Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 901 - Chương 901: Sau Trận Chiến

Chương 901: Sau trận chiến Chương 901: Sau trận chiến

Giờ cơm tối, bệ hạ và tất cả các tướng quân cùng uống một chén rượu, chỉ một chén, bởi vì đại chiến chưa dừng, kẻ thù còn ở trước mắt, nhưng rượu tổng cộng có hai chén đầy. Chén rượu đầu tiên hoàng đế cùng tất cả các tướng quân hắt rượu xuống đất, tế bái tất cả anh linh đã bỏ mình trong trận chiến.

"Các khanh thấy trận chiến này còn có thể công lên hướng bắc nữa không?" Hoàng đế hỏi.

Võ Tân Vũ cúi đầu: "Bệ hạ, nhìn sĩ khí thì còn có thể công, nhìn thế cục thì không thể công nữa."

Trong đại trướng có rất nhiều người muốn tiếp tục đánh lên hướng bắc, thậm chí cũng có không ít người muốn đánh thẳng đến đô thành Hắc Vũ. Nghe thấy đại tướng quân nói không thể đánh xa hơn lên phía bắc, tất cả bọn họ đều nhìn về phía Võ Tân Vũ. Phần lớn những người muốn tiếp tục đánh đều sẽ không hiểu nỗi lo lắng của Võ Tân Vũ.

Còn có người cảm thấy Võ Tân Vũ không đủ kiên quyết, đã mệt rồi, cũng đã sợ rồi.

Hoàng đế nhìn về phía Mạnh Trường An: "Khanh thấy thế nào?"

Mạnh Trường An nói: "Thi thể đại tướng quân còn ở trong tay kẻ địch."

Trong ánh mắt của hoàng đế thoảng qua một tia bi thương.

"Đúng vậy... Thi thể của ông ta còn ở trong tay người Hắc Vũ."

Vì để cho ông ta an toàn rời khỏi chiến trường, hai vạn đao binh cùng chịu chết, đâu chỉ là thi thể của đại tướng quân Bùi Đình Sơn ở trong tay những người Hắc Vũ đó, còn có thi thể của nhiều huynh đệ như vậy cũng ở đó.

"Lúc nãy quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt đã phái người tới đưa tin."

Hoàng đế thở ra một hơi thật dài: "Y phái người đến nói chỉ cần trẫm đồng ý lui binh, trả lại đất đai đã đánh chiếm của Hắc Vũ quốc, bọn họ sẽ gửi thi thể của đại tướng quân Bùi Đình Sơn về, cũng gửi thi thể của hai vạn đao binh về."

"Tâm Phụng Nguyệt hỗn xược!"

Tướng quân đến từ Đường gia Tây Bắc giận dữ nói: "Nếu y dám làm nhục thi thể đại tướng quân, thần nguyện suất quân công tiếp!"

"Không chỉ là di thể của các dũng sĩ của trẫm, còn có mấy vạn tướng sĩ bị vây khốn trong thành Biệt Cổ, bọn họ vẫn còn sống."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cúi đầu: "Bảo bọn họ thả các huynh đệ trong thành Biệt Cổ ra, trả lại di thể của tất cả các đao binh, chúng ta sẽ không công lên bắc nữa."

Hoàng đế gật đầu: "Chiến và không chiến, trước hết phải đón các dũng sĩ về, người còn sống, người chết trận, đều phải đón về."

Võ Tân Vũ chắp tay: "Thần mang binh lên hướng bắc tạo áp lực."

"Được."

Hoàng đế trầm tư một lát, nhìn về phía tướng quân lãnh binh Triết Biệt tới từ thảo nguyên: "Khanh dẫn dũng sĩ trên thảo nguyên đi về hướng tây bắc, làm ra tư thế muốn hợp vây, bức ép Tâm Phụng Nguyệt cúi đầu."

"Thần tuân chỉ!"

Triết Biệt chắp tay cúi đầu: "Sau khi trở về thần sẽ mang kỵ binh vu hồi hướng tây bắc."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Mạnh Trường An, khanh mang nhân mã vu hồi hướng đông bắc."

Mạnh Trường An chắp tay cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế nói: "Trẫm chỉ cho Tâm Phụng Nguyệt thời gian ba ngày. Ba ngày, một là để các tướng sĩ nghỉ ngơi một chút, hai là cho thời gian Tâm Phụng Nguyệt suy nghĩ. Trẫm bảo người của Tâm Phụng Nguyệt phái tới trở về nói với y, ba ngày sau nếu trẫm còn không thấy thành ý của y, trẫm sẽ hạ lệnh toàn quân tấn công hướng bắc, y không muốn trả về, trẫm sẽ cướp về."

Nói xong câu này hoàng đế đứng dậy, hoạt động hai cánh tay một chút: "Phái người về Trường An."

Võ Tân Vũ bọn họ nhìn nhau, thật ra cũng biết bệ hạ đang lo lắng điều gì.

"Sau khi thần phá Dã Lộc Nguyên đã phái người về Trường An, dọc đường khua chiêng báo tin vui, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tăng tốc đi thì một tháng sau là tin tức có thể đến Trường An."

"Phái thêm, mỗi ngày phái ba nhóm người, không ngừng trở về, để cho Trường An ngày ngày đều nghe thấy khúc khải hoàn."

Hoàng đế trầm mặc, mọi người cũng trầm mặc theo.

Cho dù hoàng đế không nói rõ điều gì nhưng mỗi một người đều rất rõ ràng

An bài như vậy là vì điều gì.

Bệ hạ dùng mạng đổi lấy quốc vận, nhưng có lẽ trong thành Trường An có người cũng đang dùng quốc gia đổi lấy vận cá nhân, nhưng thứ mà hoàng đế đổi lấy là Đại Ninh vạn sự vô ưu, thứ những người khác đổi lấy là sóng to gió lớn của Đại Ninh.

"Đều về đi."

Giọng điệu của hoàng đế hơi trầm thấp, cái chết của đại tướng quân Bùi Đình Sơn là cú đả kích rất lớn đối với bệ hạ, đó là huynh đệ của ông ta.

"Ba lộ đại quân chỉ tạo áp lực, không tiến công, cho Tâm Phụng Nguyệt thời gian ba ngày."

Hoàng đế ngồi xuống trở lại, vẻ mệt mỏi trên mặt khiến người ta đau lòng.

"Thẩm Lãnh ở lại."

"Vâng!"

Thẩm Lãnh cúi người.

Ngoại trừ Thẩm Lãnh thì tất cả mọi người đều rời khỏi lều lớn, trong đại trướng này chỉ còn lại quân thần hai người.

"Khanh có ngu ngốc không?"

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nếu như người Hắc Vũ không mắc mưu, khanh sẽ chết trong loạn quân."

Thẩm Lãnh cười hì hì: "Thần không ngu, người Hắc Vũ sốt ruột, bọn họ sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào."

Hoàng đế chỉ sang bên cạnh mình, Thẩm Lãnh lập tức đi qua đứng ở cách đó không xa.

"Ngồi xuống."

Hoàng đế vỗ cái ghế bên cạnh: "Ngồi bên cạnh trẫm."

Thẩm Lãnh ghé mông ngồi xuống, không dám ngồi hẳn.

"Trẫm đang nghĩ lần này sau khi đại thắng khải hoàn về triều, nên làm những gì để thưởng cho các công thần còn sống, để an ủi tướng sĩ đã chết trận. Lúc nãy trẫm suy nghĩ vài điều, thương lượng với khanh một chút trước, khanh xem trẫm nghĩ có bị sót lọt gì không, khanh bổ sung vào."

"Thần tuân chỉ."

"Đừng gò bó như vậy, khanh ngồi vững lên."

"Thần tuân chỉ."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, trong lòng lại càng đau hơn. Con trai của mình cũng không dám ngồi vững chãi ở trước mặt mình, bộ dạng thận trọng đó chắc hẳn là chính là bộ dạng thận trọng dè dặt của hắn lúc nhỏ.

"Trẫm nghĩ sau khi trở về sẽ mở đại điển, vừa là chúc mừng bắc chinh đại thắng, đoạt mấy ngàn dặm đất đai, những nơi này từng đều là đất đai của Trung Nguyên, người Sở làm mất, trẫm lấy về... Hai là để tế bái anh linh tất cả tướng sĩ chết trận. Trẫm định xây một tòa anh linh viên ở Trường An, thờ phụng bài vị của tất cả các tướng sĩ chết trận, không đóng cửa, mở cửa để cho các anh linh nhận lễ bái của bách tính thành Trường An, thậm chí cả thiên hạ."

"Thần cảm thấy khả thi."

"Tất cả các tướng sĩ chết trận, trẫm đều sẽ phong thưởng hậu hĩnh, nhưng người đã không còn nữa, chỉ có thể an ủi người nhà của bọn họ, chuyện này chỉ có Phủ quân ti Binh bộ làm thì không đủ, trẫm định để cho người của Nội các dẫn đầu đi làm. Đại học sĩ Nội các dẫn đầu đi một vòng, đi nói chuyện với người nhà của người tử nạn... Trẫm nợ bọn họ, Đại Ninh nợ bọn họ, không chỉ là Đại Ninh của hiện tại, Đại Ninh của sau này cũng nợ bọn họ."

Hoàng đế lại thở dài một hơi.

"Trẫm thắng, nhưng trẫm đau lòng."

Thẩm Lãnh cúi đầu, hắn cũng đau lòng.

"Đao Binh và thủy sư tổn thất lớn nhất, trẫm cũng đau lòng nhất."

Ánh mắt của hoàng đế đầy thương cảm.

Đông cương Đao Binh mất hơn phân nửa, chiến binh Tuần Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh mất hai phần ba.

Trong lều lớn im lặng, im lặng rất lâu.

"Sau khi trở về, trẫm cho khanh nghỉ phép một thời gian, nếu khanh có thời gian rảnh thì cũng tới nhà những tướng sĩ chết trận đó thăm hỏi nhiều hơn, bọn họ xem khanh là người nhà."

"Thần, biết."

Hoàng đế thở dài lần thứ ba, thế nhưng trong lòng vẫn khó có thể bình phục lại.

"Trẫm định để Mạnh Trường An xây dựng lại đông cương Đao Binh, đi làm đông cương đại tướng quân, khanh thấy thế nào?"

"Hắn có thể gánh vác được."

"Ừm, trẫm cũng biết hắn có thể gánh vác được, khanh thì sao?"

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Bản thân khanh có từng nghĩ khanh nên nhận được cái gì không?"

Thẩm Lãnh ngẩn ra, lắc đầu: "Thần không nghĩ tới."

Hoàng đế lại hơi thắt lòng một lần nữa... Thẩm Lãnh không hề nghĩ nên nhận được phần thưởng như thế nào.

"Đông cương đại tướng quân là chính nhị phẩm, Bùi Đình Sơn khác, cho nên ông ta là chính nhất phẩm. Mạnh Trường An thăng nhiệm đông cương đại tướng quân cũng là chính nhị phẩm rồi."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Trẫm nghĩ khanh cũng thăng lên chính nhị phẩm."

Thẩm Lãnh đứng dậy, cúi đầu: "Tạ bệ hạ!"

"Trẫm nên cảm ơn khanh, cảm ơn tất cả các tướng sĩ."

Hoàng đế lắc đầu: "Người bỏ sức lực ít nhất là trẫm."

Thẩm Lãnh muốn nói gì đó nhưng lại bị hoàng đế ngăn cản, hoàng đế bảo hắn ngồi xuống: "An ủi anh linh là thứ nhất, tưởng thưởng công thần là thứ hai. Trẫm nghĩ dù sao cũng phải cho bọn họ vinh hạnh khác, bởi vì bọn họ sáng tạo ra sự vinh quang chưa từng có từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay... Chỉ là thăng quan thêm tước, chỉ là ban thưởng vàng bạc, trẫm cảm thấy không đủ để xứng đáng với bọn họ."

"Cho nên trẫm định sau khi trở về, mở tiên hà Đại Ninh, bình chọn thập đại chiến tướng các quân, đều được tặng huân tước."

Hoàng đế im lặng một chút, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Có một chuyện vẫn chưa thông báo toàn quân. Lúc Võ Tân Vũ đã với trẫm, lúc thủy sư ở đông cương tiến quân hướng bắc đã gặp rất nhiều chiến hạm của người Tang quốc. Người Tang quốc nhận được quốc thư của Hắc Vũ thỉnh cầu bọn họ tập kích Đại Ninh để phối hợp tác chiến với người Hắc Vũ ở bắc cương phản công, thế mà người Tang quốc lại tới thật. Hải Sa suất quân đánh tan thủy sư Tang quốc, giết hơn hai vạn địch, ép lui tàn quân trốn về Tang quốc."

Ánh mắt của Thẩm Lãnh trở nên nghiêm túc. Trước đây bệ hạ đã từng nói người Tang quốc lòng lang dạ thú, không thể giữ lại.

Bây giờ xem ra đợi hai năm nữa khi Đại Ninh khôi phục sau trận chiến bắc chinh, cũng ổn định được mấy ngàn dặm núi sông đánh chiếm được này, như vậy thì trận chiến tiếp theo nhất định sẽ là viễn chinh Tang quốc.

"Cho nên trẫm vẫn không thể điều khanh rời khỏi thủy sư, chờ sau khi đánh xong Tang quốc đã."

Hoàng đế nói: "Thủy sư của khanh tổn thất quá lớn cần xây dựng lại, trong hai năm này khanh cứ an tâm huấn luyện tân binh."

"Thần tuân chỉ."

"Trẫm đã nghĩ kỹ rồi, điều Hải Sa đến bắc cương, khanh thì ở đông cương huấn luyện thủy sư, người và thuyền của Hải Sa đều cho khanh. Có khanh và Mạnh Trường An đều ở đông cương, Tang quốc và dư nghiệt Bột Hải cũng không dám càn rỡ."

Hoàng đế rót một chén trà đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vội vàng đưa hai tay ra nhận.

Hoàng đế đứng dậy, đi đến cửa lều lớn nhìn sao kín trời.

"Vùng đất bắc cương mới có được, ít nhất có thể thiết lập bốn đạo, rất nhiều người đều phải lưu thủ ở đây, và còn cần bách chiến lão binh có thể trấn được việc phản kích của Hắc Vũ, cho nên... Lần này hơn phân nửa đại quân bắc chinh phải đóng ở đây trường kỳ, trong thủy sư của khanh cũng phải chọn tướng lĩnh ở lại. Khanh đừng đau lòng, đây cũng là tốt cho bọn họ, ở lại bên cạnh khanh thì cơ hội thăng chức không bằng ở lại bắc cương, trẫm cũng có thể phong thưởng lớn hơn một ít."

"Thần, biết."

"Trong quân của khanh có Vương Khoát Hải dũng mãnh thiện chiến, ở lại làm tướng quân chiến binh một vệ bắc cương, chắc có thể làm được."

"Vâng."

"Phó đề đốc thủy sư Vương Căn Đống của khanh lão luyện thành thục, làm việc ổn thỏa, cũng có thể ở lại làm tướng quân chiến binh một vệ bắc cương."

"Vâng."

"Trẫm biết khanh sẽ rất lưu luyến, nhưng khanh cũng nên hiểu, để bọn họ ở lại làm tướng quân chiến binh, là trẫm thiên vị."

Đại quân bắc chinh gần trăm vạn người, những tướng lãnh kia ai ai cũng đều có chiến công, trong tương lai tướng quân chiến binh của hai đạo đều là bộ hạ của Thẩm Lãnh, đây đã là sự thiên vị lớn nhất của hoàng đế rồi, làm sao Thẩm Lãnh có thể không hiểu?

Hoàng đế đứng chắp tay sau lưng.

"Trẫm... còn có một suy nghĩ."

Hoàng đế không quay đầu lại, cũng không nói ra.

Ý nghĩ này là về Thẩm Lãnh, phải đợi sau khi về Trường An mới nói.

Bình Luận (0)
Comment