Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 895 - Chương 895: Đừng Phụ Lòng

Chương 895: Đừng phụ lòng Chương 895: Đừng phụ lòng

Người Hắc Vũ không biết sự tình, thế công tạm dừng.

Hoàng đế biết sự tình, thế công tạm dừng.

Giống như hoàng đế chờ đợi, nếu trong tay có lượng lớn Thiên Lôi, đừng nói đánh thắng trận chiến này, cho dù là diệt Hắc Vũ cũng có hy vọng. Tại thời khắc này hoàng đế mới cảm nhận được thế cục thiên hạ sẽ thay đổi vì sự xuất hiện của một thứ gì đó. Thiên hạ này quá lớn, lớn đến mức với nhãn giới của ông ta không nhìn thấy hết được những điều bất ngờ, thiên hạ này quá nhỏ, thiên hạ thay đổi có lẽ chỉ vì một người một vật.

Đứng ở trên tường thành Biệt Cổ, nhìn đại quân Hắc Vũ phía xa lại kết trận vây kín thành Biệt Cổ một lần nữa, thật ra hoàng đế rất rõ rằng cho dù là có đại sát khí như Thiên Lôi đe dọa thì người Hắc Vũ cũng sẽ không chần chờ quá lâu.

Đối với người Hắc Vũ mà nói, mau chóng bắt được hoàng đế Đại Ninh là ông ta thì trận chiến này coi như là thắng, cho dù bị mất bao nhiêu đất đai, Ninh đế chết hoặc là bị bắt sống, trận chiến này sẽ là mấu chốt xoay chuyển càn khôn.

"Khanh nhìn những người Hắc Vũ đó xem."

Hoàng đế chỉ ra ngoài thành.

"Thật ra phần lớn bọn họ đều là bách tính bình dân, nhưng bởi vì Tâm Phụng Nguyệt mà bọn họ biến thành binh lính."

Bùi Đình Sơn cúi đầu: "Cho nên trước đây bệ hạ hạ lệnh ngăn chặn Thiền tông vào Trung Nguyên là đúng. Sức ảnh hưởng của tôn giáo đối với bách tính quá lớn, một khi các bách tính lún sâu trong đó sẽ đánh mất bản tính, sẽ nghĩ mình thật sự là đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm, sẽ nghĩ là thần gì đó sẽ bảo vệ bọn họ cả đời."

"Tại sao trẫm không dám buông lơi, tổ tiên, thậm chí cả phụ huynh của trẫm, các đời hoàng đế Đại Ninh đều không dám buông lơi là vì đều biết rõ nếu muốn làm cho bách tính tâm định bất biến, phải làm cho bách tính lấy Đại Ninh làm tín ngưỡng trong lòng, chứ không phải yêu ma quỷ quái gì đó, thần tiên Phật Đà gì đó. Tín ngưỡng trong lòng các bách tính không thay đổi, Đại Ninh vĩnh hằng, nhưng người thay đổi tín ngưỡng trong lòng bách tính không phải bản thân bách tính, mà là Đại Ninh. Nếu Đại Ninh yếu thì các bách tính cũng sẽ yếu, các bách tính dao động tín ngưỡng, Đại Ninh sẽ khó khăn."

Hoàng đế thở ra một hơi: "Trẫm cố sức muốn đánh ra khí thế Đại Ninh mấy trăm năm chưa từng có, cũng là để cho các tín ngưỡng trong lòng bách tính vững chắc."

Bùi Đình Sơn cúi đầu: "Thần không nhìn xa bằng bệ hạ, thần cũng không suy nghĩ nhiều bằng bệ hạ, thần chỉ biết ghi nhớ một chuyện từng thời khắc, đó chính là bất kể bệ hạ đưa ra quyết định gì, thần đều sẽ ở bên cạnh bệ hạ, phương hướng mà bệ hạ chỉ, chính là phương hướng thần dẫn Đao Binh tiến lên. Thần luyện binh, từ đầu đến cuối đều nói với các binh sĩ, Đao Binh không tiến công thì không đạt tiêu chuẩn, bởi vì thần biết, bệ hạ cần một người một đội ngũ từ đầu đến cuối luôn tiến về phía trước. Có người tiến được, có người thủ được, có người lui được, thần chính là người tiến được."

Hoàng đế nghe ra được điều gì đó trong lời nói của Bùi Đình Sơn, quay đầu nhìn về phía lão ta: "Khanh nên hiểu trẫm thà mất đi vùng đất đai không dễ tranh giành được này, cũng không hy vọng khanh xảy ra chuyện."

Bùi Đình Sơn cười cười: "Thần ở cương trường nhiều năm như vậy, trước mỗi một lần chém giết đều sẽ ôm ý nghĩ tất chết, cho nên bệ hạ không cần lo lắng, lão thần quý mạng, cho nên lúc chiến đấu mới không sợ chết. Thần hiểu chiến trường, trên chiến trường người càng không sợ chết thì ngược lại càng sống lâu."

Hoàng đế khẽ lắc đầu: "Trận chiến không phần thắng không phải là thứ trẫm muốn. Thế nào gọi là thắng? Không phải giết bao nhiêu địch, mà là chúng ta đều vẫn còn."

Bùi Đình Sơn cúi đầu: "Thần, khắc ghi trong lòng."

Nửa canh giờ sau, trong một tiểu viện đã được dọn dẹp, Bùi Đình Sơn ngồi tựa trên ghế dưới gốc cây hóng mát, thân binh của lão ta dẫn Thẩm Lãnh từ ngoài viện đi vào. Bùi Đình Sơn nhìn thấy Thẩm Lãnh cũng không có đứng dậy, vẫn nghiêng người dựa trên ghế, vẫn khí thế bức người.

Nhưng lão ta có tư cách này.

"Tiểu tử, lại đây ngồi."

Bùi Đình Sơn khoát tay, ra hiệu cho các thân binh đều lui xuống, trong viện chỉ còn lại lão ta và Thẩm Lãnh.

"Ngồi xuống trò chuyện mấy câu, hôm nay ta ở trong thành nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta còn phải trở về đại doanh Đao Binh ở ngoài thành."

Bùi Đình Sơn liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, chỉ cái quạt hương bồ để ở bên cạnh: "Thời tiết nóng bước, quạt cho ta."

Thẩm Lãnh ngồi xuống trước mặt Bùi Đình Sơn, cầm quạt hương bồ quạt cho Bùi Đình Sơn. Bùi Đình Sơn hài lòng cười cười, mặc dù vẫn là vẻ mặt kiêu căng nhưng trong ánh mắt có chút vui vẻ lóe lên.

"Nói xem, ngươi có ấn tượng gì về ta?" Lão ta hỏi Thẩm Lãnh.

"Tiền bối gương mẫu." Thẩm Lãnh trả lời.

Bùi Đình Sơn bĩu môi: "Con mẹ nó bớt thả rắm vô nghĩa. Ngươi tưởng ta không biết ngươi nghĩ như thế nào? Lúc trước ta phái người muốn giết chết Mạnh Trường An, cũng muốn phái người giết chết ngươi, lại còn tiền bối gương mẫu, nếu trong lòng hai người các ngươi không từng chửi mười tám đời tổ tông ta, ta cùng họ với ngươi."

Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười, quả thật không dễ trả lời.

Bùi Đình Sơn hừ một tiếng: "Con mẹ nó cũng thật sự từng chưir?"

Thẩm Lãnh cười càng lúng túng hơn.

Bùi Đình Sơn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Mạnh lên một chút, yếu ớt như đàn bà vậy."

Tốc độ quạt của Thẩm Lãnh lập tức nhanh hơn.

Bùi Đình Sơn hài lòng thở phào một cái, chỉnh tư thế dựa người trên ghế thoải mái hơn một chút, nhắm mắt lại không nói nữa. Thẩm Lãnh đợi một lát nữa thì phát hiện Bùi Đình Sơn đang ngủ, không bao lâu sau ngáy khò khò, âm thanh cũng không nhỏ. Thẩm Lãnh cũng không bỏ đi, tay cầm quạt hương bồ giữ tốc độ rất ổn định rất đều đặn, tay phải mỏi thì đổi sang tay trái, tay trái mỏi thì đổi về tay phải.

Thân binh của Bùi Đình Sơn ở ngoài cửa thi thoảng quay đầu lại nhìn, cũng không biết trong lòng mỗi người đều đang nghĩ gì.

Đúng một canh giờ, Bùi Đình Sơn bảo muốn nói chuyện mấy câu nhưng lại ngủ dường như rất ngon. Một canh giờ sau lão ta mới tỉnh dậy, mở mắt nhìn Thẩm Lãnh, liếc mắt là nhìn thấy mồ hôi trên trán Thẩm Lãnh.

Vị lão nhân kiêu căng này lại càng kiêu căng hơn, cười đắc ý.

"Nhìn xem, đây là phân lượng của đại tướng quân."

Bùi Đình Sơn liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi không ưa ta, vẫn phải quạt mát cho ta."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không có không ưa đại tướng quân, chỉ là người có xa gần, ta với Mạnh Trường An là huynh đệ, tự nhiên sẽ ở bên phía hắn. Không nói chuyện của Mạnh Trường An và Bùi Khiếu lúc đầu, đại tướng quân chính tiền bối của ta, trong quân tiền bối như phụ huynh, ta quạt mát cho phụ huynh, là việc nằm trong tình lý."

"Thật sự nghĩ như vậy?"

"Thật sự nghĩ như vậy."

Thẩm Lãnh trả lời rất nghiêm túc: "Nếu đại tướng quân vẫn muốn giết Mạnh Trường An, ta vẫn sẽ đối nghịch với đại tướng quân, nếu không có chuyện này, bất cứ lúc nào ta cũng đồng ý quạt mát cho đại tướng quân."

Bùi Đình Sơn cười ha ha: "Được được được, ngươi không bạc tình, cũng không dối trá."

Lão ta ngồi dậy: "Mỏi tay không?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Mỏi."

Bùi Đình Sơn nói: "Tiếp tục quạt, đến lúc ngươi về."

Thẩm Lãnh lại gật đầu: "Được."

Bùi Đình Sơn trầm mặc một lúc, thò tay ra cầm tẩu thuốc ở bên cạnh lên, nhét một ít sợi thuốc vào, liếc mắt nhìn dao đánh lửa ở bên cạnh, Thẩm Lãnh buông quạt hương bồ xuống đánh lửa châm tẩu thuốc cho Bùi Đình Sơn. Bùi Đình Sơn hít sâu một hơi, rất sáng khoải nhả khói ra, giống như thỏa mãn đến cực hạn.

"Được rồi, đừng quạt nữa, ta sẽ coi như là mình không lỗ rồi."

Bùi Đình Sơn lại nhắm mắt lại, nhưng không còn vẻ mặt kiêu căng nữa.

"Ta đã chết một đứa con trai, lúc này ngươi đốt thuốc, quạt mát cho ta, ta coi như là ngươi bồi thường ta."

Bùi Đình Sơn nhắm mắt lại nói: "Từ nay về sau, chúng ta không còn ân oán nữa."

Trong lòng Thẩm Lãnh chấn động.

Bùi Đình Sơn tiếp tục nói: "Ngươi là một kỳ tài lãnh binh, đừng nói với ta là ngươi không hiểu được trận chiến này."

"Hiểu rồi."

"Vậy ngươi nói cho ta nghe, ngươi đã hiểu cái gì?"

"Thêm năm ngày nữa, Võ Tân Vũ không đến, quân ta tất bại, bệ hạ có mối lo sinh tử."

"Bệ hạ không có mối lo sinh tử, bởi vì ta đã đến."

Bùi Đình Sơn nhả ra một làn khói thuốc thật dài: "Ngươi nhìn ra được, Mạnh Trường An cũng nhìn ra được, tất nhiên bệ hạ cũng nhìn ra được. Trận chiến này nếu tiếp tục đánh nữa mà viện binh không đến, quả thật chúng ta sẽ thua không thể nghi ngờ, nhưng nếu quân nhân của Đại Ninh để bệ hạ chịu nhục ở đây, đó chính là một đám phế vật... Để ta nói thử suy nghĩ của ngươi, ngươi xem ta nói có đúng không."

Bùi Đình Sơn tựa vào ghế mở mắt nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Ngươi và Mạnh Trường An nhất định đã thương lượng, nếu không thể giữ thành, hai người các ngươi, một người dẫn binh ngăn cản đại quân Hắc Vũ, một người suất lĩnh tất cả kỵ binh bảo vệ bệ hạ phá vây, có phải không?"

Thẩm Lãnh không trả lời, không trả lời đã là đáp án.

Bùi Đình Sơn nói: "Không phải ta không tin hai người trẻ tuổi các ngươi, mà là không tới phiên các ngươi."

Thẩm Lãnh chợt mở to hai mắt.

Bùi Đình Sơn hít sâu một hơi, lại nhả khói, bộ dạng như một lão yêu quái đắc đạo thành tinh, nhưng đã không còn là một lão yêu quái đáng sợ nữa.

"Ta là đại tướng quân, ta là huynh đệ của bệ hạ, nếu muốn chết vì bệ hạ, ta đứng thứ nhất."

Bùi Đình Sơn nói: "Huống hồ, ta không tin các ngươi có thể bảo vệ tốt tấm lưng của bệ hạ... Bây giờ ngươi là mấy phẩm?"

"Chính tam phẩm."

"Ta là chính nhất phẩm, trong quân đội Đại Ninh không mấy ai là chính nhất phẩm."

Bùi Đình Sơn nói: "Cho nên không phải ta đang thương lượng cùng ngươi, mà là đang hạ lệnh cho ngươi... Thủ thêm mấy ngày nữa, nếu viện quân của Võ Tân Vũ không đến, ta giao hết kỵ binh của Đao Binh cho các ngươi, ta cùng bộ binh cản phía sau cho bệ hạ. Nếu bệ hạ không đi, các ngươi hãy trói bệ hạ lại mà đưa đi, nhớ rồi chứ?"

Thẩm Lãnh vừa muốn mở miệng thì Bùi Đình Sơn lắc đầu: "Ta đã nói rồi, đây là quân lệnh."

Thẩm Lãnh đứng lên, khom người cúi đầu.

Bùi Đình Sơn cười cười: "Con mẹ nó bớt giở trò này, tiễn đưa lão phu sớm? Chưa chắc lão phu sẽ chết, người Hắc Vũ muốn giết ta đã bao nhiêu năm rồi, còn không phải là trơ mắt nhìn lão phu sống tốt đấy à... Nhưng mà, nếu ta chết, ngươi và Mạnh Trường An phải khấu đầu trước ta."

"Vâng!"

Thẩm Lãnh mắt ửng đỏ, đứng nghiêm hành quân lễ.

"Quân lễ nhìn vẫn thuận mắt."

Bùi Đình Sơn cười nói: "Hai người các ngươi vẫn chưa tới tuổi nhìn thấu sinh tử, ngay cả ta cũng chưa nhìn thấu, các ngươi làm sao có thể thật sự nhìn thấu. Ta tin chắc là, hai người các ngươi có thể chết vì đối phương, nhưng ta không tín nhiệm hai người các ngươi đều bảo vệ tốt đường lui cho bệ hạ, ta mới là huynh đệ của bệ hạ... Quên đi, mẹ nó chứ cũng đừng khấu đầu trước ta. Nếu ta chết, hai người các ngươi nghiêm chỉnh đứng quay về nơi ta chết hành quân lễ, lão phu cũng vui."

Lão ta lại nhắm mắt lại: "Về đi, chuyện ta muốn nói đều nói xong rồi. Hai người các ngươi đều phải nhớ cho lão phu, nếu cái chết của lão phu không đổi được sự bình an của bệ hạ, ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, tất hóa thành ác quỷ, khiến hai người các ngươi chết không có chỗ chôn."

"Nhớ rồi!"

Thẩm Lãnh lại cúi đầu.

"Cút đi."

Bùi Đình Sơn khoát tay: "Nhìn ngươi vẫn không vừa mắt mà... Mặc kệ Bùi Khiếu kém cỏi thế nào thì cũng là con trai ta, con trai thừa tự cũng là con trai, ta nhìn nó vẫn thuận mắt, ngươi đừng lượn lờ trước mắt lão phu nữa, khó chịu."

Thẩm Lãnh gật đầu, xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía đại tướng quân.

"Quân nhân, đừng có lải nha lải nhải."

Bùi Đình Sơn đang nhắm mắt mà dường như cũng nhìn thấy Thẩm Lãnh dừng lại, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Ngươi quạt, thật không bằng năm đó Bùi Khiếu đứng dưới chân quạt. Năm đó nó mới bao nhiêu? Không nhớ nữa, chắc là 6 – 7 tuổi... Ta ngồi trên ghế lắc, nó quỳ bên cạnh ta, quạt cho ta, thỉnh cầu ta. Nó nói bá phụ... dẫn con lên chiến trường đi, ta muốn làm một binh giỏi, nam nhân của Bùi gia đều muốn lên chiến trường."

Bùi Đình Sơn ướt mắt.

"Nó không trở thành binh giỏi, là lỗi của ta..."

Vai Thẩm Lãnh khẽ run lên.

Bùi Đình Sơn cười, nụ cười chua xót: "Ta thật sự không thể tha thứ cho các ngươi, nhắm mắt lại, ta có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đó ở trước mặt ta, đôi tay bé nhỏ đó cầm quạt ra sức quạt cho ta... Ta không tha thứ, nhưng ta biết các ngươi đáng để nhờ cậy, đều là binh của Đại Ninh, đều là binh của bệ hạ."

"Thẩm Lãnh à." Lão tướng quân thở dài một tiếng: "Đừng phụ lòng."

"Vâng!"

Bình Luận (0)
Comment