Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 909 - Chương 909: Kiêm Chức

Chương 909: Kiêm chức Chương 909: Kiêm chức

Trời tối thì phải tắt đèn đi ngủ, đây là chân lý đúng không?

Cho nên sau khi trời tối Thẩm Lãnh và Trà gia đã tắt đèn đi ngủ, tất nhiên cũng không cần nói nhiều gì cả.

Hôm sau trời vừa mới sáng, Tiểu Thẩm Kế tự đẩy cửa phòng, cầm thanh đao gỗ mà hôm qua cha nó đã làm riêng cho nó đi ra ngoài, ở trong sân bắt đầu luyện tập rất ra dáng, đao pháp hoàn toàn là chiến trận đao của Đại Ninh.

Tiểu Thẩm Ninh dụi mắt đi ra ngoài, liếc nhìn ca ca một cái: "Chào buổi sáng ca ca."

Thẩm Kế ừ một tiếng: "Lấy nước rửa mặt cho muội rồi, để ở trên bậc thềm, muội đứng ở dưới bậc thềm rửa mặt là thích hợp."

Thẩm Ninh hỏi: "Không phải mỗi ngày đều là mẫu thân rửa mặt cho muội sao?"

"Đêm hôm qua mẫu thân ngủ không ngon, có thể là xa cách cha quá lâu, lúc khóc lúc cười, ồn ào là ta cũng không ngủ ngon."

Tiểu Thẩm Kế bất mãn hừ một tiếng: "Người lớn như vậy rồi, khóc khóc cười cười giống cái gì."

Thời tiết rất lạnh nhưng Tiểu Thẩm Ninh cũng không sợ, tự vén cổ tay áo lên rửa mặt, vừa rửa mặt vừa nói bằng chất giọng non nớt: "Vậy thì có sao, lúc muội nhớ mẫu thân cũng sẽ khóc đó, mẫu thân nhớ cha, khóc thì làm sao."

Thẩm Kế lại hừ một tiếng: "Mẹ khóc mà cha cũng không biết dỗ, chỉ hừ hừ."

Thẩm Ninh kiễng chân lên lấy khăn mặt trên tay nắm cửa, lau mặt nói: "Cha ăn nói vụng về."

Miệng của cha nó không vụng đâu.

Trà gia nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn trẻ ở bên ngoài liền bừng tỉnh, quả thật là dây dưa hơn nửa đêm cũng chưa ngủ được mấy cho nên thật sự rất mệt. Nàng dụi mắt, nhấc cái chân trắng nõn nà lên duỗi ra tới trước mặt Thẩm Lãnh, bàn chân xinh xắn cọ cọ lên trán Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh cũng mệt, càng mệt hơn, mơ mơ màng màng mở mắt liền nhìn thấy cái chân dài của Trà gia, thẳng tắp như vậy, đẹp như vậy, hắn lập tức trợn to mắt: "Đẹp quá, nàng muốn bảo ta xoa bóp cho chân dài này sao?"

Trà gia đạp Thẩm Lãnh một cước: "Xoa cái đầu ngươi, đi xem bọn trẻ."

Thẩm Lãnh từ trên mặt đất bò dậy, ngây ngô cười hì hì: "Sao hôm nay ngủ nhiều vậy."

Trà gia nằm ngay ngắn, cảm thấy thắt lưng vẫn rất đau, ngửa đầu nhìn nóc nhà: "Hôm nay không muốn động..."

Thẩm Lãnh kéo chăn đắp lên cho Trà gia: "Ta đi xem bọn trẻ, lát nữa làm bữa sáng cho nàng rồi đưa qua đây."

Trà gia cười hì hì, duỗi lưng một cái, sau đó rất vụng về liếc mắt đưa tình với Thẩm Lãnh một cái.

Mà tên tiểu tử ngốc kia cảm thấy cái liếc mắt của Trà gia đẹp nhất, cho nên quay đầu bỏ chạy, đáng sợ đáng sợ.

Thẩm Lãnh ra ngoài cùng bọn trẻ luyện công, đợi đến lúc quay đầu lại mới chú ý tới Trà gia đã làm bữa sáng xong đang đợi bọn họ. Trà gia nói là muốn ngủ nướng nhưng sau khi Thẩm Lãnh dậy đã đi chuẩn bị bữa sáng, cũng đã chuẩn bị cả y phục mà hôm nay Lãnh Tử sẽ mặc nữa.

"Hôm nay vẫn phải ra ngoài."

Thẩm Lãnh vừa ăn sáng vừa nói: "Có mấy vị đại nhân tụ tập lại mời ta đi ăn uống rượu, nếu không đi thì có vẻ như ta rất cao ngạo."

Trà gia ừ một tiếng, đứng dậy bỏ một xấp ngân phiếu vào túi tiền của Thẩm Lãnh: "Đừng uống nhiều, mặc kệ ai mời chàng uống rượu cũng đều phải là chàng trả tiền, cũng phải cẩn thận một chút."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Biết rồi. Lát nữa ta đi võ viện trước, bệ hạ bảo ta đến võ viện nói về trận chiến bắc cương một chút, chỉ sợ mấy ngày nay ngày nào cũng phải các nơi nói chuyện, chuyện giống nhau mà phải nói trăm lần."

Trà gia cười nói: "Đừng có qua loa."

Thẩm Lãnh thở dài: "Làm sao dám qua loa. Nói thật, xã giao như vậy còn không bằng ở nhà cùng mọi người."

Tiểu Thẩm Kế ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Có vẻ hơi dối trá."

Thẩm Lãnh giơ tay lên vỗ vào gáy nó một cái:

"Chỉ có con nói nhiều."

Thẩm Kế hừ một tiếng: "Đã nói buổi chiều cùng con luyện bắn tên rồi."

Thẩm Lãnh nói: "Ta nói được làm được, ăn cơm trưa xong ta sẽ về."

Thẩm Kế mím môi cười, còn làm ra vẻ như rất lạnh lùng: "Ồ... Hôm qua nói là phải biết nói lời giữ lời."

Thẩm Lãnh cười lắc đầu, đứng dậy, thay y phục ra ngoài.

Phủ Đình Úy.

Hàn Hoán Chi liếc nhìn thiên bạn Hứa Lạc Ấn đang có chút không vui. Vị thiên bạn vừa mới điều từ Tuần thành binh mã ti qua cách đây không lâu này quyết tâm muốn đi bắc cương, Hàn Hoán Chi cũng đã đồng ý với hắn ta, kết quả là hắn ta còn chưa tới bắc cương thì bệ hạ đã đại thắng trở về, Hứa Lạc Ấn cũng đành phải trở về Trường An, nhìn có vẻ rất buồn bực.

"Bệ hạ bảo ta sắp xếp người đi đông cương Đao Binh làm thiên bạn đóng quân, Hứa Lạc Ấn, ngươi có đi không?"

Hứa Lạc Ấn nhìn Hàn Hoán Chi: "Đi đi đi, lần này nhất định phải đi nhanh một chút."

Hàn Hoán Chi nói: "Để ngươi đi đông cương không chỉ là hỗ trợ Mạnh Trường An xây dựng Đao Binh. Gần đây bên đông cương có gửi tin tức tới có rất nhiều võ sĩ Tang quốc lén lút vào Đại Ninh, hải cương luôn khó có thể phòng bị, lại không có hùng quan trấn thủ giống lục địa. Tất cả những người Tang quốc này đều đã qua huấn luyện, biết nói tiếng của người Ninh chúng ta, hẳn là do một tay người Tang quốc năm đó chạy trốn khỏi Trường An huấn luyện ra, người đó tên là Thỉ Chí Di Hằng. Lúc trước bắt được hai tên võ sĩ Tang quốc, thẩm vấn biết được Thỉ Chí Di Hằng đã hỗ trợ chủ tử của hắn là Doanh Vương thống nhất Tang quốc, dốc sức huấn luyện quân đội. Những người này lẻn vào Đại Ninh chắc là có ý đồ gây rối, vùng duyên hải đều có người của bọn họ lộ diện, ta lo bọn họ đang lén vẽ bản đồ."

Hứa Lạc Ấn cúi đầu nói: "Thuộc hạ sẽ bắt hết tất cả những người này."

Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Ngoài ngươi ra, bên Đông Hải Thủy Sư mới thành lập cũng phải sắp xếp thiên bạn đóng quân. Ta vốn nghĩ tới ngươi, nhưng lại nghĩ Cổ Lạc quen thuộc quân vụ thủy sư hơn, cho nên ta sắp xếp Cổ Lạc và Cảnh San đi Đông Hải Thủy Sư, ngươi chỉ có một mình đi đông cương Đao Binh thôi."

Hàn Hoán Chi đi ra ngoài: "Thu xếp một chút là có thể xuất phát rồi, ta còn phải vào trong cung."

Hứa Lạc Ấn vội vàng lên tiếng đáp lại.

Cùng lúc đó, đông hải, huyện Ngụy Lai.

Mấy chiếc thuyền nhỏ cập bờ, một nam nhân trung niên người cầm đầu sau khi xuống thuyền nhìn chung quanh, xác định không có người mới vẫy tay căn dặn: "Giấu thuyền đi đừng để bị người khác phát hiện, gần đây người Ninh hợp thành dân đoàn tuần tra ở bờ biển."

Y quay đầu lại vẫy tay với thuyền lớn ở xa xa trên biển, thuyền lớn lập tức chậm rãi quay đầu rời đi.

"Tướng quân."

Một võ giả Tang quốc thoạt nhìn thấp bé nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn nói nhỏ: "Chúng ta thật sự phải lẻn vào Trường An?"

"Đại hoàng hạ lệnh nhất định phải cách cứu thái tử điện hạ ra. Hiện giờ Tang quốc thống nhất, đại hoàng tuổi già, vẫn đang chờ thái tử trở về kế thừa thiên hạ, lần này bất kể như thế nào chúng ta cũng không thể thất bại."

Người cầm đầu chính là người Tang quốc Thỉ Chí Di Hằng năm đó đã chạy thoát khỏi Đại Ninh. Lúc trước Anh Điều Liễu Ngạn xin học trong thư viện Tứ Hải Các ở Trường An, sau bị phủ Đình Úy bắt giam, hiện giờ vẫn còn bị giam lỏng ở trong ngõ Bát Bộ.

Tang quốc thống nhất, Doanh Vương tự xưng đại hoàng, con trai ông ta còn ở Ninh quốc, tất nhiên sẽ không từ bỏ như vậy.

Thỉ Chí Di Hằng lên bờ trước, chỉ về phía xa, 4 – 5 người lập tức chia nhau ra ngoài canh phòng, những người còn lại kéo thuyền nhỏ vào trong bụi cỏ bên bờ giấu kỹ, lại xóa sạch dấu vết, sau đó hội tụ bên cạnh Thỉ Chí Di Hằng.

"Lần này bất kể phải hy sinh nhiều cỡ nào cũng phải cứu điện hạ ra. Các ngươi đi theo ta, một đội khác đi theo Tô Hà Khang Nguyên, bất kể là trên chiến trường hay là ở phương diện khác ta đều chưa từng thua hắn, nếu lần này để hắn cứu điện hạ ra trước, chúng ta trở lại Tang quốc cũng sẽ thấp hơn một bậc."

Mấy chục người đồng thời gật đầu: "Tướng quân yên tâm."

Thỉ Chí Di Hằng ừm một tiếng: "Ta huấn luyện các ngươi khắc nghiệt, nhưng các ngươi vẫn cố gắng ít nói chuyện, ít tiếp xúc với người khác, đừng để bại lộ. Những nơi đi qua dọc tuyến đường này đều phải vẽ lại, tương lai đại quân Tang quốc ta tiến công Ninh quốc, bản đồ tất không thể thiếu."

Cả đám người thay y phục của người Ninh, sau đó chia làm mấy đội.

"Lúc đi ta từng vẽ bản đồ dọc đường, những này bản đồ mỗi tiểu đội giữ một bản, ai làm mất bản đồ ta sẽ giết người đó."

"Vâng!"

Thỉ Chí Di Hằng đứng dậy: "Tách ra đi, hội hợp ở Trường An."

"Vâng!"

Cả đám người phân tán ra, rất nhanh chóng đã biến mất ở phía xa.

Huyện Đông Đình cách nơi này khoảng sáu mươi dặm, một gã tướng quân Tang quốc khác là Tô Hà Khang Nguyên mở bản đồ ra xem: "Từ nơi này đến Trường An cần phải đi rất lâu, mọi người tản ra tự đi, hội hợp ở Trường An. Tất cả những người không đến Trường An đúng hạn đều coi là bỏ trốn, ta sẽ không chờ."

Mọi người đều cúi đầu: "Vâng!"

Tô Hà Khang Nguyên nhìn chung quanh: "Nơi này chính là Ninh quốc... Hy vọng Ninh quốc đừng khiến ta thất vọng."

Mười ngày sau, huyện nha huyện Đông Đình nhận được tin báo án, ngư phu phát hiện một cỗ thi thể thiếu nữ ở cách bờ biển không xa, khi còn sống từng bị người khác lăng nhục. Tất cả quan sai huyện Đông Đình đều ra ngoài, triệu tập dân đoàn lục soát chung quanh, không thấy tung tích của kẻ xấu.

Tin tức báo lên quận Thư Sơn, quận trị đại nhân cảm thấy chuyện không ổn, vội vàng phái người đưa tin tức tới phủ Đình Úy quận Thư Sơn.

Hai tháng sau.

Trường An.

Phủ Đình Úy, Hàn Hoán Chi liếc nhìn Thẩm Lãnh đang liếc mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải trong thư phòng của ông ta, hừ lạnh một tiếng: "Ta cai trà rồi."

Thẩm Lãnh cũng hừ lạnh một tiếng: "Tin ông?"

Hàn Hoán Chi thở dài: "Gần đây ngươi ở Trường An có phải là quá rảnh rỗi rồi không?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Cuối cùng cũng đi hết các nơi kể chuyện trận chiến bắc cương một lượt, giờ mới xem như là được nhàn rỗi. Nếu bên phủ Đình Úy của Hàn đại nhân có gì cần hỗ trợ thì cứ việc nói, mười lượng bạc hai canh giờ, nếu một lần mua hai mươi canh giờ, ta giảm cho cho ông mười lượng bạc, nếu bao trọn tháng..."

Hắn đếm đầu ngón tay: "Một ngày hai canh giờ, mười ngày hai mươi canh giờ, ba mươi ngày sáu mươi canh giờ, cho dù là sáu mươi hai... Ơ, hình như không đúng chỗ nào."

Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn hắn: "Tại sao một ngày của ngươi chỉ có hai canh giờ?"

"Đã nói buổi chiều mỗi ngày ở cùng bọn trẻ, buổi sáng rảnh rỗi cho nên ra ngoài kiếm ít tiền phụ giúp trong nhà. Vừa rồi tính đến đâu rồi?"

"Một tháng sáu mươi hai."

"Ừm, ta tính ông năm mươi lăm lượng, ưu đãi mức độ này đủ lớn rồi chứ. Năm mươi lăm lượng bạc có thể bao tháng để một vị đại tướng quân chính nhị phẩm làm công cho ông, không bị thiệt, không bị lừa."

Hàn Hoán Chi lấy một tờ ngân phiếu đưa cho Thẩm Lãnh: "Đây là ngân phiếu năm mươi lượng, có làm không?"

"Làm." Thẩm Lãnh nhận lấy ngân phiếu: "Bao nhiêu là nhiều chứ."

Đúng lúc này Phương Bạch Lộc từ bên ngoài bước nhanh vào: "Đại nhân, từ bờ đông hải có tin tức đưa tới, có khả năng có rất nhiều người Tang quốc có ý đồ lẻn vào Trường An, dọc tuyến đường này đều có vụ án xảy ra, đã biết được có ít nhất mười mấy thiếu nữ bị hại, khi còn sống đều từng bị lăng nhục cực kỳ tàn khốc."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Ta đi tra."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Phương Bạch Lộc: "Ngươi đi cùng Thẩm tướng quân."

Thẩm Lãnh cất bước ra ngoài, đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Có thể ta sẽ không bắt sống đâu."

Hàn Hoán Chi gật đầu: "Ta cũng sẽ không."

Bình Luận (0)
Comment