Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 884 - Chương 884: Không Phòng Bị

Chương 884: Không phòng bị Chương 884: Không phòng bị

Vân đại gia mất tích.

Nàng ta thân thủ như vậy, nàng ta tính toán như vậy, có thể đưa nàng ta đi không một tiếng động, đối thủ mạnh cỡ nào?

Hồng Tô Thủ là thế lực ám đạo lớn thứ hai trên giang hồ thành Trường An, tuy là thứ hai nhưng lại lui tới rất thân với Lưu Vân Hội xếp thứ nhất, cho dù nói hai nhà này là một nhà cũng không quá. Bởi vì sau lưng hai nhà này đều là bệ hạ, cho nên người có thể khiến Vân Hồng Tụ mất tích ở thành Trường An dường như có chút đáng sợ.

"Vân đại gia mất tích ở đây?"

Hàn Hoán Chi nhìn chung quanh. Đây là một gian tĩnh thất, cả căn phòng đều là xây bằng đá tảng, ngoại trừ cửa vào ra thì căn phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ. Trên giường đá đặt một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn có sách vẫn đang mở, đèn trên bàn cũng vẫn còn sáng.

Một thiếu nữ đeo kiếm cúi đầu nói: "Bẩm Hàn đại nhân, gần đây đông chủ luôn ở chỗ này, người ở trong Hồng Tụ Lâu kia là người của chúng ta đóng giả. Đông chủ nói gần đây thành Trường An gió nổi mây đùn, đông chủ ở chỗ tối tốt hơn ở chỗ sáng, cho nên liền chuyển từ Hồng Tụ Lâu đến nơi này. Hai ngày liền trước khi đông chủ mất tích, chúng ta muốn cầu kiến đông chủ cũng không gặp được, đông chủ không cho phép bất cứ người nào vào trong."

Người nói chuyện gọi Kiếm Ly, là một thiếu nữ mới 18 – 19 tuổi.

Bên cạnh Vân Hồng Tụ có bốn thị nữ là nàng ta bồi dưỡng từ nhỏ, bốn tiểu nữ hài này đều là cô nhi. Hồng Tô Thủ cũng luôn cố gắng làm việc thiện ở mọi nơi, nhận nuôi cô nhi và phụng dưỡng lão nhân nhiều vô số kể. Bốn người bọn họ có thiên phú tốt, Vân Hồng Tụ liền giữ lại ở bên cạnh đích thân dạy dỗ, khi 13 – 14 tuổi là kiếm pháp của bốn người đã tiến bộ dần từng bước. Đến bây giờ, Vân Hồng Tụ từng nói bốn người liên thủ lại, trên giang hồ không nhiều người có thể ngăn cản.

Chỉ là tên của bốn người này, dường như hoặc nhiều hoặc ít có thể phản ánh tâm sự của Vân Hồng Tụ.

Bi hoan ly hợp.

Chữ đầu tiên trong bi hoan ly hợp là "bi", là tâm cảnh của nàng ta, chữ cuối cùng là "hợp", có lẽ đó là hy vọng xa vời cuối cùng trong lòng Vân Hồng Tụ.

Hàn Hoán Chi đi đến bên cạnh giường đá nhìn, trong phòng không có tủ áo, y phục thay ra xếp lại gọn gàng đặt ở một đầu giường đá. Sách trên bàn đang mở, nói cách khác thì đêm qua khi nàng ta đọc sách đến tận chỗ này và dừng lại vẫn chưa bất cứ chuyện gì xảy ra.

Hàn Hoán Chi trầm mặc, chăm chú nhìn chung quanh giường đá.

Tĩnh thất chỉ có một cửa ra ngoài, ngoài cửa có Kiếm Bi và Kiếm Ly bọn họ thay phiên nhau canh gác. Ngoại trừ cửa phòng ra thì chỉ có kia một cái cửa sổ không lớn là có thể ra ngoài, nhưng cửa sổ đang đóng, chốt cài ngang của cửa sổ cũng đã hạ xuống. Sao một người có thể đóng kín cửa sổ từ bên trong sau đó lại đi ra ngoài từ cửa sổ?

Trong tĩnh thất không có dấu vết vật lộn, y phục gấp gọn gàng trên giường đá, trên mặt đất không có dấu chân lộn xộn sách vẫn giữ dáng vẻ như lúc đang đọc, những điểm này đều đủ để chứng minh.

Hàn Hoán Chi nhìn xuống dưới giường đá, ánh mắt sắc bén.

Bỗng nhiên ông ta cởi giày lên giường đá, lúc ngồi xuống còn để giày gọn gàng ở bên giường.

Kiếm Ly nhìn thấy cảnh này ánh mắt lóe lên một cái: "Quả thật đông chủ có thói quen như vậy, giày sẽ để gọn gàng ở bên giường, mũi giày hướng ra ngoài."

Hàn Hoán Chi không nói gì, ông ta khoanh chân ngồi trên giường đá, trầm tư một lát, một bàn tay đỡ cằm một tay đặt trên sách, tư thế này rất nữ tính. Mọi người nhìn Hàn Hoán Chi, giống như người mà họ nhìn thấy không phải Hàn Hoán Chi vậy.

Sách có tên là "Tỉnh Tâm Luận".

Hàn Hoán Chi cũng không vội, ông ta không đọc từ trang được gấp lại mà là mở sách ra cẩn thận tìm, tìm từng trang từng trang, lại thấy có dấu vết gấp giấy ở khoảng hai mươi mấy trang sách trước, sau đó ông ta bắt đầu từ chỗ này trở đi.

"Người sống trên đời chỉ có tình và nghĩa không thể dứt bỏ, người dứt bỏ tình nghĩa, không phải người, chẳng phải ma, chẳng phải kiêu hùng."

Sau khi đọc xong câu này vẻ mặt Hàn Hoán Chi hơi thay đổi.

"Từ bỏ bản thân, vứt bỏ cái tôi, tác thành tình nghĩa, là làm điều thiện."

Đầu lông mày của ông ta nhíu lại.

Đọc từng câu từng chữ, đọc đến chỗ gấp giấy nhìn thấy lúc ban đầu.

"Cầu mà không được, sau đó không cầu là bỏ, bỏ mà không nhớ là vứt bỏ, buông xuôi, là giải thoát, minh tâm tĩnh ý, có thể giải thoát?"

Đây là một câu tự hỏi.

Cầu mà không được, vậy thì đừng cầu nữa, không cầu nữa chính là bỏ, bỏ chính là buông xuôi, buông xuôi là giải thoát, bình tâm tĩnh khí tự hỏi bản thân, ngươi được giải thoát rồi chứ?

"Vẫn chưa."

Hàn Hoán Chi lẩm bẩm nói hai chữ.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Hàn Hoán Chi đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn cửa sổ.

Ông ta lục tìm trên người, không có tìm được thứ gì cho nên nhìn chung quanh. Một bên tường đá có khe hở, trong khe hở đóng một cái đinh, Hàn Hoán Chi đi qua chỗ cái đinh đó sờ vào một chút.

Kiếm Ly nhìn về phía Kiếm Bi bọn họ: "Đó là chỗ đông chủ treo kiếm."

Hàn Hoán Chi không tìm thấy kiếm, kiếm vốn đã không ở đó rồi, ông ta chỉ đang làm việc mà Vân Hồng Tụ đã làm.

Trong tay không có kiếm nhưng Hàn Hoán Chi làm như có kiếm, vẫn giữ tư thế cầm kiếm đi tới cửa thì dừng lại, chau mày, dường như nghĩ nếu đi ra như vậy, Kiếm Ly bọn họ ở ngoài cửa tất nhiên sẽ lo lắng, vì thế lại trở lại đến chỗ cửa sổ. Thoạt nhìn vẻ mặt của ông ta có chút do dự, đi lại mấy vòng ở phía dưới cửa sổ, sau đó đưa tay mở cửa sổ ra, người từ cửa sổ lộn ra ngoài.

Kiếm Ly bọn họ ở trong tĩnh thất đều chạy hết ra ngoài, vây quanh bên ngoài cửa sổ nhìn.

Ngoài cửa sổ không có dấu chân, bởi vì căn bản là Hàn Hoán Chi không có đứng trên mặt đất.

Hàn Hoán Chi một tay bám vào mái hiên, một tay đưa về phía trước, bàn tay duỗi ra giống như vẫn còn cầm kiếm trong tay.

Một lát sau, Hàn Hoán Chi xoay người lên nóc nhà, nhìn thấy mấy dấu chân rất mờ rất mờ ở trên nóc nhà. Vân đại gia khinh công rất cao, dấu chân này cũng không hoàn chỉnh, lại bị gió thổi qua, có thể nhìn thấy đã không dễ rồi.

"Nàng ta tự đi."

Hàn Hoán Chi từ trên nóc nhà rơi xuống, nhìn khung cửa sổ kia: "Trước hết ra từ cửa sổ, dùng kiếm ở trong khe cửa sổ gẩy thanh chốt cửa, đóng kín cửa sổ sau đó rút kiếm ra. Các ngươi đi xem trên thanh chốt cửa có vết kiếm rất nhỏ hay không."

Kiếm Ly bọn họ lại vội vàng chạy về trong phòng, quả nhiên nhìn thấy dấu vết rất mờ trên thanh chốt cửa, nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được.

"Tại sao đông chủ lại đi?"

Kiếm Ly bọn họ hỏi Hàn Hoán Chi.

quyển sách trên bàn, khẽ lắc đầu: "Nàng ta không buông bỏ được."

Trong phòng, Hàn Hoán Chi nhìn về phía Kiếm Ly: "Hy vọng các ngươi đừng giấu giếm điều gì, tại sao Vân Hồng Tụ lại chuyển đến đây ở?"

Bốn người Kiếm Ly bọn họ nhìn nhau, sau đó Kiếm Ly nói: "Đông chủ đoán bệ hạ rời Trường An bắc chinh, trong thành Trường An tất sẽ xảy ra nhiễu loạn, sẽ chết người. Thời gian trước đông chủ đã đi gặp phu nhân của Thẩm tướng quân, đã nói chuyện với tướng quân phu nhân rất nhiều. Sau khi đông chủ trở về dường như khá vui vẻ, mấy lần nói Trà Nhi cô nương là người thẳng thắn, có trách nhiệm."

Hàn Hoán Chi khẽ gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó đông chủ còn nói người ở Hồng Tụ Lâu quá bắt mắt, rất nhiều người sẽ theo dõi Lưu Vân Hội, cũng sẽ theo dõi Hồng Tô Thủ, đông chủ là mục tiêu, đông chủ phải từ chỗ sáng đến chỗ tối mới có thể nhìn thấy những người đó muốn làm gì, làm như thế nào rõ ràng hơn, cho nên đông chủ cho người đóng giả thành đông chủ, mà đông chủ thì chuyển đến tĩnh thất này ngay trong đêm đó."

Kiếm Ly hỏi dò một câu: "Đông chủ, đi bắc cương rồi sao?"

Hàn Hoán Chi trầm mặc.

Nếu là đi bắc cương thì tốt rồi, chẳng qua là không buông bỏ được nỗi nhớ, nếu không phải đi bắc cương, thứ không buông bỏ được chính là chấp niệm.

Ông ta hít sâu một hơi, xoay người đi ra ngoài: "Cho người của các ngươi đi tìm dọc đường đi bắc cương, mặc kệ có thể tìm được hay không đều phải cẩn thận."

Ra ngoài, Hàn Hoán Chi nhỏ giọng căn dặn Nhiếp Dã: "Từ giờ trở đi, ngươi và Phương Bạch Lộc hai người thay phiên nhau, chỉ cần thái tử điện hạ ra ngoài là các ngươi lập tức âm thầm đi theo. Trừ phi là ở Đông Cung hoặc ở trong cung Vị Ương, chỉ cần thái tử điện hạ không ở trong cung thì các ngươi đừng có rời mắt."

Người như Nhiếp Dã cũng bắt đầu hồi hộp, gã cũng dùng thanh lượng cực thấp hỏi: "Đại nhân nghi ngờ Vân đại gia sẽ động thủ với thái tử điện hạ?"

Hàn Hoán Chi khẽ gật đầu.

Kiếm Ly bọn họ đã chạy về Hồng Tụ Lâu, Hàn Hoán Chi lên xe ngựa của ông ta, Nhiếp Dã đi lên theo. Trong xe ngựa, sắc mặt của Hàn Hoán Chi rất kém. Nhiếp Dã nhìn sắc mặt của Hàn Hoán Chi có chút lo lắng: "Đại nhân, ngài không sao chứ?"

Hàn Hoán Chi chỉ vào ngực mình: "Hơi chạm đến chấp niệm của nàng ta một chút, trong lòng cũng đã rất khó chịu rồi, có thể thấy được nữ tử này mỗi ngày đều đang chịu sự giày vò. Sự giày vò này một phần nhỏ là do tình cảm, phần lớn là do ích kỷ."

Nhiếp Dã không hiểu, dù sao gã cũng không quá hiểu chuyện giữa Vân Hồng Tụ và bệ hạ.

Nhưng Hàn Hoán Chi đã cảm nhận được rõ ràng, thái độ của Vân Hồng Tụ đối với bệ hạ đâu có tiêu sái như biểu hiện bề ngoài. Nàng ta chấp niệm tận xương nhưng cầu mà không được, cho nên mỗi ngày nàng ta đều đang đấu tranh với sự ích kỷ của mình. Nàng ta chiến thắng sự ích kỷ này hết lần này đến lần khác, nhưng chiến thắng như vậy cũng không tính là gì, một khi có một lần chiến bại, chính là thua cả cuộc đời, trường kỳ như vậy, sự giày vò mà con người phải chịu đựng lớn cỡ nào?

Cầu mà không được, cũng không buông bỏ được.

Nàng ta không thể buông bỏ bệ hạ thì chỉ có thể buông bỏ bản thân.

Hàn Hoán Chi lo lắng là Vân Hồng Tụ buông bỏ bản thân. Đó là một nữ nhân quá sức thông minh, có rất nhiều chuyện bệ hạ đều từng hỏi ý kiến nàng ta, một nữ tử như vậy nếu như nghĩ trăm phương ngàn kế để làm một việc thì khó lòng phòng bị. Nàng ta buông bỏ bản thân muốn giúp đỡ bệ hạ, như vậy thì cực kỳ có khả năng sẽ đi giết thái tử, bởi vì nàng ta biết nếu thái tử là bệ hạ giết, vậy thì bệ hạ phải gánh tiếng xấu lớn cỡ nào?

Bất kể là con giết cha hay là cha giết con đều là bi kịch nhân gian, nàng ta đã là bi kịch nhân gian, nàng ta còn sợ gì?

Nàng ta gánh tiếng xấu này là được, để nàng ta giết thái tử, chỉ cần thái tử chết thì trong lòng bệ hạ cũng không có đau khổ dằn vặt lớn như vậy. Chuyện này ai làm cũng không thích hợp, chỉ có nàng ta thích hợp.

Sau khi giết thái tử nàng ta lại xin chết, dùng tính mạng của mình làm một việc cuối cùng vì bệ hạ, nàng ta liền kết thúc cuộc đời này...

Hàn Hoán Chi thở ra một hơi thật dài, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi đau đè nén, nếu hít thở có thể tiêu tan đau đớn, trên đời này cũng sẽ không có Kỳ Hoàng (1).

Cuộc đời của người khác, đụng vào một chút, thật đau.

Nhiếp Dã nhìn Hàn Hoán Chi nhất thời cũng không dám nói thêm nữa, đợi khi sắc mặt Hàn Hoán Chi khôi phục lại một chút thì trong lòng gã cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Khó mà phòng bị."

Hàn Hoán Chi nói bốn chữ.

Nhiếp Dã vâng một tiếng: "Người như Vân đại gia muốn làm chuyện gì, quả thật khó mà phòng bị."

Gã im lặng hồi lâu, Hàn Hoán Chi cũng im lặng hồi lâu, xe ngựa đi về phía trước, tiếng bánh xe lăn quan phiến đá lát đường cũng trở nên lớn hơn, bởi vì trong xe quá yên tĩnh, quá yên tĩnh, tiếng bánh xe lại có vẻ hơi khó chịu. Hồi lâu sau Nhiếp Dã nhìn về phía Hàn Hoán Chi, mấp máy môi nhưng lại nhịn xuống, một lát sau lại mấp máy môi, không nhịn được nữa.

"Vậy nên... có thể không phòng bị không?"

Hàn Hoán Chi lập tức quay sang nhìn Nhiếp Dã: "To gan!"

Nhiếp Dã lập tức cúi đầu: "Thuộc hạ biết lỗi."

Hàn Hoán Chi trừng mắt nhìn Nhiếp Dã, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ.

(1) Kỳ Hoàng: chỉ Hoàng Đế và Kỳ Bá, theo truyền thuyết là thủy tổ của nghề Đông y.

Bình Luận (0)
Comment