Người Tang quốc từ bờ đông hải đến ngoài thành Trường An không phải là quá khó, không đi thành quan đường lớn, chọn đường nhỏ sơn dã xuyên rừng qua sông, tránh né trạm kiểm soát dọc đường. Lúc trước Thỉ Chí Di Hằng chính là chạy thoát khỏi Đại Ninh như vậy, chật vật không chịu nổi, nhưng ít nhất cũng giữ được tính mạng.
Hiện giờ, y quay lại với tuyến đường như vậy.
Nhưng người Tang quốc ở ngoài thành muốn vào trong lại không dễ dàng như vậy nữa, không có giấy thông quan thì bọn họ đến cổng thành cũng sẽ bị bắt lại ngay.
Người của Thỉ Chí Di Hằng không phạm sai lầm, cũng không có ngốc, bọn họ đang nghĩ biện pháp khác để lấy được giấy thông quan. Mà người của Tô Hà Khang Nguyên thì gây án trên đường đi, ngày càng càn rỡ. Theo bọn họ thấy dọc đường từ bờ đông hải đến Trường An đều không có người nào có thể làm gì bọn họ, đến ngoài Trường An rồi còn có thể làm gì được bọn họ.
Hiện giờ hồ sơ của phủ Đình Úy đã có mấy chục bản liên quan đến những vụ án này. Bọn họ giết người liền đi ngay, quan phủ địa phương còn muốn đuổi bắt cũng không dễ dàng, dọc đường đến Trường An, để lấy giấy thông quan vào thành, bọn họ lại chặn người đi đường ban đêm.
Sau khi nghe Cổ Lạc nói xong Tu Di Ngạn càng nhíu chặt mày hơn.
"Những chuyện này đều được ghi lại rõ ràng, chờ khi Đông Hải Thủy Sư diệt Tang quốc sẽ nợ máu trả bằng máu, nhưng hiện tại ta không có thời gian chờ đến lúc diệt Tang quốc, ta muôn là những người này phải nợ máu trả bằng máu ngay bây giờ."
Y nhìn về phía Cổ Lạc: "Đưa Lý Bất Nhàn vào Trường An, ta ở lại ngoài thành."
Sáng sớm hôm sau, Lý Bất Nhàn vào Trường An, còn Tu Di Ngạn và Cổ Lạc bọn họ ở lại ngoài thành.
Tu Di Ngạn cũng không định đi bắt người cùng một đội với Cổ Lạc bọn họ. Theo y thấy phủ Đình Úy tuy rất mạnh nhưng y muốn đơn đả độc đấu hơn, y vốn là một sát thủ ưu tú nhất.
Ven đường.
Tu Di Ngạn ngồi xổm xuống nhìn, người đánh lén y và Lý Bất Nhàn đêm qua có để lại dấu chân, lần theo dấu chân đi về phía trước tìm kiếm, dấu chân tiến vào một rừng cây, vào trong rừng thì dấu chân biến mất không thấy đâu nữa. Thân pháp khinh công của những võ giả Tang quốc này dường như cũng không tệ, sau khi vào rừng bọn họ di động trên tàng cây.
Nhưng Tu Di Ngạn cũng không từ bỏ, y không tin những người này không ra khỏi rừng. Trước giờ truy tìm tung tích đều không phải là một chuyện có thể nóng vội, chỉ có kiên nhẫn, may mà khoảng thời gian y làm sát thủ cũng đã bồi dưỡng ra được tính kiên nhẫn rất tốt.
Khu rừng không phải là nhỏ, y lựa chọn bắt đầu đi từ một bên, men theo bìa rừng tìm kiếm, đi khoảng chừng nửa canh giờ lại nhìn thấy dấu chân lộn xộn trên mặt đất. Vẫn chưa vào xuân, đất chưa tan băng cho nên tất nhiên trong đồng ruộng cũng không có nông phu, nơi đây đã cho người Tang quốc không gian hoạt động cực lớn.
Tu Di Ngạn đi theo dấu chân trong ruộng lúa mì. Lúa mì chỉ vừa mới xanh tươi trở lại không bao lâu, dễ dàng phát hiện có vết chân giẫm lên.
Tu Di Ngạn ngẩng đầu nhìn ra xa, đó là một khu thôn làng. Nếu người Tang quốc ẩn nấp trong thôn thì chắc hẳn là có một hộ hoặc vài hộ đã bị hại. Ban ngày bọn họ không ra ngoài, buổi tối ra ngoài chặn người đi đường ban đêm trên quan đạo, giết người cướp giấy thông quan.
Tu Di Ngạn không vào thôn mà quay trở về khu rừng kia.
Sau khi trở lại trong rừng, Tu Di Ngạn ngồi dưới một gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Người Tang tuyệt đối không dám ra ngoài lượn lờ vào ban ngày, y lo là mình vào thôn sẽ dẫn đến sự chú ý của người Tang, nếu đánh nhau, có thể sẽ có bách tính vô tội bị liên lụy.
Ngủ một giấc hết gần nửa ngày, sau khi tỉnh dậy nhìn mặt trời đã sắp đến đỉnh đầu, nghỉ ngơi tạm ổn, y đứng dậy trở lại chỗ đường lớn tìm Cổ Lạc nói vài câu gì đó. Cổ Lạc lập tức gật đầu, phân công người về trong thành Trường An triệu tập nhân thủ, gã dẫn những người còn lại từ một bên khác hướng về phía thôn đánh bọc sườn.
"Theo dõi đi, hiện giờ đang giữa trưa, đánh dấu vị trí hộ nào không có khói bếp. Người trong thôn quen để củi ở ngoài sân, người Tang không dám ra ngoài ôm củi vào nấu cơm."
Tu Di Ngạn liếc mắt nhìn Cổ Lạc một cái: "Nếu người Tang đã thích động thủ vào buổi tối, vậy thì buổi tối giải quyết bọn chúng."
Y lại ngồi dựa vào gốc cây, nhắm mắt lại: "Đến chiều tối lại xem nhà nào không có khói bếp."
Cổ Lạc giơ ngón tay cái lên: "Bội phục."
Gã hỏi Tu Di Ngạn: "Lát nữa ngươi đi vào từ chỗ nào?"
"Ta đi một mình."
Tu Di Ngạn nhắm mắt lại nói: "Phương thức của các ngươi không thích hợp với ta."
Cổ Lạc bĩu môi: "Ha ha."
Buổi trưa, người của phủ Đình Úy bắt đầu bố trí ở chung quanh thôn, quan sát hộ nào không có khói bếp bốc lên, đến chiều tối lại cẩn thận xem qua, sau đó xác định khoảng mười mấy hộ là mục tiêu. Nửa canh giờ trước, Thẩm Lãnh đã dẫn một đội đến.
"Tu Di Ngạn đâu?" Thẩm Lãnh hỏi Cổ Lạc.
Cổ Lạc nhún vai: "Trước khi tướng quân đến đã đi rồi, nói là thích làm một mình."
Thẩm Lãnh cười cười: "Tên đó được xem như là khắc tinh của người Tang, mặc kệ hắn. Trước lúc trời tối, các ngươi bao vây tất cả các hộ khả nghi, sơ tán bách tính."
Cổ Lạc ừm một tiếng: "Vào luôn bây giờ?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vào luôn bây giờ."
Cổ Lạc vừa muốn hành động thì Thẩm Lãnh lắc đầu: "Tất cả người của phủ Đình Úy khống chế vòng ngoài, sơ tán bách tính."
Cổ Lạc ngơ ngẩn: "Hả?"
Thẩm Lãnh nói: "Nghe lời ta."
Cổ Lạc đành phải gật đầu: "Được."
Cho nên tất cả những người tiến vào thôn đều là người của Lưu Vân Hội.
Người của phủ Đình Úy sẽ luôn có chút cố kỵ khi giết người.
Một canh giờ sau, Thẩm Lãnh hơi thất vọng từ trong thôn đi ra. Người của Lưu Vân Hội tìm mấy lượt ở trong thôn, chỉ giết 7 – 8 người, đây hiển nhiên không phải toàn bộ võ giả mà Tang quốc phái tới, chút người ấy có thể làm gì?
"Tướng quân!"
Cổ Lạc từ đàng xa chạy tới: "Đến bên này xem."
Thẩm Lãnh bước nhanh qua, đi theo Cổ Lạc đến phía sau thôn, vừa đi Thẩm Lãnh vừa hỏi: "Sao vậy?"
"Cái tên Tu Di Ngạn này..."
Cổ Lạc thở dài: "Quả nhiên rất độc."
Hai người đi đến phía sau thôn, dừng lại ở cửa của một trong những ngôi nhà dãy ngoài cùng, trong sân có không ít đình úy đang cầm đuốc, Thẩm Lãnh liếc mắt liền nhìn thấy thi thể trong sân. Có khoảng 16 – 17 cỗ thi thể, không đầu, đầu đều bị cắt bỏ chồng chất ở giữa sân, mỗi cái đầu đều hướng ra ngoài cửa, quả thật nhìn hơi đáng sợ.
Trên tường để lại chữ bằng máu, đại khái ý là Tu Di Ngạn chỉ chừa lại một người sống, mang kẻ đó đi tìm những võ giả Tang quốc khác. Mỗi một người Tang quốc đều trúng hai đao, một đao xuyên qua hạ thể, một đao cắt rơi đầu.
Trước khi chết những người Tang quốc này cảm nhận được cơn đau bị cắt, phỏng chừng Tu Di Ngạn cũng không có hoàn toàn trút hết sát ý ra ngoài.
"Sắp xếp người đi tìm thử."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Cái tên này."
Cổ Lạc cũng là cao thủ truy tìm tung tích, dẫn người ra ngoài thôn tìm Tu Di Ngạn, nhưng mà tìm suốt nửa canh giờ cũng không phát hiện tung tích của Tu Di Ngạn.
Ngày hôm sau, trời vừa mới tối, trong một thôn khác cách thôn hôm qua chừng hai mươi dặm, Tô Hà Khang Nguyên từ trong phòng đi ra, liếc nhìn thủ hạ: "Vẫn chưa liên hệ được?"
"Tướng quân, vẫn chưa."
Trong đó có một thủ hạ cúi đầu nói: "Đã để lại ám hiệu liên lạc ở ngoài thôn nhưng không ai đến hội hợp, có lẽ bọn họ đã gặp chuyện không may rồi, tướng quân cần phải mau chóng rời đi."
Tô Hà Khang Nguyên hừ một tiếng: "Ngươi đánh giá cao người Ninh rồi. Thỉ Chí Di Hằng cứ luôn nói người Ninh đáng sợ cỡ nào, theo ta thấy chẳng qua là một đám dê béo yếu ớt. Quả thật bọn họ giàu có, Ninh quốc cũng lớn, các ngươi không cảm thấy sao? Ninh quốc chính là chuồng cừu của chúng ta, chuồng heo của chúng ta, vườn hoa của chúng ta, cũng là đồng ruộng của chúng ta, tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ là của chúng ta."
Tô Hà Khang Nguyên duỗi lưng một cái: "Trời sắp tối rồi, phân công người canh phòng quanh thôn, chọn một đội người, tiếp tục chờ ở trên đường."
"Vâng!"
Thủ hạ lên tiếng đáp lại, phân công nhân thủ đến chỗ tối chung quanh thôn ẩn nấp.
Một tên người Tang quốc đi về phía tây thôn, trời đã tối đen, cuối tháng 2 thời tiết vẫn còn lạnh cho nên sau khi trời tối là trong thôn cũng rất ít có người đi lại. Hắn ta di chuyển trong bóng tối, đến ngoài thôn, chỗ xa xa kia là nơi ẩn thân thích hợp nhất. Mấy ngày trước hắn ta cũng đều nấp ở đó, có thể quan sát đường vào thôn có tình huống gì hay không.
Hắn ta quay lại liếc nhìn, nghĩ trong thôn này có mấy trăm nhân khẩu, nếu giết hết nam nhân, để lại những nữ nhân da trắng xinh đẹp đó hưởng lạc thì thật tốt. Nữ nhân của Tang quốc ai ai cũng đen và nhỏ gầy, đâu so sánh được với nữ nhân của Ninh quốc, người nào người nấy cũng đều rất thuận mắt, nghĩ thôi cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Hắn ta đi đến dưới cây đại thụ ở cửa thôn, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỗ đó có một chạc cây cũng có thể ngồi được, chỉ là ngồi lâu sẽ đau mông.
Nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên hắn ta nhìn thấy một cặp mắt, thật ra trời tối như vậy không nhìn thấy mới đúng, nhưng lại cảm thấy có cặp mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Một sợi dây thừng thả xuống chuẩn xác tròng vào cổ người Tang, dây thừng kéo lên, người Tang không ngừng giãy giụa tay chân, rất nhanh chóng đã bị kéo lên trên cây.
Một giây sau, một bóng đen từ trên cây xuống dưới, cũng men theo bóng tối bên tường mà vào thôn.
Tu Di Ngạn là sát thủ ưu tú nhất, đương nhiên y biết vị trí nào ẩn thân là thích hợp nhất, vị trí nào là an toàn nhất.
Đầu đường có một cái bàn gỗ rất cũ, trên bàn có khắc bàn cờ, mỗi ngày đều sẽ có người già trong thôn ở đây chơi cờ. Giờ khắc này người Tang nằm ở dưới bàn gỗ hoàn toàn khuất trong bóng tối, lại che mặt, cho dù đi qua trước mặt hắn ta thì cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Hắn ta không nhúc nhích, được trải qua huấn luyện cho nên hắn ta biết làm như thế nào mới là thích khách đủ tiêu chuẩn nhất.
Hắn ta nằm sấp ở đó nhìn chằm chằm lối vào, bất cứ người nào vào thôn là hắn ta đều sẽ nhìn thấy, nhưng hắn ta lại không nhìn thấy Tu Di Ngạn, bởi vì Tu Di Ngạn đứng ở ngay phía sau hắn ta.
Trong bóng tối có một thanh trường đao thình lình đâm xuyên qua bàn gỗ, mũi đao xuyên qua đầu của người ở dưới mặt bàn, từ sau sau gáy chui vào, từ hốc mắt đâm ra, mũi đao không chạm vào nền đất.
Tu Di Ngạn chậm rãi đao rút ra, không nhìn thêm cái thứ hai, xoay người đi vào trong thôn.
Sau giờ Tý, Tô Hà Khang Nguyên đứng dậy đi vào trong sân đi tiểu, nhìn người canh gác ở trong sân: "Người được phái ra ngoài có tin tức về không?"
Thủ hạ ở trong sân lắc đầu: "Vừa mới qua giờ Tý, hẳn là vẫn chưa tới lúc trở lại, mấy ngày nay gần như không có người đi đường ban đêm, đợi thêm một lúc nữa đã."
Tô Hà Khang Nguyên không biết làm sao, phía sau lưng bỗng nhiên lạnh toát, hắn ta khoát tay: "Đi gọi mọi người về đi, trước khi trời sáng chuyển đến chỗ khác."
"Vâng!"
Thủ hạ lên tiếng đáp lại, vội vàng ra ngoài.
Người Tang truyền lệnh bước nhanh ra ngoài thôn. Người của bọn họ mai phục ở bên cạnh quan đạo cách cửa thôn không xa, khoảng cách chẳng qua chỉ khoảng chừng hai dặm, hắn ta chạy đến chỗ mai phục, khẽ gọi một tiếng nhưng không có ai đáp lại. Hắn ta cảm thấy không ổn, đi vào trong rãnh bên cạnh quan đạo, lờ mờ nhìn thấy đồng bạn của hắn ta ngồi xổm ở đó, lại gọi một tiếng nhưng vẫn không có ai đáp lại hắn ta. Hắn ta tiến lại gần nhìn, sau đó không tự chủ được phát ra một tiếng thét kinh hãi, xoay người bỏ chạy.
Người Tang quốc ở trong rãnh không phải ngồi xổm mà là quỳ gối, trong miệng mỗi người đều cắm một thanh đao, chỉ có chuôi đao lộ ra ngoài miệng. Tất cả mọi người đều há hốc miệng quỳ gối chết ở đó, mắt mở trợn trừng, nhìn giống như ác quỷ.
Tên người Tang này thét lên sợ hãi liền quay đầu bỏ chạy, quay người lại thì nhìn thấy một người đứng cách đó không xa.
Trong bóng tối, dường như người nọ nhếch môi cười cười.
Răng cực trắng.