Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 907 - Chương 907: Ta Là Người Hiếu Học

Chương 907: Ta là người hiếu học Chương 907: Ta là người hiếu học

Bệ hạ hồi cung, Thẩm Lãnh cũng bớt thời gian về nhà, đương nhiên cũng không tính là bớt thời gian, dù sao thì bất kể như thế nào cũng phải về nhà. Hắn nghĩ sau khi bệ hạ hồi cung cũng phải tắm rửa thay y phục trước, sau đó nhận sự chúc mừng của các triều thần, quá trình này chắc có lẽ sẽ không ngắn. Nghĩ đến đây Thẩm Lãnh liền không được kìm nén, nói với Đại Phóng Chu một tiếng là bụng mình không được thoải mái liền chạy ra khỏi cung Vị Ương.

"Ta là một con lừa lông ngắn đã rất lâu không có người cưỡi... Phì, ta có một con lừa lông ngắn trước giờ ta đều không cưỡi..."

Thẩm Lãnh miệng ngâm nga hát đi nhanh lên xe ngựa, hận không thể chắp cánh cho ngựa, xa phu dường như cảm nhận được sự gấp gáp của Thẩm Lãnh cho nên tốc độ của xe ngựa cũng không chậm. Vừa chạy đến cửa nhà Thẩm Lãnh cũng không quản nhiều, dự đoán được Trà gia sẽ ở trong nhà ngang đun sẵn nước ấm chờ mình, một chưởng đẩy cửa phòng ra liền lao vào trong.

Quay người lại đóng cửa phòng sau đó bắt đầu cởi y phục: "Ta đến rồi tình yêu nhỏ của ta."

Quay người lại.

Phòng trống không.

Y phục đã sắp cởi hết, một con mèo của Trà gia nuôi ngồi xổm trong phòng nhìn hắn, vẻ mặt hoảng sợ.

Thẩm Lãnh nhìn lại mình, lại nhìn bốn phía, cảm thấy thật là lạnh.

Cung Vị Ương, trong cung Trân phi.

Trà gia ngồi ở trong nhà ngang, tay chống cằm, bên cạnh là một thùng gỗ lớn đựng nước đã sắp nguội lạnh, nhìn cánh hoa trong thùng nước, sau đó lại sờ khuôn mặt hơi nóng ran của mình, nhổ phì một tiếng, nói thầm một câu tên ngốc này.

Nàng tưởng là Thẩm Lãnh sẽ đoán được nàng chắc chắn chờ hắn ở nơi gần nhất chứ, nghĩ bọn trẻ còn ở chỗ Trân phi nương nương, tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ chạy thẳng đến đây mới đúng, đâu ngờ tiểu tử ngốc kia không đến.

Vì thế để không lãng phí nước, Trà gia tự tắm thật thơm tho.

Phủ tướng quân.

Thẩm Lãnh vẻ mặt buồn khổ tự lấy nước lạnh dưới giếng lên, tháng chạp mùa đông này cũng chính là lúc thể chất của hắn tốt đến mức thần kỳ, vừa tắm vừa run còn vừa hát để tự cổ vũ mình. Tắm ba lần người mới sạch, thay một bộ y phục mới tinh rồi vội vội vàng vàng ra ngoài chạy về cung Vị Ương, trên đường đi hắn mới tỉnh ngộ ra mình ngu ngốc cỡ nào, nghĩ có thể là vì nhịn quá thành ngu rồi.

Nhưng đã không kịp thời gian nữa, hắn trở lại cung Vị Ương đi thẳng đến điện Thái Cực, vừa đến bên ngoài đại điện đã nhìn thấy Đại Phóng Chu ở ngoài cửa đại điện hết nhìn đông tới nhìn tây. Thẩm Lãnh lẳng lặng đi nhanh lên, Đại Phóng Chu nhìn thấy hắn liền nhanh chóng gọi một tiếng: "Quốc công gia của ta, sao ngài chậm chạp vậy, ý chỉ đều tuyên đọc xong rồi."

Thẩm Lãnh dừng bước chân lại: "Đại công công ngươi vừa gọi ta là gì?"

"Quốc công gia đó?"

Đại Phóng Chu nói: "Nô tì vừa mới tuyên đọc xong ý chỉ ở trong đại điện, bệ hạ và các vị đại nhân đều không thấy ngài, nô tì đành phải nói ngài thân thể không khoẻ nên đến chỗ lang trung trước, một lát nữa lên đại điện đừng có nói sai đó. Ồ đúng rồi, bệ hạ và Lại đại nhân cùng với các vị đại nhân Nội các đã thương lượng một chút, định phong hiệu cho quốc công gia là An... An Quốc Công."

An Quốc Công, An Quốc Công, An Quốc Công... trong lòng Thẩm Lãnh thầm tự gọi mấy lần.

Thẩm Lãnh rất mặt dày lại hỏi lại một lần: "Vừa rồi ngươi gọi ta là quốc công?"

"Đúng vậy, quốc công gia, sao vậy?"

"Không sao không sao, gọi lại một tiếng."

"Quốc công gia!"

Thẩm Lãnh cười hì hì, tháo ngọc bội đeo trên đai lưng xuống đưa cho Đại Phóng Chu: "Giọng của đại công công thật hay."

Đại Phóng Chu nhận ngọc bội liền không ngừng cảm ơn Thẩm Lãnh: "Ây dô, quốc công gia của ta à, thế này làm sao được."

Sau đó rất trân trọng cất đi.

"An Quốc Công về rồi."

Đại Phóng Chu chạy vào đại điện trước hô một tiếng, tầm nhìn của tất cả các triều thần đều di chuyển qua, đều nhìn chằm chằm vào cửa đại điện. Thẩm Lãnh sửa sang lại y phục của mình một chút rồi đi nhanh về phía trước, sau khi đi mấy bước lại vén bào quỳ xuống: "Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Hoàng đế cười: "Lúc trẫm cho người tuyên chỉ thì khanh không ở đây, đây được tính là lỗi gì? Lại Thành, khanh xem nên phạt hắn như thế nào."

Lại Thành cúi đầu nói: "Thần nghĩ là phải phạt An Quốc Công mời bệ hạ uống rượu, thần đến tiếp cùng."

Hoàng đế cười lớn ha ha, cười một lát rồi hoàng đế đứng lên, từ trên đài cao đi xuống, vừa đi vừa nói: "Lúc nãy trẫm cho Đại Phóng Chu tuyên chỉ, có người cảm thấy khanh vẫn chưa đủ tư cách trở thành quốc công của Đại Ninh, lý do là từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay vẫn chưa có người nào thụ phong quốc công ở độ tuổi như khanh. Còn có người nói khanh không đủ công lao, cũng có người nói khanh thăng chức quá nhanh là không tốt đối với khanh."

Hoàng đế đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh: "Có lạnh không?"

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Không lạnh."

"Cởi y phục của khanh ra."

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Hả?"

Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cũng không biết muốn làm gì, nhưng cũng không dám chống lại hoàng mệnh, đành phải cởi trường sam bên ngoài ra, nhưng hoàng đế lại bảo hắn tiếp tục cởi, ngoài quần ra thì tất cả y phục ở nửa thân trên đều cởi ra. Khi Thẩm Lãnh lộ ra kia một thân đầy vết sẹo ra, tất cả mọi người trong đại điện đều trở nên trầm mặc.

"Đây là bị thương khi nào?"

Hoàng đế chỉ vào một vết sẹo trong số đó hỏi.

"Bẩm bệ hạ, không nhớ."

Hoàng đế ngẩn ra, lại chỉ vào một vết sẹo khác hỏi: "Ở đây thì sao?"

"Bẩm bệ hạ, cũng không nhớ."

Thẩm Lãnh hơi ngại ngùng cười cười.

Hoàng đế nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, mắt của ông ta đã hơi đỏ lên.

"Hắn đều không nhớ."

Hoàng đế nhìn về phía triều thần: "Nếu một người trong số các khanh bị bất cứ một vết thương nào trên người hắn, các khanh có nhớ hay không? Có lẽ các khanh sẽ lấy một vết sẹo như vậy để khoe khoang cả nửa đời, chỉ vào vết sẹo nói với người nhà của các khanh, con cái của các khanh, nói thấy không, đây là bị thương vì Đại Ninh ở chỗ nào, trên chiến trường nào. Nhưng Thẩm Lãnh không nhớ, tại sao không nhớ?"

Hoàng đế dừng lại một chút: "Hắn không nghĩ đây là chuyện gì ghê gớm, đây là không tham công!"

Tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn Thẩm Lãnh, nhìn kia cơ thể chằng chịt vết sẹo kia.

"Các khanh nói Thẩm Lãnh còn quá trẻ tuổi cho nên không thể làm quốc công. Vậy trẫm hỏi các khanh, có phải trẻ tuổi cũng không thể làm hoàng đế hay không?"

Ai dám trả lời?

Tuy rằng lúc bệ hạ đăng cơ không tính là quá trẻ, nhưng trong lịch sử Đại Ninh cũng có mấy vị kế thừa ngôi vị hoàng đế khi mười mấy tuổi, còn có một vị mới bảy tuổi đã kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nếu như nói trẻ tuổi là lý do, như vậy thì có phải là người trẻ tuổi không thể làm hoàng đế được không?

"Hắn đã cứu mạng trẫm."

Hoàng đế nhìn quanh quần thần một lượt: "Lý do này có đủ không? Công lao này có đủ không?"

Mọi người khom người cúi đầu.

Hoàng đế hừ một tiếng, tầm mắt trở lại trên người Thẩm Lãnh: "Mặc y phục lại. Sau này khanh phải ghi nhớ từng giờ từng phút, cơ thể đầy vết sẹo này của khanh không xấu, là vinh quang!"

Thẩm Lãnh cúi người: "Thần nhớ rồi."

Hoàng đế đi trở về ngồi xuống ghế rồng: "Trẫm biết các khanh cũng là muốn bảo vệ hắn, sợ hắn còn trẻ tuổi đã thụ phong quốc công sẽ dễ sinh lòng ngạo mạn. Trẫm còn biết các khanh chỉ nói lời các khanh nên nói, thật ra trong lòng không cảm thấy là Thẩm Lãnh không xứng... Cho nên chuyện này cũng đừng dị nghị gì nữa, trẫm muốn cho thì ai cũng không cản được."

Thái tử đứng ở một bên liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, hết sức cẩn thận che giấu đi hận ý trong ánh mắt.

Lúc nãy khi Thẩm Lãnh vẫn chưa đến Đại Phóng Chu đã tuyên đọc ý chỉ trên đại điện. Thẩm Lãnh từ nhất đẳng hầu tấn thăng quốc công, huân thăng trụ quốc, phong Đông Hải Thủy Sư đại tướng quân, quân chức chính nhị phẩm, lĩnh song bổng lộc chính nhất phẩm.

Ngoại trừ Thẩm Lãnh ra, trong ý chỉ còn nhắc tới không ít người. Ý chỉ này vốn là bệ hạ đã viết xong trên đường trở về, giao cho Lại Thành bọn họ cân nhắc một chút, có chỉnh sửa nhưng cũng không có thay đổi gì lớn.

Bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ đã là chính nhị phẩm, vì có công phá Dã Lộc Nguyên, đánh bại đại doanh Nam Viện Hắc Vũ, cũng thụ phong quốc công, hiệu Hàn Quốc Công. Mạnh Trường An thăng làm đông cương đại tướng quân chính nhị phẩm, huân tiến trụ quốc, nhất đẳng hầu. Ý chỉ này rất dài, Đại Phóng Chu tuyên đọc khoảng hai khắc mới xong.

Thật ra trong đó khiến người ta chú ý không phải chuyện Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ thụ phong quốc công, mà là nguyên đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn được sửa phong Anh Quốc Công, hậu táng theo lễ quận vương, đặt chân dung trong Phụng Anh Đường.

Ngoài chuyện này ra, Nội các cùng lục bộ liên hợp thương nghị, chọn địa điểm xây dựng lăng viên ở thành Trường An. Bệ hạ cho Binh bộ mau chóng thống kê ra danh sách tất cả các tướng sĩ bỏ mình trong lần bắc chinh này, dựa theo yêu cầu của bệ hạ, nhất định mỗi người phải đều có bia.

Thẩm Lãnh đứng ở đó nghe, vừa hay nhìn thấy lão viện trưởng đang gật đầu ra hiệu với hắn, Thẩm Lãnh chợt cảm thấy hơi ngại.

Đúng lúc này Thẩm Lãnh nghe thấy bệ hạ nhắc tới hồ Lạc Già.

"Các khanh cũng biết, mấy năm trước trẫm có được Đế Vận kiếm của Sở hoàng. Thanh kiếm này là Sở Kiếm Liên hậu duệ của hoàng tộc Sở tặng cho trẫm, đại khái các khanh cũng đều nghe nói về chuyện này. Sở làm mất hồ Lạc Già, trẫm đã lấy lại nó, cho nên trẫm ném Đế Vận kiếm của Sở hoàng xuống hồ Lạc Già, và còn hạ chỉ xây Sở Kiếm Đài ở núi Lạc Già, kiếm cứ để chìm trong hồ Lạc Già. Sở hoàng có lòng muốn lấy lại đất đai đã mất nhưng không có sức lấy lại, kiếm ở đó, ông ta cũng có thể xem thử hồ Lạc Già quay về với Trung Nguyên có dáng vẻ gì."

Hoàng đế đứng dậy: "Ngoài ra, trẫm đã phái người đi tìm tìm hiểu danh gia đúc kiếm. Trẫm muốn đúc một thanh Đế Vận kiếm của Đại Ninh, đợi ngày kiếm này đúc xong, trẫm sẽ đến Thái Sơn Liên Sơn đạo, lên núi cầu phúc."

Ông ta nhìn quanh quần thần một lượt: "Đêm nay trẫm sẽ thiết yến ở cung Vị Ương, trẫm chờ các khanh mời rượu trẫm, trẫm uống được, cho nên người tới không từ chối."

Nói xong câu đó, hoàng đế liếc mắt nhìn thái tử đang đứng ở đó cúi đầu một cái, xoay người rời đi.

Quần thần trên đại điện không tản đi, rất nhiều người đều đi qua chúc mừng Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhất nhất đáp lễ. Mà ở phía sau đám người, thái tử nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Lãnh là trong lòng không thoải mái, càng nhìn càng không thoải mái...

Lúc này trong lòng y chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hối hận, không phải nói cần đánh ba năm sao? Cho dù không đánh ba năm, hai năm cũng phải có chứ, tại sao một năm đã trở lại rồi? Tất cả kế hoạch, tất cả mọi bố trí của gã ta đều không thể không dừng lại, không những dừng lại, còn phải liều mạng mau chóng xóa dấu vết của những việc này đi.

Thái tử nhìn Thẩm Lãnh, trong lòng thầm hừ một tiếng.

Đắc ý cái gì?!

Cuối cùng Thẩm Lãnh cũng có thời gian để thoát thân, đi đến trước mặt lão viện trưởng vái một cái: "Viện trưởng đại nhân."

Lão viện trưởng ừm một tiếng, nhìn Thẩm Lãnh không nhịn được cười: "Trước giờ ta đều không hoài nghi ngươi sẽ trở thành hình mẫu của chiến binh Đại Ninh, trước giờ cũng đều không hoài nghi ngươi có thể trở thành quốc công. Ta đối với ngươi à, nhìn sao cũng thấy thích, chỉ một điều duy nhất từng hoài nghi..."

Lão cười nói: "Chính là da mặt của ngươi là dày, hay là không còn nữa?"

Thẩm Lãnh cười hì hì: "Viện trưởng nói dày là dày, viện trưởng nói không còn là không còn."

Hắn cảm thấy không sao cả: "Dù sao cũng đều giống nhau."

Viện trưởng cười đến mưc nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, vẻ mặt hiền từ, giống như nhìn con cháu của mình vậy.

"Ta cũng muốn tặng ngươi một món quà mừng."

Lão viện trưởng hỏi: "Ngươi thích gì?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Viện trưởng đại nhân tuyệt đối đừng tốn công tốn sức đi chọn quà... đưa tiền rất tốt."

Lão viện trưởng ngẩn ra: "Quả nhiên là dày, không đủ dày thì không nói ra được câu này."

Thẩm Lãnh thò tay ra: "Viện trưởng đại nhân một lời nói ra không thể thu lại, bây giờ cho luôn đi chứ."

Lão viện trưởng xòe tay: "Có khi nào ta ra ngoài mà mang theo bạc?"

Thẩm Lãnh lấy giấy bút từ trong cổ tay áo ra: "Viết tờ giấy nợ cũng được."

Lão viện trưởng cũng trợn to mắt: "Ngươi mang giấy bút làm gì?!"

Thẩm Lãnh ra vẻ nghiêm túc: "Mang giấy bút là thói quen, người hiếu học đều như vậy."

Hắn lấy mực đóng dấu ra: "Nào, viết xong nhớ ấn dấu tay."

Bình Luận (0)
Comment