Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 896 - Chương 896: Một Người Cũng Không Thể Thiếu

Chương 896: Một người cũng không thể thiếu Chương 896: Một người cũng không thể thiếu

Thế công của người Hắc Vũ chỉ dừng một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng tiếng tù và cảnh báo đã vang lên từ khu vực phòng thủ tuyến nam thành Biệt Cổ của Mạnh Trường An trước, nhân mã đại doanh Nam Viện Hắc Vũ giống như bị ma nhập, bất chấp mọi giá phát động tấn công.

Hơn một canh giờ sau, đại quân của Tâm Phụng Nguyệt ở tuyến bắc cũng bắt đầu tấn công, tấn công mạnh hoàn toàn bất chấp sống chết.

Lúc trước người Hắc Vũ đều không giữ sức, nhưng cũng không xuất hiện trường hợp binh lực của đại doanh hai tuyến nam bắc dốc toàn bộ lực lượng. Bắt đầu từ lúc mặt trời còn chưa mọc, cuộc tiến công của người Hắc Vũ đã trực tiếp đi tới bước dùng mạng người để rải đường tiến lên phía trước.

Tháp cao giữa thành, hoàng đế nhìn người Hắc Vũ từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, trong ánh mắt không có lo lắng, ngược lại còn có một sự vui sướng.

"Võ Tân Vũ đã công phá Dã Lộc Nguyên rồi."

Khóe miệng của ông ta hơi giương lên.

Sự kiên thủ của ông ta không uổng phí, đại doanh Nam Viện Hắc Vũ ở Dã Lộc Nguyên được gọi là vĩnh viễn cũng không thể bị công phá này đã bị chiến binh Đại Ninh công phá, trận chiến này chắc chắn sẽ được viết vào sách sử, đến thời khắc này, hoàng đế có một chút thoải mái, một chút thả lỏng.

Tất cả mọi việc đều đáng giá.

Công phá Dã Lộc Nguyên là chứng tỏ đại doanh Nam Viện Hắc Vũ bị phá vỡ toàn diện, Liêu Sát Lang đã thua Võ Tân Vũ, vùng thảo nguyên lớn trong phạm vi khống chế của đại doanh Nam Viện đã thuộc về tay Đại Ninh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giờ khắc này, kỵ binh đến từ thảo nguyên đang tấn công Hắc Sơn Hãn quốc, vùng đồng cỏ rộng lớn từng bội phản Trung Nguyên đó sẽ quay về đại địa Trung Nguyên.

Cương vực của người Hắc Vũ sẽ bị thu hẹp lại về hướng bắc hơn ngàn dặm, dải đất phía tây thì dài đến mức không thể đo lường, cương vực của Đại Ninh sẽ tăng thêm một vùng rộng lớn ít nhất phải gấp ba Giang Nam đạo.

Nếu có thể tiêu diệt Hắc Sơn Hãn quốc nữa, thảo nguyên thống nhất, vậy thì sự cường thịnh của Đại Ninh sẽ đạt tới một độ cao xưa nay chưa từng có.

Hoàng đế đang cười.

Người Hắc Vũ ở ngoài thành biết đã không còn nhiều thời gian nữa, nếu vẫn không thể đánh hạ thành Biệt Cổ giết chết Ninh đế, chủ lực của đại quân bắc chinh Đại Ninh sẽ tới đây bằng tốc độ nhanh nhất, đến lúc đó sẽ chỉ còn hai lựa chọn, hoặc là quyết chiến một trận cuối cùng với quân Ninh ở thành Biệt Cổ, hoặc là rút lui tại đây.

Nếu như là vế trước, bất kể là Tang Bố Lữ hay Tâm Phụng Nguyệt đều không chắc chắn đánh thắng chủ lực đại quân bắc chinh đang thừa thắng xông lên, đó là một đàn sói đang hăng say giết địch, bọn họ không ngăn được. Dã Lộc Nguyên vừa vỡ, người Hắc Vũ sĩ khí giảm thấp, nếu tin tức lan rộng, có thể những binh sĩ Hắc Vũ này ngay cả dũng khí tấn công thành Biệt Cổ cũng không có. Bởi vì sau lưng bọn họ đã không có đại doanh Nam Viện làm lá chắn, không ai biết được khi nào quân Ninh sẽ xuất hiện ở phía sau.

Trước khi Võ Tân Vũ đến, trước khi tin tức Dã Lộc Nguyên chiến bại lan truyền, Tang Bố Lữ và Tâm Phụng Nguyệt đều biết không thể kéo dài được nữa.

Tuyến bắc.

Một đội thân binh vây quanh đại tướng quân Bùi Đình Sơn phóng ngựa đến, đại tướng quân dừng lại ở dưới thành, ngẩng đầu nhìn lên trên thành nói: "Thẩm Lãnh!"

Thẩm Lãnh đang ở trên tường thành chỉ huy các binh sĩ ngăn địch nghe thấy tiếng gọi liền chạy đến chỗ tường sau nhìn xuống. Đại tướng quân Bùi Đình Sơn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ngẩng đầu nói to một tiếng: "Đừng quên chuyện chúng ta đã nói."

Thẩm Lãnh giơ tay lên khua nắm đấm.

"Ngươi dẫn người của ngươi đến phía thành nam đi."

Đại tướng quân từ trên lưng ngựa xuống, cất bước đi lên trên tường thành: "Tập trung tất cả binh lực, phản kích người Hắc Vũ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi đột xuất vòng vây đi nhiều nhất hai ngày là có thể gặp nviện quân, hẳn là đại quân của Võ Tân Vũ đã cách thành Biệt Cổ không bao xa rồi, nếu không thì người Hắc Vũ sẽ không đột nhiên nổi điên như vậy."

Tuy nói như vậy nhưng hai người đều rõ đột phá đại quân mấy chục vạn người Hắc Vũ ở tuyến nam, nói dễ hơn làm.

Thẩm Lãnh đi qua đón Bùi Đình Sơn: "Đại tướng quân, Đao Binh của ông tiến công vô địch, nên là ông dẫn người tấn công hướng nam, bảo vệ bệ hạ ra khỏi vòng vây."

"Người trẻ tuổi."

Bùi Đình Sơn và Thẩm Lãnh gặp nhau trên tường thành.

"Phá vây cần liên tục xung phong liều chết, ta không đủ thể lực."

Đại tướng quân cười cười, trong nụ cười có chút bi thương, lại càng có vẻ hiên ngang nhiều hơn.

"Nếu ta trẻ hơn hai mươi tuổi, ta sẽ không nhường việc xung phong này cho ngươi đâu."

Bùi Đình Sơn giơ tay lên, do dự một chút, nhìn cặp mắt trong sáng của Thẩm Lãnh, lão ta bỗng nhiên thoải mái, để tay trên vai Thẩm Lãnh vỗ nhẹ: "Người già chết trước, đừng giành."

Đao Binh của lão ta đã ở ngoài thành ngăn cản đại quân của người Hắc Vũ, chém giết nhiều ngày, binh lực của người Hắc Vũ ở tuyến bắc vẫn vượt xa quân Ninh, mà Đao Binh hành quân mấy ngày liền chỉ nghỉ ngơi một đêm, huống hồ còn là ở ngoài thành, có thể biết được áp lực này lớn cỡ nào.

"Thẩm Lãnh."

Đại tướng quân quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nếu các ngươi có thể trở về Trường An thì nói cho quần thần biết, nói cho bách tính biết, đông cương Đao Binh ta đã chết trận như thế nào."

Sau khi nói xong lão ta khoát tay: "Đi!"

Thẩm Lãnh đỏ mắt nhưng hắn biết không khuyên được, đó là đại tướng quân, quân lệnh như núi.

Thẩm Lãnh dẫn thân binh doanh của mình xuống dưới tường thành, giao phòng ngự tuyến bắc cho Đao Binh, tập hợp tất cả chiến binh còn lại hội tụ về phía nam thành. Chạy đến tháp cao ở giữa thành, Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn lên trên, hoàng đế vẫn đang gõ trống trợ uy cho đại quân.

"Mời bệ hạ xuống dưới!"

Thẩm Lãnh đỏ mắt hô to một tiếng.

Các thị vệ trên đài cao nhìn Thẩm Lãnh, lại nhìn sang thống lĩnh thị vệ Vệ Lam, Vệ Lam gật đầu một cái, một đám thị vệ xông lên kẹp hoàng đế rời khỏi trống trận. Hoàng đế giận dữ, lớn tiếng quát nhưng Vệ Lam không lo được nhiều như vậy, căn dặn người trói chặt cả hai tay hoàng đế, Vệ Lam trực tiếp vác hoàng đế từ trên đài cao xuống.

"Vệ Lam!" Hoàng đế lớn tiếng quát: "Trẫm sẽ chém đầu khanh!"

"Bệ hạ an toàn rồi hãy chém!"

Thẩm Lãnh và Vệ Lam bảo vệ hoàng đế chạy về hướng cửa đông. Thẩm Lãnh vừa chạy vừa nói: "Ta đi tập hợp tất cả kỵ binh, kẻ thù tất sẽ tưởng là chúng ta phá vây từ phía nam, nhưng bây giờ không thể đi."

"Tại sao?" Vệ Lam ngẩn ra: "Không phải nói viện binh của đại tướng quân Võ Tân Vũ sắp tới rồi sao?"

"Nhanh nhất còn phải ba ngày nữa."

Thẩm Lãnh giải thích: "Công phá Dã Lộc Nguyên, tin tức của quân địch có thể nhanh hơn chiến binh của chúng ta. Ta đã tính rồi, quân địch đưa tin tức Dã Lộc Nguyên bị chúng ta công phá đến thành Biệt Cổ, ít nhất phải nhanh hơn thời gian đại quân của đại tướng quân Võ Tân Vũ đến ba ngày. Ba ngày, thế công như thế, mũi tên của chúng ta vốn dự tính còn có thể cầm cự được vài ngày, nhưng bây giờ xem ra một ngày là bắn hết toàn bộ rồi."

"Thẩm tướng quân, ngươi nói đâu?"

"Hướng đông, thủy sư chỉ cách chúng ta hơn một trăm dặm, có thể giết xuyên qua trận địa địch, ngựa không dừng vó đi một ngày là có thể chạy đến chỗ thủy sư."

Vệ Lam thay đổi sắc mặt: "Thủy sư không có binh rồi, chiến binh dưới trướng tướng quân đều ở đây."

"Có thuyền là được."

Hai người Thẩm Lãnh và Vệ Lam đỡ hoàng đế chạy thẳng về phía đông, đến một tòa nhà dân, Thẩm Lãnh dặn Vệ Lam: "Cùng bệ hạ ở đây chờ, ta đi tập kết kỵ binh."

Vệ Lam lên tiếng đáp lại, liếc nhìn hoàng đế với vẻ mặt sợ hãi: "Bệ hạ, thần có tội, chờ sau khi ra khỏi thành thần sẽ cởi trói cho bệ hạ."

Hoàng đế giận dữ nhìn Vệ Lam: "Tiếp tục tử thủ, chưa chắc đã không thể cầm cự được ba ngày."

Vệ Lam vội vàng nói: "Người Hắc Vũ lấy mạng đổi mạng, căn bản là bất chấp mọi giá. Thẩm tướng quân nói liên tục bắn tên không ngừng, có thể mũi tên của chúng ta sẽ hết trước khi trời tối, đến lúc đó người Hắc Vũ nhân ban đêm công thành, bên trong bên ngoài thành đều là hỗn chiến, làm sao có thể bảo vệ sự an nguy của bệ hạ đây bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Trẫm ở cùng các tướng sĩ, trẫm ở đây, các tướng sĩ trên dưới một lòng, làm sao có thể không ngăn được?"

"Bệ hạ, thông cảm cho Thẩm tướng quân bọn họ một chút."

Vệ Lam quỳ xuống bụp một tiếng: "Chức trách của quân nhân Đại Ninh không chỉ là giữ đất mở cương vực, nếu bệ hạ bị uy hiếp, cho dù chỉ là có khả năng bị uy hiếp, cho dù cuối cùng chúng ta thắng, các tướng sĩ làm sao có thể sống? Bệ hạ, Thẩm tướng quân đã đi tập hợp đội ngũ kỵ binh, bệ hạ hãy nghe theo sắp xếp của Thẩm tướng quân, tập hợp tất cả kỵ binh phá vây về hướng thủy sư."

Hoàng đế mấp máy môi, cuối cùng thở dài một tiếng.

Đúng vậy, ông ta có thể không sợ chết, nhưng các tướng sĩ làm sao chịu để bệ hạ đã bị tổn hại dù chỉ một chút?

Hoàng đế nói ông ta ở đây có thể khiến đại quân trên dưới một lòng, nhưng trên thực tế thì chỉ có ông ta phá vây ra ngoài, các binh sĩ mới có thể thật sự buông tay đánh cược một lần.

"Sao Thẩm tướng quân vẫn chưa trở lại?"

Vệ Lam nhìn ra bên ngoài: "Đi cổng thành phía đông xem kỵ binh đã tập kết xong chưa."

Thị vệ đại nội thủ hạ chạy vội đi.

Hoàng đế nói: "Vệ Lam, khanh thả trẫm ra, trẫm nghe các khanh, phá vây đến chỗ thủy sư."

Vệ Lam lắc đầu: "Sau khi Thẩm tướng quân đưa bệ hạ ra khỏi thành, thần sẽ tháo dây cho bệ hạ."

Hoàng đế vừa muốn nói thì thị vệ lúc nãy chạy đi đã chạy trở lại, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy: "Bệ hạ..."

Thị vệ quỳ xuống đất bộp một tiếng: "Có chuyện rồi... Thẩm tướng quân đã mang theo hơn vạn kỵ binh bỏ chạy, chạy ra ngoài cửa đông!"

"Sao hắn có thể!"

Hoàng đế đứng bật dậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Không hay."

Ông ta giận dữ nhìn Vệ Lam: "Cởi trói cho trẫm!"

Vệ Lam đâu còn dám nói gì, vội vàng cởi bỏ dây thừng trói tay hoàng đế, hộ tống bệ hạ đi về phía đông thành. Lúc sắp đến cửa đông lại nhìn thấy Trần Nhiễm, tướng quân thân binh doanh của Thẩm Lãnh bị trói trên cây cột ven đường, mắt đỏ ngầu.

"Bệ hạ..."

Giây phút Trần Nhiễm nhìn thấy hoàng đế, nước mắt liền chảy xuống ngăn không được.

"Thẩm Lãnh đâu?" Hoàng đế hỏi.

"Thẩm Lãnh... Hắn mặc long bào của bệ hạ, dẫn theo tất cả kỵ binh thủy sư ra cửa thành phía đông."

Trong đầu hoàng đế nổ ầm một tiếng, người lảo đảo vài cái suýt ngã, nếu không có Vệ Lam đỡ thì đã không đứng vững rồi. Ông ta nhìn con dốc lên tường thành, chạy nhanh tới, chạy một mạch lên tường thành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy đội ngũ kỵ binh hơn vạn người kia đã chạy đi xa, mà tiếng tù và của người Hắc Vũ ở bên ngoài vang lên tu tu, kỵ binh Hắc Vũ nhiều không kể xiết từ bốn phương tám đuổi tới chỗ Thẩm Lãnh. Đội kỵ binh Đại Ninh kia là một con hắc long, mà bốn phương tám hướng, vô số con ác long đang vây đến.

Bất kể là kỵ binh Hắc Vũ tuyến bắc hay là kỵ binh Hắc Vũ tuyến nam đều hội tụ về bên này, một thân long bào màu vàng sáng đó của Thẩm Lãnh thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt.

Người Hắc Vũ nhiều kỵ binh, Thẩm Lãnh chạy về phía đông, dẫn đi ít nhất một phần ba tổng binh lực của người Hắc Vũ.

Ngoài thành còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng hò hét của người Hắc Vũ, bàn tay vịn trên tường thành của hoàng đế cũng đang run rẩy.

"Ninh đế chạy hướng đông!"

"Kỵ binh quân Ninh đi về hướng đông!"

"Ninh đế ở trong đội ngũ kỵ binh đó!"

Tiếng hò hét bay qua, sắc mặt hoàng đế vô cùng trắng bệch.

"Bệ hạ."

Trần Nhiễm mắt đỏ ngầu sau khi được cởi trói đã chạy lên trên tường thành, quỳ một gối xuống: "Thẩm tướng quân nói hắn đã phái người thông báo cho Mạnh tướng quân, đợi hắn... đợi sau khi hắn dẫn kỵ binh Hắc Vũ đi, Mạnh tướng quân sẽ bảo vệ bệ hạ phá vây từ hướng nam."

Hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nước mắt chảy xuống.

Ngoài thành.

Thẩm Lãnh ngay cả hắc ngao cũng không mang theo, cưỡi một con chiến mã bình thường chạy nhanh về phía trước. Hắn quay lại nhìn phương hướng thành Biệt Cổ, khóe miệng hơi giương lên: "Các người à... Một người cũng không thể thiếu."

Hắn hô to một tiếng: "Các huynh đệ, các ngươi sợ không?!"

"Không sợ!"

Các huynh đệ thủy sư cất cao giọng đáp lại.

"Đi theo tướng quân, sống chết đều không sợ!"

"Sống cùng nhà chết chung huyệt chưa chắc là phu thê, kiếp sau vẫn làm huynh đệ với tướng quân!"

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài, giơ tay lên vỗ mạnh vào hung giáp.

"Vẫn chưa chết đâu, giết về phía trước là được!"

"Giết!"

"Giết!"

Trên tường thành ở phía sau, hắc ngao dường như cảm nhận được điều gì đó, chạy đến lên tường thành nhìn ra ngoài thành.

"Auuuu!"

Thẩm Lãnh quay đầu lại, dường như thấy con chó đen của mình ở trên tường thành gọi hắn.

Hắn cười cười: "Đại tướng quân nói, người già chết trước, đừng giành... Ta cứ giành."

Bình Luận (0)
Comment