Lời bình của Hàn Hoán Chi về Vân Hồng Tụ giờ phút này đã biến mất là nhập ma, mà là lão bằng hữu của Vân Hồng Tụ, người hiểu rõ nhất Vân Hồng Tụ ngoài hoàng đế ra, lời bình của Diệp Lưu Vân đối với nàng ta là... Phóng thích.
"Ta thà để nàng ta đi giết người."
Diệp Lưu Vân nhìn về phía Hàn Hoán Chi.
Hàn Hoán Chi nhíu mày: "Tại sao?"
Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Không nói đến quốc pháp, chỉ nói đến hữu tình, nàng ta không làm chút gì đó cho bệ hạ, có thể nàng ta sẽ càng khó chịu hơn... Nhưng chúng ta phải nói quốc pháp."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Đúng vậy... Chúng ta phải nói quốc pháp, nhưng việc nàng ta đang làm, vừa khéo lại là việc chúng ta muốn làm mà không thể làm."
Diệp Lưu Vân nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Có một thỉnh cầu."
"Giữa chúng ta hà tất phải nói câu này."
"Nàng ta vi phạm quốc pháp, phải lấy quốc pháp để trị."
"Không cần ngươi nói, chỉ cần ta có thể tìm được nàng ta thì sẽ không để nàng ta bị người khác giết."
Diệp Lưu Vân chắp tay, rời khỏi phủ Đình Úy.
Cùng lúc đó, trong một đạo quán bỏ hoang ở trong thành Trường An, Vân Hồng Tụ mở túi giấy dầu ra, đó là bánh màn thầu nàng ta vừa mới mua trên đường trở về. Ngày thường nàng ta yêu cầu cực cao đối với đồ ăn, nhưng mà bây giờ nàng ta đã không quan tâm đến những điều này nữa.
Đạo quán này là một trong những chỗ ẩn thân của nàng ta. Cách đây rất lâu khi nàng ta gặp Diệp Lưu Vân từng hỏi thăm những người của Thiên Tự Khoa đó ẩn thân như thế nào, biết được đó là một đám người từ nhỏ đã bị đưa vào đạo quán bồi dưỡng, cho nên nàng ta lưu tâm nhớ kỹ tên của mấy đạo quán. Phủ Đình Úy thanh tra, những đạo quán này đã bị niêm phong, ngày bình thường không có người đến.
Nàng ta đứng dậy đi đến viện tử ở bên ngoài, ném thùng nước xuống giếng kéo lên một ít nước, bánh màn thầu hơi khô, lấy nước lạnh ăn với bánh màn thầu.
Sau khi ăn xong nàng ta hoạt động hai cánh tay một chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời, có chim bay qua.
Nàng ta có chút ngưỡng mộ.
Vân Hồng Tụ hít vào một hơi thật sâu, dùng nước lạnh vừa kéo lên rửa mặt. Đã hai ngày hai đêm không ngủ nhưng nàng ta không muốn ngủ, trước khi bị phủ Đình Úy hoặc là người của Hình bộ tóm được, nàng ta còn có rất nhiều việc phải làm, rất nhiều người phải giết, cho nên nàng ta biết không thể lãng phí thời gian, đã lựa chọn đi bước đầu tiên rồi, nhất định phải đi tiếp từng bước từng bước một.
Sau khi rửa mặt xong, sắc mặt Vân Hồng Tụ đã tốt hơn một chút, nàng ta lấy một mảnh khăn tay lau mặt qua loa, cất bước trở về chính đường đạo quán. Trên cây cột ở chính đường đang trói hai người, miệng không bị bịt lại, đây là chuyện rất kỳ lạ, thậm chí ánh mắt của hai người nhìn nàng ta đều rất bình tĩnh.
"Chỉ mua một cái bánh màn thầu, của mình ta."
Vân Hồng Tụ xách đồ nàng ta vừa mới đặt ở cửa lên, mang xách đồ đi đến phía trước một trong hai người đó. Người nọ cao hơn nàng ta hơn nửa cái đầu, thoạt nhìn là một hán tử trung niên rất cường tráng.
Vân Hồng Tụ đặt đồ bên chân nam nhân đó, xoay cổ tay cầm một thanh chủy thủ. Ánh mắt của nam nhân đó trở nên nghiêm túc, nhưng chủy thủ không đâm vào hắn ta, mà là cắt đứt dây thừng trói trên người hắn ta.
Vân Hồng Tụ đi về phía sau, ngồi xuống ghế: "Bên chân ngươi là binh khí thường dùng của ngươi, hắc tuyến đao do Đại Ninh tạo ra."
Nam nhân đó lập tức thay đổi sắc mặt: "Ngươi có ý gì?"
"Trước đây ta từng nghe bệ hạ nhắc tới ngươi, vốn là giáo úy thám báo bắc cương, sau đó điều vào cấm quân, rồi sau nữa mới đi Đông Cung làm tả vệ tướng quân. Ta còn từng nghe bệ hạ nhắc tới, bệ hạ chọn hai người các ngươi tới Đông Cung làm tả hữu vệ là vì bệ hạ tin tưởng không nghi ngờ các ngươi, bệ hạ luôn một người rất tin tưởng không nghi ngờ người mà mình quan tâm như vậy, nhất là quân nhân."
Vân Hồng Tụ nói: "Ta từng hỏi bệ hạ tại sao lại tín nhiệm quân nhân như thế. Bệ hạ nói... quân nhân một tấc đất cũng không nhường, làm sao lại không bảo vệ tốt con của người? Con của người và con của mỗi một bách tính Đại Ninh đều giống nhau, đều là con của Đại Ninh."
Đông Cung tả vệ tướng quân Ngô Đông thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt hiện lên một chút áy náy.
"Ngươi đưa đao cho ta, là muốn bảo ta tự sát?" Ngô Đông hỏi.
Vân Hồng Tụ lắc đầu: "Bệ hạ nói những người từng liều mạng ở biên cương để bảo vệ bách tính Đại Ninh như các ngươi nên nhận được vinh quang, cho dù là phạm tội thì cũng nên có một cách chết thể diện. Đó là đao của ngươi, đao ngươi từng dùng để giết địch. Đao không có lỗi với bệ hạ, là ngươi có lỗi, ta không muốn khiến bệ hạ thất vọng. Sau này khi bệ hạ hỏi Ngô Đông chết như thế nào, nếu có cơ hội ta sẽ nói với bệ hạ là bằng phương thức chết trận của quân nhân."
Ngô Đông cúi đầu nhìn cái túi vải dài dài kia, không cử động, cũng không nói chuyện.
"Ngươi nhất định phải chết."
Vân Hồng Tụ ngồi ở đó, lúc nói ngữ khí vẫn rất bình thản.
"Bệ hạ đối đãi với ngươi như người nhà nhưng ngươi lại có ý nghĩ giết bệ hạ. Ta không biết thái tử sẽ hứa cho ngươi ích lợi như thế nào mà khiến ngươi điên cuồng như thế, ta cũng không muốn biết, ta không có hứng thú với lý do phạm tội của người khác, ta chỉ biết phạm tội thì nên bị trừng phạt. Cầm lên đao của ngươi, cho ta xem thử ngươi còn giống một nam nhân, kiểu nam nhân như lời bệ hạ nói hay không."
Ngô Đông chậm rãi cúi người nhặt túi vải lên, mở từng lớp vải ra, bên trong chính là hắc tuyến đao của hắn ta.
"Thanh đao này là lúc ấy ta lĩnh được khi thăng nhiệm giáo úy."
Ngô Đông nắm chặt vỏ hắc tuyến đao, bên trên có rất nhiều vết cắt: "Giết một kẻ thù, ta liền khắc một vệt trên vỏ đao."
Ngón tay của hắn ta miết qua, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
"Ngươi nói đúng, mặc kệ lý do tại sao phạm lỗi, sai chính là sai."
Hắn ta mở mắt ra nhìn Vân Hồng Tụ: "Tuy ngươi là nữ tử nhưng ngươi mạnh hơn ta. Lúc nãy bị ngươi bắt về ta còn nghĩ nếu ta có cơ hội thì nhất định sẽ giết ngươi, bất kể dùng phương pháp gì, quyết không thể để chuyện ngươi tra được lọt ra ngoài, nhưng bây giờ ta chỉ muốn chứng minh thanh đao này."
Hắn ta rút hắc tuyến đao ra, mũi đao chỉ lên bầu trời.
"Đa tạ đã tác thành."
Vân Hồng Tụ lắc đầu: "Không phải tác thành cho ngươi, ta cũng không cần phải tác thành cho ngươi, là ta tác thành sự quan tâm của bệ hạ đối với các ngươi."
Ngô Đông càng lúc càng có vẻ xấu hổ, hắn ta cúi đầu: "Thật ra nên nói một tiếng cảm ơn. Chết như vậy, người chết là bản thân ta, tương lai chết, có thể là cả nhà ta chết."
Vân Hồng Tụ vẫn lắc đầu: "Bây giờ ngươi tỉnh ngộ, là vì sắp chết rồi."
Ngô Đông thay đổi sắc mặt, cười gượng: "Đứng trước lợi ích, quả thật ta đã bị mất phương hướng."
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hồng Tụ: "Chiến trận đao Đại Ninh của ta, thật ra chưa chắc ngươi chống đỡ được, xem ra sắc mặt ngươi cũng không tốt, hẳn là đã lâu rồi không nghỉ ngơi. Ta sẽ không đi, cũng sẽ không đánh lén ngươi, nếu ngươi bằng lòng thì có thể đi nghỉ ngơi một lát, ta sẽ ngồi ở đây đợi ngươi."
Vân Hồng Tụ đứng dậy đi đến trong viện đứng lại, làm một dấu tay mời: "Không cần."
Trong viện, đao ảnh đấu với váy đỏ.
Sau một nén nhang, lê cơ thể mệt mỏi rã rời, Vân Hồng Tụ cất bước đi trở lại chính đường, nàng ta vịn tay vào khung cửa mới đứng vững, trên người có máu nhưng không phải là máu của nàng ta. Nếu nàng không mệt nhọc buồn ngủ như thế, chắc có lẽ giết Ngô Đông cũng không kéo dài lâu như vậy, cho dù đao pháp của Ngô Đông quả thật không thể khinh thường, dù sao đó cũng là dùng mạng để luyện ra trên chiến trường.
Nàng ta đã quá mệt, nhưng nàng ta không có ý định dừng lại.
Vịn khung cửa thở dốc một lát, Vân Hồng Tụ cúi đầu nhìn nhìn cái bao vải dài dài đặt ở cửa, nhặt lên, đi từng bước một đến chỗ người bị trói ở một cây cột khác, cũng đặt bao vải xuống, cũng dùng chủy thủ cắt dây thừng.
Nam nhân này là Đông Cung hữu vệ tướng quân Lý Tư Thành.
"Bây giờ đến lượt ngươi."
Vân Hồng Tụ từ từ đi ra cửa: "Ngươi và Ngô Đông giống nhau, đều từng là người bệ hạ rất tin tưởng không nghi ngờ. Khi bệ hạ còn chưa là bệ hạ đã coi các ngươi là huynh đệ rồi, sau này người thành bệ hạ, cũng không phải là không xem các ngươi là huynh đệ, mà là có quá nhiều bất tiện. Hoàng đế à, phải có dáng vẻ của một hoàng đế, con người phải thông cảm cho nhau, bệ hạ có thể cho các ngươi một phần thì tuyệt sẽ không chỉ cho nửa phần."
Nàng ta vịn cửa quay đầu lại nhìn: "Trong túi của ngươi là hắc tuyến đao, ta đặc biệt tách ra, sẽ không nhầm."
"Vân cô nương."
Giọng nói của Lý Tư Thành từ sau lưng Vân Hồng Tụ truyền đến.
Lý Tư Thành nhìn về phía Vân Hồng Tụ: "Ta sẽ không đánh với ngươi, với tình trạng của ngươi bây giờ ngươi nhất định không giết được ta."
Vân Hồng Tụ lắc đầu: "Ta nhất định có thể."
Lý Tư Thành dựa vào cột ngồi xuống, ngồi ở đó tháo bỏ vải trên đao hắc tuyến: "Ngươi nói chúng ta có lỗi với bệ hạ, đúng vậy, chúng ta có lỗi với bệ hạ..."
Hắn ta thở ra một hơi thật dài: "Ngay cả bản thân ta cũng không ngờ có một ngày ta sẽ làm đưa ra lựa chọn có lỗi với bệ hạ. Đêm hôm qua ngươi đưa ta về đã hỏi ta một câu, ngươi còn là lính Đại Ninh không? Đã rất lâu không có ai đã hỏi như ta câu hỏi như vậy, thế nên ngay cả bản thân ta cũng sắp lãng quên rồi. Trên chiến trường không có an nhàn, ta nhớ mình là lính của Đại Ninh từng giờ từng phút, sau khi về Trường An sống an nhàn thì ta lại quên."
Hắn ta ngồi tựa ở đó, cười cười, rất đau khổ.
"Đêm qua sau khi ngươi ra ngoài, ta và Ngô Đông đã nói chuyện rất lâu. Ngươi không bịt miệng chúng ta là vì ngươi biết có lẽ chúng ta không kêu gào. Thật ra ngươi cũng nhìn ra được chúng ta cũng muốn chết rồi."
Lý Tư Thành vuốt hắc tuyến đao của mình: "Con người ấy mà, lúc khó khăn thì không quên bản tâm, ngược lại sống càng ngày càng tốt thì lại quên... Ngô Đông vừa mới bị ngươi giết, là cố ý để ngươi giết. Đao pháp của hắn không có kém như vậy, cho dù cuối cùng sẽ chết thì ngươi cũng sẽ bị chém hai đao."
Vân Hồng Tụ nhíu mày.
"Vân cô nương."
Lý Tư Thành rút hắc tuyến đao ra: "Xin ngươi một chuyện, sau này có cơ hội gặp lại bệ hạ, thay ta nói với bệ hạ một tiếng... xin lỗi."
Hắn ta bất ngờ đâm đao vào bụng dưới của mình, cắn răng kéo đao di chuyển ngang một chút.
Vân Hồng Tụ lập tức thay đổi sắc mặt.
"Ngươi có dũng khí tự chết, tại sao không có lựa chọn đúng?"
"Ta cũng không biết."
Lý Tư Thành nằm trên mặt đất vẫn chưa chết, mặt áp sát nền đất, dưới người nhanh chóng chảy ra rất nhiều rất nhiều máu.
"Ta thật sự không biết, ta từng tin tưởng vững chắc rằng ta là người chính trực trung nghĩa. Lần đầu tiên hoàng hậu tìm ta, ta còn nghĩ nên nói chuyện này với bệ hạ, nhưng hoàng hậu không yêu cầu ta làm gì cả, chỉ cho ta rất nhiều bạc, nói là thưởng cho công lao hãn mã ta từng lập được vì Đại Ninh. Khi đó nghĩ quả thật là ta đã lập được một chút công lao, đây là hoàng hậu ban thưởng, nhận cũng không sao."
"Sau này càng ngày càng nhận nhiều, càng ngày càng nhận nhiều, nhiều đến mức chính ta cũng sợ hãi... Ta sợ nhất là đột nhiên có một ngày hoàng hậu tìm ta nói ngươi đã lấy nhiều bạc của ta như vậy, ngươi cũng nên làm việc cho ta rồi. Cũng may hoàng hậu đã chết, ta tưởng là ác mộng cuối cùng cũng sẽ qua đi, nhưng Mộc Chiêu Đồng lại đến."
Trong miệng hắn ta nôn ra một ngụm máu, đã chỉ còn lại một hơi tàn.
Lý Tư Thành nằm ở đó nhìn ra ngoài cửa.
"Chắc là bệ hạ sẽ không tha thứ cho ta... bệ hạ cũng không nên tha thứ cho ta. Vân cô nương, thật ra ta cũng sợ chết, ta sợ chết rồi, gặp những đồng bào từng cùng nhau giết địch trên chiến trường, bọn họ hỏi ta, lão Lý, ngươi cũng là chết trận xuống dưới này à?"
"Ta không phải..."
Lý Tư Thành chậm rãi nhắm mắt lại.
"Ta là một tội nhân."
Vân Hồng Tụ chậm rãi ngồi xuống đất, nàng ta quay lại liếc nhìn thi thể trong sân, lại nhìn người sắp chết ở trong phòng.
Con người à, tại sao lại không chống cự nổi cám dỗ?
"Mang... đao của chúng ta, giao cho bệ hạ."
Câu nói cuối cùng của Lý Tư Thành lưu lại trong chính đường, hình như đang vang vọng, nhưng âm thanh lại rất nhẹ.
"Đừng chôn đao cùng chúng ta, chúng ta không xứng."