. Binh khí trong tay những người này có thể nói đủ các loại, đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu, móc câu, mọi thứ đều có, nhiều nhất vẫn là búa. Dù sao ở trong thành Trường An muốn mua được binh khí cũng hơi khó, mà búa thì không tính là binh khí bị quản chế.
Ở trong Cẩm Tú Lâu cũng có một đám người dùng búa muốn hành hung, kết quả là bị liên nỏ của Lưu Vân Hội đánh cho gào khóc thảm thiết.
"Chờ đã."
Hàn Hoán Chi khoát tay, tất cả mọi người đều dừng bước theo bản năng. Cho dù bọn họ người đông thế mạnh nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, có chút khẩn trương, bởi vì người bọn họ đang đối mặt là Hàn Hoán Chi, một người chỉ dựa vào cái tên thôi cũng đủ để làm cho bọn họ thấp thỏm, làm cho bọn họ căng thẳng.
Uyển Tiếu Ngư nhìn Hàn Hoán Chi: "Đại nhân có lâm chung di ngôn gì? Nói cũng vô dụng, chúng ta cũng không tiện chuyển lời giúp ngươi."
quyển sổ, trong sổ có kẹp một cái bút chì. Ông ta mở sổ ra đặt trên đầu gối, ngồi thẳng người lên sau đó hỏi: "Trước tiên đều nói một chút đã, các ngươi là người ở đâu, tên là gì?"
Uyển Tiếu Ngư ngơ ngẩn: "Ngươi có ý gì?"
Hàn Hoán Chi cầm bút chì nhìn về phía Uyển Tiếu Ngư: "Ngươi đầu tiên đi, họ tên, quê quán, tuổi..."
Uyển Tiếu Ngư nổi giận: "Giết hắn!"
Đám sát thủ đồng loạt xông lên.
quyển sổ và một cái bút chỉ, chẳng lẽ còn có thể có thể viết chết người giống như phán quan của âm phủ?
Ầm!
Đúng trong giây phút những người này xông về phía Hàn Hoán Chi, sụp.
Không chỉ là nóc nhà sụp, cửa sổ chung quanh cũng sụp.
Đình úy mặc cẩm y màu đen nhiều không đếm hết từ trên nóc nhà rơi xuống, cẩm y phất phơ, trường đao lấp loáng.
Tên sát thủ tới gần Hàn Hoán Chi còn chưa kịp giơ đao trong tay lên thì người ở trên nóc nhà rơi xuống đã đạp hắn ta ngã xuống đất, đao cứa ngang, trong cổ của người ngã xuống đất phun ra một dòng máu. Hàn Hoán Chi hơi xê dịch chân, suýt nữa thì máu đã phun lên người ông ta rồi.
Lúc này Uyển Tiếu Ngư mới phát hiện vị trí Hàn Hoán Chi kéo ghế ngồi xuống rất xảo diệu, ngồi ở đó, trên đỉnh đầu là một cây xà ngang. Tấm ván gỗ trên nóc nhà dễ bị đánh vỡ, nhưng xà ngang đương nhiên sẽ không gãy.
Cho nên bụi đất và gỗ vụn rơi xuống hoàn toàn không rơi vào người Hàn Hoán Chi.
Một tên tráng hán hô hào từ xa chạy nhanh đến, trường đao trong tay bổ xuống đầu Hàn Hoán Chi, chỉ trong nháy mắt này có một luồng sáng lóe lên trong màn bụi mù. Một cây ngân thương giống như nộ long điên cuồng gào thét trong bụi mù, một khắc khi ngân thương từ trong đám bụi đâm ra, bụi liền cuộn lên một vòng xoáy.
Người chưa tới, thương tới trước.
Phập một tiếng, cổ họng của tráng hán kia bị ngân thương đâm thủng, Thích Tán Kim một thân trường sam màu trắng đã một thương đâm chết tráng hán. Gã liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái sau đó xoay người lại giết vào trong đám người.
Phần lớn những người mai phục ở đây đều là người của mã bang Cổ Đạo gã, lực lượng giang hồ đến từ Đông Thục đạo.
Hàn Hoán Chi cứ ngồi ở đó không động đậy, liếc mắt nhìn Uyển Tiếu Ngư đã đang run rẩy ở cách đó không xa một cái: "Ngươi có muốn thử không, nhân lúc vẫn chưa có người nào tìm ngươi."
Uyển Tiếu Ngư lập tức xoay người chạy như điên về hướng cửa chính, hắn ta vừa chạy, những người bên cạnh hắn ta cũng xoay người bỏ chạy theo, chạy đến cửa chính vừa mới kéo cửa ra thì một loạt mũi tên từ ngoài bắn vào. Người chạy tới cửa đều không có một chút phòng bị nào, tên nỏ dày đặc đến mức căn bản không giống như là bắn vào, mà là từ ngoài cửa nhét từng nắm, từng nắm mũi tên vào trong.
5 – 6 người bị mũi tên bắn gục xuống đất, lúc này Uyển Tiếu Ngư mới nhìn rõ, không biết khi nào trên đường cái ngoài cửa đã đứng đông nghịt toàn là đình úy, chặn cửa chính kín mít không một kẽ hở.
Hắn ta đành phải chạy về, trong lòng không khỏi nhớ tới câu nói trước đó của Hàn Hoán Chi.
"Ta không có chuẩn bị gì, ta tới hơi gấp gáp."
Câu nói này còn ở bên tai.
Con mẹ nó đây gọi là không có chuẩn bị gì?
"Thích Tán Kim!"
Đúng lúc này, trong đám có người rống giận một tiếng, một hán tử quơ song đao lao tới chỗ Thích Tán Kim: "Ngươi bán đứng chúng ta!"
Thích Tán Kim quay đầu lại liếc mắt nhìn người nọ một cái. Đó là đồng môn của gã, là đệ tử ý chỉ của ân sư Thích Thượng Doãn. Thích Thượng Doãn có hai mươi bốn đệ tử, lần này có ít nhất mười mấy người tới đây, những kẻ đó chẳng những đánh lén giết chết sư phụ của bọn họ, còn đánh lén giết chết những huynh đệ không muốn cùng bọn họ liên thủ làm hại sư phụ.
Thích Tán Kim một mình chạy thoát được, từ Đông Thục đạo đến Trường An, ngàn dặm xa xôi.
"Ngươi có mặt mũi nói hai chữ bán đứng này với ta?"
Thích Tán Kim nhướn cặp mày kiếm lên, ngân thương tản ra một loạt sát ý bắn về phía người nọ.
Hàn Hoán Chi liếc nhìn về phía Thích Tán Kim, khẽ thở dài một tiếng. Ông ta đứng dậy đi tới chỗ Uyển Tiếu Ngư, Uyển Tiếu Ngư tự biết mình căn bản không thể nào là đối thủ của Hàn Hoán Chi, một lui về phía sau từng bước một.
Hàn Hoán Chi đi đến bên cạnh Uyển Tiếu Ngư, thò tay ra ôm vai Uyển Tiếu Ngư, mặt Uyển Tiếu Ngư đã không còn chút máu nào.
quyển sổ trong tay cho Uyển Tiếu Ngư: "Tự viết đi."
Uyển Tiếu Ngư run rẩy đưa hai tay nhận lấy sổ và bút chì, động tác máy móc viết tên, quê quán, tuổi của mình lên sổ... Sau khi viết xong hắn ta lại liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái. Hai người gần nhau như vậy, hắn ta nghiêng đầu nhìn Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi cũng đang nhìn hắn ta.
"Viết nhiều một chút, biết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, thái độ nghiêm chỉnh cũng sẽ không giảm bớt hình phạt cho ngươi, nhưng có thể bớt chịu khổ một chút."
Hàn Hoán Chi cứ ôm vai Uyển Tiếu Ngư như vậy đi tới cửa, Uyển Tiếu Ngư tay run rẩy viết chữ lên sổ. Sau khi đến cửa Hàn Hoán Chi hỏi hắn ta một câu: "Lý Bách Hiểu đâu?"
Uyển Tiếu Ngư theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn vào trong cửa phòng, Hàn Hoán Chi buông tay ra, bên ngoài có đình úy đi qua bắt Uyển Tiếu Ngư. Hàn Hoán Chi xoay người đi tới phía cửa phòng, đẩy cửa ra, bên trong cửa lóe lên một luồng đao quang nhắm thẳng đến cổ Hàn Hoán Chi. Hàn Hoán Chi giơ tay trái lên, khi đao vừa mới hạ liền bóp cổ đao khách này, tay túm cổ lướt ra ngoài, người kia liền bị ông ta đập vào vách tường, sau đó lại lướt người trở lại, người kia lại bị đập vào một vách tường khác.
Lúc ông ta buông tay ra, phần đầu bên trái và bên phải của tên đao khách kia đều bị lõm vào một miếng, miệng đã bắt đầu hộc máu.
Hàn Hoán Chi liếc nhìn Lý Bách Hiểu bị trói chặt tròn vo nằm trong góc tường. Lý Bách Hiểu bị đánh nổi một cục u lớn sau gáy, dây thừng quấn cả vào trong miệng ông ta, muốn lên tiếng cũng không được.
Hàn Hoán Chi ngồi xổm bên cạnh Lý Bách Hiểu nhìn nhìn, nhíu mày. Ông ta thò tay ra tháo dây thừng quấn trong miệng Lý Bách Hiểu ra sau câu nói đầu tiên là hỏi: "Có phải là có một khoảnh khắc đã muốn dùng lưỡi liếm đứt dây thừng không?"
Lý Bách Hiểu cười khổ: "Sao đại nhân vẫn còn có thể nói đùa được vậy... Phủ Đình Úy trói người chẳng lẽ không trói như vậy?"
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Không khác lắm, nhưng đều là chúng ta trói người khác, chưa từng bị người khác trói."
Ông ta đỡ Lý Bách Hiểu đứng lên, hai người ra khỏi phòng liếc nhìn về phía hậu viện, bụi mù cuộn lên, tiếng kêu giết rung trời.
"Đều hỏng hết rồi."
Sắc mặt Lý Bách Hiểu rất khó coi: "Tâm huyết cả đời."
Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi ở trong đại lao phủ Đình Úy ta có thể từ từ nhớ lại, nói không chừng còn có thể vẽ ra được mấy bức nữa."
Lý Bách Hiểu: "Đại nhân, tại sao còn muốn bắt ta?"
Hàn Hoán Chi: "Bởi vì là ngươi chứa chấp Uyển Tiếu Ngư, nhìn người không rõ là ngu xuẩn, ngu xuẩn thì nên trả giá... Nhìn bộ dạng nhếch nhác của ngươi bây giờ, ta cũng giúp ngươi một chút. Chờ khi ngươi từ trong đại lao phủ Đình Úy ra ngoài, cá nhân ta tài trợ ngươi một trăm lượng bạc xây lại Bách Hiểu Đường, xây lại Vạn Tượng Thảo Lư."
Lý Bách Hiểu: "Một trăm lượng..."
quyển cá nhân chí cho ta."
Ánh mắt Lý Bách Hiểu liền vui vẻ: "Thật sao? Đại nhân ngươi nói thật? Thật sự có thể ra cá nhân chí cho đại nhân ngài?"
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Ta nói có chữ tín."
Lý Bách Hiểu giống như một kẻ ngốc, gia nghiệp đã bị hủy thành như vậy mà lại bật cười ha hả: "Cuốn cá nhân chí này nhất định có thể bán vô cùng đắt hàng."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Chia cho ta tám phần số bạc bán được là được, thiếu một đồng ta sẽ niêm phong hết tất cả cửa tiệm của ngươi, bản thân ngươi giữ lại một phần, dù sao cũng cần tiền vốn."
Nụ cười của Lý Bách Hiểu từ từ đông cứng lại.
"Còn có một phần, ngươi dùng để thuê bản thảo chân dung của phủ Đình Úy ta xem. Những bức chân dung lần trước ngươi đưa đến phủ Đình Úy ta bảo tồn tốt hơn chỗ ngươi, tiền thuê là một phần, không thu nhiều."
Lý Bách Hiểu nhếch môi cười khổ, nhưng nghĩ đến có thể ra cá nhân chí của Hàn đại nhân là lại bắt đầu vui vẻ.
Bụi mù tan đi, cuộc chém giết trong Vạn Tượng Thảo Lư đã đến hồi kết thúc, những khách lục lâm và người của mã bang Cổ Đạo đến từ Đông Thục đạo kia tuy dũng mãnh nhưng trong tình huống này thì làm sao có thể đánh thắng được đình úy.
Trong khắp cả hậu viện chỉ còn lại một người vẫn đứng trong vòng vây ở đó, liên nỏ nhiều không đếm xuể nhắm thẳng vào y.
Y là Nhiếp Phá Quân.
"Thích Tán Kim!"
Nhiếp Phá Quân gào thét với Thích Tán Kim: "Ngươi phải trả giá!"
Thích Tán Kim kéo ngân thương đi qua, nhìn các đình úy ở chung quanh: "Xin lỗi các vị đại nhân, đây là thù riêng của ta và hắn, mời các vị đại nhân lui ra ngoài đi, mạng của người này phải là ta lấy."
Hàn Hoán Chi khoát tay, tất cả các đình úy bắt đầu rút khỏi hậu viện, ở nơi rộng rãi như vậy, chớp mắt đã chỉ còn lại hai người Thích Tán Kim và Nhiếp Phá Quân.
Hàn Hoán Chi cũng ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại. Ông ta ngồi xuống bậc thềm, nhìn Uyển Tiếu Ngư đang bị giữ chặt ở chỗ xa, thò tay ra chỉ: "Lý Bách Hiểu, không muốn đi qua tát hai phát?"
Lý Bách Hiểu nhìn về phía Uyển Tiếu Ngư, trầm mặc rất lâu, lắc đầu: "Không muốn, sợ bẩn tay của ta."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Ta giúp ngươi, người đâu, tát cho Uyển Tiếu Ngư mấy cái tát."
Có đình úy đi nhanh qua, lấy ra một tấm thiết bản dài, đánh mạnh vào mặt Uyển Tiếu Ngư.
Hàn Hoán Chi giơ hai tay lên khum lại đặt bên miệng hô một tiếng: "Đánh lên trên một chút, đừng đánh nát miệng, còn phải giữ miệng lại để cho hắn nói chút gì đó nữa."
Cửa bị kéo ra từ bên trong kêu két một tiếng, Thích Tán Kim cả người đẫm máu kéo ngân thương từ bên trong đi ra, bước chân lảo đảo. Trên vai gã có một vết đao chém, ngực bị chém rách một đường, trên cánh tay cũng có vết thương.
Hàn Hoán Chi quay đầu lại nhìn gã một cái: "Chịu được không?"
Thích Tán Kim cười khổ: "Phải dùng chút thuốc."
Hàn Hoán Chi khoát tay: "Đưa hắn đi chẩn trị, dùng xe ngựa của ta."
Thích Tán Kim chắp tay: "Đa tạ Hàn đại nhân."
Trước khi gã lên xe, Hàn Hoán Chi hỏi: "Có nghĩ sẽ trả tiền xe như thế nào không?"
Thích Tán Kim sửng sốt, quay đầu lại: "Hả?"
Hàn Hoán Chi thản nhiên nói: "Dùng bổng lộc của ngươi ở phủ Đình Úy để trả, đồng ý không?"
Thích Tán Kim đứng thẳng người lên, chậm rãi thở ra một hơi: "Đồng ý!"