Vân Hồng Tụ ngồi trong sân, rất mệt, rất buồn ngủ, cũng rất khó chịu.
Nàng ta ngồi một hồi lâu, đứng dậy, đào hai cái hố ở trong sân để chôn thi thể. Vốn định không xử lý nhưng cái chết của bọn họ khiến nàng ta cảm thấy nên chôn cất tử tế. Nàng ta chôn thi thể, trầm tư một lát rồi bổ ván gỗ làm hai tấm bia mộ đơn giản, dùng máu trên mặt đất lưu lại tên của bọn họ trên bia mộ.
Quân nhân Đại Ninh Ngô Đông chi mộ.
Quân nhân Đại Ninh Lý Tư Thành chi mộ.
Sau khi viết xong Vân Hồng Tụ xoay người muốn vào trong chính đường lấy đồ rồi lại ra ngoài nhưng đi vài bước thì gục xuống, khi tỉnh lại trời là tối đen. Nàng ta không có hôn mê, mà là mệt mỏi đến cực hạn.
Nữ nhân như nàng ta, nằm trong sân ngủ, hồi nhỏ từng cơ cực, không ngờ được trưởng thành rồi vẫn sẽ cơ cực.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã trời sắp sáng, trên người bị muỗi chích rất nhiều chỗ. Nàng ta đột nhiên nghĩ đến hẳn là mình cũng sắp chết rồi, giết người và bị giết, ai biết người nào tới trước, cũng không thể chết như vậy được, vì thế nàng ta lại lấy nước tắm rửa, thay bộ y phục mới mua lúc trở lại đây. Lúc mua y phục nàng ta nghĩ người đó nói thích y phục màu xanh nhạt, vì thế liền mua. Nàng ta từng hỏi người đó là tại sao, người đó nói cảm thấy màu xanh rất tự do.
Ai có thể tự do?
Tắm rửa thay y phục, Vân Hồng Tụ cúi đầu nhìn mình, nghĩ đến bộ y phục đẹp như vậy mà người đó lại không nhìn thấy thật là đáng tiếc.
Cái se lạnh trước khi trời sáng khiến nàng ta cảm thấy thoải mái, sau khi ngủ một giấc dậy tinh thần cũng tốt hơn không ít.
Xinh tươi đẹp đẽ đi ra ngoài, xinh tươi đẹp đẽ chết đi.
Rất tốt.
Là vì không phụ người đó sao?
Cũng không phải.
Vân Hồng Tụ rất rõ rằng mình chỉ là vì không phụ chính mình.
Thanh xuân ấy à, thứ này, ai cũng có.
Ai cũng không giữ được.
Thanh xuân không để lại nuối tiếc, có lẽ mới không hoàn mỹ.
Đạo quán đã bị niêm phong hai năm cho nên khắp nơi đều là bụi đất, thế mà nàng ta lại còn có tâm tư dọn dẹp một gian phòng, đem cả chăn vốn có từ trước đi giặt, một ngày cứ trôi qua như vậy nhưng không cảm thấy sống uổng. Đêm qua nàng ta còn nghĩ không có nhiều thời gian nên không thể lãng phí một giây nào, có lẽ là cái chết của Lý Tư Thành đã khiến nàng ta hiểu ra điều gì đó, có lẽ là bản thân nàng ta tỉnh ngộ được điều gì đó.
Lại có lẽ cái gì cũng chẳng phải, chỉ là nàng ta đang đợi màn đêm đến.
Ban ngày là của người trong thiên hạ, đêm là của một người.
Vân Hồng Tụ mặc váy dài, lúc ra ngoài thì trời lại bắt đầu lất phất mưa, nàng ta tìm được một cái ô giấy dầu ở trong phòng, cẩn thận lau đi, mặc dù có vết rách nhưng vẫn đẹp.
Nữ tử cầm ô giấy dầu nhẹ nhàng vượt tường ra ngoài. Chung quanh nơi này đều đã được xem qua, chỗ nào không có người đến là nàng ta điều biết, ngõ nhỏ bên ngoài vẫn thanh tịnh, thanh tịnh đến mức ngay cả tiếng mưa rơi trên giấy dầu đều cảm thấy là một sự quấy rầy. Từ ngõ nhỏ đi đến đường cái bên ngoài, ban đêm sẽ không trở nên yên lặng vì mưa, đêm sẽ không trở nên yên lặng vì cái gì khác, những người nói đêm yên lặng đâu biết đó vốn là dáng vẻ của ban đêm. Trong ngõ nhỏ không có người, trên đường cái có không ít người đi đường, người cầm ô, người khoác áo tơi đi qua đi lại.
Trong ống khói của một cửa tiệm chỗ xa bốc hơi nóng, hơi nóng trong đêm mưa lại có vẻ rất trắng.
Vân Hồng Tụ giờ đã ăn vận đẹp đẽ trở lại đi vào cửa tiệm, gọi một bát hoành thánh, bát rất lớn và rất sạch sẽ, sứ Thanh Hoa khiến người ta nhìn cũng cảm thấy thoải mái, canh rất thanh rất trong, lốm đốm mỡ miễn cưỡng hợp với kiểu canh suông này. Nàng ta không thích mùi vị khác, không cho hành hoa, không cho rau thơm cũng không cho tôm khô với rong biển, chỉ là một bát hoành thánh canh suông vô cùng đơn giản.
Mỗi một viên hoành thánh đều rất lớn rất đầy, thịt rất tươi, cắn một miếng sẽ có nước canh trào ra.
Ngày thường khẩu vị của Vân Hồng Tụ không tốt, khẩu vị càng không tốt thì yêu cầu đối với đồ ăn lại càng cao, càng cao lại càng không tốt. Trong cửa tiệm thoạt nhìn hơi cũ kỹ, cũng không tính là quá sạch sẽ này, một bát hoành thánh đã khiến nàng ta tìm được cảm giác ăn uống ngon miệng.
Con người à, sống lâu rồi sẽ quên cơm chỉ là để lấp đầy bụng, không phải để giải quyết vấn đề, cũng không phải để giao tiếp.
Đối với nàng ta của trước đây mà nói, một bát hoành thánh này là quá nhiều, có tận mười tám viên hoành thánh, lại còn to nữa, nhất định là không ăn hết, nhưng sau khi nàng ta ăn xong một bát này rồi lại có ý muốn gọi một bát nữa, sở dĩ nhịn được là vì nàng ta lo lát nữa động thủ sẽ bị ảnh hưởng.
Đưa tay lên tháo một cái vòng tai đặt ở trên bàn, áy náy nhìn lão bản của cửa tiệm: "Ra ngoài không mang theo bạc, dùng cái này trả tiền hoành thánh cho ông được không?"
Lão bản đã năm mươi mấy tuổi đi tới nhìn, có thể nhìn ra được ông ta thật sự là rất thích cái vòng tai tinh xảo này, có lẽ trong một khắc đó ông ta nghĩ nếu tặng cái vòng tai này cho bà vợ ở nhà, không chừng bà ấy sẽ rất vui vẻ. Một bàn tay thô ráp rắn chắc cầm vòng tai lên, để ở trước mắt nhìn tỉ mỉ, sau đó tán thưởng.
"Thật là đẹp."
Vòng tai trở lại trên mặt bàn.
"Nha đầu, người Ninh không trục lợi như vậy."
Lão hán cười cười: "Nếu gặp chỗ khó khăn gì thì nói với đại thúc. Vàng bạc tài bảo thì ta không có, giết người phóng hỏa thì ta không làm, người cùng quê, một bát hoành thánh, có tiền hay không có tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây ăn."
Số tiền cuối cùng của nàng ta dùng để mua bộ váy trên người, không cò kè mặc cả, đặt một thỏi bạc lên bàn liền đi, bởi vì nàng ta nghĩ phải xứng với một lần chết của mình. Lúc sống không ai không có lỗi với nàng ta, lúc chết phải không có lỗi với bản thân mình.
Bởi vì đêm mưa nên không nhiều người ăn cơm lắm, lão hán ngồi xuống đối diện với Vân Hồng Tụ, lau tay vào tạp dề trên người.
"Nha đầu, trong nhà gặp khó khăn à?"
"Không có."
Vân Hồng Tụ hơi ngại ngùng cười cười: "Chỉ là không muốn về."
Nàng ta nói không muốn về, không phải là không muốn về nhà, mà là không muốn trở về quá khứ.
"Người nhà sẽ lo lắng đấy."
Lão hán nhìn vào mắt Vân Hồng Tụ: "Ta không học hành gì, không nói được những lời quá hay ho gì, chỉ là cảm thấy, nếu con gái ta ở bên ngoài một mình thì chắc chắn sẽ lo lắng. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì cũng phải đổi lại vị trí mà suy nghĩ, nếu con gái của ngươi không về nhà, ngươi sẽ lo lắng đến mức nào?"
"Đại thúc."
Vân Hồng Tụ nhìn vòng tai trên bàn: "Không có nhà, cho nên không muốn về."
Lão hán thay đổi sắc mặt, thở dài: "Khổ cho ngươi."
Không biết tại sao, mắt Vân Hồng Tụ lại hơi đỏ lên vì ba chữ này.
Nàng ta cúi đầu.
"Đúng vậy, hơi khổ."
Lão hán đứng dậy, rót một ấm trà trở lại: "Giờ đang mưa ngươi cũng đừng đi vội, thật sự không được thì ngủ cùng với vợ ta một đêm, ta ngủ trong quán này, các ngươi về nhà ta. Con gái ta đã thành thân, nhưng phòng của nó vẫn đều được dọn dẹp sạch sẽ mỗi ngày, trời mới biết lúc nào nha đầu đó sẽ chạy về, thành thân đã hai năm mà vẫn cứ nghĩ mình là đứa trẻ, thường xuyên về bảo mẹ nó làm hoành thánh cho nó. Ta và mẹ nó cũng không làm ra được sơn hào hải vị, chỉ có hoành thánh này là chưa từng có lỗi với ai."
Lúc nói những lời này, lão hán có chút tự hào, có chút đắc ý.
"Không cần, ta có chỗ ở."
Vân Hồng Tụ vẫn cúi đầu.
"Nha đầu."
Lão hán rót một chén trà nóng đưa cho Vân Hồng Tụ: "Mặc kệ gặp phải chuyện khó khăn cỡ nào, phải không có lỗi với bản thân mình."
Cách đó không xa, một nam nhân béo tròn ngồi ở đó ăn hoành thánh đứng lên, hô một tiếng tính tiền, lão hán vội vàng đứng dậy đi qua. Nam nhân béo quay đầu lại liếc mắt nhìn Vân Hồng Tụ một cái, tháo túi tiền đeo trên đai lưng xuống đặt ở trên quầy: "Sau này nếu nàng ta lại đến ăn hoành thánh, tính của ta."
Lão hán ngẩn ra: "Các người quen biết?"
"Không quen."
Béo nam nhân lắc đầu: "Cũng quen, nàng ta nên gọi là hương thân."
Vân Hồng Tụ nhìn hắn ta, đứng dậy muốn nói một tiếng "cảm ơn", cũng muốn nói một tiếng "không cần". Nàng ta sẽ không đến nơi này nữa, bản thân nàng ta cũng không biết còn có cơ hội đến nữa hay không, nàng ta đã nghĩ trước sẽ chết như thế nào, chết ở nơi nào rồi.
"Đừng nói cảm ơn ta đó."
Nam nhân béo vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ngươi hỏi xem lão Trần ta không thiếu thứ gì nhất? Không thiếu bạc nhất đó. Trên con đường này có 4 – 5 cửa tiệm là của ta, thứ ta không thiếu nhất là tiền, con người ta thoạt nhìn quê mùa nhưng giàu ngầm, nhìn cái bụng này của ta xem, còn không phải là do ăn mà ra."
Lão hán của cửa tiệm hoành thánh cười nói: "Ngươi không thiếu tiền, nhưng vợ ngươi quản rất chặt."
Nam nhân béo hừ một tiếng: "Ta bằng lòng, ta bằng lòng thì thích quá đi ấy chứ."
Hắn ta nói xong có thể cảm thấy hơi ngại, áy náy cười cười với Vân Hồng Tụ: "Ta là một người quê mùa thô kệch, chớ để ý, chớ để ý. Nói thêm một câu nha cô nương... Sống ở Đại Ninh là chuyện hạnh phúc cỡ nào? Bệ hạ đích thân suất quân bắc chinh là vì cái gì? Vì đánh ra sự tự hào của Đại Ninh, ta nói như vậy đúng không? Sống làm người Ninh thì nên tự hào. Ngươi nghĩ xem những người bị Đại Ninh chúng ta đánh thê thảm đó, có phải là bọn họ càng khổ hơn mới đúng không? Ngươi khổ đến mấy, có khổ hơn cảnh cửa nát nhà tan không?"
Gã béo lắc đầu: "Tuy rằng ta cảm thấy những kẻ Hắc Vũ khốn kiếp đó nên cửa nát nhà tan."
Lão hán nói: "Đúng thế đó, là đạo lý này, những người cửa nát nhà tan đó còn đang liều mạng để sống sót, ngươi phải nhìn về phía trước."
Vân Hồng Tụ không dám ở lại nữa.
Nhân gian này quá tốt đẹp.
Nàng ta đứng dậy, cúi đầu thật sâu.
Cầm ô giấy dầu của nàng ta đi ra ngoài, vừa muốn đi thì nam nhân béo gọi một tiếng: "Chúng ta đổi lại chút."
Hắn ta đưa cái ô mới của mình cho Vân Hồng Tụ: "Ô của ngươi rách rồi, cô nương mỏng manh, đừng để bị cảm lạnh, ta da dày thịt béo nên không sao."
Hắn ta không để nàng ta phân trần đã giành lấy cái ô giấy dầu cũ nát của Vân Hồng Tụ, nhét cái ô mới của mình vào tay Vân Hồng Tụ: "Không còn người thân không sợ, nếu ngay cả bản thân ngươi cũng không còn, ngươi còn lại cái gì?"
Vân Hồng Tụ ngẩn ra.
Nàng ta lại khom người cúi đầu, nói cảm ơn rồi cầm cái ô giấy dầu mới đi vào trong màn mưa. Thật ra có thể không cần đến cái ô này, nàng ta cầm là muốn mang theo một chút tốt đẹp của nhân gian đi.
Nam nhân béo nhìn nàng ta đi xa, lắc đầu: "Nhìn giống như là khổ vì tình, cũng không biết lại là tên khốn kiếp nào đã trở thành gã bạc bẽo."
Nếu hắn ta biết người Vân Hồng Tụ để ý là bệ hạ, chắc hẳn dù thế nào cũng không dám nói ra câu này.
"Cho ngươi."
Lão hán nhét túi tiền vào tay nam nhân béo: "Vợ ngươi mà hỏi bạc đâu thì ngươi nói thế nào?"
Béo nam nhân cười ngượng: "Đều là ta nuông chiều!"
Lão hán cười nói: "Bản thân ngươi cũng biết?"
"Ta bằng lòng!"
Nam nhân béo cầm cái ô giấy dầu rách của Vân Hồng Tụ đi vào màn mưa: "Nữ nhân từng chịu vất vả cùng ta, ta sẽ nuông chiều, ta sẽ nuông chiều, ta sẽ nuông chiều!"
Lão hán hừ một tiếng, quay lại liếc nhìn người vợ già của mình từ trong bếp đi ra mỉm cười.
Vân Hồng Tụ vốn đã quyết định sẽ đi làm gì, nhưng sau khi ra khỏi tiệm hoành thánh lại trở nên có chút mờ mịt, cho nên cũng có chút thất thần, đi trên đường cái mà quên phải đi làm gì. Nàng ta cứ đi thẳng về phía trước như vậy, bất tri bất giác đi đến bên ngoài một trà lâu, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, đây chính là nơi năm đó bệ hạ gặp nàng ta lần đầu tiên, nơi này, cũng là chốn đi về mà nàng ta chọn cho mình.
Cách đây rất lâu nàng ta đã mua lại trà lâu, chỉ là không còn buôn bán, thi thoảng nàng ta sẽ đến đây ngồi một lát. Sau khi tỉnh ngộ lại nàng ta lập tức xoay người rời đi.
Nàng ta đi rất nhanh rất vội, sau khi đi xuyên qua hai con đường liên tiếp quay đầu lại nhìn không có ai đi theo mới thở ra một hơi thật dài.
Quay đầu trở lại nhìn về phía trước, một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt đứng ở phía đối diện.
Có lẽ nàng không tính là thiếu nữ, đã có hai đứa con rồi.
Nhưng nàng vẫn tươi tắn.
Bởi vì có người quan tâm nàng, có người cưng chiều nàng, cho nên nàng có thể luôn là thiếu nữ.
"Váy đẹp." Trà gia cười nói.
Không biết tại sao, Vân Hồng Tụ cũng cười.
"Ngươi biết ta sẽ tới đây?"
"Ta ngốc nghếch, không đoán được ngươi đi đâu, nhưng cảm giác đoán được ngươi sẽ về đâu, không tìm được, vậy thì đợi."