Quan đạo ban đêm yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng bước chân cũng có vẻ rất lớn, ánh trăng không tệ, quan đạo lại rộng rãi bằng phẳng, cho nên hai người đi đường ban đêm đi rất gấp, gấp không phải bởi vì có việc gấp, mà là bởi vì đã bỏ lỡ nơi dừng chân. Hai người này đều nén giận với nhau mà tiếp tục đi, người cao lớn kia bước chân cũng dài, rất nhanh đã bỏ rơi người thấp rất xa, miệng lầu bầu lẩm bẩm nhưng vẫn sẽ dừng lại chờ.
Sau đó đi một lại bỏ rơi người thấp, miệng vẫn lầu bầu nhưng vẫn sẽ đợi nữa.
Hai người này giống như không biết khát nước, trên đường đi không ngừng nói chuyện, còn không phải nói chuyện đứng đắn, mà là nói móc nhau, châm chọc nhau. Nếu có người đi đường nghe được có thể sẽ cảm thấy chắc hẳn là hai người bọn họ có thù không đội trời chung, hai người còn chưa tới mức độ giết chết đối phương cũng là rất khắc chế rồi.
Nhưng mà trên thực tế là hai người bọn họ đã tranh cãi hơn hai mươi dặm đường chỉ bởi vì trước đó lúc ăn cơm người cao đã đoạt nửa quả trứng gà của người thấp, mà trứng gà này còn là lần trước mua lúc dừng lại ăn cơm để ăn trên đường.
"Thánh nhân nói, người không biết nhường nhịn không những ích kỷ và còn xấu xa. Thánh nhân còn nói, người thản nhiên chiếm đồ của người khác, phải cẩn thận, bởi vì hắn chính là tội phạm ẩn giấu."
Người thấp vừa đi vừa nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà ăn nửa quả trứng gà của ta."
Người cao không để ý tới hắn ta, đi một đoạn quay đầu lại phát hiện tên kia lại bị bỏ rơi rồi, đành phải dừng lại chờ. Đợi người thấp đi lên, người cao đưa bình nước cho người thấp, người thấp uống một hơi hết hơn phân nửa bình, sau đó tiếp tục than thở: "Đó là chuyện nửa quả trứng gà sao? Nếu ở trên hoang, trong đại mạc, ngươi ăn nửa quả trứng gà của ta thì có thể sẽ khiến ta chết, cho nên ngươi đây là mưu sát, mưu sát là tội chết."
Có lẽ là trước đó người cao tranh cãi đã mệt rồi, sải bước đi về phía trước, người thấp bước chân nhanh như bay, khổ nỗi là không đi nhanh bằng người ta.
Cuối cùng cũng, dáng lùn đích hẳn là không có sức lực, đặt mông ở ven đường ngồi xuống: "Không đi."
Tráng hán đã ở phía trước tận mấy trượng kia lại bất đắc dĩ quay đầu lại, đi về thò tay ra: "Ta đỡ ngươi đi."
Người thấp trừng mắt nhìn hắn ta: "Tại sao ăn nửa quả trứng gà của ta?"
Tráng hán thở dài, lấy một quả trứng gà từ trong áo ra đưa cho người thấp: "Ăn đi, ăn rồi có sức đi tiếp, bỏ lỡ chỗ ngủ trước đó rồi, chúng ta cũng chỉ có thể đến Thập Ngũ Lí Phủ ngoài Trường An tìm chỗ ngủ nhờ. Đã giờ này rồi, ngủ nhờ cũng chưa chắc còn có người chưa ngủ."
"Ngươi lấy đâu ra trứng gà?" Người thấp hỏi.
Người cao ngồi xổm xuống, lắc lắc cái bình nước, còn có gần nửa bình nước, hắn ta chỉ nhấp một ngụm nhuận cổ họng, trừng mắt nhìn người thấp kia một cái rồi nói: "Đây là quả của ta lúc ăn cơm, ta chưa ăn, nghĩ giữa đường đi ngươi hay nói đói, cho nên giữ lại cho ngươi."
Người thấp hơi cảm động một chút, nhận lấy trứng gà, hỏi: "Vậy tại sao ngươi ăn nửa quả trứng gà của ta?"
Người cao lại không để ý tới hắn ta nữa.
Người thấp lột vỏ trứng gà, tách ra một nửa đưa cho người cao: "Của ngươi."
Người cao lắc đầu: "Ngươi ăn đi."
Người thấp hừ một tiếng: "Không ăn thì vứt đi."
Người cao lại có vẻ mặt bất đắc dĩ, nhận lấy nửa quả trứng gà ăn, hắn ta lại đưa bình nước cho người thấp. Người thấp mở cái túi đeo trên lưng mình ra, lục tìm bên trong, lấy ra bầu rượu bằng sắt đưa cho người cao.
Người cao ngẩn ra: "Ngươi cứ nói đeo đồ nặng, còn mang theo một bầu rượu to như vậy? Hôm qua ngươi nói muốn đi một chuyến, chẳng lẽ là lén đi mua rượu?"
"Ngươi có uống không?"
Người thấp trừng mắt nhìn người cao một cái.
Người cao cười hì hì, kết quả là nhận bầu rượu uống ừng ực một ngụm, chép miệng, sung sướng.
Người thấp nhận bình nước, uống ừng ực một ngụm, chép miệng, cũng sung sướng.
"Không phải ngươi nói ngươi nhớ đường sao?"
Người thấp uống nước xong lại bắt đầu oán trách: "Nếu nhớ đường mà còn có thể bỏ lỡ chỗ dừng chân?"
Người cao hừ một tiếng: "Trách ta? Trên đường đi ta muốn đi đường lớn ở quan dịch trạm, là người nào cứ nhất quyết nói phải đi xem lĩnh hội thế gian phồn hoa? Nếu không phải hôm nay ngươi nhất quyết xuống sông vớt cá, sau đó rơi xuống nước bị cuốn đi tận hai dặm, chúng ta cũng không đến mức bỏ lỡ."
Người thấp thở dài: "Không phải là muốn bắt một con cho ngươi nhắm rượu sao."
Người cao lại không nói nữa.
Hắn ta đứng dậy: "Chúng ta nên đi rồi."
Người thấp thò tay ra: "Kéo ta dậy."
Người cao không thò tay ra, người thấp kéo y phục của hắn ta đứng lên: "Ta đường đường là hành quân tham sự tòng ngũ phẩm bảo ngươi kéo một cái, thế mà ngay cả một chút mặt mũi ngươi cũng không cấp?"
Người cao bĩu môi: "Ta chính ngũ phẩm."
Người thấp không phục: "Ta xuất thân danh môn, tổ tiên là giang hồ đệ nhất nhàn nhân."
Người cao lại bĩu môi: "Con mẹ nó ta cũng là Liêu Bắc đệ nhất ngoan nhân đấy."
Hai người vừa cãi nhau vừa tiếp tục đi, đi một hồi người cao lại bỏ rơi người thấp rất xa. Đúng lúc này chợt nghe thấy một tiếng kêu rên, âm thanh không lớn nhưng người cao nhạy cảm đã phát giác thấy không ổn, lập tức quay đầu lại.
Vừa hay nhìn thấy người thấp bị tròng cổ kéo vào trong rãnh ven đường. Sức lực của người áo đen cực lớn, người thấp bị siết cổ ngay cả tiếng hô cũng không phát ra được.
Người cao thay đổi sắc mặt, sải bước lao về.
Hắn ta vừa mới lao về thì có mấy người áo đen từ trong rãnh ven đường lao ra, dưới ánh trăng lưỡi đao trong tay phản xạ ra hàn quang, người ở phía trước nhất đâm một đao về phía ngực hắn ta. Người cao hừ lạnh một tiếng, tay thò ra phía trước túm lấy cổ tay của người áo đen kia, xoay, bẻ, rắc một tiếng, cổ tay của người áo đen bị bẻ gẫy, người cao túm lấy đao, đâm một đao vào ngực người áo đen.
Một giây tiếp theo, người cao một tay túm lấy cổ người áo đen thứ hai, nhấc người lên lia sang ngang. Sức lực của cánh tay này đáng sợ đến mức làm cho da đầu người ta run lên. Người áo đen kia bị bóp cổ thế mà lại bị lộn ngược đầu cắm xuống chân chổng lên. Đây chính là bóp cổ lộn ngược, có thể thấy được một cánh tay này phát lực hung tàn cỡ nào.
Người cao buông tay ra, người áo đen rơi xuống, đợi khi người ngã xuống một nửa thì bàn tay to của người cao lại túm lấy chân của người áo đen phát lực đâm xuống một nhát. Bịch một tiếng, đầu của người áo đen gần như bị thụt vào trong lồng ngực.
Người áo đen ở phía sau cầm đao lên, còn chưa kịp giơ đao lên thì bàn tay to như cái quạt hương bồ của người cao kia đã lia qua, một chưởng vỗ vào mặt người áo đen. Một cú tát này đã trực tiếp đánh người bay ngang ra ngoài, hẳn là cổ đã gãy.
Giết liên tiếp ba người, người cao bước nhanh hơn, lao vào trong rãnh ven đường, phát hiện người thấp nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Trong nháy mắt, mắt của người cao liền trở nên đỏ ngầu.
Hắn ta cất bước muốn đuổi theo, vừa mới nhấc chân thì ống quần bị túm chặt, cúi đầu xuống thì nhìn thấy người thấp đang ho khan, cầm ống quần của hắn ta: "Đừng đuổi theo nữa, sợ chạy rồi."
Người cao đỡ người thấp dậy, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy trên cổ người thấp đã bị siết ra một dấu đỏ.
"Ngoài thành Trường An sao lại có kẻ xấu?"
"Ta vừa mới nghe thấy hắn bảo ta giao chứng nhận thông quan ra, người nói chuyện khẩu âm rất lạ."
Người thấp xoa cổ: "Cướp giấy thông quan làm gì?"
"Muốn vào Trường An."
Sắc mặt của người cao trở nên ngưng trọng: "Sợ không phải người Ninh."
Người thấp ngẩn người, bỗng sực hiểu ra: "Trên đường đi về nghe nói có tận mấy hung án, người chết bị cướp sạch bách không còn gì, ngay cả thân phận cũng không thể xác nhận."
Người cao ừ một tiếng: "Hẳn là một nhóm người."
Hắn ta đỡ người thấp dậy: "Có thể đi được không?"
Người thấp chỉ vào cổ: "Đau, không đi được, phải cõng."
Người cao khom người: "Lên đi."
Người thấp cười hì hì, dựng lên, người cao cõng người thấp đi về phía trước, đi được một đoạn lại bỗng nhiên phản ứng lại: "Ngươi đau cổ thì liên quan gì đến chân?"
Người thấp đắc ý, vừa muốn nói thì lại có một đám người từ ven đường lao ra bao vây hai người bọn họ, dưới ánh trăng, đao quang vẫn dày đặc lạnh lẽo.
Người thấp muốn xuống nhưng người cao lại trầm giọng nói: "Ôm chặt ta, lúc xông ra ngoài cứ nhắm mắt lại là được, đã sớm nói ngươi là thư sinh vô dụng, bảo ngươi luyện thêm công phu, ngươi lại cứ không nghe."
Người thấp nói: "Đi theo ngươi thì ta còn luyện công phu gì. Nếu ngươi cũng không ứng phó được, ta luyện công phu có ích?"
Hình như cũng khá có lý.
Người cao hít sâu một hơi sau đó lớn tiếng nói: "Ta là chiến binh Đại Ninh, Dũng Nghị tướng quân ngũ phẩm, chặn ta, các ngươi biết là tội gì không?"
Trong tay hắn ta vẫn còn cầm đao của người áo đen lúc, mà lần này tất cả những người vây quanh đều nhìn chằm chằm vào đao của hắn ta.
"Tu Di Ngạn?"
Đúng lúc này phía sau đám người có người gọi một tiếng, người cao ngẩn người: "Ngươi là ai?"
Người ở phía sau tách đám người ra đi đến: "Cổ Lạc."
Tu Di Ngạn lập tức cười: "Sao ngươi lại ở đây."
Cổ Lạc nhìn Tu Di Ngạn, lại nhìn Lý Bất Nhàn ở sau lưng Tu Di Ngạn.
"Hai người các ngươi đây là..."
Tu Di Ngạn buông tay, Lý Bất Nhàn ngã xuống đất bụp một tiếng.
Tu Di Ngạn nói: "Lúc nãy gặp phải một kẻ xấu chặn đường, ta đã giết ba tên, Lý Bất Nhàn bị đánh không đi nổi nên ta mới cõng hắn... Các ngươi ở ngoài thành, chẳng lẽ chính là muốn bắt kẻ xấu kia?"
Cổ Lạc ừ một tiếng: "Ta dẫn người mai phục ở ngoài thành mấy ngày rồi, đâu nghĩ được lại là chặn các ngươi. Không phải các ngươi ở đông cương Đao Binh dưới trướng Mạnh tướng quân sao? Sao lại về Trường An?"
Tu Di Ngạn giải thích: "Sau đại chiến bắc cương, Mạnh tướng quân biết người dưới trướng Thẩm tướng quân đã phân phái ra ngoài hết, ngay cả một trợ thủ đắc lực cũng không còn, cho nên muốn để cho ta đến nghe lệnh dưới trướng Thẩm tướng quân, kết quả là đợi tận mấy tháng phê văn của Binh bộ mới đến."
Cổ Lạc chỉ vào Lý Bất Nhàn: "Hai người đi qua, đưa Lý đại nhân trở về."
Lý Bất Nhàn vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, có thể đi được, có thể đi được. Chỉ đơn thuần là ta không muốn đi bộ, cho nên bảo To Con cõng ta một lát."
Tu Di Ngạn hừ một tiếng, đá một cước vào má đùi ngoài của Lý Bất Nhàn, Lý Bất Nhàn đau đến mức rú lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.
Tu Di Ngạn nói rất nghiêm túc: "Bây giờ hắn không đi bộ được lộ."
Lý Bất Nhàn: "Đệch ông nội ngươi..."
Tu Di Ngạn: "Chú ý một chút, ngươi là người đọc sách thánh hiền, không thể nói lời thô tục."
Lý Bất Nhàn: "Quách luân trang chi bá phụ!"
Cổ Lạc thở dài: "Người đọc sách đúng là người đọc sách, uyển chuyển."
Đoàn người bọn họ trở lại Thập Ngũ Lí Phủ. Người của phủ Đình Úy ở nhờ trong phòng trống của một nông hộ ở đây, có ít nhất mấy chục người. Cổ Lạc vốn phải đi Đông Hải Thủy Sư, nhưng Thẩm Lãnh chưa đi đông cương thì tất nhiên gã cũng không vội. Thẩm Lãnh đang giúp phủ Đình Úy điều tra vụ án người Tang quốc, gã cũng theo Thẩm Lãnh làm việc ở bên này.
Ngoài thành Trường An liên tục xảy ra mấy vụ án giết người, đều là người đi đường ban đêm bị giết, người chết bị cướp sạch bách không còn gì, không thể xác định thân phận lai lịch. Phủ Đình Úy xác định hung thủ chắc hẳn chính là người Tang quốc, bọn họ không có chứng nhận thân phận nên không vào Trường An được, cho nên Cổ Lạc dẫn theo một nhóm người tuần tra trên quan đạo ở ngoài thành Trường An, đã vài ngày rồi.
Cổ Lạc nhìn Lý Bất Nhàn: "Không csao chứ?"
Lý Bất Nhàn thở dài: "Không so đo với tên mãng phu kia!"
Tu Di Ngạn hừ một tiếng, nhìn về phía Cổ Lạc: "Ngươi mới nói là người Tang quốc?"
Cổ Lạc ừ một tiếng: "Chắc là vậy."
Tu Di Ngạn nhướn lông mày lên: "Đúng lúc muốn giết người."