Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 882 - Chương 882: Nghi Là Có Thể Giết

Chương 882: Nghi là có thể giết Chương 882: Nghi là có thể giết

Nghênh Tân Lâu.

Diệp Lưu Vân liếc nhìn Hàn Hoán Chi: "Ta đã sớm nhìn trúng Thích Tán Kim người này rồi, cũng là ta tiếp xúc trước, ngươi dựa vào gì mà hớt tay trên?"

Hàn Hoán Chi cười cười: "Ngại quá, lúc hắn vào Trường An ta cũng đã đang theo dõi rồi, ta trước ngươi."

Diệp Lưu Vân hừ một tiếng: "Nói bậy, hắn đi tìm Lưu Vân Hội ta trước, sao lại là ngươi theo dõi trước."

"Mã bang Cổ Đạo ở Đông Thục đạo xảy ra chuyện, phủ Đình Úy ở địa phương sẽ cấp tốc gửi tin tức đến Trường An, tất nhiên ta sẽ biết trước ngươi. Trên thực tế, sau khi Thích Tán Kim vào Trường An là người của ta vẫn bảo vệ hắn, nguyên nhân ta không động thủ là muốn moi người của mã bang Cổ Đạo ra, đương nhiên không chỉ là bọn họ, còn có lượng lớn mật điệp Hắc Vũ ẩn nấp ở Trường An. Kết quả là ngươi làm một vụ như vậy ở Cẩm Tú Lâu, làm cho kế hoạch của ta cũng bị hỏng."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Ngươi định bồi thường ta như thế nào?"

Diệp Lưu Vân nheo mắt nhìn ông ta: "Đã cướp người của ta rồi, lúc này còn muốn lừa ta, ngươi có biết xấu hổ không?"

Hàn Hoán Chi nói: "Ta cũng không có quá nhiều yêu cầu, Thích Tán Kim thì ngươi đừng nghĩ đến nữa, ta định bổ sung hắn làm một thiên bạn, nếu ngươi cảm thấy áy náy, ta có thể chọn một vài người ở Thiếu Niên Đường của Lưu Vân Hội không? Tuy rằng làm như vậy không đủ để ngươi bù đắp cho ta, nhưng ta miễn cưỡng chấp nhận."

"Cút." Diệp Lưu Vân nói: "Hóa ra ngươi còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa."

Hàn Hoán Chi cười cười: "Việc này tạm không nói nữa được không."

Diệp Lưu Vân: "Dựa vào cái gì mà không nói?"

Hàn Hoán Chi cười nói: "Ngươi nói nữa thì sẽ càng thiệt nhiều hơn."

Diệp Lưu Vân thở dài một tiếng: "Khó khăn lắm ta mới phát hiện được một người có thể bổ sung vào làm tổng bổ của Hình bộ, bồi dưỡng thêm một chút xíu nữa là có thể dùng được, đoán chắc trong hai năm là vị trí tổng bổ sẽ là của Thích Tán Kim, nhưng ngươi lại thò tay vào cướp mất. Việc này ngươi không bồi thường cho ta một ít thì không thể nào cho qua được."

Hàn Hoán Chi nói: "Buổi trưa ta ăn cơm cùng ngươi."

Diệp Lưu Vân: "Ta thiếu ngươi ăn cơm cùng ta?"

Hàn Hoán Chi: "Xem đi, câu này thật làm tổn thương tình cảm."

Diệp Lưu Vân nói: "Chuyện ăn cơm để sang một bên, sau này tin tức của phủ Đình Úy nếu không chia sẻ với Hình bộ, ta sẽ để Lưu Vân Hội dừng mạng lưới đưa tin tức cho phủ Đình Úy các ngươi. Ngoài ra, ta có cách cho Bách Hiểu Đường mà ngươi bảo vệ phải đóng cửa."

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ngươi thay đổi rồi, làm quan khiến ngươi xấu xa đi."

Diệp Lưu Vân: "Nhớ, sau này chờ bệ hạ về bẩm báo với bệ hạ, cứ nói ngươi nói quan trường Đại Ninh hư hại rồi, còn không bằng ám đạo."

Hàn Hoán Chi: "Chúng ta như vậy rất không tốt. Như vậy đi, sau này tin tức mà phủ Đình Úy có được ta sẽ thông báo với Hình bộ ngay lập tức. Ta chọn năm mươi người bên Thiếu Niên Đường vào phủ Đình Úy, coi như bồi dưỡng thay ngươi, chờ sau khi ta dùng vài ba năm rồi trả lại hết cho Hình bộ."

Diệp Lưu Vân: "Nói giống như ngươi đang nhượng bộ vậy?"

Hàn Hoán Chi: "Mấy hôm trước Vân Tang Đóa nói muốn để ngươi làm cha nuôi của đứa trẻ."

Diệp Lưu Vân: "Chuyện đặt tên đã giải quyết rồi chứ?"

"Đặt rồi, mới đầu ta nghĩ tên xong rồi, A Đóa cảm thấy không hay, sau đó cũng vẫn chưa nghĩ được cái tên nào vừa hay vừa có hàm ý tốt. Mấy ngày hôm trước A Đóa bỗng nhiên nghĩ đến một cái tên, là Mộ Thanh. A Đóa nói để đứa trẻ phải nhớ thảo nguyên."

"Hàn Mộ Thanh." Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Rất hay."

Ông ta bỗng ngây người ra: "Ngươi bớt giở trò này đi. Cha nuôi của Thanh Nhi là một chuyện, ngươi cướp Thích Tán Kim là một chuyện khác."

Hàn Hoán Chi: "Ngươi cũng lớn tuổi rồi, nên nghĩ đến chung thân đại sự của mình."

"Nói chuyện Thích Tán Kim!"

"Ta nghe người ta từng nhắc tới, tiểu cô nương tên Nhan Tiếu Tiếu của phiếu hào Thiên Cơ thường xuyên hỏi thăm chuyện của ngươi."

"Nói chuyện Thích Tán Kim!"

"Ta từng gặp tiểu cô nương kia, rất đẹp, tính cách cũng tốt."

"Không cần ngươi quan tâm chuyện của ta."

Diệp Lưu Vân đứng bật dậy đi ra ngoài: "Không thể nói lý."

Hàn Hoán Chi nhìn Diệp Lưu Vân đi ra ngoài: "Thường xuyên đến nha."

Không bao lâu Diệp Lưu Vân lại quay về: "Đây là nhà ta."

Hàn Hoán Chi nhún vai: "Nói về vụ án đi."

Diệp Lưu Vân: "..."

Hàn Hoán Chi rót một chén trà cho Diệp Lưu Vân: "Xem đi, lớn tuổi như vậy rồi, lý trí một chút."

Diệp Lưu Vân: "Nói về vụ án."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Ta đã hỏi rồi, Nhan Tiếu Tiếu là người Bình Việt đạo, trong nhà cũng từng có người làm quan trong triều đình Lâm Việt, xem như là con cháu nhà gia giáo. Tiểu cô nương từ nhỏ thích múa đao múa thương, kiếm pháp không tầm thường, suýt chút nữa đã đi vào con đường sai lầm, nhưng sau khi đến Trường An đã thay đổi. Ta vẫn chưa rõ nàng ta bắt đầu cảm thấy hứng thú với ngươi từ khi nào. Nghĩ lại thì tại sao một thiếu nữ xuân thì như vậy lại có hứng thú với một lão già như ngươi chứ?"

Diệp Lưu Vân lại đứng dậy.

Hàn Hoán Chi: "Nói vụ án, nói vụ án."

Diệp Lưu Vân hung hăng trợn mắt lườm ông ta.

Hàn Hoán Chi nói: "Người bị bắt đều là khách giang hồ của Đông Thục đạo, trong đó một phần là người của mã bang Cổ Đạo, một phần là tội phạm xuất thân lục lâm. Nếu không ai chống lưng cho bọn chúng, làm sao bọn chúng dám rời khỏi thâm sơn chạy đến thành Trường An gây án. Người chống lưng cho bọn chúng..."

Diệp Lưu Vân gật đầu: "Bọn chúng muốn động tới ngươi, muốn động đến ta, muốn động đến Lại Thành. Nếu như ba người chúng ta xảy ra chuyện thì thành Trường An sẽ rối loạn. Bệ hạ nói... bệ hạ nói Nội các có quyền phủ quyết, mà người chấp hành quyền hạn này chỉ có thể là Lại Thành. Lại Thành gặp chuyện không may, ai còn dám chấp hành quyền phủ quyết này? Dù sao cũng chỉ có Lại Thành dám làm."

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Tại sao con người lại có lựa chọn sai lầm?"

"Bởi vì không ngăn được sự cám dỗ."

Diệp Lưu Vân nói: "Ngươi định tra như thế nào trước?"

"Người của mã bang Cổ Đạo đều đã đền tội, nhưng chẳng qua là một phần nhỏ, số lượng khách giang hồ từ các nơi trong Đại Ninh vào Trường An rất nhiều, mục tiêu của bọn chúng không chỉ là ba người chúng ta. Hẳn là thái tử điện hạ muốn làm theo giống như lúc bệ hạ vừa mới vào Trường An, ổn định phủ Đình Úy, khống chế Nội các, sau đó tạo ra một thế lực ám đạo thành Trường An để khống chế giang hồ."

Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Cho nên ta đoán bước đi này hẳn là giết ta trước, sau đó giết ngươi, cuối cùng giết Lại Thành... Người của ta đã đi Bình Việt đạo, nhưng phỏng chừng Khang Vi đã đang trên đường trở lại. Nếu như Khang Vi vào Trường An, bọn họ sẽ phát động đòn công kích cuối cùng, giết Lại Thành, khống chế Nội các."

Sắc mặt Diệp Lưu Vân ngưng trọng: "Bệ hạ để chúng ta ở lại Trường An, chúng ta không thể không làm gì cả."

"Nhưng chúng ta không thể động đến thái tử, thái tử là trữ quân của quốc gia, trữ quân cũng quân."

"Đúng vậy, chúng ta không thể động đến thái tử."

Diệp Lưu Vân đứng dậy, chậm rãi bước đí trong phòng: "Biện pháp tốt nhất chính là hành động chớp nhoáng, chúng ta không thể động đến thái tử, nhưng có thể cho thái tử biết, chúng ta biết hết mọi chuyện."

Hàn Hoán Chi cười: "Bọn họ muốn làm gì, chúng ta sẽ đập tan cái đó."

Diệp Lưu Vân nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Khách giang hồ và khách lục lâm để ta đập, có Hình bộ và Lưu Vân Hội thì vẫn đập được."

"Ta đi tra mật điệp Hắc Vũ."

Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Không cần tiễn."

Diệp Lưu Vân: "Hờ hờ."

Sau đó nhìn thấy trong tay Hàn Hoán Chi cầm hai lon lá trà, ông ta ngẩn ra: "Ngươi còn có thể biết xấu hổ?"

Hàn Hoán Chi làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, nhìn lon lá trà trong tay: "Ta làm sao vậy? Chẳng lẽ là Thẩm Lãnh nhập vào người sao? Nói ra thì Thẩm Lãnh thật sự mặt dày, haiz... Sau này hắn về đây ngươi phải mắng hắn."

Vừa nói vừa đi, lon lá trà cũng không để lại.

Diệp Lưu Vân ôm mặt: "Sơ suất rồi... Ta tưởng Thẩm Lãnh không ở Trường An thì cũng không cần giấu lá trà đi."

Hàn Hoán Chi ở ngoài cửa nói: "Ngươi xem đi, ta lại dạy cho ngươi một bài học nữa."

Diệp Lưu Vân: "..."

Phủ Đình Úy.

Sau khi trở về Hàn Hoán Chi đã triệu tập thiên bạn thủ hạ lại. Bởi vì bắc cương đại chiến cho nên cũng không có ít thiên bạn của phủ Đình Úy từ các nơi được điều đến bắc cương, vốn có ba thiên bạn ở lại thành Trường An, Phương Bạch Lộc, Phương Bạch Kính và Nhiếp Dã, nhưng Phương Bạch Kính đã đi Bình Việt đạo, hiện giờ dưới trướng Hàn Hoán Chi chỉ có hai người Phương Bạch Lộc và Nhiếp Dã, nhưng Thích Tán Kim đã được băng bó vết thương cũng ở trong thư phòng. Nếu Hàn Hoán Chi đã định giữ gã lại dùng thì phải sớm để cho gã thích ứng với phương thức xử lý án của phủ Đình Úy.

"Nhiếp Dã, ngươi dẫn người tập trung điều tra các cửa tiệm được mở trong thành Trường An từ khoảng hai mươi năm trước, bất kể là tửu lâu, khách điếm, sòng bạc... Tất cả đều điều tra. Trọng điểm tra là những người nói chuyện có khẩu âm của Liêu Bắc đạo, ở trong đó phát hiện có người thích uống trà đắng Bột Hải thì điều tra kỹ lưỡng."

Nhiếp Dã cúi đầu: "Thuộc hạ hiểu."

Hàn Hoán Chi nói: "Dẫn Thích Tán Kim theo, để hắn làm quen một chút."

"Vâng."

Hàn Hoán Chi lại nhìn về phía Phương Bạch Lộc: "Ngươi dẫn người đi kiểm tra hồ sơ gác cổng thành lưu lại mấy năm gần đây, nhưng hẳn là không có thông tin hữu dụng gì. Hồ sơ của hai mươi năm trước chắc chắn không còn, nhưng đừng từ bỏ, đi kiểm tra, có thể tra ra cái gì thì hay cái đó, cũng không thể để sót."

Phương Bạch Lộc cúi đầu: "Thuộc hạ hiểu."

Hàn Hoán Chi nói: "Nhớ một câu, chúng ta là làm việc cho bệ hạ, trong thiên hạ, bệ hạ lớn nhất, chỗ dựa vững chắc của chúng ta chính là lớn nhất, không cần sợ bất cứ người nào."

Phương Bạch Lộc hỏi: "Tra ra thì bắt?"

"Không."

Hàn Hoán Chi dừng lại một chút: "Hiềm nghi sâu thì bắt, tra ra thì có thể giết."

"Vâng!"

Mấy người đứng nghiêm, xoay người rời khỏi thư phòng.

Hàn Hoán Chi đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn bên ngoài, lông mày hơi nhíu lại, dường như đang trầm tư gì đó.

Người chạy trốn ở tửu lâu Viễn Vọng Hương đó là ai?

Người này nhất định có qua lại gì đó với Mộc Chiêu Đồng trước kia. Uyển Tiếu Ngư là người làm việc cho Mộc Chiêu Đồng. Lúc trước thái tử và Mộc Chiêu Đồng qua lại mật thiết, lúc ấy bệ hạ cũng biết, thái tử từng nhiều lần mặc thường phục lén đến ngõ Bát Bộ gặp Mộc Chiêu Đồng.

Mấu chốt của tất cả mọi chuyện này vẫn là mạng lưới quan hệ của Mộc Chiêu Đồng. Người này đã chết hơn một năm rồi nhưng lão ta vẫn đang ảnh hưởng đến Đại Ninh này.

"Tô Khải Phàm."

Hàn Hoán Chi thì thầm.

Cùng lúc đó, Đông Cung.

Thái tử sắc mặt khó coi giống như vừa mới ăn phải một con ruồi chết vậy. Gã ta quay phắt sang nhìn về phía Tào An Thanh: "Ai bảo ngươi động thủ ở Bách Hiểu Đường?"

Tào An Thanh quỳ xuống bụp một tiếng: "Không phải nô tì căn dặn. Trước lúc đó nô tì vừa mới gặp Tô Khải Phàm, nô tì đã thương lượng với Tô Khải Phàm, Khanh Vi không đến Trường An thì mọi chuyện không thể khinh động. Việc này nô tì còn từng khuyên Tô Khải Phàm đừng cấp tiến, Tô Khải Phàm nói người của phủ Đình Úy đã đang theo dõi, chậm trễ sẽ sinh biến."

Sắc mặt thái tử càng khó coi hơn.

"Tên Tô Khải Phàm này!"

Gã ta nóng lòng đi tới đi lui trong phòng: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, phải có kế hoạch mới hành động, hắn sẽ phá hỏng việc lớn của ta!"

Tào An Thanh nói: "Đa số khách giang hồ do hắn liên lạc cũng không thể dùng, người này..."

Tào An Thanh ngẩng đầu nhìn về phía thái tử: "Nô tì nghi ngờ hắn là mật điệp Hắc Vũ."

Thái tử thay đổi sắc mặt.

"Mật điệp Hắc Vũ?"

Thái tử khựng lại, im lặng rất lâu, rất lâu.

"Giang sơn của Đại Ninh, vẫn chưa tới phiên người Hắc Vũ khoa tay múa chân."

Thái tử nhìn về phía Tào An Thanh: "Giết hắn đi."

Tào An Thanh sắc mặt vui vẻ, vội vàng cúi đầu: "Nô tì tuân mệnh, nô tì cũng chỉ là nghi ngờ..."

"Người Hắc Vũ... nghi là có thể giết."

Thái tử khoát tay: "Đi sắp xếp đi."

Tào An Thanh không ngờ mình chỉ thuận miệng bịa ra một câu cũng có tác dụng. Y thật sự bịa chuyện, y đâu biết Tô Khải Phàm đúng là mật điệp Hắc Vũ.

Bình Luận (0)
Comment