Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 891 - Chương 891: Lá Bài Cuối Cùng

Chương 891: Lá bài cuối cùng Chương 891: Lá bài cuối cùng

Cuộc chém giết ở ngoại tuyến phòng ngự thứ nhất thảm liệt nhất, bất kể là quân Ninh hay là người Hắc Vũ, lúc đầu giao thủ cũng sẽ không ai phục ai, ai cũng muốn đánh cho đối phương phải phục, chém giết thảm liệt đến mức binh lực tổn thất của hai bên cộng lại có thể khiến da đầu người ta tê rần, nhưng vẫn không ai phục.

Tuyến ngoài bị đột phá nhưng hẳn là người Hắc Vũ cũng không ngờ rằng chỉ đột phá tuyến ngoài đã tổn thất nhiều binh lực như thế. Chiến lực của quân Ninh khiến bóng đen bao phủ trong lòng người Hắc Vũ càng nặng hơn, bọn họ đã đánh giá thấp tín niệm bảo vệ hoàng đế bệ hạ của chiến binh Đại Ninh.

Đều ngầm hiểu lẫn nhau, sau khi thế công của người Hắc Vũ lui về, hai bên bắt đầu thu hồi thi thể của đồng bào trên chiến trường. Đây là cảnh khiến người ta rung động trên chiến trường nhưng mỗi ngày đều diễn ra, nhưng mà cũng chỉ là trong phạm vi nhỏ, không có ai dám đến tới gần chỗ kẻ thù.

Trước đó không lâu còn đang liều chết chiến đấu, lúc này hai bên im lặng đi lướt qua bên cạnh nhau, phân loại thi thể ra. Lúc hai bên đi lướt qua nhau còn có thể liếc nhìn nhau một cái, đều sẽ nhìn thấy vẻ mệt mỏi và đờ đẫn trong ánh mắt của nhau.

Giết chóc là tiết tấu chính trên chiến trường, nhưng không phải toàn bộ.

Người của hai bên thu hồi thi thể của đồng bào lại, sau đó chờ đợi cuộc giết chóc tiếp theo bắt đầu.

Thẩm Lãnh không thể không trở lại trên tường thành chỉ huy. Sau khi phòng tuyến thứ nhất bị công phá, người Hắc Vũ đã cách tường thành rất gần.

"Truyền lệnh xuống, từ bỏ phòng tuyến thứ hai."

"Hả?"

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Thẩm Lãnh tất cả thủ hạ đều ngây người.

"Từ bỏ phòng tuyến thứ hai?"

"Tướng quân, nếu bỏ thì người Hắc Vũ có thể trực tiếp công thành rồi!"

"Tướng quân, để ta xuống chỉ huy, ta nhất định có thể ngăn được đợt tiến công của người Hắc Vũ!"

"Tướng quân, không thể lui nữa đâu."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta biết năng lực của các ngươi, ta cũng biết quyết tâm của các ngươi, nhưng các ngươi nhìn xem, chiến trường thu hẹp lại cho phòng tuyến thứ hai cũng chỉ có không đến ba mươi trượng, khoảng cách này, phòng tuyến thứ hai căn bản là không ngóc đầu lên nổi khi tiễn trận của người Hắc Vũ phủ, hơn vạn huynh đệ ở ngoài thành sẽ bị người Hắc Vũ chèn chết từng chút một. Thật ra chúng ta đều biết ý nghĩa của phòng tuyến thứ hai là để chi viện các huynh đệ ở phòng tuyến thứ nhất rút về, hiện giờ này sứ mệnh đã được hoàn thành rồi."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Rút về."

"Vâng!"

Vương Khoát Hải lên tiếng, tiếng tù và vang lên. Chiến binh ở phòng tuyến thứ nhất bên dưới thành nghe thấy tiếng tù và rút về trong thành đều hơi kinh ngạc, nhưng quân lệnh như núi, các binh sĩ bắt đầu rút về trong thành theo trật tự.

Bên phía người Hắc Vũ, thấy quân Ninh từ bỏ phòng tuyến cuối cùng bên ngoài thành, bọn họ giống như đã nhìn thấy ánh bình minh.

"Trước khi trời tối!"

Tướng quân Hắc Vũ ở tuyến bắc Da La lớn tiếng nói: "Đánh hạ thành Biệt Cổ, bắt sống Ninh đế!"

"Đánh hạ thành Biệt Cổ!"

"Bắt sống Ninh đế!"

"Giết sạch người Ninh!"

Tiếng gào thét của người Hắc Vũ vang lên thẳng mây trời, phòng tuyến quân Ninh lui về phía sau khiến người Hắc Vũ sĩ khí đại chấn.

Mà từ bỏ phòng tuyến cuối cùng bên ngoài thành thì lại khiến thời kì của các binh lính quân Ninh giảm xuống thấp.

Phòng tuyến thứ nhất ở ngoài thành có khoảng cách rất xa, nếu không có phòng tuyến thứ hai chi viện, cho dù phòng tuyến thứ nhất là vùng giáp ranh thì cũng sẽ bị người Hắc Vũ vây chết, căn bản không có khả năng rút lui về.

Mệnh lệnh của Thẩm Lãnh không có vấn đề, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng chỉ là khó có thể chấp nhận được.

"Tất cả trọng nỗ chuẩn bị."

Thẩm Lãnh không có thời gian để giải thích nhiều: "Thế công của kẻ thù sắp đến rồi."

Người Hắc Vũ ở ngoài thành bừng bừng khí thế, đám người đông nghìn nghịt lại xông lên một lần nữa.

Phía sau phòng tuyến thứ nhất chính là chiến hào mà lúc trước Thẩm Lãnh hạ lệnh đào. Có những chiến hào này, người Hắc Vũ muốn lao nhanh đến bên dưới thành cũng khó. Mà giữa chiến hào và chiến hào có khoảng cách, nếu như nói chiến hào như là con sông bảo vệ thành, những khoảng cách đó chính là cây cầu trên con sông bảo vệ thành. Lúc ấy Thẩm Lãnh hạ lệnh đào chiến hào như vậy có rất nhiều người đều không hiểu, nhưng Thẩm Lãnh vẫn không thay đổi quyết định của mình.

Người Hắc Vũ xông qua phòng tuyến thứ nhất, bởi vì có chiến hào nên bọn họ chỉ có thể ùa lên chỗ trống giữa chiến hào.

"Giết!"

Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, tất cả trọng nỗ trên tường thành đều nhắm thẳng vào những chỗ đất trống kia. Người Hắc Vũ dồn ứ lại ở đó, đâu còn cần nhắm bắn, chỉ cần bắn trọng nỗ và mũi tên sang bên đó là được. Một loạt 6 – 7 mũi tên loại lớn bắn qua, vô số người Hắc Vũ trên chỗ đất trống chật hẹp bị bắn chết, mũi tên bao trùm ập xuống, thế công thứ nhất của người Hắc Vũ nhanh chóng bị ép lui.

Trên đất trống ở giữa chiến hào phủ kín thi thể, dưới uy lực khổng lồ của trọng nỗ, những nơi đi qua giống như đất cày, tất cả người Hắc Vũ trên một tuyến đường đều bị bắn chết.

Nhưng rất nhanh sau đó thế công lần hai đã lại nổi lên, người Hắc Vũ giơ cự thuẫn điên cuồng xông lên phía trước, trọng nỗ trên tường thành lại phát uy, tấm chắn bị đập nát, người bị bắn xuyên thủng. Mũi tên dày đặc khiến cho mỗi bước tiến của người Hắc Vũ đều trả giá bằng vô số sinh mệnh, thi thể đã bắt đầu chồng chất trên đất trống. Thế công lần hai của người Hắc Vũ lại bị ép xuống một lần nữa.

"Dùng thi thể san bằng chiến hào!"

Tiếng quát lớn của Da La vang lên trong đội ngũ Hắc Vũ.

Người Hắc Vũ giống như điên không màng sống chết tiến lên, khiêng thi thể của đồng bào lên ném xuống chiến hào từ hai bên. Người đang không ngừng chết đi, chiến hào cũng đang không ngừng bị san bằng.

Cuối cùng, sau khi bỏ ra mấy ngàn người, những đường chiến hào kia bị người Hắc Vũ dùng thi thể san bằng, người Hắc Vũ từ phía sau tiến công giẫm lên thi thể của những đồng bào này xông lên phía trước. Mũi tên của quân Ninh bao trùm xuống, vẫn giết chết số lượng lớn kẻ địch, nhưng so với kiểu giết chóc lúc trước mà nói, lúc này số lượng kẻ thù bị sát thương còn kém xa.

"Tướng quân!"

Tiếng gào thét của thân binh vang lên ngay bên cạnh Thẩm Lãnh: "Người Hắc Vũ đã lao đến phòng tuyến thứ hai rồi."

Phòng tuyến thứ hai cũng đào chiến hào, nếu người Hắc Vũ tiến vào chiến hào, lực sát thương của cung tiễn thủ trên tường thành đối với bọn họ sẽ thấp hơn.

"Để bọn họ qua đây, dùng cung tiễn thủ và trọng nỗ bắn ra xa, cắt đứt người Hắc Vũ phía trước nhất và đội ngũ phía sau bọn họ."

Theo quân lệnh của Thẩm Lãnh, cung tiễn thủ bắn mũi tên đến chỗ xa hơn, trọng nỗ bắn từng lượt một ra ngoài, người Hắc Vũ ở phía sau xông lên bị tuyến phòng ngự dày đặc như thế làm tổn thất thảm trọng, giống như lửa lớn lan rộng một vùng bị một dãy đất đào lên cách ly. Rất nhiều người Hắc Vũ ở phía trước đã lao tới bên dưới thành Biệt Cổ, không ít người nhảy vào trong chiến hào của quân Ninh đào lên để tránh mũi tên, nhưng đúng vào lúc này từng cái từng cái thùng gỗ từ trên tường thành ném xuống. Trong thùng gỗ đều là dầu hỏa, ngay sau khi hỏa tiễn rơi xuống đất, trong nháy mắt cả phòng tuyến thứ hai đã bị lửa lớn nuốt chửng.

Trong chiến hào ở phòng tuyến thứ hai có đổ không ít hỏa dược, trong khoảnh khắc dầu hỏa bốc cháy, hỏa dược cháy bùng lên, không đếm được có bao nhiêu người Hắc Vũ bị nuốt chửng bên trong. Trong khoảnh khắc nào đó độ cao của ngọn lửa đã vượt qua tường thành Biệt Cổ, thế nên thủ quân trên tường thành cũng bị bỏng mà không thể không ngồi thụp xuống.

Ngọn lửa ngút trời giống như chiến hồn đang gào thét, chiến hồn của tất cả binh lính quân Ninh đã chết trận đều hội tụ ở đây. Có lẽ là ảo giác của con người, có lẽ là một sự huyễn tưởng, ngọn lửa dâng lên tới chỗ cao nhất giống như biến thành một con mãnh hổ khổng lồ bổ nhào về phía người Hắc Vũ, đó là uy thế của một cơn gió phương nam.

Dưới tường thành, tiếng gào khóc thảm thiết, người Hắc Vũ bốc cháy kêu gào thê thảm vô cùng, người không ngừng quằn quại trong biển lửa.

Khi biển lửa rút xuống, bên dưới tường thành toàn là xác cháy xém.

Lửa lớn lại một lần nữa đánh lui đợt tấn công của người Hắc Vũ, trời đã dần dần tối đi, tàn lửa cũng ngăn cản đợt tiến công tiếp theo của người Hắc Vũ. Người Hắc Vũ lui về đứng từ xa nhìn ngọn lửa thu nhỏ từng chút một, nhưng lại không dám lập tức tiến công ngay.

Lại là một khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.

"Bổ sung cung tiễn! Thay quân!"

Thẩm Lãnh hô một tiếng, giọng nói đã khàn khàn.

Binh sĩ trong thành vác từng bó từng bó mũi tên chạy nhanh lên tường thành, đội dự bị thay phiên cho các binh sĩ vừa mới phòng thủ ở trên tường thành đi xuống, người bị thương cũng được khiêng xuống dưới tường thành. Thuốc trị thương đang được sử dụng tiết kiệm, mỗi ngày số người bị thương đều nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê rần. Hoàng đế đã chuẩn bị cho trận chiến này rất lâu, trong tình huống ở không ảnh hưởng đến đại quân tiến quân thì vũ khí trang bị mang theo đã là cực hạn, nhưng mũi tên tiêu hao vẫn vượt xa dự đoán, nhất là bên tuyến bắc này. Tín đồ Kiếm Môn căn bản là không màng sống chết, theo bọn họ thấy chết là đến cung Nguyệt Thần yết kiến Nguyệt Thần.

"Tướng quân, ngươi đi nghỉ một lát đi, đã hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi."

Trần Nhiễm đưa cho Thẩm Lãnh một ấm nước. Ở trước mặt các binh sĩ gã sẽ không gọi Thẩm Lãnh là Lãnh Tử.

"Không cần, lát nữa dựa vào tường thành chợp mắt một lát là được."

Thẩm Lãnh nhận lấy ấm nước uống một ngụm, cổ họng khô rát giống như bị thiêu đốt vậy, ngụm nước đầu tiên cũng không dám uống nhiều, nước trôi qua cổ họng có cảm giác giống như bị xé rách.

Uống mấy ngụm nước mới dịu bớt một chút, Thẩm Lãnh dùng vai đụng đụng vào Trần Nhiễm: "Kiếm chút đồ ăn đê."

Trần Nhiễm hừ một tiếng, kéo từ trong giáp ngực của mình ra một cái túi vải, trong túi vải là hai cái bánh màn thầu xẹp lép. Thẩm Lãnh nhìn thấy bánh màn thầu liền cười, nhận lấy cắn ngấu nghiến đã ăn hết một cái, sau đó hỏi Trần Nhiễm: "Ngươi còn nữa không?"

Trần Nhiễm nói: "Đây là buổi trưa còn thừa, ta đã ăn rồi, buổi trưa ngươi còn ở ngoài thành không kịp trở lại, ngươi ăn trước, chắc lát nữa cũng đưa cơm tối lên rồi."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhét cái bánh màn thầu thứ hai vào miệng, nhìn giáp ngực của Trần Nhiễm: "Cũng là một chỗ giữ ấm tốt đấy, có mùi của mẹ."

Trần Nhiễm: "Cút..."

Gã tựa vào tường thành ngồi xuống: "Ngươi lại còn có thể cười được. Hiện giờ mọi phương pháp phòng thành có thể dùng được gần như đều đã dùng, nhiều nhất là bảy ngày nữa mũi tên của chúng ta cũng sẽ dùng hết. Bảy ngày sau thì sao? Cũng chỉ có thể ở trên tường thành chém nhau từng đao từng đao với kẻ thù. Nếu bệ hạ còn không đi thì thật sự không kịp nữa rồi."

"Bệ hạ sẽ không đi."

Thẩm Lãnh ăn hết bánh màn thầu, lại uống một ngụm nước, dạ dày cũng không quá dễ chịu, ngược lại còn thấy đau, nhưng này đối với Thẩm Lãnh đã một ngày không ăn cơm mà nói kiểu đau đớn này cũng là một sự thỏa mãn, đó là cơn đau sau khi ăn, vẫn dễ chịu hơn cơn đau lúc đói một chút.

"Hy vọng Đao Binh cũng sắp đến."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi: "Bệ hạ đã tính toán tất cả, biến số như Tâm Phụng Nguyệt đều nằm trong tính toán của bệ hạ, ta tin Đao Binh cũng sắp đến rồi, chuyện ở bên kia lão tướng quân không thể nào giải quyết chậm như vậy. Đao Binh đến là chúng ta còn có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa, ngoài ra..."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngươi cũng biết đấy, đánh trận ta không thích quá ỷ lại vào người khác, cho dù bệ hạ chuẩn bị vạn toàn."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Vậy thì sao?"

Thẩm Lãnh: "Cho nên ngươi còn không đi xem khi nào đưa cơm tối lên? Hai cái bánh màn thầu to bằng bầu sữa của ngươi thì làm sao ăn no bụng được!"

Trần Nhiễm: "Ông nội ngươi, rốt cuộc ngươi có sắp xếp gì?"

Thẩm Lãnh nhìn về phía mảnh trăng non đang từ từ nhô lên ở phía xa: "Đao Binh là lá bài cuối cùng của bệ hạ rồi, ta cũng chỉ có một lá bài nữa."

Bình Luận (0)
Comment