Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 888 - Chương 888: Danh Chính Ngôn Thuận

Chương 888: Danh chính ngôn thuận Chương 888: Danh chính ngôn thuận

Phía đông thành Trường An có một nơi rất đặc biệt tên là Dư Ngôn Đình. Không giống với tất cả các đình khác, đình này nằm ở giữa đường, thêm một cái đình nên xe ngựa không thông suốt có vẻ hỗn loạn, nhưng đến nay đã hơn một trăm năm, đình này vẫn không được dỡ xuống.

Khoảng một trăm mười năm trước, thành Trường An có một giáo úy trẻ nhận được mệnh lệnh, thành Trường An phải phái binh đi bắc cương. Lúc nhận được mệnh lệnh gã còn đang ăn cơm, đặt bát cơm xuống chạy vào trong phòng, thay quân giáp của mình, cầm hắc tuyến đao lên liền chạy ra ngoài. Phu nhân của gã không kịp chuẩn bị thứ khác, gói mấy cái bánh màn thầu trên bàn cơm lại muốn đưa cho trượng phu, nhưng trượng phu đã lao ra khỏi cửa, hô một tiếng chờ ta về.

Nàng ta chạy theo ở phía sau, vừa chạy vừa nói màn thầu, màn thầu, ăn trên đường.

Trượng phu quay đầu lại nhận bánh màn thầu oán trách một câu, nói là không dám chậm trễ, nàng có biết chậm trễ một lúc là có thể sẽ có rất nhiều người chết không? Chúng ta chạy nhanh một chút, huynh đệ ở bắc cương có thể có thêm cơ hội sống sót.

Nàng ta có rất nhiều lời muốn nói nhưng chưa kịp nói ra thì trượng phu đã cầm bánh màn thầu chạy đi xa.

Về sau người của Binh bộ Phủ quân ti đến nhà nàng ta, để một phong thư và một bộ quân giáp không còn trọn vẹn xuống rồi rời đi.

Nàng ta phát điên.

Mỗi ngày đều đến chỗ chia tay trượng phu, nhìn về phía xa mà nói, nói chàng nhớ ăn bánh màn thầu, đừng để đói bụng lên chiến trường, nói chàng cũng phải cẩn thận một chút, đao kiếm của người Hắc Vũ không có mắt, nói thiếp sẽ ở nhà chờ chàng trở lại, chàng nhất định phải trở lại.

Không ai cảm thấy nàng ta buồn cười.

Bất kể mùa hạ nóng bức hay trời đông giá rét, bất kể gió tuyết sấm chớp, mỗi ngày nàng ta đều sẽ ở đứng đó, nhìn theo hướng trượng phu rời đi mà lẩm bẩm. Dường như nàng ta nghĩ cho dù mình rời đi một lát không chừng trượng phu sẽ xuất hiện ở đầu đường bên kia, cho nên nàng ta không dám rời đi, mới đầu là mỗi ngày đều sẽ đến, sau này là mỗi ngày đều không đi.

Hàng xóm láng giềng sợ nàng ta xảy ra chuyện, nàng ta đứng ở đó, mọi người hàng xóm cọc gỗ đóng chung quanh nàng ta dựng thành một lương đình đơn sơ, hôm nay nhà này để cho nàng ta một ít đồ ăn, ngày mai nhà khác lại đến. Sau đó trong cung nhận được tin tức, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đích thân đến, còn dẫn theo ngự y trong cung, nhưng mặc kệ hoàng đế nói gì dường như nàng ta cũng nghe không được, vẫn chỉ nhìn chằm chằm về phía xa.

Hoàng đế hạ chỉ, xây dựng Dư Ngôn Đình tại đây.

Lời chưa nói hết người đã đi.

Sáu năm sau, cuối cùng nàng ta không chịu nổi nữa đã chết ở trong Dư Ngôn Đình, trong lòng ôm bộ quân giáp kia, áo nàng ta nhầu nhĩ nhưng mỗi ngày đều lau quân giáp, rất sạch sẽ.

Sau khi nàng qua đời, hoàng đế hạ chỉ hậu táng, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng đích thân đến tham gia lễ tang.

Đây là một thời đại không ai cười nhạo nàng ta điên, đây là một quốc gia không ai cười nhạo nàng ta điên.

Từ đó về sau Dư Ngôn Đình liền được giữ lại, mấy trăm năm nay, không biết có bao nhiêu văn nhân mặc khách không ngại xa xôi ngàn dặm đến đây chính là thăm đình này. Có người nói mỗi đêm mưa gió, đứng ở giữa đình này đều sẽ nghe được tiếng kêu gào của nàng ta.

Mưa rơi trên mái hiên, nàng ta đang hỏi.

Khi nào chàng về?

Đêm nay lại có mưa phùn, người đi trên đường cũng dần thưa thớt, hai nữ nhân đứng trong Dư Ngôn Đình.

Trên bàn đá ở trong đình vẫn có đồ cúng, có hương nến, cũng có tiền giấy. Trên cây cột bên cạnh là hai hàng chữ không biết do ai lưu lại... Tướng quân bách chiến tử, hồng nhan lệ khâm.

Trà gia đứng ở trong lương đình nhìn màn mưa bên ngoài, Vân Hồng Tụ đứng ở cách đó không xa nhìn đồ cúng trên bàn suy nghĩ xuất thần.

"Nàng ta khổ không?" Trà gia đột nhiên hỏi một câu.

Vân Hồng Tụ hơi thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Trà gia: "Ai?"

Sau đó tỉnh ngộ lại, người Trà gia hỏi là chủ nhân của lương đình này, vị nữ tử chờ trượng phu trở về kia.

"Chắc là khổ." Vân Hồng Tụ trả lời.

"Hẳn là không khổ."

Trà gia quay đầu lại nhìn Vân Hồng Tụ nói: "Người khác nhìn nàng ta chắc hẳn là khổ, mà bản thân nàng ta hẳn là không thời gian để nghĩ có khổ hay không, nàng ta không dám nghĩ. Người ta thường nói nàng ta nghĩ quẩn nên phát điên, có lẽ không phải nghĩ quẩn, là thà sống trong ngày tháng mỗi một giây đều mong đợi đó còn hơn, hắn không trở lại thì chỉ có mong đợi, không có việc gì khác."

Vân Hồng Tụ cúi đầu: "Không phải là không khổ?"

Nàng ta nhìn về phía Trà gia: "Chúng ta tâm cảnh khác nhau."

Trà gia ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Tâm cảnh thật sự khác nhau.

Vân Hồng Tụ trầm mặc một lúc rồi nói: "Lúc tới tìm ngươi, ta cứ cảm thấy chúng ta là người ở hai thế giới, được một người độc sủng cũng độc sủng một người, tình cảm đẹp nhất trên đời này chẳng qua cũng chỉ như thế thôi. Ngay từ đầu các ngươi đã chỉ thuộc về nhau, mà ngay từ đầu bệ hạ đã không thuộc về ta. Người như ta vốn có lòng tham, người ta yêu đương nhiên chỉ có thể yêu ta, nhưng đó là bệ hạ, không thể nào chỉ thuộc về một mình ta."

Trà gia không biết nói gì.

Tình cảm của Vân Hồng Tụ không thuộc về thế giới này. Dường như nam nhân có thành tựu cao một chút là tam thê tứ thiếp cũng rất bình thường, một phu một thê như Thẩm Lãnh Thẩm Trà Nhan là thật sự hiếm thấy.

"Huống hồ, ta không quang minh."

Vân Hồng Tụ cười cười: "Nếu quả thật chỉ có thể một nam nhân và một nữ nhân sống cả đời, ta là kẻ đến sau nhưng lại yêu cầu xa vời, tuy rằng ta chưa bao giờ cưỡng ép cái gì, thậm chí ngay cả thổ lộ cũng chưa từng có, nhưng ta vẫn không quang minh."

Nàng ta dừng lại một chút: "Nhưng ta có quyền thích người, không quấy nhiễu, yên lặng làm chút gì đó cũng là quyền của ta."

Trà gia nhìn về phía Vân Hồng Tụ: "Ta không biết khuyên ngươi gì, ta chỉ nghĩ nếu ta là ngươi, cho dù phải chết cũng phải đi bắc cương gặp ông ấy một lần rồi hãy chết, nếu sau khi gặp rồi không muốn chết nữa, vậy thì bỏ đi thật xa."

Hiển nhiên Vân Hồng Tụ ngẩn người.

"Người bị ngươi giết là người nên giết, nhưng quốc pháp dù sao cũng là quốc pháp."

Trà gia nói: "Huống hồ bệ hạ không để cho người chấp hành quốc pháp như Hàn đại nhân, như Diệp đại nhân đi làm, đã nói lên bệ hạ có suy nghĩ của ông ấy, có lẽ việc ngươi làm bây giờ vừa khéo là phá hỏng suy nghĩ của bệ hạ, chết còn không sợ, chi bằng gặp mặt một lần."

Nàng đi đến trước mặt Vân Hồng Tụ: "Ta cùng ngươi đi bắc cương một chuyến."

Đông Cung.

Người ở trước mặt thái tử là Hàn Hoán Chi.

Đây là lần đầu tiên Hàn Hoán Chi vào Đông Cung sau khi thái tử được sắc phong, cũng là lần đầu tiên thái tử chủ động triệu kiến Hàn Hoán Chi.

"Hàn đại nhân, chắc có tin tức gì?"

Thái tử hỏi: "Thư đồng Đông Cung ta Lâm Đông Đình và phụ thân hắn, đại học sĩ thứ phụ Nội các Lâm Diệu Hiền bị giết trong nhà, tả hữu vệ tướng quân Đông Cung ta mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác, dù sao cũng phải điều tra."

"Đang điều tra."

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Chỉ là hiện giờ xem ra dường như hơi phức tạp, còn cần thêm nhiều manh mối."

"Vậy có cần ta cho khanh manh mối không?"

Thái tử đứng bật dậy: "Ta nghe nói đại đương gia của thế lực ám đạo Hồng Tô Thủ trong giang hồ thành Trường An là Vân Hồng Tụ mất tích, ta nghi người này có liên quan đến những vụ án này."

Hàn Hoán Chi trả lời: "Sau khi trở về thần sẽ sắp xếp người điều tra."

Thái tử hừ một tiếng: "Ngay cả ta cũng có thể tra được chút manh mối, Hàn đại nhân có thể không tra được?"

"Tra được, chỉ là không báo cáo với điện hạ."

Hàn Hoán Chi cúi đầu nói, từng câu từng chữ, mỗi chữ đều rõ ràng.

"Bởi vì lúc trước chưa từng có quy định phủ Đình Úy tra án phải báo cáo với điện hạ, cho nên có thể điện hạ không biết quá rốt cuộc phủ Đình Úy đã tra được bao nhiêu. Nếu điện hạ cần, thần có thể nói với điện hạ một chút."

Thái tử trừng mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Vậy thì khanh nói."

"Phủ Đình Úy tra được bắt đầu từ khoảng thời gian trước có lượng lớn khách giang hồ, khách lục lâm vào Trường An. Sau đó lại tra được những người này có một phần là do một người tên Uyển Tiếu Ngư liên lạc mà đến. Mà Uyển Tiếu Ngư là người của tội thần Mộc Chiêu Đồng đã qua đời. Đám người bọn họ dùng tửu lâu Viễn Vọng Hương làm cứ điểm liên lạc cấu kết, chưởng quầy đứng phía sau tửu lâu Viễn Vọng Hương là Tô Khải Phàm. Tô Khải Phàm cũng là người của Mộc Chiêu Đồng, còn từng là môn sinh của Mộc Chiêu Đồng. Phủ Đình Úy đã niêm phong điều tra thương hành Khởi Phàm, lại tìm được một vài thứ trong thương hành, chứng minh Tô Khải Phàm và..."

Hàn Hoán Chi ngẩng đầu lên: "Chứng minh Tô Khải Phàm và thư đồng Đông Cung Lâm Đông Đình có dính líu."

Sắc mặt của thái tử thay đổi, nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại: "Khanh có ý gì? Ý của khanh là Lâm Đông Đình cấu kết với khách giang hồ giết bản thân hắn, giết phụ thân hắn?"

"Điện hạ."

Hàn Hoán Chi vẫn dùng ngữ khí rất bình tĩnh để nói: "Phủ Đình Úy định kết án như thế, điện hạ cảm thấy thích hợp không?"

Thái tử sửng sốt.

Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Lâm Đông Đình cấu kết với khách giang hồ, có thể là sẽ bất lợi với điện hạ. Thần điều tra được Mộc Chiêu Đồng từng có ý gây bất lợi cho điện hạ, sự bố trí của những quân cờ này đều có thể là để mưu hại điện hạ người."

Tim thái tử đập nhanh. Gã ta biết nhất định là Hàn Hoán Chi đã điều tra được cái gì đó, nếu không thì ông ta sẽ không dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện trước mặt mình.

"Khanh... khanh xác định?" Thái tử hỏi.

Hàn Hoán Chi hỏi lại: "Thần có thể xác định không?"

Thái tử trầm mặc.

Hồi lâu sau thái tử ngồi xuống cười cười: "Nếu phủ Đình Úy đã điều tra rõ rồi, vậy thì tất nhiên là có chứng cớ?"

Hàn Hoán Chi nói: "Điện hạ muốn xem qua?"

Thái tử cười xua tay: "Không cần, không phải khanh đã nói rồi sao, phủ Đình Úy không có quy định tra án sẽ báo cáo với ta. Nếu Hàn đại nhân đã điều tra rõ vụ án này rồi, như vậy nên kết án thì kết án, mau chóng kết án, đối với các bách tính cũng là một lời giải thích."

Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Điện hạ nói không sai, ví dụ như vụ án của các lão Nguyên Đông Chi, thần cũng mau chóng kết án."

Thái tử lại thay đổi sắc mặt.

"Hàn đại nhân còn có rất nhiều việc phải làm, về trước đi, sau này cũng không cần đặc biệt nói với ta chuyện này, lần sau đến Nội các báo cáo là được."

"Thần tuân mệnh."

Hàn Hoán Chi khom người lui ra ngoài, thái tử đột nhiên tỉnh ngộ ra, người mình muốn nói là Vân Hồng Tụ, thế nhưng lại bị Hàn Hoán Chi lật ngược tình thế.

"Nhưng vụ án của Vân Hồng Tụ, nên tra thì vẫn phải tra."

Thái tử nhìn Hàn Hoán Chi khóe miệng mỉm cười: "Hàn đại nhân có thể tra được nhiều chuyện như vậy, cũng không thiếu một Vân Hồng Tụ."

Hàn Hoán Chi nói: "Vụ án nên tra, thần đều sẽ tra."

"Ừm, về đi."

Thái tử khoát tay.

Sau khi Hàn Hoán Chi đi, sắc mặt thái tử trở nên càng khó coi hơn. Từ lời nói của Hàn Hoán Chi, gã ta nghe ra được rõ ràng phủ Đình Úy đã tra được vài chuyện liên quan đến gã ta, một khi tuyên dương những chuyện này ra ngoài, làm sao gã ta còn thuận lý thành chương lấy được ngôi vị hoàng đế?

Tào An Thanh từ phía sau tấm bình phong đi ra, cúi đầu nói: "Điện hạ, xem ra thật sự không thể kéo dài thêm được nữa, nếu kéo dài tới khi Khang Vi đến Trường An, chỉ sợ Hàn Hoán Chi sẽ động thủ trước."

Thái tử đứng dậy, đi tới đi lui ở trong phòng.

"Khang Vi đến đâu rồi?"

"Không có tin tức, nhưng tính thời gian, ít nhất phải hai tháng nữa mới có thể đến Trường An."

"Hai tháng..."

Thái tử dừng bước, nhìn về phía Tào An Thanh: "Nếu ta cưỡng hành xuống tay, liệu triều thần có mâu thuẫn lớn hay không?"

"Điện hạ nghĩ?"

Tào An Thanh hỏi một câu.

"Không có cách nào giết Hàn Hoán Chi."

Thái tử hít sâu một hơi: "Vậy thì ta sẽ trực tiếp bãi quan hắn, ngày mai ta sẽ sắp xếp người tố cáo hắn không làm tròn trách nhiệm, tham ô vàng bạc trái pháp luật, trước tiên bãi chức quan của hắn, sau đó dùng tội danh Lưu Vân Hội buôn lậu để bãi quan Diệp Lưu Vân."

Tào An Thanh nói: "Vậy thì đêm nay Lại Thành sẽ phải chết, Nội các có quyền phủ định mệnh lệnh của điện hạ."

Thái tử trầm mặc hồi lâu, lắc đầu: "Thôi đi... Hay là thôi đi."

Gã ta nhìn về phía Tào An Thanh: "Trời mới biết ả Vân Hồng Tụ kia ẩn nấp ở chỗ nào, không giết ả trước, lòng ta không yên."

Tào An Thanh nói: "Chi bằng sắp xếp người tung tin ở trong thành Trường An trước, cứ nói bệ hạ đã bị hại ở bắc cương? Đợi khi dân tâm dao động, sau đó điện hạ lẳng lặng rời Trường An đi thẳng đến Giáp Tử doanh, lấy mệnh lệnh của thái tử giám quốc, dẫn Giáp Tử doanh vào kinh. Đến lúc đó, điện hạ lên ngôi, danh chính ngôn thuận."

Bình Luận (0)
Comment