Liên tục mười mấy túi hỏa dược nổ tung trong thuẫn trận của người Hắc Vũ, dưới thiên uy kiểu này, người Hắc Vũ chưa từng thấy cảnh tượng khủng khiếp như thế đã hoàn toàn sụp đổ, không chỉ nói binh sĩ Hắc Vũ ở phía trước nhất, dù là các tướng quân Hắc Vũ chỉ huy ở phía sau cũng sợ đến mức mặt sắc trắng bệch.
"Đó là cái gì?"
Trong giọng nói của một tên tướng quân Hắc Vũ lộ ra sự sợ hãi khó có thể áp chế.
"Đó là thiên lôi sao?"
"Rốt cuộc người Ninh là người hay ma quỷ."
Các binh sĩ lại càng không thể khống chế nổi cảm xúc, vốn dĩ bọn họ còn liều mạng bất chấp mũi tên dày đặc của quân Ninh xông về phía trước, có thuẫn trận thì tốt xấu gì cũng còn có thể có thể giữ mạng, nhưng đ thiên lôi từ trời rơi xuống lại khiến bọn họ không có sức chống cự. Người đầu tiên bắt đầu điên cuồng chạy về phía sau, làn sóng lui quân liền không ngăn cản được nữa, ngọn lửa nổ tung ra phóng thích mãnh thú khiến bọn họ giống như nhìn thấy ngày tận thế vậy.
"Nguyệt Thần không phải thần của chúng ta sao? Tại sao lại giúp người Ninh?"
"Chẳng lẽ người Ninh cũng có thần minh tương trợ?!"
"Nguyệt Thần của chúng ta thì sao?!"
Tốc độ lan tràn sợ hãi còn nhanh hơn ôn dịch nhiều, quân đội người Hắc Vũ vây công thành Biệt Cổ nhanh chóng lui về.
Đứng ở trên tháp cao giữa thành Biệt Cổ, hoàng đế nhìn thấy cảnh tượng chấn động thiên lôi rơi xuống bên ngoài thành, ngay cả hoàng đế cũng không thể tưởng tượng được đó là vũ khí gì. Chẳng lẽ Đao Binh thật sự mang thiên lôi đến?
Nếu không phải mượn thiên lôi của thần minh, thứ đáng sợ này là người làm ra?
Bên quân trận Đao Binh, bộ binh Hắc Vũ phía đối diện vẫn đang áp sát. Tuy bọn họ không biết vũ khí bắn bổng trong hàng ngũ quân Ninh rốt cuộc gọi là gì, nhưng bọn họ muốn, muốn cướp đoạt về.
"Còn có bao nhiêu túi hỏa dược?"
"Chỉ đủ một lượt!"
"Bắn ba túi."
Râu xồm chỉ về phía bộ binh Hắc Vũ đang áp sát Đao Binh: "Nhắm bắn chuẩn, ta đã dạy các ngươi rồi, khoảng cách khác nhau, ngòi nổ dài ngắn khác nhau, nếu muốn dọa lùi kẻ thù, ba túi hỏa dược này nhất định phải nhắm bắn chuẩn."
Trên trận địa máy ném đá, ba cỗ máy ném đá lại được lắp túi hỏa dược lên, lính quan sát ước lượng khoảng cách, gã biết trách nhiệm của mình nặng cỡ nào.
"Giáo thạch, bắn!"
Sau một tiếng ra lệnh, một tảng đá có trọng lượng tương đương với túi hỏa dược bắn về phía quân trận bộ binh Hắc Vũ. Lính quan sát phán đoán khoảng cách gần như chuẩn xác, tảng đá lớn rơi trong đội ngũ người Hắc Vũ, mấy tên binh sĩ Hắc Vũ bị thương.
"Khoảng cách chuẩn xác, túi hỏa dược có thể bắn rồi!"
"Bắn!"
Vèo vèo vèo...
Ba túi hỏa dược gần như đồng thời bắn bổng sang phía quân trận bộ binh Hắc Vũ. Các binh sĩ bên quân Ninh căng thẳng nhìn quỹ tích bay của túi hỏa dược kia, bên người Hắc Vũ sao lại không giống như vậy? Khi bọn họ nhìn thấy thiên lôi bay tới liền nổ ngay lập tức. Lúc ở xa ai cũng không phán đoán được điểm rơi của túi hỏa dược ở đâu, cả đội ngũ đều rối loạn, các binh sĩ Hắc Vũ điên cuồng chạy ra bốn phía, đâu còn có dũng khí duy trì đội ngũ chỉnh tề không thay đổi.
Ba túi hỏa dược trước sau nổ tung trong đội ngũ Hắc Vũ, hỏa dược làm vô số đá vụn và sắt vụn bay ra ngoài, đá vụn dày đặc bắn xuyên từng cơ thể một. Cảnh tượng đá vụn xuyên qua cơ thể ra ngoài nếu có thể phát chậm để xem, hình ảnh máu đi theo phía sau đá vụn nhất định rất thảm liệt, còn có cả một chút mỹ cảm tàn nhẫn.
Một gã binh sĩ Hắc Vũ không kịp tránh bị mảnh sắt xuyên thủng cổ, hắn ta giơ tay lên ôm cổ, máu từ kẽ ngón tay của hắn ta tuôn ra, hắn ta mờ mịt nhìn bốn phía, hy vọng có thể có đồng bào tới cứu mình, sau đó hắn ta nhìn thấy binh sĩ võ giả bên cạnh ôm mắt kêu thảm. Đá vụn xuyên qua nhãn cầu lưu lại trong đầu, tên binh lính kia đau đớn đến mức không thể chịu đựng được, cuối cùng gục xuống đất lăn lộn.
Tên binh sĩ bị thủng cổ cũng ngã xuống, tầm mắt chuyển lên bầu trời, hắn ta nhìn thấy mây trên đầu dường như từ từ biến thành màu đỏ.
Bịch một tiếng, lại một người ngã xuống bên cạnh hắn ta, trên người bị đá vụn mảnh sắt đánh ra đến ít nhất 6 – 7 lỗ, người gã ta co giật từng hồi, hai cánh tay còn sờ soạng trên người theo bản năng, nhưng tất cả những thứ kia đều ở trong cơ thể, gã ta hoàn toàn tìm không thấy.
Ba túi hỏa dược đánh vỡ đợt tiến công của người Hắc Vũ, vốn còn muốn đoạt máy ném đá của người Ninh, lúc này chỉ muốn mau chóng rời khỏi bắn bổng phạm vi của cái thứ quỷ quái kia, người Hắc Vũ tán loạn rút đi. Bọn họ vốn cũng không phải là quân đội Hắc Vũ chính quy, mà là tín đồ Kiếm Môn gần đây mới được huấn luyện, kém quá xa so với biên quân đại doanh Nam Viện Hắc Vũ.
Ở một bên khác, lão tướng quân Bùi Đình Sơn giết ra từ trong khe hở của hai đội kỵ binh Hắc Vũ truy kích, sau khi tổn thất hơn ngàn kỵ binh đã cắt đuôi quân địch được một đoạn, nhưng kỵ binh Hắc Vũ hiển nhiên không có ý định buông tha cho lão ta, vẫn ở phía sau đuổi theo không bỏ.
Hàng ngũ bộ binh Đao Binh bắt đầu di động về phía trước, người Hắc Vũ lui xuống như thủy triều đã cho bọn họ cơ hội tới gần thành Biệt Cổ, khó khăn đẩy máy ném đá khổng lồ có lắp bánh xe gỗ đi lên phía trước. Quân Ninh cũng không dám dễ dàng tháo lắp máy ném đá, lúc này đâu có thời gian tháo lắp, với lại chỉ cần máy ném đá còn thì người Hắc Vũ cũng không dám dễ dàng tới gần.
Thành Biệt Cổ.
Hoàng đế lớn tiếng hạ lệnh: "Bảo Thẩm Lãnh dẫn kỵ binh ra ngoài, đón người của trẫm trở lại!"
Hoàng đế hạ lệnh, người bên cạnh khuyên nhủ: "Bệ hạ, người Hắc Vũ chưa lui xa, lúc này đã mở cổng thành, người Hắc Vũ giết trở lại nữa thì khó có thể bảo đảm cổng thành không mất."
"Câm miệng!"
Hoàng đế phẫn nộ nhìn người vừa nói, tay hơi run chỉ vào ngoài thành: "Khanh biết ngoài thành là ai?"
"Là đại tướng quân Bùi Đình Sơn..."
"Cũng là huynh đệ của trẫm."
Hoàng đế nhìn về hướng bắc: "Đi truyền lệnh cho Thẩm Lãnh!"
"Báo!"
Có lính truyền lệnh chạy đến dưới bên đài cao lớn tiếng hô: "Thẩm tướng quân đã dẫn kỵ binh ra ngoài từ cửa đông!"
Hoàng đế quay phắt đầu nhìn về phía đông thành, kỵ binh đã tập kết ở chỗ cổng thành. Hoàng đế biết không phải Thẩm Lãnh hành động theo cảm tình, Thẩm Lãnh biết rõ tình cảm của ông ta với Bùi Đình Sơn, cho nên bất kể như thế nào ông ta cũng sẽ phái người ra ngoài tiếp ứng Bùi Đình Sơn. Hoàng đế thấy ấm lòng, tiểu tử ngốc kia sẽ luôn nghĩ tới cảm giác của mình.
Cổng thành phía đông mở ra, Thẩm Lãnh dẫn theo kỵ binh lao vụt ra ngoài.
Chiến đấu kịch liệt từ sáng sớm đến khi trời tối, cuối cùng Đao Binh đã tới bên ngoài thành, nhưng lão tướng quân Bùi Đình Sơn hạ lệnh cho Đao Binh canh phòng ở ngoài cổng thành, trận địa máy ném đá cũng ở ngoài cổng thành. Đao Binh không vào thành để thủ hộ máy ném đá tạo thành áp lực cực lớn cho người Hắc Vũ.
Bùi Đình Sơn cả người dính máu bước nhanh vào thành, hoàng đế đã chờ ở cổng thành. Nhìn thấy Bùi Đình Sơn vào, hoàng đế bước nhanh tới, hai người giang hai tay ra đi về phía nhau, bốn cánh tay giữ chặt lấy nhau.
"Bệ hạ."
Bùi Đình Sơn khuỵu gối muốn quỳ, hoàng đế lập tức phát lực kéo Bùi Đình Sơn lên: "Không được quỳ!"
Bùi Đình Sơn mắt đỏ: "Bệ hạ, lão thần đã tới muộn."
"Muộn chỗ nào."
Hoàng đế nhìn vào mắt Bùi Đình Sơn: "Trẫm biết khanh nhất định sẽ đến, bất kể khó cỡ nào, bất kể mệt cỡ nào, bất kể nguy hiểm cỡ nào, khanh chưa từng khiến trẫm thất vọng."
Bùi Đình Sơn cay sống mũi: "Thần già rồi, nếu thần trẻ hơn hai mươi tuổi, nếu thấy người Hắc Vũ ức hiếp bệ hạ như thế, thần sẽ dẫn Đao Binh giết thẳng đến đại doanh của người Hắc Vũ."
"Đây có là ức hiếp gì."
Hoàng đế cười cười: "Trẫm giữ đại quân mấy chục vạn binh của Hắc Vũ ở lại đây, lấy ít đánh nhiều, đó là trẫm ức hiếp bọn họ."
"Đúng, là bệ hạ ức hiếp bọn họ."
Bùi Đình Sơn cũng cười theo.
Đã bao nhiêu năm, hai người kề vai chiến đấu, nhiệt huyết vẫn không giảm.
"Bàn bạc một chút."
Hoàng đế kéo tay Bùi Đình Sơn đi về: "Đại sát khí đó gọi là gì?"
"Là đồ do Râu Xồm phiên bang dưới trướng Thẩm Lãnh nghĩ ra, vẫn chưa đặt tên, nhưng người Hắc Vũ gào thét nói đó là thiên lôi, thần cũng cảm thấy cái tên này không tệ. Lấy lượng lớn đá vụn và sắt vụn trộn lẫn trong hỏa dược, sau khi nổ tung lực sát thương rất mạnh."
Hoàng đế nói: "Nhìn thấy thứ này, trẫm đã có một ý nghĩ, nếu có thiên lôi thì chúng ta hà tất phải tử thủ? Trẫm và khanh cùng dẫn đại quân tiến lên một đoạn, có thể dùng thiên lôi đập đại doanh của người Hắc Vũ, phá vỡ đại doanh người Hắc Vũ thì sẽ có hy vọng thắng. Tuy chúng ta binh lực ít nhưng sĩ khí đang thịnh, có thể một trận chiến đột phá phong tỏa tuyến bắc của người Hắc Vũ."
"Bệ hạ..."
Bùi Đình Sơn muốn nói lại thôi. Lão ta thật sự không muốn khiến bệ hạ thất vọng, nhưng trên thực tế chỉ có thể khiến cho bệ hạ thất vọng.
"Hỏa dược chỉ có bấy nhiêu."
Bùi Đình Sơn cúi đầu: "Trong Đao Binh không có hỏa dược, đây là do Tuần Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh mang đến, tất cả đều đã dùng để tạo thiên lôi, tổng cộng chỉ làm ra không đến ba mươi túi, vừa rồi dùng hết phần nhiều, còn lại không đến mười túi... Mấy túi thiên lôi này chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại để ngăn cản xe phá thành của người Hắc Vũ..."
"Không còn?"
Sắc mặt hoàng đế lập tức ảm đạm: "Tại sao không mang nhiều thêm một chút?"
Thẩm Lãnh ở bên cạnh trả lời: "Bệ hạ, lúc chúng ta rời Trường An, thần biết hỏa dược có thể sẽ có ích lớn, là vơ vét gần như tất cả lượng dự trữ trong thành Trường An, ngay cả hỏa dược trong xưởng chế tác pháo cũng đều mua lại. Hỏa dược không dễ phối chế, hỏa dược thường dùng làm pháo không đủ uy lực, tỷ lệ phối chế hiện tại đã có điều chỉnh một chút, còn bởi vậy mà phát nổ làm bị thương mấy người."
Hắn liếc nhìn hoàng đế rồi nói tiếp: "Hỏa dược của bên Võ Công Phường thành Hãn Hải thì nhiều, nỗ trận xa cũng cần hỏa dược để thao tác, nhưng không có liên lạc với thành Hãn Hải, cũng không thể vận chuyển từ bên kia đến đây."
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Nếu như thiên lôi vô số, trẫm đã nhìn thấy hy vọng tiêu diệt Hắc Vũ rồi."
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sau khi về Trường An khanh đốc thúc việc này, lệnh cho Võ Công Phường mau chóng cải thiện tỷ lệ phối chế hỏa dược, thứ này có càng nhiều càng tốt."
"Vâng."
Thẩm Lãnh cúi đầu.
Hoàng đế nhìn về phía bắc, tuy cách tường thành không nhìn thấy đại doanh Hắc Vũ nhưng vẫn không nhịn được thở dài một tiếng: "Nếu có nhiều hơn một ít nữa thì tốt rồi, nổ tung một lượt cho đại doanh Hắc Vũ ở tuyến bắc long trời lở đất, nói không chừng còn trực tiếp tiễn Tâm Phụng Nguyệt đi gặp Nguyệt Thần của y nữa."
Trong giọng nói của hoàng đế tràn ngập thất vọng.
Nhưng không có cách nào, lúc trước căn bản là Đại Ninh cũng chưa từng có tiền lệ dùng hỏa dược cho chiến tranh, hỏa dược để làm pháo hoa và pháo không đủ uy lực. Túi hỏa dược phần lớn là mang đến áp lực tâm lý cho người Hắc Vũ, thật ra uy lực cũng không có đáng sợ như vậy.
"Hỏa dược."
Hoàng đế lẩm bẩm nói: "Trẫm mới tỉnh ngộ, hỏa dược là thứ tương lai có thể thay đổi toàn bộ thiên hạ."
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Gã Râu Xồm phiên bang đó đâu? Gọi hắn đến đây, trẫm muốn trọng thưởng hắn."
Thẩm Lãnh cười nói: "Thần thì biết hắn muốn được ban thưởng gì."
Hoàng đế hỏi: "Hắn muốn cái gì?"
"Làm người Ninh." Thẩm Lãnh nhìn về phía hoàng đế: "Làm một người Ninh chân chính."
Hoàng đế ngẩn người, gật đầu: "Hắn đã là người Ninh rồi."