Tang Bố Lữ nhìn Tuần Trực ngã xuống, đó đã là một khối thi thể hoàn toàn biến dạng, nhưng y vẫn không thấy hả hận, chính là nhân vật nhỏ vốn không quan trọng gì này chôn vùi quốc vận của đế quốc Hắc Vũ.
"Bệ hạ!"
Có một gã tướng quân Hắc Vũ từ đằng xa chạy vội đến, quỳ một gối xuống đất: "Bệ hạ, có một đội kỵ binh quân Ninh phá vây hướng nam, đã phá tan phong tỏa của đại quân ta!"
"A!"
Tang Bố Lữ nghe được câu này trong đầu nổ ầm một tiếng, trong lồng ngực giống như bị thứ gì đó đánh mạnh một nhát, trước mắt y trắng xóa sau đó là bóng đen kéo đến, một lát sau một ngụm máu đã phun ra ngoài.
Thị vệ bên cạnh vội vàng đi đỡ y nhưng lại bị Tang Bố Lữ đẩy ra, y cũng không biết mình muốn đi làm gì, nghiêng ngả lảo đảo bước đi mấy bước rồi không còn sức lực, ngồi bệt dưới đất.
Phụt một tiếng, lại là một ngụm máu phun ra.
"Trẫm làm gì sai?"
Tang Bố Lữ lẩm bẩm hỏi một câu, nhưng ai có thể cho y câu trả lời?
Y nghĩ mình không làm gì sai cả, có lẽ chỉ là sinh không gặp thời. Nếu y làm đế vương ở thời kì Hắc Vũ cường thịnh, có lẽ là một vị thủ thành chi chủ cực kỳ ưu tú, đáng tiếc là y không đuổi kịp sự cường thịnh của Đại Ninh, không đuổi kịp Lý Thừa Đường, cũng không đuổi kịp quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt.
Trọng thần bên cạnh đỡ y dậy, Tang Bố Lữ lắc đầu thật mạnh: "Trẫm vẫn chưa thua, lập tức truyền lệnh cho kỵ binh truy kích quân Ninh trốn hướng đông, bảo bọn họ trở lại đuổi theo hướng nam, xuống dưới phía nam nữa còn có Nguyên Phụ Cơ ở đó. Lập tức phái người đi ngày đêm không nghỉ truyền tin cho Nguyên Phụ Cơ, bảo hắn chặn giết Ninh đế giữa đường."
"Bệ hạ."
Một triều thần khuyên nhủ: "Bệ hạ, nên lui binh về Tinh Thành rồi. Lúc này lựa chọn tốt nhất là thừa dịp Tâm Phụng Nguyệt cũng ở đang đây, bệ hạ nhanh chóng suất quân trở về đô thành khống chế cục diện, chặn Tâm Phụng Nguyệt ở ngoài đô thành. Chúng ta đã thua trên chiến trường, nếu còn để cho Tâm Phụng Nguyệt thuận lợi trở về đô thành thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Bệ hạ, đại doanh Nam Viện đã không còn nữa rồi bệ hạ, bệ hạ có thể đi đâu?"
"Trẫm!" Tang Bố Lữ quát to: "Trẫm là hãn hoàng của Hắc Vũ, là chủ của thiên hạ, trong thiên hạ đều là đất của vua, thế mà ngươi lại nói trẫm không có chỗ để đi?"
Y đâm một đao vào ngực văn thần kia, khó nhọc rút đao ra, lại đạp một cước làm người nọ ngã xuống đất.
"Ngươi nhất định cũng là gian tế của người Ninh."
Tang Bố Lữ quay đầu lại, mắt đỏ ngầu nhìn triều thần và cận vệ bên cạnh đã sợ đến cháng váng: "Các ngươi, các ngươi còn có ai là gian tế của người Ninh? Trẫm phải giết hết từng kẻ từng kẻ vong ân phụ nghĩa các ngươi. Trẫm phải trọng chấn Hắc Vũ, trẫm phải giẫm nát Ninh quốc!"
Không ai còn dám tiến lên, trong mắt Tang Bố Lữ dường như đã xuất hiện ảo giác, giống như bên cạnh có vô số quỷ mị bay tới bay lui, y chém từng đao từng đao, vẻ mặt càng lúc càng dữ tợn.
"Chém chết các ngươi! Chém chết tất cả các ngươi, trẫm dốc hết sức có thể xoay chuyển trời đất, trẫm không cần bất cứ người nào cả!"
Động tác vung đao của y rất mạnh nhưng chung quanh chỉ có không khí, nào có những quỷ mị mà y nhìn thấy, thoáng chốc liền bị hụt ngã nhào xuống, ngoi ngóp đứng lên, mũ sắt cũng rơi xuống, tóc rối tung.
Y đứng lên, đột nhiên bị ánh nắng mặt trời chiếu chói mắt, trong mơ hồ dường như ngay cả mặt trời cũng biến thành một khuôn khuôn mặt xa lạ. Trước giờ y chưa từng thấy khuôn mặt này, nhưng y có cảm giác đó chính là hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường, đang nhìn y bằng một ánh mắt cực kỳ khinh miệt, khuôn mặt đó đang sáng lên, làm y chói mắt rơi lệ.
Y cầm đao chỉ vào mặt trời: "Trẫm phải giết ngươi!"
Tang Bố Lữ giống như điên vung đao về phía mặt trời, mọi người xung quanh sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Không biết tại sao khuôn mặt kia tối đi, bỗng nhiên lại biến thành khuôn mặt của quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt, giống như đang nhìn hắn nhe răng cười, dường như đang nói với y rằng ngươi chính là một kẻ thất bại, ngay từ đầu ngươi đã là một kẻ thất bại, mặc kệ ngươi giãy giụa như thế nào, cố gắng như thế nào, ngươi đều không thay đổi được vận mệnh của kẻ thất bại. Ngươi sống ở trên đời này, chẳng qua là dùng sự hèn mọn bất tài của ngươi để làm nền cho sự hùng tài vĩ lược của Ninh quốc hoàng đế.
Những lời này giống như lưỡi đao cắt vụn trái tim Tang Bố Lữ.
Đó không phải là mặt trời.
Tâm Phụng Nguyệt phóng ngựa đến, ngồi ở trên lưng ngựa khẽ lắc đầu cúi nhìn Tang Bố Lữ gần như đã phát điên. Nhìn trước mặt người mình, Tâm Phụng Nguyệt cảm giác tầm mắt của mình cũng thật sự thấp, coi y là đối thủ cũng là một sự sỉ nhục đối với chính mình.
"Ngươi là hãn hoàng Hắc Vũ."
Giọng nói của Tâm Phụng Nguyệt vang lên ở cách Tang Bố Lữ không xa. Tang Bố Lữ đột nhiên run lên, y nhìn về phía âm thanh xuất hiện, bởi vì nhìn mặt trời quá lâu mà trong mắt toàn là nước mắt, không nhìn rõ.
"Trẫm là hãn hoàng Hắc Vũ!"
Tang Bố Lữ lớn tiếng lặp lại một lần.
"Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ xem, đâu giống một vị hãn hoàng. Phụ thân ngươi, Khoát Khả Địch Đạt Liệt Hãn từng suất quân thân chinh Ninh quốc, phá ba trăm dặm đất Ninh. Tổ phụ ngươi Khoát Khả Địch Thường Luân khiến bốn phía thần phục, đều là thế hệ nhân kiệt. Cho dù là huynh trưởng ngươi Khoát Khả Địch Hoàn Liệt giao chiến với người Ninh cũng có đại thắng, và còn khai cương thác thổ, mạnh hơn ngươi đâu chỉ gấp trăm lần. Nhìn lại bộ dạng của ngươi xem, có xứng với dòng máu của gia tộc Khoát Khả Địch chảy trong người ngươi không?"
Tầm nhìn của Tang Bố Lữ dần dần rõ ràng hơn một chút, khi y nhìn rõ người trước mặt thật sự là quốc sư Tâm Phụng Nguyệt đã sợ tới mức lại thét lên một tiếng kinh hãi, thất tha thất thểu lui về sau mấy bước, ngồi bệt dưới đất, tay run rẩy cầm trường đao chỉ vào Tâm Phụng Nguyệt: "Ngươi lại còn dám xuất hiện ở trước mặt trẫm?! Ngươi mưu đồ cướp đoạt chính quyền, có tư cách gì dạy trẫm!"
"Bởi vì ngươi bất tài, nếu Hắc Vũ tiếp tục ở trong tay ngươi thì sớm muộn gì cũng sẽ có tai ương diệt quốc. Ngươi mới kế thừa ngôi vị hãn hoàng, ta còn đang quan sát, nếu ngươi là quân chủ sáng suốt, ta sẽ phụ tá ngươi thật tốt là được, nhưng ngươi dã tâm quá lớn nhưng lại không đủ khả năng, chỉ vì cái lợi trước mắt và còn không tin tưởng bất cứ người nào, ngươi nghi ngờ tất cả. Nếu không phải ngươi có ý định giết ta trước, sao ta lại muốn giết ngươi?"
Tâm Phụng Nguyệt nhìn khuôn mặt khổ sở của Tang Bố Lữ: "Ngươi có từng nghĩ tại sao nhiều người như vậy đứng về phía ta không? Chẳng lẽ thật sự bởi vì ta có quyền thế lực lượng đều lớn hơn ngươi? Tang Bố Lữ, là lòng đa nghi của ngươi đã ép bọn họ đến chỗ ta. Đại tướng quân Tô Cái đối với ngươi như thế nào? Ngay cả ông ta mà ngươi cũng không tin tưởng. Ngươi lựa chọn Liêu Sát Lang, hắn đối với ngươi như thế nào? Nhưng ngươi lại cũng không tin tưởng hắn. Cả triều văn võ đều nơm nớp lo sợ, ai cũng sợ mình bất cẩn một chút là sẽ bị ngươi giết."
"Ngươi lấy được ngôi vị hãn hoàng từ tay huynh trưởng ngươi Hoàn Liệt, vốn nên trấn an triều thần để mà chấn hưng, nhưng ngươi lại thanh trừ hết cựu thần của huynh trưởng ngươi, ngay cả tỷ tỷ ruột của ngươi mà ngươi cũng không dung, ép nàng không thể không đi xa. Tang Bố Lữ, bây giờ ngươi còn chưa tỉnh ngộ? Tại sao bên cạnh Ninh đế Lý Thừa Đường có nhiều nhân sĩ trung dũng cam nguyện chịu chết vì hắn như vậy, mà bên cạnh ngươi lại không có một người nào cả?"
Đao trong tay Tang Bố Lữ rơi xuống đất kêu keng một tiếng, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy.
"Trẫm, trẫm còn có thể như thế nào đây?"
Y hai tay ôm đầu gào khóc.
"Ngôi vị hoàng đế của trẫm không dễ có được, trẫm sợ các ngươi cướp nó đi, trẫm không thể tin tưởng các ngươi. Mấy ả nữ nô ti tiện đã có thể ghìm chết huynh trưởng ta, còn có người nào có thể tin tưởng?"
Tâm Phụng Nguyệt nhìn phía xa, đã không thấy đội kỵ binh quân Ninh chạy xuống hướng nam đó nữa, lúc này cho dù đuổi theo sợ là cũng không đuổi kịp nữa.
Y thở dài một tiếng, từ trên chiến mã nhảy xuống, đi từng bước một đến trước người Tang Bố Lữ, cúi đầu nhìn xuống vị hãn hoàng Hắc Vũ vốn có thể khiến thiên hạ kính sợ này.
"Ngươi không tư cách làm hãn hoàng nữa."
Tâm Phụng Nguyệt hừ một tiếng, quay đầu nhìn nơi khác: "Ngọc tỉ hãn hoàng đâu?"
Tất cả mọi người chung quanh đều lui lại.
Bên cạnh Tâm Phụng Nguyệt chỉ đem theo mấy trăm đệ tử thân vệ mà thôi, nhưng bên đại doanh Tang Bố Lữ này vẫn có nhiều binh mã như vậy, cho dù là lúc này nơi này cũng có mấy ngàn lang vệ cấm quân, nhưng Tâm Phụng Nguyệt đứng ở đó, khi ánh mắt đảo qua một lượt, ai ai cũng sợ hãi, tất cả đều lui về sau.
"Tìm hãn hoàng ngọc tỉ của Tang Bố Lữ cho ta, ta sẽ không liên lụy đến người khác. Các ngươi đừng lo, người này đã chôn vùi ngàn dặm non sông Hắc Vũ, là tội nhân của Hắc Vũ, vĩnh viễn cũng sẽ không xoay người được, hắn đã không xứng làm hãn hoàng nữa rồi."
Tâm Phụng Nguyệt khoát tay: "Cho hắn toàn thây."
Đệ tử bên cạnh nhào lên, hai người giữ chặt hai cánh tay của Tang Bố Lữ, một người khác đi đến phía sau Tang Bố Lữ dùng roi ngựa siết chặt cổ Tang Bố Lữ. Tang Bố Lữ kinh hãi, không ngừng giãy giụa, hai chân đạp ra hai đường rãnh trên mặt đất, nhưng căn bản là không giãy thoát được.
Đám thị vệ của Tang Bố Lữ có người muốn tiến lên nhưng lại bị đồng bạn bên cạnh hắn ta giữ lại, đồng bạn lắc đầu với hắn ta: "Đừng đi nữa."
Tên thị vệ muốn đi cứu Tang Bố Lữ ngây người ra, nhìn hãn hoàng đang đau đớn giãy giụa, hắn ta nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn nữa: "Đây là ngày đen tối nhất của đế quốc Hắc Vũ."
Một lát sau, hai chân điên cuồng giãy đạp của Tang Bố Lữ dần dần duỗi thẳng, sau đó lại buông lỏng, cả người mềm nhũn, nhưng đệ tử Kiếm Môn siết roi ngựa ở sau lưng y vẫn không buông tay, giữ thêm một lúc lâu mới rút ngựa roi ra, thi thể của Tang Bố Lữ đổ xuống đất bụp một tiếng. Vị hãn hoàng có dã tâm và khát vọng khổng lồ nhưng lại tự ti và còn đa nghi này đã chết trước mặt các thần tử của y như vậy, không ai bước lên cứu y.
"Ta đã nói rồi, các ngươi đi theo hắn là vì trung thành, ta sẽ không làm hại một đám người trung thành."
Tâm Phụng Nguyệt đi về phía lều lớn của Tang Bố Lữ: "Hạ lệnh cho các quân, ngừng truy kích quân Ninh, cũng không phải tiếp tục tiến công quân Ninh bị bao vây ở thành Biệt Cổ nữa, vẫn vây chết thành Biệt Cổ, chỉ là không cần đuổi theo đội kỵ binh quân Ninh chạy về hướng đông nữa, đã không có ý nghĩa gì rồi."
"Vâng!"
Các tướng quân Hắc Vũ kinh hồn bạt vía lên tiếng.
Tâm Phụng Nguyệt ngồi xuống bảo tọa của hãn hoàng, nhìn các tướng quân sắc mặt trắng bệch chung quanh.
"Chiến thắng của quân Ninh đã không thể xoay chuyển được nữa, kế tiếp là lúc chúng ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng là lúc chúng ta phải vực lại tinh thần. Ưu thế trước người Ninh từ trước tới nay của người Hắc Vũ, kể từ hôm nay, không biết đến ngày nào mới lại có thể lấy lại, nhưng các vị đều sẽ là thần tử phục hưng của Hắc Vũ, một người cũng không thể thiếu."
Tâm Phụng Nguyệt thở ra một hơi thật dài: "Bây giờ ta ban bố quân lệnh, cần nghiêm khắc chấp hành, nếu có người kháng mệnh bất tuân, giết cửu tộc."
"Vâng!"
Trong đại trướng, tất cả mọi người đều cúi người.
"Ngừng truy kích Ninh đế, phái người truyền tin cho quân Ninh, cứ nói chỉ cần Ninh đế bằng lòng trả lại đại doanh Nam Viện, ta sẽ thả quân Ninh bị vây ở thành Biệt Cổ đi, cũng sẽ trả đại tướng quân Bùi Đình Sơn lại bọn họ. Tất nhiên là Lý Thừa Đường sẽ không đồng ý, quân Ninh của Võ Tân Vũ sẽ đến rất nhanh, bọn họ khí thế đang thịnh, làm sao có thể bảo bọn họ trả lại đất đai? Nhưng chúng ta có thể tranh thủ một chút thời gian cho mình, hội hợp với quân đội Nam Viện của Liêu Sát Lang một lần nữa, tụ tập đối kháng lực lượng của quân Ninh."
"Phái người truyền tin cho Liêu Sát Lang, ta hứa cho hắn làm đại tướng quân của quốc gia, tổng lãnh binh mã, bảo hắn nhanh chóng đến thành Biệt Cổ, ta sẽ giao hết tất cả quân đội ở đây cho hắn để cản quân Ninh."
Tâm Phụng Nguyệt trầm mặc một lát rồi nói: "Phái người đi thành Cách Để nghênh đón trưởng công chúa điện hạ, nói cho nàng ấy biết đệ đệ của nàng ấy đã chết trậ, nếu nàng ấy bằng lòng trở lại... nếu nàng ấy bằng lòng trở lại, ta sẽ trung tâm phụ tá nàng ấy."
Y thở ra một hơi thật dài, lại rơi vào trầm mặc.
"Từ thành Biệt Cổ xuống phía nam, từ giờ về sau có thể sẽ không bao giờ là đất đai của chúng ta nữa, cảnh đẹp của hồ Lạc Già cũng không còn thuộc về chúng ta nữa."
Tâm Phụng Nguyệt đứng lên: "Nhưng Hắc Vũ không diệt, chúng ta sẽ vĩnh viễn không chịu thua."