Kỵ binh Hắc Vũ nhiều không đếm xuể bao vây quanh kỵ binh thủy sư của Thẩm Lãnh, chém giết ngay từ đầu đã không chừa đường lui cho đối phương, tên nỏ từ bốn phía che trời phủ đất bay đến, Thẩm Lãnh bọn họ thì dùng liên nỏ và mũi tên lông vũ đánh trả.
Đội ngũ bị vây kín bốn phía, căn bản không có đường lui, cũng không có con đường phía trước.
Trên chiến trường không có ai là thần linh thật sự, cũng không có ai thật sự có thể đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm.
Tân Tật Công trúng một mũi tên trên vai, cắn răng giơ tay rút mũi tên ra nhưng không nỡ ném đi, lắp lên cung của mình bắn trả lại một mũi tên, mũi tên xuyên qua cổ họng một gã kỵ binh Hắc Vũ phía xa.
"Tướng quân."
Có người ở bên cạnh Thẩm Lãnh nói: "Tên nỏ của chúng ta đã dùng hết rồi."
Thẩm Lãnh nắm chặt hắc tuyến đao: "Đao."
"Rõ!"
Các binh sĩ thu liên nỏ lại, cầm hoành đao trong tay.
"Tướng quân, lúc này hẳn là bệ hạ đã phá vây ra ngoài rồi chứ."
Tân Tật Công ở bên cạnh Thẩm Lãnh hỏi, giọng không lớn nhưng trong giọng nói tràn ngập hy vọng.
"Chắc là vậy."
Thẩm Lãnh đưa hắc tuyến đao cho Tân Tật Công, Tân Tật Công nhận lấy nhưng suýt nữa thì không cầm vững. Giờ khắc này gã ta mới biết được đao của Thẩm tướng quân nặng cỡ nào. Lúc trước gã ta cảm thấy mình và Thẩm Lãnh cũng không chênh lệch bao nhiêu, giờ cầm đao trong tay mới biết độ nặng nhẹ của Thẩm Lãnh, cũng mới biết độ nặng nhẹ của mình.
Thẩm Lãnh cởi hoàng bào khoác trên người ra, ngồi trên yên ngựa xếp hoàng bào lại.
Cầm lại hắc tuyến đao, Thẩm Lãnh cười cười: "Nếu bệ hạ đã phá vây, trận chiến này chúng ta dùng mạng đổi lấy đại thắng. Đại Ninh có mấy ngàn dặm đất đai, quốc uy mênh mông cuồn cuộn, quân uy mênh mông cuồn cuộn, có chiến tranh thì có hy sinh... để chúng ta tới đi."
Các thân binh gõ vang hung giáp.
Tân Tật Công cũng cười cười: "Nếu bệ hạ an toàn, ta chết cũng sẽ kiên định một chút, tiếp theo chính là chuyện liều mạng rồi. Liều mạng mà thôi, việc chúng ta giỏi nhất... Chẳng qua là một mạng đổi một mạng, nhiều đổi một mạng chính là lãi máu."
Thẩm Lãnh giơ đao: "Tiến lên!"
Tất cả kỵ binh của thủy sư đều giơ đao: "Tiến lên!"
Tân Tật Công nhìn bóng lưng xung phong của Thẩm Lãnh, đột nhiên nghĩ tới lúc ở thành Trường An bệ hạ bảo gã ta đến Tuần Hải Thủy Sư đi theo Thẩm Lãnh. Khi đó gã ta thấy không vui, nghĩ đến thủy sư cả ngày lênh đênh trên nước thì có ý nghĩa gì, không thể cùng người Hắc Vũ chém giết bằng đao thật thương thật, tất nhiên không thích bằng đến biên quân bắc cương. Nhưng mà giờ khắc này Tân Tật Công đã hiểu câu nói đó của bệ hạ... Trẫm bảo khanh đi theo Thẩm Lãnh là vì tốt cho khanh, đi theo Thẩm Lãnh khanh cũng sẽ hiểu rất nhiều điều.
Đúng vậy, đã hiểu rất nhiều điều, đã học được rất nhiều điều.
Người trẻ tuổi đó còn nhỏ hơn gã ta một hai tuổi, hoặc là ba tuổi, nhưng sống lại thấu tình đạt lý hơn gã ta nhiều.
"Giết!"
Tân Tật Công hét một tiếng.
Đi theo Thẩm tướng quân giết địch, thích!
Đi theo Thẩm tướng quân chịu chết, cũng thích!
Mấy ngàn kỵ binh thủy sư lao vào vòng vây giống như tường đồng vách sắt. Mỗi một người đều đã chuẩn bị sẵn sàng để mạng ở nơi này, nhưng khi tên nỏ của người Hắc Vũ đã nhắm vào bọn họ, tiếng tù và của người Hắc Vũ vang lên, đó là tiếng tù và lui quân.
Không chỉ có Thẩm Lãnh bọn họ ngây người, ngay cả người Hắc Vũ cũng ngây người. Lúc sắp sửa có thể giết chết tất cả đám Thẩm Lãnh bọn họ thì lại có mệnh lệnh lui quân truyền đến, là ai hạ mệnh lệnh này?
Mệnh lệnh đến từ đại doanh trung quân.
Hãn hoàng bệ hạ đã chết.
Khi lính liên lạc tới, khoảnh khắc người Hắc Vũ biết hãn hoàng đã chết, chí khí và nhuệ khí phải chém tận giết tuyệt quân Ninh vừa mới dâng lên của mọi người đều tan rã, hãn hoàng đã chết... Đây không phải hãn hoàng đầu tiên chết trận trong lịch sử Hắc Vũ, nhưng là hãn hoàng đầu tiên trong lịch sử Hắc Vũ phải chết trong nhục nhã.
Giống như thủy triều, kỵ binh của người Hắc Vũ rút lui về hướng đại doanh quân bọn họ. Đây là lựa chọn lý trí nhất của người Hắc Vũ, cho dù bọn họ có thể liều chết với kỵ binh của Thẩm Lãnh, tất nhiên tổn thất cũng sẽ không quá nhỏ. Mà đối với người Hắc Vũ hiện tại mà nói, những binh sĩ đại doanh Nam Viện đã từng chiến đấu với người Ninh không chỉ một lần này đều là bảo bối, có thể bớt tổn thất người nào hay người nấy.
Bắt đầu từ một khắc này kẻ thù của bọn họ đã không phải là Thẩm Lãnh nữa, mà là đại quân Võ Tân Vũ sắp đến.
Tuyến đường thành Biệt Cổ này trở thành Nam Viện mới của Hắc Vũ, trở thành phòng tuyến ngăn cản quân Ninh tiếp tục lên hướng bắc, tiếng tù và không ngừng vang lên, kỵ binh Hắc Vũ từ bốn phương tám hướng lui về phía trung quân.
Chém giết tới hung tàn, kết thúc cũng nhanh chóng.
Thẩm Lãnh bọn họ dừng lại, nhìn quân địch đang rút lui, mỗi người đều đã quên vui vẻ, trong lòng là một cảm giác rất kỳ quái.
Nên là vui vẻ mới đúng, lúc này chỉ là nên vui vẻ mới đúng, sống sót sau kiếp nạn, chẳng lẽ không nên hoan hô sao?
Nhưng mà không có người hoan hô, bọn họ cứ im lặng ngồi trên lưng ngựa nhìn quân địch rút đi.
"Có người hô hai tiếng không?"
Thẩm Lãnh hô một tiếng: "Ngay cả một tiếng cũng không có, không quen."
Một gã thân binh bên cạnh nói: "Tướng quân hô hai tiếng đi, tướng quân thích nghe thì tướng quân hô."
Thẩm Lãnh: "Ta nghi lời này của ngươi con mẹ nó không có ý tốt gì."
Mọi người bật cười, sau đó là cười không ngưng lại được.
Đám hán tử đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết này cứ ngồi trên lưng ngựa cười, nghênh đón mộtngày này kết thúc, cũng bắt đầu nghênh đón ngày mai đến.
Đúng lúc này, trên đường chân trời phía nam xuất hiện một vạch đen, vạch đen nhanh chóng biến thành sóng lớn ngập trời. Vô số kỵ binh ùn ùn kéo đến, bọn họ một thân mỏi mệt, cũng một thân bụi đường trường, nhưng mà khi nhìn thấy chiến trường tất cả bọn họ đều đỏ mắt.
Đại tướng quân Võ Tân Vũ đến rồi.
Nhanh hơn dự tính hai ngày, vừa đúng hai ngày.
Từ Dã Lộc Nguyên đến thành Biệt Cổ, có trời biết bọn họ mấy ngày không ngủ, mấy ngày không nghỉ ngơi, nhưng làm sao bọn họ lại khác Thẩm Lãnh được? Bọn họ biết bệ hạ ở đây, đang dùng mạng để tranh thủ thời gian cho bọn họ. Bọn họ đã triệu tập tất cả chiến mã, một người ba ngựa, mấy vạn kỵ binh biên quân được tuyển chọn kỹ lưỡng chẳng phân biệt ngày đêm chạy tới đây, ăn ở trên lưng ngựa, uống ở trên lưng ngựa. Dọc đường đi có vô số chiến mã mệt mỏi ngã quỵ, cũng có người từ trên lưng ngựa ngã xuống, nhưng bọn họ cắn răng kiên trì, chiến kỳ đỏ sẫm vẫn luôn tung bay ở phía trước nhất, đó là chỗ đại tướng quân.
Đại tướng quân không ngã, chiến kỳ không đổ, tất cả mọi người đều không thể ngã.
Đi gấp ngàn dặm, không ngủ không nghỉ.
Nếu quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt không hạ lệnh lui quân thì sẽ không thể tránh được một trận đại chiến. Tâm Phụng Nguyệt biết đại thế đã mất, giờ khắc này việc duy nhất có thể làm là bảo tồn thêm nhiều lực lượng hơn nữa, ngăn cản người Ninh tiếp tục lên hướng bắc. Y cũng hy vọng người Ninh có thể biết đủ, có được ngàn dặm cương vực đã là đại thắng đủ để lưu lại một nét bút đậm trong lịch sử rồi.
Tiếp tục đánh nữa thì Hắc Vũ sẽ thật sự phải toàn dân đều là binh rồi, đây cũng không phải là cục diện mà Ninh đế Lý Thừa Đường muốn nhìn thấy. Khi đó quân Ninh lên phía bắc sẽ lọt vào vũng bùn, khi chiến đao của quân Ninh không còn chĩa vào biên quân tinh nhuệ Hắc Vũ mà là bách tính Hắc Vũ, trận chiến này có thể sẽ đánh ra sự đoàn kết chưa từng có của người Hắc Vũ.
"Vây chết mấy vạn bộ binh quân Ninh trong thành Biệt Cổ, phái người đi tiếp xúc với quân Ninh."
Tâm Phụng Nguyệt cưỡi chiến mã: "Tập hợp tất cả binh lực bố trí phòng vệ ở tuyến nam thành Biệt Cổ."
Y phóng ngựa đi.
Người Hắc Vũ bắt đầu thu hẹp đội ngũ, bọn họ vẫn có binh lực khổng lồ và có sức quyết chiến, chỉ là bọn họ không chắc chắn quyết chiến tất thắng.
Đúng lúc này, ở một bên khác lại có một đội kỵ binh đông nghìn nghịt kéo tới, đó là các hán tử đến từ thảo nguyên Đại Ninh, bọn họ cũng không ngủ không nghỉ, cũng một thân bụi đường trường. Gần mười vạn kỵ binh thảo nguyên đã tới, khiến người Hắc Vũ bắt đầu cảm thấy may mắn vì lúc nãy không tiếp tục quần đấu. Nếu lúc nãy không có thu binh trở lại thì sẽ bị kỵ binh quân Ninh mới tới hung hăng cứa một đao.
Dưới ánh chiều tà, các binh sĩ hai bên ngồi trên lưng ngựa nhìn đối phương, một con quạ cất tiếng kêu bay lên, dường như đang mắng những binh lính kia tại sao còn không nhường chiến trường lại cho nó.
Lúc Thẩm Lãnh dẫn các binh sĩ trở lại, quân Ninh đã đang dựng doanh địa mới, khắp nơi đều có người đang vận chuyển đá và bao cát, có người đang chặt cây, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Lãnh dẫn kỵ binh thủy sư chỉ còn lại mấy ngàn người trở lại, tất cả đều ngừng lại. Bọn họ nhìn đội ngũ áo giáp rách rưới, cả người đẫm máu kia trở về, không ai cảm thấy bọn họ nhếch nhác, tất cả mọi người đều cố gắng đứng thẳng người, dùng nắm đấm gõ vào hung giáp để đón đồng bào trở về.
Bịch!
Bịch bịch!
Bịch!
Bịch bịch!
Đó là âm thanh mênh mông cuồn cuộn, đó là tiếng của đồng bào.
Giây phút Thẩm Lãnh bọn họ từ trên lưng ngựa xuống, tất cả mọi người chờ đợi bọn họ trở về ngừng gõ hung giáp, giơ cánh tay phải lên, đặt ngang ngực.
"Thủy sư uy vũ!"
"Thủy sư uy vũ!"
"Thủy sư uy vũ!"
Từng tiếng một, là kính ý xuất phát từ đáy lòng.
Mỗi một chiến binh thủy sư đều dùng quân lễ đáp lại.
Tất cả mọi người là anh hùng.
Thẩm Lãnh giao chiến mã cho một gã binh sĩ không quen. Lúc gã binh sĩ kia nhìn Thẩm Lãnh, trong ánh mắt là một sự sùng bái gần như cháy rực, khoảnh khắc nhận dây cương từ tay Thẩm Lãnh, binh sĩ này kích động đến mức tay cũng run lên. Thẩm Lãnh giơ tay lên tại vỗ vai gã ta, nói một tiếng đa tạ, gã binh sĩ trẻ kia kích động đến mức đỏ cả mặt.
Thẩm Lãnh nhìn xa xa có một chỗ cũng không tệ, đó là một sườn dốc, cả sườn dốc đều là màu sắc của cỏ xanh. Hắn lê bước kiệt quệ đi qua đó, lúc nằm xuống sườn dốc giống như toàn thân trên dưới đều mệt rã rời. Đau, đau muốn chết, cũng thích, thích muốn chết.
"Ừm..."
Trong cổ họng không tự chủ được nặn ra một tiếng rên rỉ.
Thẩm Lãnh nghĩ đến lúc nãy các binh sĩ nói chỉ thích nghe hắn hô, sau đó hắn không nhịn được bật cười, đám nhóc này... thật tốt.
Một nam nhân, trong cuộc đời có một nam nhân khác bằng lòng cùng sống cùng chết với hắn, đó là huynh đệ, cả đời có một huynh đệ như vậy là có thể thỏa mãn. Thẩm Lãnh càng thỏa mãn hơn, bởi vì hắn có huynh đệ là toàn bộ thủy sư, mỗi một người đều bằng lòng cùng hắn đi liều chết.
Nằm trên cỏ, phía sau lưng có chỗ dựa vào, Thẩm Lãnh cũng không muốn gì cả, chỉ muốn nằm mãi như vậy.
Bất tri bất giác hắn lại nằm ngủ trên bãi cỏ ở sườn dốc.
Hoàng đế vội vã tìm kiếm khắp nơi trong đại doanh, giờ khắc này điều duy nhất ông ta muốn nhìn thấy chính là Thẩm Lãnh còn sống. Cuối cùng khi ông ta tìm được Thẩm Lãnh, tay cũng không kiềm chế được mà run lên.
Tướng quân trẻ tuổi nằm ngủ say trên cỏ, đế vương dẫn theo một đám tướng quân tìm được hắn, mọi người đều dừng bước chân lại. Hoàng đế nhìn khuôn mặt trẻ tuổi đang ngủ mà khóe miệng cũng hơi giương lên kia, nhìn long bào đực gấp gọn gàng bên cạnh người trẻ tuổi, hoàng đế chậm rãi nâng cánh tay phải lên, làm một quân lễ đã nhiều năm rồi ông ta không làm.
Vù, cánh tay phải vung lên có tiếng gió.
Đó là kính ý của tất cả các tướng quân thiết giáp, mọi người đều nâng cánh tay phải lên.
Được người thiên hạ kính nể là Đại Ninh, được tất cả tướng quân Đại Ninh kính nể, được tất cả binh lính Đại Ninh kính nể, được hoàng đế kính nể... là Thẩm Lãnh.
Ở chỗ xa hơn một chút, một đội kỵ binh khác trở về, Mạnh Trường An ở trên lưng ngựa tháo mũ sắt xuống.
Gã đưa hoàng đế lao ra khỏi trùng vây, sau đó mang theo mấy trăm thân binh của mình rời khỏi đội ngũ. Khi Thẩm Lãnh phát động tiến công những người Hắc Vũ kia, đội kỵ binh quy mô chỉ vẹn vẹn có mấy trăm người này cũng phát động tiến công người Hắc Vũ.
Đó chính là Mạnh Trường An.