Trường An đầu tháng chạp có vẻ rất túc mục, lá cây bay xuống, khắp nơi đều ngập sắc vàng.
Hai con ngựa dừng lại ở cổng thành, hai nữ tử trên lưng ngựa xuống ngựa, nữ tử đi ở phía trước đưa ra một miếng ngọc bài, binh sĩ phụ trách kiểm tra nhìn thoáng qua, vội vàng hành lễ rồi để hai người vào thành.
Hai người trở về đó là Trà gia và Vân Hồng Tụ.
Trà gia dắt ngựa đi ở phía trước, quay đầu lại liếc nhìn Vân Hồng Tụ một cái: "Không phải cố ý muốn gạt ngươi đi bắc cương đâu. Không phải quả thật chúng ta đã đi đến nửa đường rồi sao, nhưng nửa đường nhận được tin bệ hạ đã đắc thắng khải hoàn, nếu đi nữa sợ cũng sẽ lỡ."
Vân Hồng Tụ cười cười: "Đâu có trách ngươi."
Trà gia cố ý đi chậm, dọc đường đi gặp chỗ phong cảnh không tệ là sẽ đi xem, Vân Hồng Tụ cũng đành phải đi cùng, nhưng đi hơn ba tháng cũng chưa đến bắc cương, trên đường cứ đi đi dừng dừng, chỗ này ở lại hai ngày, chỗ kia ở lại ba ngày, ngược lại đã đi chơi không ít nơi ở phía bắc Trường An.
Đương nhiên Vân Hồng Tụ biết ý đồ của Trà gia, không biết tại sao, đi nhiều nơi, nhìn nhiều cảnh sắc rồi tâm trạng lại được thả lỏng không ít, lòng quyết tâm nhất định phải chết đó cũng dần dần mất đi.
"Tuy rằng không trách ngươi, nhưng ta biết ngươi căn bản không có ý định cùng ta đi bắc cương."
Vân Hồng Tụ trừng mắt nhìn Trà gia một cái nhưng đâu có uy lực gì, nụ cười trên khóe miệng đã bán đứng nàng ta. Thật ra nàng ta cũng không tức giận chút nào, đối với Trà gia, nàng ta chỉ biết ơn. Khi nàng cần người khác nhất, Trà gia đã nói với nàng ta bốn chữ... Ta ở cạnh ngươi.
"Đâu có."
Trà gia cười nói: "Nếu ngươi cố chấp muốn đi, tất nhiên ta sẽ đi cùng ngươi, chỉ là đi mãi đi mãi lại cảm thấy rất lâu rồi không có hứng thú đi lại như vậy, cho nên liền quên mất lúc đầu muốn đi làm gì."
Vân Hồng Tụ cười nói: "Dọc đường đi ngươi cứ chỗ này cũng phải xem chỗ kia cũng phải nhìn, thôi đi, ngươi không đi cùng ta thì ta đi cùng ngươi, nhưng ngươi ra ngoài ngay cả một chút bạc cũng không mang theo..."
Trà gia bĩu môi: "Ngươi mang theo?"
Vân Hồng Tụ cũng bĩu môi: "Vậy tại sao ngươi đem quà ta tặng cho ngươi đi cầm?"
Trà gia nói: "Không phải cầm."
"Hửm?"
"Là bán thật, cầm đồ có thể chuộc về, bán chính là bán, không về được nữa rồi."
Trà gia dừng bước chân lại, nhìn vào mắt Vân Hồng Tụ nói rất nghiêm túc: "Ngươi từng nói đồ tặng cho ta rồi thì ta có thể tùy ý xử trí, giống như đồ vốn là tặng cho ngươi, ngươi có thể tùy ý xử trí."
Vân Hồng Tụ im lặng một lát, sau đó cười lắc đầu: "Bán thì bán thôi."
Đó là món quà hoàng đế tặng cho của nàng ta, nàng ta tặng lại cho Trà gia. Nàng ta tưởng là Trà gia chỉ đến cầm hiệu cầm đồ để cầm đồ, còn nghĩ sau khi về Trường An sẽ sắp xếp người đi chuộc đồ về, lúc này trong lòng lại khó tránh khỏi có chút lưu luyến khi nghe nói đồ đã bán đi rồi. Nàng ta tặng cho Trà gia là vì nàng ta biết Trà gia sẽ trân trọng, cũng nghĩ đã tặng đi rồi thì có lẽ trong lòng sẽ không nhớ nhung nhiều như vậy nữa.
Nhưng đâu ngờ Trà gia nói bán là bán luôn, không trân trọng chút nào cả.
"Trong lòng có cảm giác gì?" Trà gia hỏi.
Vân Hồng Tụ cũng không biết hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào, đương nhiên vẫn cảm thấy đáng tiếc, cảm thấy không nỡ, nhưng nhớ đến bệ hạ dường như đã không còn đau thấu tâm can như trước nữa.
Mấy tháng gửi gắm tình cảm vào sơn thủy, hình như thật sự có tác dụng. Trước đó nàng ta tuy ở Trường An nhìn hết mọi sự phồn hoa nhưng tâm trạng cũng không trống trải. Đi ra ngoài, giữa chốn sơn thủy, xuyên qua rừng qua cỏ, chơi thuyền trên sông hồ, ăn món ăn thôn quê, uống rượu trái cây, hoặc ở khách điếm sang trọng, hoặc ở lều trại sơn dã, cùng Trà gia chỉ có hai người kết bạn mà đi, mỗi ngày đều vui vẻ, bất tri bất giác nàng ta lại quên đi ý định muốn chết khi ở Trường An.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận Vân Hồng Tụ trả lời: "Vẫn không nỡ, có thể nhịn được."
Trà gia ừm một tiếng, dùng vai khẽ đụng vào Vân Hồng Tụ: "Có phải cảm thấy thật ra mình không có yếu đuối như vậy không?"
Vân Hồng Tụ hơi đỏ mặt lên: "Đâu có dễ chịu như vậy, chỉ là trong lòng mở rộng hơn một chút."
Trà gia không có ý tốt liếc nhìn ngực Vân Hồng Tụ: "Cũng không thấy lớn mà."
Vân Hồng Tụ càng đỏ mặt hơn: "Ngươi không giống một nữ hài tử chút nào."
Trà gia ôn tồn nói: "Tin ta đi, sau này ngươi thành thân rồi, cũng như vậy."
Vân Hồng Tụ ngẩn ra: "Sau khi thành thân sẽ khiến người ta trở nên... tiêu sái?"
"Ha ha ha ha..."
Trà gia cười ngặt nghẽo: "Hai chữ tiêu sái này dùng thật uyển chuyển, ngươi cứ nói thẳng luôn là trở nên lưu manh hơn là được."
Vân Hồng Tụ không hiểu, tuy rằng nàng ta lớn hơn Trà gia nhưng đối với cảm giác sau khi thành thân nữ hài tử sẽ trở nên tiêu sái là như thế nào, nàng ta không thể cảm nhận được.
Trà gia lấy một món đồ từ trong túi nhỏ ra đưa cho Vân Hồng Tụ: "Tặng cho ngươi."
Vân Hồng Tụ ngẩn ra: "Là gì vậy?"
"Ngươi nhìn sẽ biết."
Vân Hồng Tụ mở thứ đó ra, sau đó sững sờ: "Không phải ngươi đã bán rồi sao?"
Trong tay nàng ta, chính là thứ nàng ta đã tặng cho Trà gia, hoàn hảo không tổn hao gì.
"Bán là bán, chúng ta ra ngoài cũng không kịp mang theo bạc, còn muốn có một cuộc lữ hành xa xỉ, cho nên thứ ta bán là vòng ngọc của ta. Lúc ngươi tặng đồ cho ta, ta đã muốn trả lại cho ngươi nhưng lại sợ làm ngươi mất mặt, cho nên nghĩ sau này tìm cơ hội thích hợp sẽ trả lại cho ngươi. Lãnh Tử ngốc từng nói với ta, mặc kệ nàng thích hay không thích, chỉ cần nhận quà của người khác tặng thì nàng phải giữ thật tốt, nếu trong lòng thật sự không thích thì niêm phong cất vào kho, hoặc là trả lại, nhưng không thể tùy tiện tặng lại cho người khác, thứ không nên nhận thì đừng nhận, nhận rồi thì phải coi trọng. Ta nghĩ thứ này là bệ hạ tặng cho ngươi, mặc kệ giữa ngươi và bệ hạ cuối cùng sẽ như thế nào, đồ cũng nên ở trong tay ngươi. Nếu ngươi thật sự không muốn, trả lại vẫn tốt hơn tặng cho người khác."
Mắt Vân Hồng Tụ hơi đỏ lên: "Cảm ơn ngươi."
Trà gia cười nói: "Những điều này đều là Lãnh Tử ngốc dạy ta. Hắn nói hắn nghe được một chuyện, có một vị công tử nhà giàu thích một cô nương, đã tặng không ít lễ vật, sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó mà hai người chia tay, cô nương này đã bán hết tất cả lễ vật của công tử tặng. Đương nhiên nàng ta có quyền xử trí, nhưng cảm thấy không thỏa đáng, nếu tự trọng một chút thì nên trả lại. Nữ hài tử à, tự trọng phải dựa vào chính mình, tôn nghiêm phải dựa vào chính mình."
Vân Hồng Tụ như có suy nghĩ gì, gật gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Trà gia lại dùng vai khẽ đụng vào vai Vân Hồng Tụ: "Về Trường An rồi, để cảm ơn, có nghĩ tới chuyện mời ta ăn cái gì đó ngon không?"
Vân Hồng Tụ hỏi: "Ngươi muốn thử đồ ăn của Hồng Tụ Lâu không?"
Trà gia bĩu môi: "Nếu ta đi, Lãnh Tử ngốc trở về có người nói với hắn là ta đi Hồng Tụ Lâu tán gái khi hắn không ở đây, không tốt không tốt, trừ phi có người một mực thỉnh cầu ta, ta mới có thể thận trọng suy nghĩ."
Vân Hồng Tụ: "Không đi thì thôi."
Trà gia: "Đi đi đi đi..."
"Này!"
Đúng lúc này Trà gia nghe thấy có một nam nhân nói, trong giọng nói đó tràn ngập ý tứ trêu chọc.
"Cô nàng xinh đẹp kia, nàng muốn đi đâu vậy, có hứng thú chơi cùng đại gia không?"
Trà gia quay phắt đầu lại thì nhìn thấy xa xa có một gã người đầy bụi đất, thật sự là người đầy bụi đất dơ dáy đến mức mặt cũng đen thui. Trong tay hắn bưng một cái mũ giáp, trong mũ giáp trồng một cây cỏ dại, đã khô rồi, ngả màu vàng úa, thế nhưng nhìn lại vẫn thấy hơi đẹp là thế nào.
"Vị đại gia kia, ngươi muốn trêu ghẹo thiếu nữ nhà lành giữa đường sao?" Trà gia hỏi.
Tiểu tử ngốc đi tới với một tư thái rất cà lơ phất phơ, giống như là một kẻ lãng tử, giơ tay lên nâng cằm Trà gia: "Nhìn nàng cũng có một chút tư sắc, đại gia miễn cưỡng trêu ghẹo một chút. Ta mang một cây hoa dại từ bắc cương về làm tín vật đính ước thì thế nào?"
Trà gia cười: "Hoa đâu?"
Tiểu tử ngốc: "Mẹ nó chứ quên tính thời gian, từ bắc cương đến Trường An đã tháng chạp rồi, hoa... hoa ở đây."
quyển sổ ra, đưa cho Trà gia: "Nói tặng nàng cái gì là sẽ tặng nàng cái đó, có bá đạo không?"
Trà gia dùng hai tay bưng đóa hoa khô kia, đặt bên môi hôn một cái.
Tiểu tử ngốc loạng choạng: "Đừng đừng đừng, đừng như vậy vội, có chút không chống đỡ nổi."
Hắn nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: "Ta lén chạy về thành trước, đội ngũ của bệ hạ vẫn ở ngoài thành, ta còn phải chạy về đi diễu hành một chuyến, về nhà giúp ta chuẩn bị một chậu nước ấm lớn, ta muốn tắm rửa sạch sẽ một chút. Trong nước ấm cũng phải thả một ít cánh hoa, cánh hoa khô cũng được, ta muốn thơm tho. Ngoài cánh hoa ra còn phải thả một chút đồ khác gia tăng tình cảm..."
Trà gia hỏi: "Cái gì?"
Tiểu tử ngốc ghé sát vào tai Trà gia: "Nàng."
Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài thành, chạy lạch bạch lạch bạch.
Trà gia đỏ mặt lên, đỏ mặt còn đẹp hơn cả hoa.
Đại đội nhân mã sẽ luôn đi tương đối chậm một chút, cho nên đến tháng chạp khi hoàng đế sắp vào Trường An, tin tức từ thành Biệt Cổ gửi gấp đến Trường An cũng đã đến nơi. Quãng đường này hoàng đế đi không quá gấp gáp, lúc đi còn ngắm nghía cảnh sắc giang sơn ven đường, lúc trở về còn thuận tiện du ngoạn mấy danh lam thắng cảnh.
Tướng quân thành Biệt Cổ Đường Thành phái người gửi tin tức về, hắn ta và Liêu Sát Lang đã ký kết điều ước sau nhiều ngày đàm phán. Từ thành Biệt Cổ xuống phía nam đã trở thành cương vực của Đại Ninh, mà người Hắc Vũ thì nhận được lời hứa quân Ninh sẽ không hưng binh bắc phạm nữa, để thể hiện thành ý, hai bên đều tự trao trả lại tướng sĩ bị bắt. Đương nhiên quân Ninh cũng không có trả lại mấy vạn người của Nguyên Phụ Cơ, lý do là vẫn chưa bắt được.
Di thể của đại tướng quân Bùi Đình Sơn được hoả táng ở thành Biệt Cổ, tro cốt để cho một đội tinh nhuệ do Đao Binh cố ý để lại hộ tống đến Trường An.
Hoàng đế nhận được tin tức này trước khi vào thành Trường An nên tâm trạng rất phức tạp, vui ở chỗ bắc chinh cuối cùng cũng đại thắng viên mãn, mà bi thương ở cái chết của đại tướng quân Bùi Đình Sơn.
Thái tử dẫn chúng thần ra ngoài Trường nghênh đón An, quỳ ở ven đường đón hoàng đế trở về.
Hoàng đế khoát tay nói một tiếng đứng lên đi, sau đó đi thẳng về phía thái tử. Thái tử căng thẳng đến mức không biết nói gì cho phải, nhưng hoàng đế lại đi lướt qua bên cạnh gã ta, sắc mặt thái tử khó coi muốn chết.
Hoàng đế bước đi đến trước mặt Lại Thành, từ trên nhìn xuống dưới, sau đó cười: "Lúc trẫm không ở Trường An trong nhà may nhờ có khanh, đại quân bắc chinh, hậu cần tiếp tế không đứt đoạn, làm tốt lắm."
Lại Thành cúi người: "Đều là thái tử điều hành sắp xếp thích đáng."
Hoàng đế ừ một tiếng, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía thái tử sắc mặt có chút lúng túng: "Con làm cũng không tệ."
Trong giọng nói dường như có hàm ý khác.
Vai của thái tử khẽ run lên một cái, cúi người: "Nhi thần không có làm gì cả... Đều là Lại đại nhân bọn họ vất vả."
Hoàng đế nhìn vào mắt thái tử, thái tử không dám nhìn thẳng vào hoàng đế.
Hoàng đế không nói gì nữa, đưa mắt nhìn bốn phía, thế là nhìn thấy bóng dáng Trân phi ở cách đó không xa.
quyển sổ trong tay Vệ Lam, mở ra, bên trong có một đóa hoa dại đã khô nhưng màu sắc vẫn còn tươi đẹp. Ông ta đưa cho Trân phi: "Mang về cho nàng."
Trân phi cười, ánh mắt còn đẹp hơn cả đóa hoa kia.