25 tháng 8, trời trong xanh, chiến binh Đại Ninh bắc cương ở thành Hãn Hải ùn ùn kéo ra.
Trường An, âm u.
Ngày 25 tháng 8 này đối với Đại Ninh mà nói là một ngày rất quan trọng, hiện giờ mỗi một người đều vẫn chưa cảm nhận được, cũng không thể nhìn thấy, không thể nghe được, nhưng trong tương lai mọi người sẽ lấy ngày này ra nói hết lần này đến lần khác.
Rất nhiều người đều đã dần dần phát hiện thành Trường An không yên ổn, bởi vì đại học sĩ Lại Thành đã bắt đầu mang theo hộ vệ mỗi khi ra vào. Lúc bệ hạ ở Trường An, trước giờ đại học sĩ Lại Thành đều chỉ là một xe ngựa một xa phu là ra ngoài, nhưng bắt đầu từ khoảng thời gian trước, Lại Thành xuất hành đều có không dưới mấy chục người hộ vệ bên cạnh.
Theo lý mà nói đương triều đại học sĩ thủ phụ Nội các có phô trương như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng sự việc trước đây không có mà hiện giờ đột nhiên có cũng đủ để chứng tỏ một vài vấn đề. Cho nên rất nhiều người đều đoán Lại Thành đang dùng phương thức như vậy để nói với những người khác, ta biết ngươi đang nghĩ gì.
Rất nhiều chuyện, không còn quá mờ mịt nữa.
Cung Vị Ương.
Trà gia cười cười nhìn bộ dạng hai đứa trẻ ngồi trên ghế đẩu nghiêm túc đọc sách, sau đó nhìn về phía Trân phi nương nương: "Lát nữa nương nương vẫn phải vất vả thêm, con phải ra ngoài."
"Lại là đi bảo vệ Lại Thành Lại đại nhân?"
"Lát nữa Lại đại nhân phải đi phủ khố, kiểm tra vật tư mang đến bắc cương, ông ấy không yên tâm về chuyện này nên nhất định phải đi xem tận mắt."
"Trà Nhi."
Trân phi nương nương nhìn Trà gia cười cười: "Lúc ta hành tẩu trên giang hồ, không thích đi bảo vệ ai."
Trà gia ngẩn ra: "Tại sao?"
"Bởi vì cảm giác lúc bảo vệ người khác không tốt."
Trân phi nói: "Hôm nay con trông bọn trẻ đi, ta ra ngoài đi lại một chút."
Trà gia vội vàng lắc đầu: "Nương nương sao có thể dễ dàng xuất cung được?"
"Sao ta không thể dễ dàng xuất cung?"
Trân phi cười nói: "Con cho rằng ta không bằng con?"
Bà đứng dậy đi ra ngoài: "Ta đến một nơi trước."
Trà gia lo lắng cũng đi theo ra ngoài. Bọn trẻ có người trong cung chăm sóc nên cũng không cần quá lo lắng. Trường kỳ có phần đông cao thủ thị vệ đại nội thủ hộ ở trong ngoài cung của Trân phi, đây là ý chỉ của bệ hạ trước khi đi, tất nhiên thị vệ đại nội không dám lười biếng.
Trân phi và Trà gia ra ngoài hoàng cung, rất nhiều người đều nhìn thấy, vì thế rất nhiều người bắt đầu theo dõi.
Đông Noãn Các.
Thái tử Lý Trường Trạch không dám ngồi trên cái ghế mà phụ thân gã ta thường xuyên ngồi, ít nhất là bề ngoài gã ta ngay cả đụng vào cũng không thể đụng. Cái bàn đó gã ta cũng không thể tuỳ tiện dùng, cho dù đó là đồ của phụ thân gã ta, quân chính là quân, thần chính là thần, gã ta là thái tử, đối với hoàng đế bệ hạ Đại Ninh mà nói thái tử cũng là thần.
Nhưng Đông Noãn Các và Nội các cách nhau gần nhất, cho nên mỗi ngày gã ta đều đến Đông Noãn Các xử lý chính vụ.
Tào An Thanh bước nhanh từ bên ngoài vào, không cẩn thận lại bị bậu cửa của Đông Noãn Các vấp chân. Đã cùng thái tử ở đây được một khoảng thời gian rồi nhưng y vẫn không thích ứng được với chỗ này, nơi này khiến y cảm thấy áp lực, cũng khiến y cảm thấy sợ. Thái tử nhìn y một cái khẽ nhíu mày: "Vội vàng hấp tấp làm gì, đây là lần thứ mấy bị vấp cửa rồi? Chờ sau này ta sai người chặt cái bậu cửa này đi cho ngươi, bây giờ vẫn chưa được."
Tào An Thanh vội vàng cúi đầu: "Đa tạ điện hạ. Lúc nãy... lúc nãy Trân phi nương nương đã xuất cung."
"Xuất cung?"
Thái tử vốn cũng không để ý gì nghe xong liền đứng bật dậy: "Đi chỗ nào?"
"Nô tì phái người đang âm thầm đi theo, vẫn chưa biết đi chỗ nào."
"Chuyện hôm nay cần làm, liệu bà ta có biết hay không?"
"Không thể nào. Hôm nay trong cung Trân phi nương nương không có ai ra vào, cho nên bà ta không có khả năng nghe được tin tức gì, chỉ là đột nhiên xuất cung quả thật khiến người ta không yên lòng."
Thái tử nghe xong ừ một tiếng: "Ngươi phái thêm vài người đi theo, Trân phi đi đâu, ta đều phải biết trước tiên."
"Nô tì tuân mệnh."
Tào An Thanh lên tiếng đáp lại, vội vàng đi ra ngoài sắp xếp người.
Nửa canh giờ sau, Tào An Thanh từ bên ngoài chạy vào, giọng nói hơi run: "Điện hạ, Trân phi nương nương đến Dương gia."
"Dương gia?"
Sắc mặt thái tử lập tức trắng bệch: "Nhà mẹ đẻ của mẫu hậu?"
"Đúng."
"Dương gia gần như đã bị phụ hoàng diệt môn, người thì bị giết người thì bị lưu đày, hiện giờ Dương gia chỉ là một căn nhà trống không, bà ta đến Dương gia làm gì?"
"Gỡ... gỡ Bạch Lân kiếm."
Giọng nói của Tào An Thanh cũng run lên: "Trân phi nương nương đã gỡ Bạch Lân kiếm xuống khỏi tấm biển ở cửa chính đường Dương gia."
"Rốt cuộc bà ta muốn làm gì?!"
Thái tử Lý Trường Trạch nóng lòng đi tới đi lui ở trong Đông Noãn Các, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khoát tay: "Đi đóng cửa trước đã."
Tào An Thanh vội vàng chạy tới đóng cửa Đông Noãn Các rồi đi nhanh trở lại: "Điện hạ, chuyện này hơi quỷ dị. Đang tự nhiên sao Trân phi nương nương lại xuất cung, còn gỡ Bạch Lân kiếm cắm trên tấm biển ở cửa chính đường Dương gia xuống... Bà ta ở hậu cung hai mươi mấy năm không hề động đến thanh Bạch Lân kiếm kia, sau khi động đến, một hậu tộc lớn như vậy liền gặp xui xẻo, đến mức hiện tại cửa nát nhà tan. Bây giờ bà ta lại động đến Bạch Lân kiếm..."
Tào An Thanh căng thẳng liếc mắt nhìn thái tử một cái: "Hay là bà ta thật sự nhận được tin tức gì đó? Nơi muốn động thủ hôm nay, có phải nên dừng lại không?"
Tốc độ đi lại ở trong phòng của thái tử càng lúc càng nhanh, lòng bàn chân giống như sắp mài ra lửa vậy. Đi một lâu gã ta mới dừng lại, nhìn Tào An Thanh ngữ khí hỏi với giọng điệu hơi căng thẳng: "Nếu như bà ta thật sự phát hiện được gì đó, bà ta có dám trực tiếp cầm Bạch Lân kiếm tới tìm ta không?"
Tào An Thanh nghe được câu này cũng sửng sốt.
Nếu Trân phi biết thái tử muốn làm gì, có dám mang Bạch Lân kiếm đến tìm thái tử không?
Dám.
Tào An Thanh thầm nghĩ người như Trân phi nương nương, lúc hoàng hậu còn sống coi như bà ấy cũng nể mặt hoàng hậu là vì bệ hạ, chịu thiệt cũng chịu thiệt, bà ấy không muốn nhìn hoàng hậu và bệ hạ quá căng thẳng vì bà, nhưng lần đó quả thật hậu tộc làm hơi quá phận, Trân phi rút kiếm xuất cung, một kiếm đâm thủng tấm biển của Dương gia. Từ đó về sau số mệnh của Dương gia giống như đã bị một kiếm kia hoàn toàn ghim chết, không bao giờ có thể xoay chuyển được nữa.
Không có hoàng hậu, Trân phi nương nương còn có cố kỵ gì?
Nếu thật sự biết chuyện thái tử muốn mưu nghịch, có người nào mà vị tiểu đương gia mã bang từng khiến người trên giang hồ Tây Thục đạo nghe tin đã sợ mất mật kia không dám đâm một kiếm?
Bà ấy không quan tâm đến hoàng hậu, cũng không để ý đến thái tử, bà ấy chỉ quan tâm đến bệ hạ. Sỉ nhục bà ấy, mắng chửi bà ấy, bà ấy có thể nhịn, nếu có người muốn động đến nam nhân của bà ấy, kiếm của bà ấy sẽ rút ra khỏi vỏ, một kiếm lạnh buốt phá trời cao.
Thái tử xoay người nhìn về phía Tào An Thanh: "Trước hết tạm gác chuyện vốn dĩ sắp xếp vào chiều nay lại, phái người theo dõi Trân phi là được, nếu bà ta trực tiếp hồi cung... nếu bà ta trực tiếp hồi cung thì nhất định phải đến nói cho ta biết sớm."
"Thôi vậy."
Thái tử nhìn nhìn đống tấu chương chất trên bàn trước mặt: "Ta về Đông Cung trước, ngươi sai người dọn đồ rồi đưa đến Đông Cung, nếu người của Nội các hỏi tới thì cứ nói ta không thoải mái."
Tào An Thanh vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, nô tì đều an bài thỏa đáng."
Trước giờ Tào An Thanh cũng chưa từng nghĩ tới, trước giờ thái tử cũng cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày bọn họ sẽ sợ tới mức không dám ở lại cung Vị Ương bởi vì Trân phi xuất cung. Thái tử vội vã trở về Đông Cung, dường như không muốn ở lại Đông Noãn Các thêm dù chỉ một giây.
Kiếm của Trân phi, thật sự sẽ giết người.
Lại nửa canh giờ nữa, thái tử đã trở lại Đông Cung nhưng vẫn ngồi không yên, cứ luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, nhìn thấy Tào An Thanh từ bên ngoài bước nhanh vào liền vội vàng bước lên mấy bước: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Đại học sĩ Lại Thành đi phủ khố, Trân phi nương nương cũng đi, không nói một lời nào, chẳng làm gì cả, chỉ đứng ở bên cạnh Lại Thành một lúc lâu, Bạch Lân kiếm ở ngay trong tay bà ta, không có vỏ kiếm."
Tào An Thanh nhìn về phía thái tử: "Trân phi đây là ý gì?"
Thái tử lui lại mấy bước, suy sụp ngồi xuống ghế: "Bà ta muốn nói cho ta biết, động đến Lại Thành, bà ta sẽ giết người."
Đó là thái độ của Trân phi.
Người khác dù là ai có thái độ này cũng không đủ phân lượng, bất kể là Hàn Hoán Chi hay Diệp Lưu Vân, nhưng Trân phi đủ. Đại đương gia Vân Hồng Tụ của Hồng Tô Thủ đi tìm Trà gia, hai người quyết định liên thủ, nam nhân không ở nhà thì bọn họ gánh vác, nhưng trên thực tế hai người bọn họ làm bao nhiêu việc cũng không bằng Trân phi nương nương cầm kiếm đi một vòng.
Sắc mặt Tào An Thanh cũng khó coi, ngàn tính vạn tính mà sao lại quên tính đến bà điên Trân phi kia chứ?
Tào An Thanh hỏi dò một câu: "Chuyện đã an bài từ trước, vẫn chấp hành sao?"
Sắc mặt thái tử không ngừng thay đổi, đột nhiên vỗ bàn: "Chẳng lẽ ta còn có thể để cho một nữ nhân dọa tới mức chuyện gì cũng không dám làm? Đi... Căn dặn xuống dưới, cứ làm như đã an bài từ trước. Nếu Trân phi ở chỗ Lại Thành, vậy thì, vậy thì tạm thời không động đến Lại Thành, dù sao lúc đầu chúng ta cũng không định động đến ông ta ngay lập tức, phải đợi Khang Vi đến rồi nói sau... Huống hồ hôm nay người chúng ta muốn động đến, hẳn là Trân phi cũng không thích."
Tào An Thanh ừ một tiếng: "Chắc có lẽ Trân phi sẽ không tùy tiện ra tay, dù sao bà ta cũng là quý phi nương nương."
Thái tử xua tay: "Đi đi, đi đi, nhanh nhẹn một chút."
"Vâng."
Tào An Thanh bước nhanh ra ngoài, sau khi đi ra lại không tự chủ được dừng lại một chút, không tự chủ được hít một hơi thật dài.
Lại một canh giờ nữa, Trân phi và Trà gia nói là muốn ra ngoài đi dạo một chút, còn đại học sĩ thủ phụ Nội các Lại Thành thì trở về cung Vị Ương. Sau khi vào cửa mọi người đều thi lễ, Lại Thành ra hiệu cho bọn họ tiếp tục làm việc, ông ta đi đến chỗ lò sưởi ngồi xuống, nghĩ đến cảnh lúc nãy Trân phi cầm kiếm đứng ở phía sau mình... Sau đó ông ta không tự chủ được liền cười, cũng bởi vì Trân phi nương nương cầm kiếm đứng sau lưng ông ta, sẽ có bao nhiêu người sợ tới mức tè ra quần.
Thật rất buồn cười.
Ông ta đứng dậy căn dặn vài câu rồi lại ra ngoài, lần này là đến phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi nghe nói đại học sĩ Lại Thành đến liền đứng dậy ra ngoài cửa đón, mới vừa đi tới bên ngoài thì Lại Thành đã bước nhanh vào, cũng không nói chuyện, nhìn thấy Hàn Hoán Chi liền bắt đầu cười ha ha, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt.
"Có chuyện."
Lại Thành gần như là chạy vào trong phòng, sau khi vào liền đóng cửa lại : "Ta chỉ có thể đến đây nói với ngươi, người khác thì không được, Diệp Lưu Vân cũng được nhưng Hình bộ xa hơn chỗ ngươi, ta không đợi được, chỉ có thể chạy đến chỗ ngươi để cười... Ha ha ha ha, ngươi cũng biết đấy, bây giờ ta là thủ phụ, nếu ở Nội các mà cười như vậy, ha ha ha ha... Không trang trọng, ha ha ha ha ha ha ha ha."
Hàn Hoán Chi nhíu mày: "Ngươi đã gặp chuyện vui gì mà cười như vậy."
Lại Thành rót một chén nước cho mình: "Ta cảm thấy, ha ha ha ha ha... Ta cảm thấy có thể là chúng ta lo lắng quá nhiều rồi."
"Rốt cuộc có ý gì?"
Lại Thành nén cười nói: "Ta cũng nói thẳng với ngươi vậy, không cần giấu giếm gì với ngươi. Chúng ta lo lắng là bởi vì chúng ta không ứng phó được, dù sao thân phận cũng tôn quý, nhưng mà hôm nay đã khiến ta biết thế nào gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sáng hôm nay Trân phi nương nương dẫn theo Trà Nhi cô nương ra ngoài cung Vị Ương, đến Dương gia gỡ Bạch Lân kiếm xuống trước, sau đó cầm kiếm tới tìm ta, không nói gì cả, chỉ đứng đằng sau ta..."
Hàn Hoán Chi ngẩn người, sau đó cũng cười : "Có phải đã dọa người rồi không."
Lại Thành cười nói: "Không phải dọa người bình thường đâu."
Ông ta chỉ về phía đông: "Lúc ấy đã chạy rồi, về phía đông, ngay cả đồ đạc cũng không mang, một mình chạy trước."
Hàn Hoán Chi: "Như vậy... mất mặt như vậy sao?"
Lại Thành ừ một tiếng: "Cho nên ta cảm thấy có thể sau ra ngoài ngay cả hộ vệ cũng không cần mang theo. Hôm nay Trân phi nương nương ra ngoài một chuyến, hẳn là người bên phía đông sẽ sợ đến tận xương tủy. Hắn biết, chuyện động kiếm này, ngươi không dám, ta không dám, nhưng Trân phi nương nương dám."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Thật là... không so được."
Hai người đang nói chuyện, đúng lúc này Nhiếp Dã bước nhanh từ bên ngoài vào: "Đại nhân, xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Hồng Tô Thủ, Vân đại gia gặp chuyện."