Trong cung Trân phi, Thẩm Lãnh nhìn hai đứa trẻ trước mặt, giơ tay ra muốn ôm nhưng Tiểu Thẩm Kế lại giơ tay kéo Tiểu Thẩm Ninh ra phía sau mình, nhìn Thẩm Lãnh giống như nhìn một người xấu xa vậy.
Trẻ con đã bắt đầu có trí nhớ, nhưng trong trí nhớ có rất ít bóng dáng của phụ thân.
Thẩm Lãnh đau xót trong lòng.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Thẩm Kế nói rất nghiêm túc: "Ta là cha của các con."
Tiểu Thẩm Kế nhíu mày, còn nhỏ tuổi nhưng lại giống y hệt vẻ mặt của Thẩm Lãnh lúc nghiêm túc. Nó tỉ mỉ nhìn nhìn mặt Thẩm Lãnh, nghĩ nghĩ rồi kéo tay muội muội của mình đi đến chỗ gương đồng. Hai đứa trẻ soi mình vào gương, sau đó lại quay đầu lại đánh giá Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới.
Tiểu Thẩm Ninh hỏi: "Nhìn gương làm gì vậy?"
Tiểu Thẩm Kế: "Hình như có chỗ giống với người đó."
Tiểu Thẩm Ninh: "Không phải người đó đã nói rồi sao, người đó là cha."
Tiểu Thẩm Kế hừ một tiếng, chun mũi: "Mẹ xinh đẹp như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn làm cha."
Thẩm Lãnh giật mình khẽ run rẩy, nhìn về phía Trà gia, Trà gia rất kiêu ngạo gật đầu: "Kế Nhi nói đúng."
Thẩm Lãnh thở dài: "Xem ra sau này thật sự phải ít ra ngoài, ra ngoài cũng mang theo các người... Nhóc con lại đây, để cho ta nghiêm chỉnh nói cho con biết cha không phải là ai cũng có thể làm được."
Tiểu Thẩm Kế đi đến trước mặt Thẩm Lãnh: "Ông cũng biết không phải ai cũng có thể làm cha? Nếu không làm cha cho tốt, người khác biết làm cha tốt sẽ thay thế ông, ông có cách nào?"
Thẩm Lãnh: "..."
Hiện giờ trong cả cung Vị Ương có người nào không biết Tiểu Thẩm Kế là một đứa nhóc thường xuyên nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc. Rõ ràng mới chỉ lớn chừng đó nhưng lại luôn có bộ dạng nhìn thấu hồng trần, người trong cung Vị Ương đều thích nói chuyện với Tiểu Thẩm Kế, chỉ là nó lại phải xem tâm trạng của mình đã. Phần lớn thời gian là nó thích ngồi một mình trên đất cát, dùng que gỗ làm binh lính, bày binh bố trận trên mặt cát hơn, đương nhiên cũng chỉ có bản thân nó hiểu.
Lại Thành từng nói đứa bé này thông minh đến mức không giống một đứa bé.
Nhất thời Thẩm Lãnh cũng không biết nói gì, bị lời nói của con mình kích thích nhưng cũng không tức giận, cũng không phải tổn thương mà là hơi buồn. Trong mắt đứa trẻ phụ thân là một người có cũng như không, còn tiếp tục như vậy nữa thì có thể đứa trẻ sẽ cảm thấy không có còn tự tại hơn là có.
Trà gia ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh, để tay lên vai Thẩm Lãnh: "Chỉ là quá lâu rồi không gặp chàng thôi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta không tức giận, chỉ là... cảm thấy mắc nợ chúng."
Trà gia vỗ vỗ Thẩm Lãnh: "Sau khi bắc chinh, hẳn là trong mấy năm này triều đình đều sẽ không có chinh chiến bên ngoài nữa, cho nên mấy năm tới đây phải xem biểu hiện của chính chàng rồi."
Tiểu Thẩm Kế vẫy tay với muội muội: "Lại đây."
Tiểu Thẩm Ninh lúc lắc bím tóc chạy tới: "Làm gì?"
Tiểu Thẩm Kế chỉ vào Thẩm Lãnh: "Muội đi để ông ta bế một cái."
Tiểu Thẩm Ninh: "Ờ."
Đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh dang hai tay, quay đầu lại nhìn Tiểu Thẩm Kế: "Tại sao?"
"Ông ta hơi đau lòng."
Tiểu Thẩm Kế nghiêm túc nói: "An ủi ông ta một chút."
Tiểu Thẩm Ninh: "Ồ."
Nó xoay người lại nhìn Thẩm Lãnh: "Bế nào."
Thẩm Lãnh giơ tay bế đứa trẻ lên, hôn một cái thật mạnh lên mặt, hắn đặt Tiểu Thẩm Ninh xuống, lại nhìn về phía Tiểu Thẩm Kế. Thẩm Kế đầu tiên là thở dài, đi tới với vẻ mặt người lớn thật khó ứng phó, thò tay ra, Thẩm Lãnh bế nó cũng hôn một cái. Tiểu Thẩm Kế vốn dĩ người còn hơi cứng ngắc dường như không quen với vòng tay của Thẩm Lãnh, sau khi bị hôn một cái bỗng nhiên hai tay ôm lấy cổ Thẩm Lãnh, cúi đầu: "Mẹ thường nói con là nam nhân, bảo con bảo vệ tốt muội muội. Cha cũng là nam nhân, cha còn là cha, có thể đừng khiến ta lo lắng như vậy không? Cha xem lứa tuổi của con bây giờ, là lứa tuổi nên lo lắng bảo vệ người khác sao?"
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng, gật đầu thật mạn: "Được!"
Thẩm Lãnh đặt Tiểu Thẩm Kế xuống, Tiểu Thẩm Kế lại tỉ mỉ nhìn Thẩm Lãnh: "Mẹ nói cha chinh chiến bên ngoài rất nguy hiểm. Con nghĩ sự nguy hiểm của cha chắc hẳn không phải là sự nguy hiểm như đừng trèo lên cao đừng xuống dưới nước mà mẹ nói lúc dạy chúng con, mà là chuyện nguy hiểm hơn đúng không?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Là có một chút nguy hiểm như vậy."
Thẩm Kế ừm một tiếng: "Vậy cha có sợ không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không sợ."
Thẩm Kế cúi đầu: "Con sợ... Rất ít khi có thể gặp cha, nếu là không được gặp nữa..."
Trong lòng Thẩm Lãnh bỗng nhói đau.
Nửa canh giờ sau, trên bãi đất trống, Thẩm Lãnh và Tiểu Thẩm Kế mỗi người cầm một cây cung trong tay, trước mặt hai người có một cái bia cỏ, khoảng cách chừng hai trượng. Với lứa tuổi của Tiểu Thẩm Kế mà có thể bắn mũi tên tới khoảng cách này và còn trúng mục tiêu cũng đã không dễ dàng rồi.
"Một mũi tên bắn trúng hồng tâm, hôm nay ta đưa các con ra ngoài chơi, muốn mua cái gì thì mua cái đó."
Thẩm Lãnh nhìn Tiểu Thẩm Kế cười nói: "Chỉ cần các con muốn thì đều mua."
Thẩm Kế khe khẽ thở dài: "Không nỡ tiêu tiền thì cứ nói thẳng. Con mới mấy tuổi đâu, cha bào ta bắn một mũi tên trúng hồng tâm ở khoảng cách này, rõ ràng chính là không muốn mang bọn con ra ngoài mua đồ ăn ngon rồi."
Thẩm Lãnh nhìn thằng bé, cảm thấy đây không phải con trai mình, nên là huynh đệ của mình.
Thẩm Kế giơ cái cung nhỏ lên, nhắm bắn, kéo cung, buông tay.
Một mũi tên trúng hồng tâm.
Nó nhìn Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Nhưng cha hoàn toàn không biết gì về thực lực cả."
Thẩm Lãnh suýt chút nữa đã rơi cả cằm, hắn quay đầu lại nhìn về phía Trà gia và Trân phi, hai người kia đang nhìn hắn với vẻ mặt châm chọc.
Một canh giờ sau, Thẩm Lãnh và Trà gia đưa bọn trẻ về đến phủ tướng quân, dọc đường đi đều mua mua mua đến mức có chút không lý trí, nhưng chuyện đã hứa với bọn trẻ rồi thì nhất định phải làm được, phải để bọn trẻ biết giữ chữ tín là như thế nào từ nhỏ.
Nhưng mới đến nhà không bao lâu thì có người đến phủ tướng quân nói là lão viện trưởng mời Thẩm tướng quân đến thư viện. Nếu là người khác mời thì Thẩm Lãnh cũng sẽ khéo léo từ chối, nhưng lão viện trưởng mời hắn qua thì hắn không thể không đi.
Thẩm Lãnh áy náy nhìn về phía Trà gia, Trà gia cười nói: "Vẻ mặt này của chàng cũng vô dụng, buổi tối sẽ xử lý ngươi."
Thẩm Lãnh cười, có chút xấu xa.
Đã rất lâu rồi Thẩm Lãnh không tới thư viện, sau khi làm tướng quân càng ngày càng ít có thời gian tự do. Sự thay đổi lớn nhất của thư viện chính là việc mở rộng bên Thượng Võ Viện, công trình sớm đã xây xong, quy mô của võ viện mở rộng thêm hơn gấp đôi. Dựa theo cấp bậc mà nói, võ viện đã tách riêng ra ngoài có cùng cấp bậc với thư viện, cấp bậc của viện trưởng võ viện Thạch Nguyên Hùng và lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô cũng giống nhau.
Thẩm Lãnh một thân thường phục đi tới thư viện, các học sinh gặp trên đường đều hành lễ với hắn. Những học sinh này cũng không có nhiều người quen biết Thẩm Lãnh, chỉ tưởng rằng hắn là giáo tập, chủ yếu là bởi vì trong tay hắn còn xách đồ ăn, phần lớn giáo tập của thư viện đều ở trong thư viện, chỉ là cũng rất ít có người tự ra ngoài mua thức ăn. Lúc Thẩm Lãnh tới nghĩ lão viện trưởng mời hắn tới đây, nếu đã chuẩn bị sẵn cơm canh mới là lạ.
Mấy đệ tử của võ viện từ đàng xa đi qua, trong đó có một người nhìn thấy Thẩm Lãnh xách một túi đồ ăn đi qua, không nhịn được hừ một tiếng bằng giọng mũi: "Ngươi nhìn xem, nam nhân mua rau nấu cơm giống cái gì? Lứa tuổi như vậy, nhìn có vẻ cũng là dáng người luyện võ, tòng quân chinh chiến không tốt à?"
Một gã đệ tử nói: "Chắc là giáo tập thư viện."
"Vậy thì cũng giống nhau."
Người nói chuyện trước đó lắc đầu: "Nếu đổi lại là ta thì sẽ không làm giáo tập gì cả mà đi bắc cương giết địch. Nhìn tuổi của hắn, chắc là không chênh lệch với tuổi của Thẩm tướng quân trong lời đồn bao nhiêu. Ngươi xem nhìn Thẩm tướng quân đang làm gì, lập công cái thế, tạo sự nghiệp kinh thế, nam nhi giỏi giang là phải như vậy."
Thẩm Lãnh nghe được câu này quay đầu lại nhìn liếc mắt đứa trẻ đó một cái, không cảm thấy tự hào, chỉ là có chút cảm xúc.
Hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, có một ngày người trẻ tuổi sẽ lấy hắn làm mục tiêu, sẽ lấy hắn làm tấm gương, người trẻ tuổi sẽ cảm thấy hắn làm gì cũng là đúng, hắn làm gì cũng nên noi theo, cho nên trong lòng Thẩm Lãnh bỗng thấy nặng nề, sau này có thể mỗi một bước đi đều phải thật cẩn thận hơn nữa.
Đúng lúc này một vị lão nhân tóc bạc trắng từ bên võ viện đi đến, mấy đệ tử vội vàng khom người cúi đầu: "Bái kiến viện trưởng đại nhân."
Lão nhân kia túy ý đáp lại một tiếng, bước nhanh hơn đuổi tới chỗ Thẩm Lãnh: "An Quốc Công."
Thẩm Lãnh quay đầu lại, vội vàng dừng lại: "Đại tướng quân."
Hắn khom người cúi đầu.
Thạch Nguyên Hùng bước nhanh lên đỡ hắn: "Quốc công đừng như thế."
Ông ta cười nói: "Ta đã nói mà, lão viện trưởng sẽ không vô duyên vô cớ mời ta qua làm khách đâu. Tính keo kiệt như ông ta mời khách thì ta cũng lười đi, nhưng nghĩ tới ngươi đã về rồi, nói không chừng lão viện trưởng lấy danh nghĩ mời khách để bảo ngươi tới đây nấu ăn cho ông ta, vừa nghĩ tới đây là ta vội vã chạy ra."
Thẩm Lãnh cười nói: "Lão viện trưởng không phải là keo kiệt."
Thạch Nguyên Hùng: "Hửm?"
Thẩm Lãnh nói: "Ông ấy là thật sự bủn xỉn."
Thạch Nguyên Hùng cười lớn ha ha, kéo tay Thẩm Lãnh: "Đi đi đi, chúng ta cùng đi."
Mấy gã đệ tử kia nhìn nhau, sắc mặt đều không ngừng thay đổi, ngược lại là người trẻ tuổi lên tiếng khinh thường Thẩm Lãnh trước đó còn đang băn khoăn: "Có lẽ, tên của hắn là An Quốc Công thì sao..."
Nói xong ngay cả bản thân gã ta cũng không tin, giơ tay lên vỗ vào gáy một cái thật mạnh: "Tại sao ta lại ngu xuẩn như vậy?"
Độc viện của lão viện trưởng.
Vị lão nhân tuy già nua nhưng vẫn giống như cột trụ trong triều đình này nằm trên ghế, miệng ngâm nga hát, vừa nghĩ tới lát nữa có thể ăn thức ăn do Thẩm Lãnh làm là trong lòng liền sung sướng..
Ngoài cửa viện, Thạch Nguyên Hùng và Thẩm Lãnh dắt tay nhau tới, lão viện trưởng ngồi ở phòng chính nhìn, vừa nhìn thấy Thẩm Lãnh vào là mắt sáng lên.
"Tới thì tới, còn mang đồ ăn gì nữa?"
"Không mang đồ ăn tới, ông không đuổi ta đi?"
"Đuổi thì phải đuổi, khách khí thì cũng phải khách khí."
Lão viện trưởng cười hì hì: "Có mua đậu hũ không?"
Thẩm Lãnh lắc lắc cái túi vải trong tay: "Tổng cộng đã tiêu một lượng hai tiền."
Lão viện trưởng lấy một thỏi bạc khoảng chừng năm lượng từ trong cổ tay áo ra đưa cho Thẩm Lãnh: "Không cần thối lại."
Thẩm Lãnh nhận bạc nhưng bàn tay đang vươn ra của lão viện trưởng lại không thu về: "Lấy ra."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn lão: "Vậy thì một lượng hai tiền này chẳng phải là ta mất trắng rồi à?"
Hắn đưa tờ phiếu nợ năm lượng bạc mà hôm qua lão viện trưởng viết cho lão viện trưởng: "Nên đổi thành ông còn nợ ta bốn lượng tám tiền."
Lão viện trưởng: "Ngươi là mặt dày hay là tính sai?"
Thẩm Lãnh: "Mặt dày thuần khiết."
Lão viện trưởng hừ một tiếng, lấy phiếu nợ về nhìn, đó là hôm qua lão viết cho Thẩm Lãnh, nợ Thẩm Lãnh năm lượng bạc quà mừng thụ phong quốc công.
Đúng lúc này Thẩm tiên sinh từ bên ngoài bước nhanh vào, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi. Ông vốn đã cùng các đạo nhân Tường Ninh Quán ra ngoài vân du, cũng là biết được bắc chinh đại thắng mới vội vội vàng vàng trở về. Ông về nhà trước thì Trà gia nói Thẩm Lãnh đến thư viện, Thẩm tiên sinh lại vội vàng chạy đến thư viện, ngay cả mặt cũng không kịp rửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lãnh, Thẩm tiên sinh có vẻ hơi ngẩn ngơ.
Lão viện trưởng hỏi: "Là hai người các ngươi tâm sự trước, hay là để hắn nấu ăn trước?"
Thẩm tiên sinh trừng mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Ta và Lãnh Tử đã lâu không gặp, ông có biết là có bao nhiêu lời muốn nói không? Đương nhiên là để hắn đi nấu ăn trước."
Ông giơ tay lên: "Ta mang rượu tới."
Đúng lúc này Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi từ bên ngoài đi vào. Diệp Lưu Vân vào cửa liền hừ một tiếng: "Vừa tới Nghênh Tân Lâu đã nghe Hắc Nhãn nói ông lấy hai vò rượu ở Nghênh Tân Lâu liền chạy mất, ta biết ngay là ông đến đây."
Thẩm tiên sinh cũng không xấu hổ.