Ngoài thành Trường An bị lật tung một bãi, trong thành Trường An cũng có mưa gió, cao thủ của phủ Đình Úy bắt được hai tên tặc nhân trong phủ của thủ phụ Nội các Lại Thành Lại đại nhân, ôm binh khí ẩn nấp trong chum dùng để đựng nước ở nhà bếp phía sau.
Phủ Đình Úy.
Thiên bạn An Tương Đồng đi phá án từ Kinh Kỳ đạo trở về, coi như thủ hạ của Hàn Hoán Chi lại có thêm một vị trở về. Lúc trước khi Tống Mưu Viễn từ nam cương trốn về thành Vân Tiêu, qua Mục Dữ Quan vì mua một con la mà bị lộ, vị thiên bạn này chính là giáo úy thủ quân cảm thấy chuyện không ổn bởi vì y mua con la, cho nên đưa tin cho phủ Đình Úy.
Lúc trước khách lục lâm gây rối ở Kinh Kỳ đạo, An Tương Đồng dẫn người đi xử lý án, đến giờ đã hơn nửa năm.
Phủ Đình Úy giữ lại Thích Tán Kim, An Tương Đồng trở lại, nhưng mắt của Hàn Hoán Chi quá độc, liếc mắt một cái lại chọn trúng giáo úy của Tuần thành binh mã ti Khải Thái Môn thành Trường An. Hôm qua giáo úy này đã xử trí cuộc tranh đấu giữa Lưu Vân Hội và khách lục lâm, theo Hàn Hoán Chi thấy việc này xử trí rất tốt cho nên cũng cố ý tìm người tìm.
Giờ khắc này, ở trong thư phòng của Hàn Hoán Chi, ngoại trừ thiên bạn Phương Bạch Kính đang ở Bình Việt đạo xa xôi ra, những người khác đều có mặt.
Thích Tán Kim mới tới, giáo úy Khải Thái Môn Hứa Lạc Ấn, thiên bạn Phương Bạch Lộc, thiên bạn Nhiếp Dã, thiên bạn An Tương Đồng, năm người đứng ở đó chờ Hàn Hoán Chi dặn dò.
"Hứa giáo úy."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Hứa Lạc Ấn nói: "Ta đã hỏi tướng quân của Tuần thành binh mã ti, hắn nói ngươi đã liên tiếp thỉnh chiến ba lần với hắn, muốn đi bắc cương?"
"Vâng." Hứa Lạc Ấn cúi đầu nói: "Bẩm Hàn đại nhân, quả thật ti chức có lòng muốn đi bắc cương."
"Ta có thể giúp ngươi đi."
Hứa Lạc Ấn sắc mặt vui vẻ: "Đa tạ Hàn đại nhân giúp đỡ!"
"Nhưng mà ta có điều kiện."
Hàn Hoán Chi nói: "Tất nhiên ta không thể hạ lệnh cho tướng quân Tuần thành binh mã ti các ngươi, ta không có quyền lực đó, nhưng ta có quyền điều động nhân viên từ các quân bổ sung tới phủ Đình Úy, nhân tuyển từ giáo úy trở xuống, các quân không được giữ lại. Hôm qua ta cũng đã đi Tuần thành binh mã ti nói với tướng quân các ngươi nói, từ hôm nay trở đi ngươi chính là người của phủ Đình Úy."
Hứa Lạc Ấn vừa muốn nói thì Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ngươi hãy nghe ta nói hết đã... Ta không thể để ngươi trực tiếp đi bắc cương, như vậy thì điều ngươi vào phủ Đình Úy chính là biện pháp tốt nhất, đến phủ Đình Úy, ngươi muốn đi bắc cương thì ta có thể giúp ngươi."
Hứa Lạc Ấn hơi hụt hẫng: "Nhưng vào phủ Đình Úy sẽ không thể nào lên chiến trường giết địch nữa."
Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi tự chọn một đội người từ Tuần thành binh mã ti, ta nhận toàn bộ là được. Sau đó ngươi mang theo đội người này đi thẳng về hướng bắc, âm thầm bảo vệ phu nhân của tướng quân Thẩm Lãnh Thẩm Trà Nhan và một nữ tử tên là Vân Hồng Tụ, nhất định phải bảo vệ họ an toàn tới bắc cương. Sau khi đến bắc cương, ngươi có thể ở lại bắc cương thay cho thiên bạn Cảnh San trở lại."
Ông ta đứng dậy đi đến trước mặt Hứa Lạc Ấn: "Ngươi nên biết, trên chiến trường tiền tuyến, người của phủ Đình Úy ta chưa bao giờ tụt lại phía sau người khác, chém giết cũng thế."
Hứa Lạc Ấn lập tức đứng nghiêm: "Ta đồng ý!"
Hàn Hoán Chi vỗ vai hắn ta: "Trở về chuẩn bị một chút đi. Ta cho ngươi nửa ngày để chọn đủ người, trong phủ Đình Úy thật sự không bớt ra nhân thủ cho ngươi đươc nữa, chỉ có thể dựa vào chính ngươi lựa chọn, buổi chiều xuất phát ngay. Ngươi nên biết, phu nhân của Thẩm Lãnh Thẩm Trà Nhan cũng là nghĩa nữ của Trân phi nương nương, quý vi quận chúa, đám khách lục lâm đó chính là nhằm vào bọn họ."
"Ti chức, bất kể sống chết cũng sẽ bảo vệ quận chúa bọn họ tới bắc cương."
"Ta tin ngươi."
Hàn Hoán Chi nói: "Ta chưa bao giờ nghi ngờ quân nhân của Đại Ninh."
Trong lòng Hứa Lạc Ấn kích động, bộp một tiếng, hành một quân lễ tiêu chuẩn.
Hàn Hoán Chi lại nhìn về phía Thích Tán Kim: "Ta cũng hỏi ngươi, là muốn đi bắc cương học hỏi thêm kiến thức, hay là tạm thời ở lại thành Trường An dưỡng thương?"
"Muốn đi bắc cương, nhưng..."
Thích Tán Kim nói: "Những kẻ xấu mưu hại sư phụ vẫn chưa đền tội hết, ta không thể rời đi, đợi khi giết hết tất cả những kẻ xấu này, ti chức cũng muốn đi bắc cương xem thử."
"Phương Bạch Lộc, ngươi tiếp tục dẫn hắn đi tra đám khách lục lâm kia, cho các ngươi quyền lợi, những kẻ khách lục lâm này không cần bắt về."
Phương Bạch Lộc và Thích Tán Kim đồng thời đứng nghiêm: "Tuân mệnh."
Ba người lần lượt lĩnh mệnh mà đi, trong phòng còn lại Nhiếp Dã và An Tương Đồng.
Hàn Hoán Chi nói: "Trước hết đi với ta thẩm vấn hai tên thích khách bắt được ở trong nhà Lại đại nhân. Sau đó hai người các ngươi chia nhau làm việc, một người đi thư viện, dẫn người âm thầm bảo vệ lão viện trưởng, một người vẫn phải đi Kinh Kỳ đạo một chuyến, theo dõi Giáp Tử doanh chặt chẽ."
Hình phòng.
Hàn Hoán Chi cất bước đi vào, liếc nhìn hai tên thích khách bị treo trên tường, đều bị ngâm nước đến mức phù cả người, bị bắt về đây đã hơn một canh giờ cũng không đỡ hơn bao nhiêu, nhìn cũng có chút thê thảm.
"Ai sai khiến các ngươi đi giết Lại đại nhân?"
Hàn Hoán Chi ngồi xuống hỏi một câu.
Một tên thích khách trong số đó lắc đầu: "Không, không ai sai khiến, chỉ là muốn vào cướp chút bạc."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Tháo hắn hái xuống ngâm vào nước tiếp, hắn thích ngâm trong nước thì cho hắn toại nguyện, không có mệnh lệnh của ta không được cho người ra ngoài, cứ ngâm mãi là được."
Các đình úy đi lên đưa người trên tường xuống, người nọ sợ tới mức kêu cha gọi mẹ: "Đại nhân đại nhân, cầu xin đại nhân tha mạng, thật sự không dám ngâm nữa..."
Hàn Hoán Chi khoát tay, các đình úy áp giải người dừng lại.
Hàn Hoán Chi hỏi: "Hỏi lại một câu, ai sai khiến các ngươi vào trong phủ Lại đại nhân?"
"Ta không biết..."
Tên thích khách kia sợ vỡ mật trả lời với giọng nói hơi run: "Hiệu cầm đồ Du Lâm ở phía đông thành, chúng ta nhận được tin tức, sau đó đại đương gia sắp xếp hai người chúng ta lẻn vào trong nhà Lại đại nhân ẩn nấp. Nhà Lại đại nhân không lớn, một đại học sĩ thủ phụ lớn như vậy, nhà nhỏ giống như nhà bách tính bình thường vậy, chúng ta thật sự không có chỗ nào để có thể ẩn nấp, đành phải ẩn thân trong chum nước, nghĩ buổi tối chờ Lại đại nhân về, nhanh chóng giết người rồi nhanh chóng đi, hoàn toàn không ngờ được..."
Tên này vẻ mặt đau khổ: "Nấp liền suốt ba ngày hai đêm, còn ngâm nước nữa thì hai chúng ta chết mất."
Hai tên này thật sự không biết các đại nhân ở Nội các bận cỡ nào, phần lớn mọi người 3 – 5 ngày không trở về nhà là chuyện thường, như thủ phụ và thứ phụ thì mười ngày nửa tháng không về nhà cũng là chuyện thường.
"Nhốt lại trước đã, dẫn người đi hiệu cầm đồ Du Lâm."
Hàn Hoán Chi căn dặn một tiếng, đứng dậy: "Nhốt vào trong thủy lao."
Hai tên kia đã sắp điên rồi.
"Hôm nay ngày mấy rồi?" Hàn Hoán Chi hỏi.
"Mồng 5 tháng 9."
Nhiếp Dã trả lời, sau đó hỏi: "Đại nhân, có chuyện gì sao?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu, cảm thấy tâm thần không yên: "Không sao, chỉ là quên ngày tháng."
Bắc cương, thành Biệt Cổ.
Mồng 5 tháng 9.
Đây là ngày thứ chín thành Biệt Cổ bị tấn công tứ phía. Ngày 25 tháng 8, đại quân bắc chinh Đại Ninh dưới sự suất lĩnh của Võ Tân Vũ đã tấn công Dã Lộc Nguyên. Ngày 26 tháng 8, đại quân ba mươi vạn binh của hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ và đại quân của quốc sư Tâm Phụng Nguyệt bắt đầu tấn công thành Biệt Cổ từ hai mặt.
Cho tới hôm nay đã mười một ngày rồi, mười một ngày này đối với quân Ninh ở thành Biệt Cổ mà nói, mỗi một ngày đều là đi lại bên bờ địa ngục.
Phía bắc thành, Thẩm Lãnh cả người đẫm máu cuối cùng cũng có chút thời gian có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Thế công của người Hắc Vũ đã bị ép xuống, nhưng ai cũng biết có lẽ không bao lâu sau là thế công tiếp theo sẽ lại đến.
Đã mười một ngày rồi, binh khí giáp giới đại quân mang theo tiêu hao nhanh đến mức kinh người, mũi tên dự trữ đã không còn nhiều. Mới đầu nghĩ đại quân tinh nhuệ Nam Viện Hắc Vũ không dễ ứng phó, đánh nhau rồi mới phát hiện quân đội của Tâm Phụng Nguyệt mang đến căn bản là không sợ chết. Những tín đồ của Tâm Phụng Nguyệt này giống như bị tẩy não. Tâm Phụng Nguyệt nói với bọn họ rằng chết trận không phải là chết trận, mà là đã có được tư cách lên thiên quốc gặp Nguyệt Thần. Lão ta nhận được ý chỉ của Nguyệt Thần, Nguyệt Thần nói cho lão ta biết thành Biệt Cổ là thông đạo đi đến thiên quốc, mà người Ninh là yêu ma, chết vì giết yêu ma sẽ được Nguyệt Thần tiếp kiến, ban thưởng mỗi người có quyền mãi mãi ở lại thiên quốc hưởng cực lạc.
Những tín đồ trung thành của Hắc Vũ Kiếm Môn này thật sự sẽ tin quân Ninh không phải đến tấn công Hắc Vũ mà là đã được biết thành Biệt Cổ có thông đạo đi đến cung Nguyệt Thần nên mới đến đây, người Ninh muốn đi tấn công Nguyệt Thần cung. Câu nói bậy bạ như thế bọn họ rất tin tưởng không nghi ngờ, vì bảo vệ Nguyệt Thần của bọn họ, bọn họ thật là không sợ cái chết.
Những người này đánh vào trận địa không có hữu hiệu như biên quân Nam Viện Hắc Vũ, nhưng bọn họ giữ lực lâu hơn, những người không sợ chết nhào lên hết lớp này đến lớp khác, không có chiến thuật gì đáng nói, chỉ là một mực tấn công mạnh về phía trước.
Thành Biệt Cổ quá nhỏ, không chứa được đại quân mười vạn cho nên ngoài thành Biệt Cổ có phòng tuyến thứ hai, là dựa vào vài bức tường thấp do gạch đá bao cát đắp lên để chống đỡ sự xung kích của người Hắc Vũ. Đã mười một ngày rồi, tuyến phòng ngự bên ngoài bị công phá, quân Ninh lui thủ đến phòng tuyến thứ hai ở dưới thành Biệt Cổ.
Phòng tuyến này lại bị công phá nữa thì người Hắc Vũ sẽ trực tiếp tiến công thành Biệt Cổ. Với độ cao của tường thành Biệt Cổ mà nói, ngăn cản cuộc tấn công của người Hắc Vũ dường như cũng không có mức độ chắc chắn quá lớn.
Bắt đầu từ hai ngày trước, các tướng lĩnh quân Ninh đã bắt đầu khuyên bệ hạ suất lĩnh kỵ binh phá vây ra ngoài nhưng bệ hạ cứ không đồng ý. Bệ hạ biết rất rõ ràng, giờ khắc này nếu ông ta mang tất cả kỵ binh đi, số lượng quân Ninh còn lại cũng sẽ nhanh chóng bị người Hắc Vũ giết chết toàn bộ.
"Trẫm cùng tồn vong với các tướng sĩ, không cần khuyên nữa."
Hoàng đế nói một câu này rất có khí phách.
Thẩm Lãnh tựa vào tường đất nhìn ra xa. Thi thể đã phủ kín đại địa, khắp nơi đều là chân cụt tay đứt, khắp nơi đều là máu, mùi máu tươi tràn ngập trên khắp chiến trường, gió thổi cũng không tan.
Mười một ngày, quân Ninh ở tuyến bắc đã tổn thất hơn một vạn năm ngàn binh lực, sợ là tuyến nam cũng sẽ không ít hơn. Tuy rằng người Hắc Vũ tổn thất binh lực ít nhất cũng nhiều hơn quân Ninh gấp hai lần, nhưng tiêu hao cỡ này thì cuối cùng cũng là quân Ninh không chống đỡ nổi.
Nếu thủ quân đã tổn hại gần ba vạn, tổn thất của người Hắc Vũ ít nhất đã hơn mười vạn, chiến trường như vậy chính là địa ngục.
Nhưng thế này đã vượt qua dự tính ban đầu rất xa, tốc độ tổn thất của quân Ninh nhanh đến mức khiến trong lòng mỗi người phủ kín một tầng bóng tối. Cứ đánh tiếp như vậy, thêm hai ngày nữa là phòng tuyến thứ hai cũng sẽ bị công phá, quân Ninh không thể không rút về trong thành Biệt Cổ, mà nhiều nhất là bảy ngày sau, mũi tên cũng sẽ dùng hết, không còn mũi tên, việc kế tiếp phải đối mặt là cùng người Hắc Vũ tranh đoạt mỗi một tấc mỗi một tấc trên tường thành.
Mỗi một tấc đều sẽ có người chết.
Đúng lúc này Sở Kiếm Liên xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãnh, thoạt nhìn cũng mỏi mệt, trên vai còn có một mũi tên.
"Sở tiên sinh?!"
Thẩm Lãnh giật mình: "Ông đã đến đại doanh của người Hắc Vũ?"
"Đêm qua đã đi."
Sở Kiếm Liên dường như cũng không để ý đến vết thương trên vai, chỉ là để ý đến chuyện không có thu hoạch gì.
"Không đến gần được."
Ông ta lắc đầu: "Bất kể ngày đêm, chung quanh lều lớn của Tâm Phụng Nguyệt đều có mấy ngàn người vây quanh, y biết ta ở đây."
Sở Kiếm Liên nhìn về phía Thẩm Lãnh, lần đầu tiên trong ánh mắt ông ta cũng xuất hiện vẻ vô lực.