Đại Ninh mùa thu năm Thiên Thành thứ hai mươi sáu, Đại Ninh bắc chinh tuyên cáo kết thúc bằng đại thắng.
Trận đại chiến mà Binh bộ suy đoán vô số mấy lần là cần ba năm để đánh bại Hắc Vũ này, nếu tính về đánh nhau thật sự thì chỉ đánh chưa tới nửa năm. Ninh đế Lý Thừa Đường kiên quyết suất quân tử thủ thành Biệt Cổ, đối mặt với đại quân Hắc Vũ nhiều hơn mình gần mười lần, sáng tạo ra thần thoại thành Biệt Cổ, giai đoạn lịch sử này sẽ vĩnh viễn khắc trong lòng mỗi một người Ninh, đời đời kiếp kiếp.
Mà bệ hạ lấy được ngàn dặm đất đai bắc cương với thế sét đánh không kịp bưng tai như vậy cũng khiến trong lòng những người nào đó ở thành Trường An trở nên bất an, cái gọi là đại kế vốn cần chấp hành đã không thể không dừng lại.
Đầu tháng 10 năm Thiên Thành thứ hai mươi sáu, mỗi ngày lại có ba tốp người đưa tin chiến thắng vào Trường An, tiếng hô hào bắc cương đại thắng chấn động cả Trường An, không lâu sau đó cũng chấn động cả Đại Ninh.
Bệ hạ đã không cần phải ở lại bắc cương theo dõi chuyện đàm phán với Liêu Sát Lang nữa, có Đường Thành và Đường Trọng, cộng thêm đám người Vương Căn Đống là đủ rồi, đại quân bắc chinh khoảng ba mươi vạn người sẽ không rút về nhanh như vậy, mà là đóng quân ở tuyến đường thành Biệt Cổ. Quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt cũng đã trở về đô thành Hắc Vũ Tinh Thành, bắc cương trở lại yên tĩnh.
Bởi vì từng tốp từng tốp người không ngừng đưa tin chiến thắng về Trường An, tin đồn trong thành Trường An về chuyện bệ hạ đã bị người Hắc Vũ giết chết tự biến mất, các bách tính đổ xô ra đường chúc mừng, cả thành Trường An đều biến thành một đại dương hân hoan chúc mừng.
Tin tức truyền về Trường An, bệ hạ có thể trở về trước tết. Tin tức này khiến những người nào đó đã chuẩn bị cho kỳ hạn ba năm trong lòng nguội lạnh.
Sau đại chiến, hai bên đều cần thời gian để hồi phục, người Hắc Vũ đã không thể phản kích là sự thực không thể chối cãi, chỉ cần giữ chắc vùng đất đai đoạt được là trận đại thắng này của Đại Ninh có thể đặt dấu chấm được rồi.
Trên thuyền lớn, hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thủy sư của khanh mười người thì đã mất 6 – 7 người, sau khi trở về chuyện tiếp nhận Đông Hải Thủy Sư thì khanh sắp xếp một người đi làm trước, khanh ở thành Trường An nghỉ một thời gian. Để chiến binh của thủy sư lên bờ đánh với người Hắc Vũ bằng đao thật thương thật nhưng không chịu thiệt chút nào, ngược lại còn phùng chiến tất thắng, khanh huấn luyện rất tốt."
Thẩm Lãnh cúi đầu.
Hắn luôn dùng phương thức huấn luyện khắc nghiệt nhất với binh lính thủ hạ chính là vì cố hết sức để các huynh đệ chết ít hơn một chút khi chiến đấu. Kẻ thù sẽ không thương hại ngươi bởi vì ngươi nhỏ yếu, sẽ chỉ sợ hãi bởi vì ngươi cường đại, chiến binh của thủy sư lên bờ cũng có thể đánh, hơn nữa còn không thua bất cứ người nào, đây là yêu cầu cơ bản nhất của Thẩm Lãnh đối với các binh sĩ. Nếu không phải hắn luyện binh ác liệt như vậy, có lẽ trận chiến thành Biệt Cổ này, người của hắn không chỉ tổn thất bấy nhiêu.
"Để Tân Tật Công đi đi."
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ, cũng không còn người nào khác có thể dùng, trợ thủ đắc lực bên cạnh hắn từng người từng người một rời đi, còn phải bồi dưỡng lại người mới.
Đỗ Uy Danh đã ở lại Nhật Lang, Vương Căn Đống và Vương Khoát Hải ở lại bắc cương, Dương Thất Bảo theo Mạnh Trường An đi đông cương Đao Binh, bên cạnh hắn chỉ còn lại Trần Nhiễm và Tân Tật Công mới tới. Trần Nhiễm nói gì cũng sẽ không rời khỏi hắn.
"Sau khi trở về trẫm sẽ mở kỳ thi lớn các quân trước, khanh tùy ý chọn người."
Hoàng đế nói: "Để thủy sư lên bờ đánh là hành động bất đắc dĩ, nơi quyết chiến không có đường thủy, nhưng thủy sư không thể cứ luôn đánh trên lục địa được. Cho khanh thời gian 2 – 3 năm chuẩn bị chiến tranh, thủy sư đông cương khôi phục nguyên khí, trẫm vẫn chờ khanh đánh hạ Tang quốc."
"Thần tuân chỉ."
Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh trước mặt, trong mắt tràn ngập niềm vui.
"Sau khi trở về trẫm cũng sẽ nghỉ ngơi, chuyện kỳ thi lớn các quân thì giao cho Thạch Nguyên Hùng, khanh cứ việc chọn người là được."
Tầm nhìn của hoàng đế trở lại chỗ xa: "Lúc đầu mục đích trẫm muốn thành lập thủy sư không chỉ đơn giản là thanh trừ thủy hoạn như vậy, đám thủy phỉ vặt vãnh đâu đến mức tạo ra đội ngũ thủy sư quy mô lớn như vậy. Trẫm vẫn luôn có một tâm nguyện... Giương buồm hải ngoại, chỉ có nhìn thấy nhiều nơi hơn mới có thể hiểu rõ thiên hạ này hơn, mới không bị người vượt mặt. Trước đây người Hắc Vũ lớn mạnh hơn Đại Ninh, hiện tại không bằng Đại Ninh, là vì bọn họ giậm chân tại chỗ, cho rằng mình vô địch thiên hạ. Trẫm tạo ra thủy sư, diệt Cầu Lập, diệt Điệu quốc, khai thông thông đạo nối với một vùng lục địa khác nên biết trên đời còn có người Nhật Lang, còn có người An Tức, nhưng thiên hạ này không chỉ có Nhật Lang, có An Tức, có lẽ ở chỗ xa hơn còn có quốc gia cường đại hơn."
Hoàng đế thở dài một hơi: "Khiến Đại Ninh hiểu rõ thiên hạ, khiến thiên hạ hiểu rõ Đại Ninh, đây mới là ý nghĩa tồn tại của thủy sư."
Thẩm Lãnh "vâng" một tiếng, nghĩ tới tương lai thủy sư của Đại Ninh sẽ hiên ngang đi xa liền không nhịn được dâng trào cảm xúc. Thế giới này thật sự không chỉ có Đại Ninh và Hắc Vũ, người Ninh đều cho rằng đi xa hơn về phía đông Tang quốc sẽ không có người cư ngụ, nhưng mà Thẩm Lãnh không tin, xa hơn về phía đông Tang quốc nhất định còn có con người tồn tại, xa hơn về phía bắc Hắc Vũ nhất định cũng sẽ có.
Bệ hạ nói không sai, khiến Đại Ninh hiểu rõ thiên hạ, khiến thiên hạ hiểu rõ Đại Ninh, đây mới là mục đích tồn tại của thủy sư.
"Tính thời gian, trước tết là có thể vào Trường An."
Tâm trạng của hoàng đế lại càng thoải mái hơn: "Sau khi trở lại Trường An phải chăm sóc bọn trẻ cho tốt, đã hơn một năm không gặp, hẳn là đã lại cao lên không ít."
Ông ta vịn tay vào mạn thuyền, ngón tay nhẹ nhàng gõ có tiết tấu.
Bắc chinh Hắc Vũ là nguyện vọng cả đời của ông ta, vì mục tiêu này mà ông ta quyết chí trù tính hai mươi mấy năm, hiện giờ trận chiến này đã đánh xong rồi. Khai cương thác thổ không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là thay đổi thế cục của Hắc Vũ, từ nay về sau nếu Hắc Vũ muốn khôi phục lại để sánh vai với Đại Ninh nữa cũng sẽ khó khăn.
Đối với người Hắc Vũ mà nói, quân Ninh kết thúc bắc chinh nhưng không phải là tai họa của bọn họ kết thúc.
Nội chiến giữa Tâm Phụng Nguyệt và Tẩm Sắc, chắc chắn cũng không chỉ là hai người bọn họ.
Tẩm Sắc sẽ không về Tinh Thành, nàng ta là người thông minh.
"Chắc hẳn là Tâm Phụng Nguyệt sẽ mời Tẩm Sắc về."
Hoàng đế nói với ngữ khí bình thản: "Đó là bởi vì y không dám dễ dàng ngồi lên cái ghế đó, lấy Tẩm Sắc làm con rối để y cầm quyền thực tế còn tốt hơn nhiều so với việc y tự ngồi trên cái ghế đó. Nhưng Tẩm Sắc cũng không ngu xuẩn, nàng ta biết sau khi mình về sẽ là kết cục như thế nào... Trẫm nghe nói từ đầu đến cuối Tâm Phụng Nguyệt luôn có ý niệm khác với Tẩm Sắc?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vâng."
Lúc ở bắc cương Tức Phong Khẩu Thẩm Lãnh đã biết. Tẩm Sắc từng nói quốc sư Tâm Phụng Nguyệt vẫn luôn có ý nghĩ không an phận đối với nàng ta, mà lúc trước nàng ta chạy khỏi Tinh Thành cũng không chỉ là vì đề phòng đệ đệ Tang Bố Lữ của nàng ta, mà là đề phòng quốc sư nhiều hơn. Thẩm Lãnh nhớ lại vẻ sợ hãi trong ánh mắt của Tẩm Sắc lúc nhắc tới Tâm Phụng Nguyệt, có thể hiểu một người trở thành nỗi ám ảnh trong lòng một người khác là chuyện đáng sợ cỡ nào, hắn đã từng trải qua.
Có lẽ nội chiến của Hắc Vũ sẽ kéo dài rất lâu, đây là chuyện mà Đại Ninh muốn nhìn thấy.
Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: "Nếu Tâm Phụng Nguyệt không dám tự làm hãn hoàng, nhưng lại ép buộc Tẩm Sắc sinh cho y một đứa con trai..."
Thẩm Lãnh không tự chủ được rùng mình một cái. Tẩm Sắc có con của Mạnh Trường An, nếu Tâm Phụng Nguyệt biết thì sẽ dốc hết sức lực giết chết đứa bé này. Tính ra hẳn là đứa trẻ cũng sắp được sinh ra rồi, chỉ không biết là con trai hay là con trai. Nhưng mặc kệ là con trai hay là con gái, từ lúc mới ra đời nó đã phải đối mặt với nguy nan, nó sẽ phải gánh chịu nỗi đau mà những đứa trẻ khác sẽ không phải gánh chịu.
Phụ thân của nó sẽ không đồng hành ở bên cạnh nó, mẹ của nó sẽ chiến đấu vì chút vinh quang cuối cùng của gia tộc, cho nên nó sẽ cô độc lớn lên.
Cô độc lớn lên đã là vận mệnh tốt nhất của nó rồi, có lẽ nó sẽ không lớn lên.
Nghĩ đến đây trong lòng Thẩm Lãnh liền nhói đau, hắn không nhịn được muốn viết một phong thư cho Mạnh Trường An, khuyên Mạnh Trường An đem đứa trẻ về. Đứa trẻ ở Đại Ninh, có hắn, có Mạnh Trường An, cho dù không có mẫu thân bên cạnh thì cũng có thể an toàn yên ổn mà lớn lên, nhưng nếu ở lại bên cạnh Tẩm Sắc, mỗi ngày đều sẽ làm bạn với hung hiểm.
Sắc mặt của hoàng đế rất tốt, sắc mặt của Thẩm Lãnh càng lúc càng kém.
Một khi Hắc Vũ bắt đầu nội loạn sẽ không phải là chuyện giữa hai người quốc sư và Tẩm Sắc, sẽ có rất nhiều bộ tộc tuyên bố tách khỏi Hắc Vũ mà tự lập, sẽ có một số gia tộc khổng lồ nhân cơ hội dấy binh muốn kiếm một chén canh. Mười năm, thậm chí mấy chục năm sau Hắc Vũ cũng sẽ ở trong vòng loạn lạc như vậy.
Thẩm Lãnh càng nghĩ càng sợ.
Đó không phải là con của hắn, nhưng hắn lại đau lòng muốn chết.
"Khanh đã thay đổi rất nhiều người, rất nhiều chuyện, nhưng khanh không thể thay đổi được người và chuyện nằm ngoài khả năng của khanh."
Dường như hoàng đế nhìn ra tâm sự Thẩm Lãnh, trầm mặc một lúc rồi nói: "Khanh nên tin tưởng sức mạnh của một người mẹ, Tẩm Sắc sẽ chiến đấu vì đứa bé này."
Thẩm Lãnh tin chắc, nhưng chính bởi vì Tẩm Sắc sẽ chiến đấu vì đứa bé này nên hắn mới lo lắng. Nếu Tẩm Sắc cố chấp từ bỏ, nàng ta bằng lòng theo Mạnh Trường An về Đại Ninh, hẳn là bệ hạ cũng sẽ không làm khó quá, nhưng nàng ta không đi và cũng sẽ không đi, cho nên đối với đứa bé kia mà nói lựa chọn nàng ta đưa ra là tàn khốc nhất.
Tẩm Sắc muốn bồi dưỡng con của nàng ta thành người thừa kế của hoàng tộc Hắc Vũ.
Thẩm Lãnh gật đầu: "Thật ra nên đón đứa trẻ về."
Hoàng đế trầm mặc.
Ông ta biết bởi vì Thẩm Lãnh có trải nghiệm khác với người thường, cho nên hắn đồng cảm, cũng không thể chấp nhận chuyện đứa trẻ chịu khổ.
"Trẫm phái người đi thử xem sao."
Đây là lựa chọn hoàng đế đưa ra vì Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh khom người cúi đầu: "Thần tạ bệ hạ."
"Nhưng khanh biết đấy, cũng có chuyện trẫm không thể thay đổi được, trẫm cũng không phải là vạn năng. Trẫm có thể cho người đi nói chuyện với Tẩm Sắc, nhưng tất nhiên Tẩm Sắc sẽ không giao đứa trẻ cho Đại Ninh, hẳn là khanh nên hiểu."
"Thần hiểu."
Đương nhiên Thẩm Lãnh hiểu, bất kể như thế nào Tẩm Sắc cũng sẽ không buông tay bỏ qua đứa bé này.
Nghĩ mà xem, nếu đổi lại là hắn chắc có lẽ sẽ không đưa ra lựa chọn giống như Mạnh Trường An. Hắn không phải Mạnh Trường An, Mạnh Trường An không phải hắn.
Bất tri bất giác, Thẩm Lãnh trong lòng đã phủ kín bóng tối, có thể sẽ không dễ dàng biến mất.
Hắn không thể thấy đứa trẻ chịu khổ, nhưng hắn không thể thay đổi.
Bệ hạ nói đúng, một người cường đại đến mấy cũng không phải là vạn năng, ngay cả bệ hạ cũng không thể, huống chi là hắn.
"Về Trường An thôi."
Hoàng đế vỗ vai Thẩm Lãnh, động tác này đã hết sức tự nhiên.
"Sau khi về Trường An cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, khanh có cuộc đời của riêng khanh, sống vì người khác, quá vất vả."
Thẩm Lãnh nhìn về phía hoàng đế, góc mặt nghiêng của hoàng đế cũng vẫn còn hằn nét mỏi mệt.
"Bệ hạ càng vất vả hơn, bệ hạ là sống vì người trong thiên hạ."
Hoàng đế hơi thay đổi nét mặt, trong lòng thấy hơi ấm áp.
"Thi thoảng sẽ cảm thấy vất vả."
Hoàng đế cười: "Nhưng trẫm rất vui, bởi vì có trẫm, Đại Ninh càng mạnh hơn."
Tay của ông ta không rời khỏi vai Thẩm Lãnh, dường như Thẩm Lãnh cũng đã thích ứng với động tác như vậy. Một già một trẻ đứng ở đầu thuyền nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt sông, hai người đều không nói gì nữa, nhưng yên tĩnh thật tốt.