Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 893 - Chương 893: Đại Sát Khí

Chương 893: Đại sát khí Chương 893: Đại sát khí

Râu Xồm nói cần đại tướng quân chống đỡ cho hắn ta một canh giờ. Đao Binh chỉ có mấy vạn người, đối diện là mấy chục vạn người Hắc Vũ, trong tình huống thế này lựa chọn tốt nhất chính là kết trận phòng ngự, dựa vào tiễn trận ngăn cản đại quân người Hắc Vũ tới gần, nhưng mà Bùi Đình Sơn không có dự định như vậy.

Đao Binh, không giỏi phòng ngự, cũng không có nhiều khí giới phòng ngự, ngay cả tấm chắn đều không có bao nhiêu.

Bình nguyên dã chiến, kỵ binh của người Hắc Vũ có thể phát huy được vai trò lớn nhất, bảo Đao Binh giỏi tấn công đi phòng ngự, có lẽ không cầm cự được một canh giờ.

Mang theo gần một vạn kỵ binh, trước ánh mắt khó tin của người Hắc Vũ, Bùi Đình Sơn dẫn bọn họ chủ động tiến công, đội ngũ kỵ binh không đến vạn người này lao về phía người Hắc Vũ giống như gió, lại như khoái đao, lướt qua quân trận của người Hắc Vũ. Chỉ là một thoáng lướt qua này, dựa vào liên nỏ sắc bén, kỵ binh quân Ninh đã cắt đi một lớp của hàng ngũ người Hắc Vũ.

Người Hắc Vũ bị phản kích bất thình lình không kịp phản ứng. Tướng quân chỉ huy quân đội Hắc Vũ Da La dù thế nào cũng không ngờ người Ninh lại hung hãn như vậy, dùng chút binh lực đó và còn đi đường xa mệt nhọc tới, không làm theo lẽ thường, không phòng thủ mà còn phản công.

Khi tiếng tù và vang lên, kỵ binh người Hắc Vũ từ bên cạnh xông qua, muốn quấn lấy đội ngũ kỵ binh của lão tướng quân, nhưng lão tướng quân dẫn binh đi lướt qua, lập tức rời khỏi chiến trường, kỵ binh người Hắc Vũ nhiều gấp mấy lần quân Ninh đuổi theo lão tướng quân.

Lão tướng quân quay lại nhìn kỵ binh Hắc Vũ đông nghìn nghịt giống như thủy triều mãnh liệt đi theo ở phía sau, lão ta vươn tay ra chỉ về phía trước, kỵ binh lượn một nửa vòng tròn lui về hướng quân Ninh.

"Đuổi theo!"

Tiếng hét của tướng quân Hắc Vũ Da La tràn ngập sự hung hăng và phẫn nộ.

"Đuổi theo, bám sát phía sau người Ninh, xua đuổi kỵ binh quân Ninh va chạm bộ binh của bọn họ, nhất cử phá tan hàng ngũ quân Ninh!"

Ngay sau khi Da La cấp tốc hạ lệnh, tiếng tù và cũng đang thay đổi.

Kỵ binh Hắc Vũ nhận được chỉ lệnh bắt đầu điên cuồng tăng tốc, bám sát phía sau kỵ binh của lão tướng quân. Thế nhưng bọn họ không ngờ là khi còn cách hàng ngũ Đao Binh Đại Ninh không đến hai mươi trượng thì kỵ binh của Đại Ninh bỗng nhiên lại vòng lại, từ phía đối diện hàng ngũ bộ binh lao đến đột nhiên rẽ sang ngang, khoảng cách không đến hai mươi trượng, bụi đất bị kỵ binh ở phía trước cuốn lên cũng đã bay tới chỗ bộ binh.

Kỵ binh đột nhiên chuyển hướng lao ra ngoài, người Hắc Vũ theo bản năng cũng chuyển hướng đuổi theo, đúng vào một khắc này, kỵ binh của người Hắc Vũ cũng chuyển thành chắn ngang hàng ngũ Đao Binh.

"Bắn tên!"

Sau một tiếng hét to, cung tiễn thủ bên Đao Binh bắn mũi tên đi, người Hắc Vũ ở phía sau vừa mới đuổi đến, mũi tên bắn ngang lao vút qua, một loạt kỵ binh bị bắn ngã, không ít chiến mã trúng tên ngã xuống đất, trong lúc nhất thời người ngã ngựa đổ.

Chiến mã bị ngã lại cản đường kỵ binh ở phía sau, với tốc độ nhanh như vậy, kỵ binh ở trên lưng ngựa căn bản là không kịp có phản ứng, cho dù bọn họ phản ứng kịp thì chiến mã cũng hoàn toàn không kịp dừng lại.

Ngã xuống cũng không phải là chuyện của một hai con chiến mã, mà là mấy chục đến cả trăm con. Không nên xem thường trên trăm con chiến mã bị ngã này, chúng sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ của cả đội ngũ.

Kỵ binh ở phía sau không thể không ghìm chặt dây cương dừng lại, kỵ binh người Hắc Vũ vừa đột ngột dừng lại, đại tướng quân Bùi Đình Sơn ở phía trước đã dẫn kỵ binh Đại Ninh đi xa rồi.

Cung tiễn thủ quân Ninh không ngừng bắn tên như mưa, khinh kỵ binh của người Hắc Vũ tốc độ vô song, nhưng theo đuổi tốc độ thì đồng thời phải từ bỏ phần lớn phòng ngự. Trên người những kỵ binh này chỉ có một lớp bì giáp khá mỏng, căn bản không ngăn cản được sự công kích của mũi tên, bọn họ lại không có thuẫn, đội ngũ lại đang dừng lại, giống như con sông đột nhiên bị chặn dòng chảy, trầm tích càng ngày càng nhiều, bên quân Ninh đâu cần nhắm bắn gì, đó chính là bia bắn tên ngồi trên lưng ngựa.

Từ xưa đến nay sẽ không ai dùng khinh kỵ binh để đánh vào hàng ngũ bộ binh dày đặc đã kết thành trận hình phòng ngự, đó là đang nộp mạng. Sức uy hiếp của khinh kỵ binh đối với bộ binhlà ở ưu thế về tốc độ, một khi xông vào trận địa, đao của bọn họ ngắn, sẽ bị tthương binh đâm cho thủng người.

Nhưng mà Đao Binh không phải bộ binh trang bị nặng, một khi bị khinh kỵ binh quy mô lớn như vậy đánh vào hàng ngũ thì tất nhiên không giữ vững được.

Cho nên ngay từ đầu Bùi Đình Sơn cũng rất rõ rằng Đao Binh của lão ta cho dù lục chiến vô địch nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của khinh kỵ binh có cùng số lượng. Có chừng mấy vạn kỵ binh Hắc Vũ truy kích lão ta, lão ta nhất định phải dẫn dụ đội kỵ binh này rời đi.

Khi kỵ binh Hắc Vũ dừng lại giống như trầm tích trong lòng sông, Bùi Đình Sơn lại dẫn kỵ binh quay về. Lão tướng quân tuổi đã lục tuần này đầu tàu gương mẫu, dẫn theo kỵ binh Đại Ninh lao vào chính giữa đội ngũ kỵ binh người Hắc Vũ.

Một đao, một đao, lại một đao nữa.

Đao của lão tướng quân nhưng khai sơn, giết người thì có tính là gì.

Đao qua người chết, từng cỗ từng cỗ thi thể bị lão ta ném lại phía sau, khi trước mắt đột nhiên sáng lên, Bùi Đình Sơn đã cùng kỵ binh cắt ngang hàng ngũ của kỵ binh người Hắc Vũ.

Lão ta nhìn lại phía hàng ngũ Đao Binh, đã có từng cỗ từng cỗ máy ném đá đang dựng lên.

Lúc quân Ninh tấn công Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, thủy sư đưa tới máy ném đá do Thẩm Lãnh giao cho Võ Công Phường Binh bộ Đại Ninh nghiên tạo cải tiến, căn cứ trên cơ sở máy ném đá uy lực khổng lồ của người An Tức để tiến hành cải tạo thêm. Chính là dựa vào máy ném đá như vậy mà quân Ninh mới công phá được thành quan kiên cố cao lớn như Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, nếu không thì quân Ninh thiện chiến đến mấy cũng không thể làm gì được.

"Tranh thủ thêm một khoảng thời gian nữa cho Râu Xồm!"

Bùi Đình Sơn hét lên một tiếng: "Đám nhóc con, theo ta dẫn dụ kỵ binh của người Hắc Vũ rời đi!"

Ngay sau khi trường đao của đại tướng quân chỉ ra, kỵ binh lại dồn lực lao về phía trước. Lần này bọn họ không phải nhằm vào quân trận của người Hắc Vũ, mà là đại doanh của người Hắc Vũ... Trước đó lão ta dẫn kỵ binh chủ động tiến công đã khiến người Hắc Vũ không kịp phản ứng, lần này xông tới đại doanh Hắc Vũ lại càng làm cho người ta hết sức kinh ngạc. Đó là tiến công? Đó không phải là đang đi nộp mạng sao?

"Những người Ninh kia muốn làm gì?"

Sắc mặt Da La khó coi giống như ăn phải con ruồi vậy.

Tấn công thành Biệt Cổ liên tục hơn mười ngày vẫn không phá được, quốc sư Tâm Phụng Nguyệt đã có chút bất mãn với hắn ta, lúc này vừa giao thủ với quân Ninh mới tới đã liên tiếp bị người ta phản đòn. Chắc chắn quốc sư đang ở trong đại doanh xem cuộc chiến, sợ là sau khi trở về sẽ lại bị chửi mắng một trận.

"Chặn bọn họ lại!"

Da La giận dữ quát một tiếng.

Tất cả kỵ binh Hắc Vũ lại đuổi theo Bùi Đình Sơn. Trước đó bị Bùi Đình Sơn bỡn cợt lại bị người ta cắt ngang hông, đối với kỵ binh Hắc Vũ kiêu ngạo mà nói tất nhiên là không thể chịu được nỗi nhục nhã này, bọn họ gào thét xông tới. Mà cùng lúc đó, bên phía đại doanh Hắc Vũ cũng có kỵ binh đi ra đón đánh Bùi Đình Sơn.

"Nhanh lên! Làm nhanh lên!"

Râu Xồm đã đỏ mắt, nói với các binh sĩ: "Đại tướng quân đang dùng mạng tranh thủ thời gian cho chúng ta!"

Hắn ta nhìn sang bên phía Bùi Đình Sơn, lại nhìn sang bên thành Biệt Cổ.

Ngoài thành Biệt Cổ, xe phá thành khổng lồ của người Hắc Vũ đã sắp đến bên ngoài cửa thành rồi, loại chủy công thành uy lực đó có lẽ chỉ chốc lát là có thể đụng nát cổng thành Biệt Cổ. Dưới sự che chắn của thuẫn trận người Hắc Vũ đã cách cổng thành càng lúc càng gần, thủ quân Đại Ninh ở trên tường thành cũng không ngừng bắn mũi tên như điên, khổ nỗi người Hắc Vũ cũng liều mạng, mặc kệ trả giá lớn cỡ nào cũng phải đưa chùy công thành đến ngoài cửa thành.

Lúc tấn công Tam Nhãn Hổ Sơn Quan, Râu Xồm nhìn thấy quân Ninh dùng máy ném đá công kích thành quan điên cuồng, trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng, làm sao có thể tăng uy lực của máy ném đá? Nếu như có thể giải quyết vấn đề này thì hắn ta sẽ làm ra loại vũ khí còn cường đại hơn cả nỗ trận xa.

Đó sẽ là khí giới công thành cường đại nhất từ trước tới nay, sửa đổi một chút, cũng sẽ là đại sát khí bình nguyên dã chiến.

Nhưng quá trình này cũng không dễ dàng, mặc dù khi quân Ninh công thành là trong đầu Râu Xồm cũng đã có ý tưởng, nhưng mà ý tưởng và thực tiễn là hai chuyện khác nhau. Một tháng tiếp theo Râu Xồm đều nghiên cứu dùng loại vật liệu gì, thất bại hết lần này đến lần khác. Ý tưởng ban đầu của hắn ta là dùng một dụng cụ chứa để nhét hỏa dược vào, sau đó máy ném đá sẽ ném thứ này đi xa ít nhất hai trăm trượng, sau khi dụng cụ chứa rơi xuống đất sẽ nổ tung, tạo thành lực sát thương quy mô lớn đối với quân địch.

Nhưng mà không may là vô số lần thí nghiệm đều thất bại, không có thứ nào thích hợp, cho dù có thì cũng cần công nghệ cực kỳ phức tạp mới có thể đúc ra, hắn ta không có cách làm ra thứ như vậy ở bắc cương. Hơn nữa hắn ta cũng biết, công nghệ đúc của Võ Công Phường hiện tại không thể nào đạt được yêu cầu của hắn ta.

Đột nhiên có một ngày, đầu óc Râu Xồm thông suốt.

Lúc trước hắn ta đều nghĩ làm sao để gia tăng uy lực của máy ném đá về mặt công thành, mà dụng cụ chưa hỏa dược này quả thật đã làm khó hắn ta, lập tức rơi vào ngõ cụt. Nhưng sau đó khi nghe thấy đại tướng quân và thủ hạ thảo luận quân tình có nói một câu phòng thủ thành lấy việc giết địch làm hàng đầu, ý là lúc phòng thủ thành thì phải nghĩ hết mọi biện pháp để giết thêm nhiều quân địch hơn nữa.

Câu giết địch hàng đầu này đã khiến Râu Xồm thông não trong nháy mắt.

Hà tất phải chấp nhất ở công thành?

Cải tạo máy ném đá thành lợi khí dã chiến cũng có thể khiến cho người Hắc Vũ sợ đến tận xương tủy.

Ngay khi đại tướng quân dẫn kỵ binh liều mạng lao về phía đại doanh người Hắc Vũ để dẫn dụ kỵ binh đi tranh thủ thời gian cho Râu Xồm, lính quan sát bên quân trận Đao Binh khàn giọng hô một tiếng: "Người Hắc Vũ công thành rồi!"

Râu Xồm quay phắt đầu lại.

Bên thành Biệt Cổ, chùy công thành khổng lồ đã đến cách cổng thành không xa, người Hắc Vũ liều mạng đang bất chấp mọi giá muốn kéo cọc gỗ lên.

"Xong rồi!"

Tiếng hô của giáo úy ở cách Râu Xồm không xa vang lên, trong nháy mắt một luồng máu tràn lên đầu Râu Xồm.

"Bắn!"

Sau một tiếng hét to của Râu Xồm, đòn bẩy của máy ném đá vẽ ra một đường quỹ tích, một thứ gì đó to cỡ bằng cái thớt bay ra ngoài, cái thứ nhất bay đi, phía sau liên tiếp nối nhau, từng cái từng cái ném về phía người Hắc Vũ đang công thành. Đó không phải là đá, mà là túi hỏa dược.

Đã tính toán sẵn tầm bắn, để lại ngòi nổ đủ dài, sau khi đốt thì ném túi hỏa dược ra, đây là biện pháp tốt nhất mà Râu Xồm có thể nghĩ đến.

Nếu chỉ ném thì không thể tạo thành tổn hại quy mô lớn đối với quân địch, cho nên Râu Xồm nghĩ đến một cách cực kỳ ác nghiệt.

Túi hỏa dược thứ nhất bay về phía người Hắc Vũ đã rơi xuống, nhưng ngòi nổ cháy hơi nhanh một chút, cho nên khi còn cách đỉnh đầu người Hắc Vũ gần một trượng đã phát nổ. Người Hắc Vũ lo sợ bị đập chết đã dọn ra một chỗ để cho tảng đá lớn rơi xuống đất, nhưng đó căn bản không phải tảng đá lớn.

Bùm!

Túi hỏa dược nổ tung.

Trong hỏa dược có trộn lẫn một lượng lớn đinh sắt, trong khoảnh khắc phát nổ, người Hắc Vũ dường như đã thấy ngày tận thế.

Đinh sắt bay vù ra trong nháy mắt đã gần như dọn trống một khoảnh đất lớn ở chỗ người Hắc Vũ, nổ tung ra, nơi bị công kích vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Vừa mới nổ không lâu thì túi hỏa dược thứ hai đã đến, rơi trên thuẫn trận của người Hắc Vũ kêu bịch một tiếng, đập ngã nhiều tên binh sĩ Hắc Vũ, chỗ rơi xuống vừa khéo ở bên ngoài cửa thành không xa, túi hỏa dược nổ tung, đinh sắt dày đặc bắn ngang ra ngoài, trong phạm vi 2 – 3 trượng không có một người còn sống, ở chỗ xa hơn một chút có không biết bao nhiêu binh sĩ Hắc Vũ bị đinh sắt đánh bị thương.

"Bắn!"

Râu Xồm đỏ mắt nói: "Tiếp tục bắn!"

Trên bầu trời, từng túi hỏa dược một rơi xuống, dũng khí của người Hắc Vũ đã sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment