Trong thành Trường An người đang tìm Vân Hồng Tụ không chỉ là phủ Đình Úy và Hình bộ, bao gồm cả Lưu Vân Hội và Hồng Tô Thủ, đương nhiên cũng bao gồm người của thái tử. Vân Hồng Tụ không xuất hiện, nên nói là Vân Hồng Tụ không chết, thái tử sẽ không an ổn.
Gã ta sợ, bản thân gã ta cũng không ngờ sẽ bị hai nữ nhân trước sau hù dọa.
Trước là Trân phi cầm kiếm xuất cung, sau là Vân Hồng Tụ cầm kiếm rời khỏi nhà.
Khách lục lâm từ các nơi trong Đại Ninh vào thành Trường An đã nhận được chỉ lệnh mới nhất, đừng làm việc gì khác nữa, một lòng một dạ moi Vân Hồng Tụ ra, moi ra được liền giết ngay, bất kể trả giá gì cũng phải giết.
Phủ Đình Úy.
Diệp Lưu Vân lại đến lần nữa, sau khi vào thư phòng của Hàn Hoán Chi cũng không nói chuyện, ngồi xuống giữ im lặng.
"Ta biết ngươi muốn nói gì."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Lúc này hẳn là bên thái tử đã ra lệnh, tìm được nàng ta là giết ngay."
Diệp Lưu Vân nói: "Chỉ xem chúng ta nhanh hơn hay là hắn nhanh hơn."
Đúng lúc này bên ngoài có đình úy bước nhanh vào, dùng hai tay đưa cho Hàn Hoán Chi một tờ giấy: "Lúc nãy có người đến cửa phủ Đình Úy giao tờ giấy nhắn cho thủ vệ, bảo chuyển cho đại nhân."
Hàn Hoán Chi mở tờ giấy ra đọc, không nhìn phần ký tên cũng biết là ai viết.
"Trà Nhi cô nương viết."
Sau khi xem xong Hàn Hoán Chi liền cười: "Có những lúc, người hiểu rõ nữ nhân nhất quả nhiên vẫn là nữ nhân."
Ông ta đưa tờ giấy cho Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân nhận lấy đọc xong cũng cười: "Nét chữ này của Trà Nhi cô nương, với tên Thẩm Lãnh kia thật đúng là có tướng phu thê..."
Nghĩ lại những uyên ương, hổ, hạc mà Thẩm Trà Nhan thêu, lại nhìn chữ này cũng thấy bình thường.
"Nàng ta muốn đưa Vân đại gia đi bắc cương."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Tất nhiên có không ít người của đám khách lục lâm đó ở gần cửa cổng."
"Ta biết."
Diệp Lưu Vân đứng dậy, nhìn gã đình úy vừa mới vào phòng: "Làm phiền ngươi đến Lưu Vân Hội một chuyến, bảo Hắc Nhãn dẫn người qua đây."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Vẫn tốt hơn so với đình úy và người của Hình bộ ra mặt."
Cung Vị Ương.
Trân phi cũng nhận được giấy nhắn do Trà gia phái người đưa tới, bà nhìn hai đứa trẻ đang viết chữ kia, lắc đầu. Trà Nhi và Thẩm Lãnh đều giống nhau, đều là người nhiệt tình, điểm này sợ là không thay đổi được. Nàng biết rõ lúc này có quá nhiều người muốn giết Vân Hồng Tụ, nhưng tuyệt sẽ không vì vậy mà từ bỏ không giúp đỡ.
Khải Thái Môn phía bắc thành Trường An.
Vân Hồng Tụ vốn tưởng rằng Trà gia cùng nàng ta ra ngoài thành sẽ đi kín đáo một chút, nàng ta không ngờ Trà gia sẽ để nàng ta quang minh chính đại đi ở trên đường cái hướng tới Khải Thái Môn như vậy. Tuy rằng các bách tính đi đầy đường không ai quen biết hai người bọn họ, nhưng nếu như vậy, có lẽ không đi được bao xa đã bị người của thái tử theo dõi rồi.
Đầu một con ngõ nhỏ, mấy nam nhân tráng niên đã nhìn thấy Vân Hồng Tụ, bọn họ thấp giọng trao đổi với nhau vài câu, lập tức có người nhanh chân rời đi, những người còn lại thì bám theo, dần dần số người từ bốn phương tám hướng hội tụ tới càng lúc càng nhiều, ngay cả bách tính bình thường cũng nhìn ra điểm không ổn. Hai nữ nhân xinh đẹp đi ở phía trước, người đi theo phía sau càng lúc càng đông, đã đông đến mức không thể che giấu được.
Chờ khi Trà gia bọn họ đến Khải Thái Môn, gần như đã có mấy trăm người đi theo phía sau, còn có người từ các con đường khác rẽ sang nữa, như những dòng suối nhỏ hội tụ lại thành sông lớn vậy.
Cổng Khải Thái Môn, Trà gia lấy ngọc bài của mình ra giao cho giáo úy canh gác cổng thành, giáo úy xem xong lập tức sẽ biết thân phận của nàng, vị cô nương trước mặt chính là phu nhân của đề đốc Tuần Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh, con gái nuôi của Trân phi nương nương, Thẩm Trà Nhan. Hắn ta vội vàng cúi người bái: "Quận chúa."
Trà gia đáp lễ, nhận lại ngọc bài: "Hai người chúng ta phải đi bắc cương, làm phiền tìm hai con chiến mã đến đây, lúc ngươi báo lên trên cứ nói thẳng là được."
Giáo úy lên tiếng đáp lại, cho người khác mượn quân mã đương nhiên là khó ăn nói, nhưng Thẩm Trà Nhan mượn thì cũng không phải là chuyện gì to tát.
"Bắc cương đường xá xa xôi, quận chúa cũng không có chuẩn bị gì, còn cần gì xin cứ căn dặn một tiếng."
"Không cần, dọc đường đi mua là được, ta hơi gấp."
Giáo úy giật mình, liếc nhìn sắc mặt Trà gia, không giống như là Thẩm tướng quân đã xảy ra chuyện.
"Thẩm Lãnh không sao."
Trà gia cười cười: "Đa tạ quan tâm, chúng ta có việc phải đi bắc cương cầu kiến bệ hạ."
"Quận chúa chờ chút."
Giáo úy vội vàng căn dặn người đi dắt ngựa.
Đúng lúc này, người ở cổng thành đã bị các binh sĩ gác thành chú ý tới, hội tụ tới quá nhiều, có ít nhất 300 – 400 người. Binh lính thủ quân bẩm báo lên trên, không bao lâu sau chiến binh của Tuần thành binh mã ti đã bắt đầu từ một bên di động đến đây. Chiến binh đội ngũ chỉnh tề vừa di chuyển về phía cổng thành, tất cả đám khách lục lâm kia đều có chút sợ hãi.
Khách lục lâm và khách giang hồ khác nhau ở chỗ, người trong giang hồ linh hoạt hơn, mà khách lục lâm thì hung hãn hơn. Đại bộ phận bọn họ là người tách rời với xã hội, cướp bóc được nhiều bạc ở trong tay cũng không dám tùy ý ra ngoài tiêu sài, những người này suy nghĩ tương đối đơn giản, không có lắt léo mưu mô nhiều như vậy nên dễ khống chế hơn. Bởi vậy cho nên thái tử Lý Trường Trạch mới đi lối tắt khác, lôi kéo thế lực giang hồ, đồng thời cũng chiêu mộ một số lượng lớn khách lục lâm.
Trong mắt khách giang hồ thì những khách lục lâm này chính là ngu xuẩn.
Nếu là khách giang hồ lão luyện nhận được mệnh lệnh giết Vân Hồng Tụ của thái tử, đâu có ngang nhiên tụ tập lại đi theo ở trên đường cái như vậy, còn thiếu mỗi nước để lộ binh khí đang cất giấu ra thôi.
Đây là Trường An đấy.
Giáo úy canh gác cổng thành dắt đến hai con chiến mã đến, còn có hai cái túi đựng đầy lương khô. Hắn ta hỏi Trà gia: "Quận chúa, có phải những người kia có âm mưu gây rối không? Ta giúp người giải quyết một chút?"
"Không cần."
Trà gia chắp hai tay: "Đa tạ."
"Quận chúa đừng khách khí như vậy, Thẩm tướng quân là thần tượng của ta."
Giáo úy trẻ cười: "Ta đã gửi đơn lên trên, ta cũng muốn đi bắc cương."
Trà gia gật đầu, lại cảm ơn lần nữa rồi cùng Vân Hồng Tụ dắt ngựa đi ra ngoài cổng thành. Hai người bọn họ ra ngoài, đám khách lục lâm kia bắt đầu ùa lên phía trước, giáo úy gác cổng thành đi nhanh lên phía trước, chiến binh ở phía sau giơ thuẫn cầm trường mâu chỉnh tề tiến lên, khách lục lâm lập tức trở nên ngoan ngoãn.
"Các ngươi đừng để ta nhìn thấy các ngươi gây rối."
Giáo úy liếc mắt nhìn, đám khách lục lâm có vẻ mặt không giống nhau, kẻ thông minh một chút thì gật đầu cúi người, kẻ ngu xuẩn thì tỏ ra hung hãn.
Sau khi ra khỏi Khải Thái Môn, Trà gia và Vân Hồng Tụ lên ngựa đi. Trà gia quay đầu lại liếc nhìn: "Chúng ta không vội, đợi đã."
Đám khách lục lâm kia từng người một tiếp nhận kiểm tra rồi ra khỏi thành, giáo úy đi bộ qua nhìn: "Lục soát cẩn thận một chút, phàm là có hàng cấm đều tịch thu lại."
Người thứ nhất đi qua bị soát người, tìm ra một cái rìu.
Hỏi: "Mang rìu làm gì?"
Khách lục lâm đáp thẳng thừng: "Ra ngoài thành đốn củi."
"Tịch thu rìu, ra ngoài đốn đi."
"Ngươi tịch thu rìu của ta rồi, ta lấy cái gì để đốn?"
"Ngươi đang hỏi ta? Vậy ta có cần hỏi ngươi mang theo vũ khí quản chế có phải là muốn làm chuyện xấu không? Để ngươi ra ngoài thành đã không tệ rồi, sao nói nhảm nhiều như vậy, có đi không?"
"Đi!"
"Người tiếp theo."
Người thứ hai bị ngăn lại: "Mang theo cái gì?"
"Rìu..."
"Ra ngoài thành làm gì?"
"Đốn củi..."
"Để rìu lại, đi đốn đi."
Cứ như vậy, từng người từng người một, tất cả rìu của những tên khách lục lâm này mang theo đều bị giữ lại, rìu đã chất thành một đống nhỏ ở cạnh chỗ kiểm tra cổng thành. Giáo úy nhìn những cái rìu kia: "Lát nữa tìm một chỗ bán đi, chắc hẳn là đủ tiền cho chúng ta mỗi người một bát hoành thánh."
Các binh sĩ cười vang.
Mấy trăm người muốn ra ngoài thành, mà còn không bị bắt, chỉ bị tịch thu rìu, nếu đổi lại là người bình thường một chút chắc chắn sẽ cảm thấy có vấn đề, nhưng phần lớn bọn họ lại không có ý thức được, bởi vì trong mắt bọn họ hai nữ nhân kia chính là từng nắm bạc lớn.
Những người ra khỏi thành đứng chờ ở một bên, về sau có thể binh sĩ kiểm tra cũng cảm thấy mệt mỏi, cứ tìm được thứ gì là tịch thu, cho người ra ngoài, tăng nhanh tốc độ thả người ra ngoài. Sau khi mấy trăm người ra khỏi thành lại phát hiện hai nữ nhân kia cũng không đi xa, dừng lại ở dưới bóng cây phía xa, giống như là đang cố ý đợi bọn họ.
"Lên đi...!"
Có người hô một tiếng, co chân chạy về phía trước, nhưng mới chạy được mấy bước đã nghe thấy phía sau có người hô một tiếng.
"Này!"
Đám khách lục lâm vừa mới khởi động muốn chạy lên đều quay đầu lại, ngoài cổng thành, đứng dựa vào tường thành, đồng loạt toàn là đệ tử Lưu Vân Hội mặc áo trắng.
Hắc Nhãn đứng tựa vào một bên cổng thành, gẩy gẩy đám rêu lúc nãy không cẩn thận làm dính vào móng tay, hờ hững nhìn về phía đám khách lục lâm kia: "Muốn ra ngoài đốn củi sao?"
"Các ngươi muốn làm gì?"
Tên khách lục lâm cầm đầu đi qua nhìn Hắc Nhãn: "Đừng lo chuyện bao đồng."
Hắc Nhãn nói: "Không có gì, gần đây làm ăn không tốt, nghe nói có một đám người cố ý từ Đông Thục đạo chạy đến Trường An bổ củi, ta nghĩ chắc hẳn bán củi quá tốt, Thập Vạn Đại Sơn của Đông Thục đạo cũng không đủ cho các ngươi đốn, chạy đến Trường An đốn. Nếu việc buôn bán này tốt như vậy, không ngại dạy chúng ta chứ?"
Tên thủ lĩnh khách lục lâm đi đến trước mặt Hắc Nhãn, nói gằn từng tiếng: "Đừng gây sự, nếu không các ngươi sẽ không có kết cục tốt."
Hắc Nhãn thở dài: "Đốn củi buôn bán lũng đoạn nghiêm trọng như vậy sao? Chúng ta chỉ muốn học đốn củi một chút, bây giờ xem ra vào nghề thật sự khó khăn."
Sắc mặt của tên thủ lĩnh Khách lục lâm đã càng lúc càng khó coi: "Đừng tưởng đây là Trường An thì ta không dám động tới ngươi."
"Không tưởng đâu."
Hắc Nhãn vẫy tay, Đoạn chuyển một cái rìu qua.
Hắc Nhãn cười nói: "Ngươi xem, chúng ta chuẩn bị rất đầy đủ. Để học tập tiền bối mà chúng ta đã tự chuẩn bị học tập dụng cụ, tiền bối ngươi xem cái rìu này của ta như thế nào? Đây là một cái rìu... nạm vàng."
Gã vác rìu lên vai: "Gần đây trong thành Trường An có mấy tửu lâu, sòng bạc, thương hành bị đập phá, một đám người cầm rìu gây rối cướp tiền liền bỏ đi, nói là thu tiền giữ mạng nhưng lại chém chết tận mấy người, là các ngươi đúng không."
Tên thủ lĩnh khách lục lâm sờ hông, lúc này mới nhớ ra rìu bị tịch thu rồi.
Hắc Nhãn nhếch môi cười cười, ước lượng cái rìu nạm vàng kia một chút: "Xin học tập tiền bối."
Rìu chỉ về phía trước, các huynh đệ của Lưu Vân Hội lấy rìu ra xông lên.
Cổng thành.
Một gã binh lính nhìn thẳng phía trước nhếch miệng: "Giáo úy, chuyện này xảy ra ở cổng thành, làm sao đây?"
"Ngoài cổng thành."
Giáo úy chỉnh lại một chút: "Đi báo cao, hai nhóm tiều phu phát sinh ẩu đả bằng hung khí vì tranh cãi, mời phủ Thuận Thiên phái người đến đây xử lý một chút."
Hắn ta nhìn sang hai bên, cởi quân giáp trên người ra, thò tay ra: "Cho ta cái rìu."
Các binh sĩ đều ngây người.
Giáo úy cầm rìu ra ngoài.
Không lâu sau đã trở lại, bĩu môi: "Còn hãn phỉ, mẹ nó chứ đánh quá yếu."
Hắn ta thay lại quân giáp, đứng nghiêm: "Đi hỏi xem, sao người của phủ Thuận Thiên vẫn chưa đến."