Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 912 - Chương 912: Đều Là Của Trẫm

Chương 912: Đều là của trẫm Chương 912: Đều là của trẫm

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế đặt bút son trong tay xuống, nghiêm túc phê duyệt mỗi một bản tấu chương. Mỗi người đều sẽ có thể dễ dàng thề rằng ta nhất định có thể làm tốt việc một việc nào đó, cũng có thể dễ dàng thề rằng ta nhất định sẽ kiên trì bền bỉ, nhưng trên thực tế thì có mấy người đều mãi kiên trì bền bỉ làm tốt một việc nào đó?

Hai mươi mấy năm rồi, lúc đầu hoàng đế gấp gáp lên ngôi đến nay đã hai mươi mấy năm rồi, hai mươi mấy năm nay ông ta không có một ngày nào để bản thân mình phóng túng, cũng không có một ngày nào làm việc qua loa lấy lệ. Đổi lại là người thường, mỗi ngày đều đối mặt với đống tấu chương khô khan này lâu như vậy thì sợ là đã sớm kiên trì không nổi rồi.

Nhưng hoàng đế lại cảm thấy mỗi một bản tấu chương đều không khô khan, ông ta không chỉ đang xem tấu chương, còn phải nhìn thiên hạ xuyên qua văn tự trong tấu chương.

Ví dụ như tấu chương của một vị quan địa phương đệ trình lên, khi đọc những văn tự này trong đầu hoàng đế sẽ tưởng tượng ra hoàn cảnh ở chỗ này, kết hợp việc trong tấu chương với dân tình địa lý gì đó ở địa phương để xem, còn phải suy nghĩ xem lúc ấy người viết bản tấu chương này có suy nghĩ và tâm trạng như thế nào.

Cho nên theo người khác thấy đó thứ khô khan, theo hoàng đế thấy là rất nhiều cảnh tượng, rất nhiều câu chuyện.

Lúc ông ta xử lý tấu chương không thích có người quấy rầy đến ông ta lắm, dù sao thì cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu cũng là một chuyện khiến người ta bực bội. Tư duy của ông ta bay nhảy trong mỗi một bản tấu chương, khi thì ở Kinh Kỳ đạo, khi thì ở Giang Nam đạo, bày mưu nghĩ kế chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Bản tấu chương trong tay ông ta lúc này là Lại bộ, Hình bộ, phủ Đình Úy cùng với rất nhiều nha môn khác liên hợp dâng tấu. Trước đại chiến, để an ổn dân tâm, để không ảnh hưởng đến bắc chinh, hoàng đế cũng không có biểu hiện quá xem trọng chuyện trước đây phủ chức tạo Giang Nam đã xuất hiện hiện tượng mưu lợi riêng, làm rối kỉ cương quy mô lớn, nhưng đây chẳng qua chỉ là bề ngoài.

Vụ án lớn như vậy, những quan viên dính dáng trong đó từ tòng nhị phẩm cho tới tòng thất phẩm, tất cả lớn nhỏ không dưới hơn ngàn người, tra đi tra lại cả phủ chức tạo Giang Nam, hình như một người trong sạch cũng không thấy.

Quyền lợi trong tay phủ chức tạo Giang Nam khiến những người này có thể không kiêng nể gì mà mưu tư bòn rút thu lợi. Chủ quan của phủ chức tạo Giang Nam là Lâu Dư, trên danh nghĩa là quan viên thuộc Hộ bộ nhưng thật ra là có quyền chuyên quyền độc đoán. Cấp bậc của y cũng chỉ thấp hơn Hộ bộ thượng thư một chút mà thôi, trong tay nắm giữ mạch máu kinh tế có thể ảnh hưởng đến cả Đại Ninh.

Hàng năm, chỉ riêng thu nhập của phủ chức tạo Giang Nam đã có thể gánh vác gần một phần năm số thuế của Đại Ninh, con số khổng lồ như vậy, người của phủ chức tạo Giang Nam móc chỗ này một chút móc chỗ kia một chút cũng đều cảm thấy không nhiều. Nhưng từ trên xuống dưới hơn ngàn người, mỗi người đều móc một chút, đó là một số con số lớn cỡ nào? Mà số bạc này bọn họ không dám móc ở khoản cố định, vậy thì chỉ có thể là áp bức nông dân và thương nhân.

Bộp một tiếng.

Tấu chương bị hoàng đế ném mạnh trên bàn, nội dung trong bản tấu chương này nhắc tới có thể nói nhìn thấy ghê người.

Ban đầu hoàng đế cũng không dám tin phủ chức tạo Giang Nam có thể nát đến mức độ này.

Cú ném này làm thái tử Lý Trường Trạch đứng ở cách đó không xa giật mình khẽ run, vội vàng cúi người.

Trong lòng thái tử sợ hãi, nhìn thấy phụ thân gã ta lại càng sợ hơn. Một khi chuyện mà gã ta ở Trường An tính toán suốt một năm này bại lộ, đừng nói vị trí thái tử này của gã ta còn có thể giữ được hay không, cho dù là có thể giữ được mạng hay không cũng không dễ nói.

Bề ngoài gã ta cung kính đứng ở đó nhưng trên thực tế thì trong lòng đã dậy sóng, gã ta rất sợ hoàng đế vừa mở miệng liền thời gian này ở Trường An đã làm những gì?!

Một tiếng bộp này dọa thái tử vội vàng thu hồi suy nghĩ, căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

"Trẫm vốn tưởng rằng, đãi ngộ hậu hĩnh, khuyến khích cần cù, bồi dưỡng liêm chính sẽ luôn khiến bọn họ bớt đi suy nghĩ xấu xa, bỏ đi thủ đoạn bẩn thỉu, là trẫm không để ý sức hấp dẫn của bạc đối với con người lớn cỡ nào, trong nhân tính vốn có lòng tham, bọn họ một khắc cũng không hề thu liễm."

Hoàng đế đứng dậy, chậm rãi đi lại trong Đông Noãn Các, thái tử không dám cản hoàng đế liền vội vàng tránh ra qua một bên, chờ hoàng đế đi về gã ta lại phải tránh một lần nữa cho nên có vẻ hơi chật vật, hơi hoảng hốt. Gã ta hắn đã không cố ý khống chế nhưng không thể khống chế được.

Hoàng đế nhìn gã ta một cái: "Con đang làm gì vậy?"

Thái tử ngẩn người: "À?"

Hoàng đế nhíu mày: "Con có tâm sự?"

Thái tử vội vàng lắc đầu: "Không có không có, nhi thần... Nhi thần cũng là lo lắng vì chuyện phủ chức tạo Giang Nam cho nên hơi thất thần, phụ hoàng thứ tội."

Hoàng đế lại nhìn gã ta một cái: "Nếu con đã lo lắng, vậy con nói xem vụ án của phủ chức tạo Giang Nam nên làm thế nào, người nên trị như thế nào."

"Nhi thần... nhi thần vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng có quốc pháp ở đây, mọi chuyện lấy quốc pháp để xử lý, người nên giết thì giết, người nên nhốt thì nhốt, dùng biện pháp cứng rắn trấn áp hạng đạo chích."

Hoàng đế khẽ lắc đầu: "Mấy câu nói này cũng đúng là thích hợp ở mọi nơi mọi lúc."

Ông ta trở lại ghế ngồi xuống: "Trước hết không nói chuyện phủ chức tạo Giang Nam nữa, trẫm gọi con đến đây là muốn hỏi con một chút..."

Hoàng đế nhướn đầu lông mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía thái tử: "Lưu thủ Trường An làm chủ triều chính, cảm giác như thế nào?"

Thái tử sợ tới mức khóe miệng cũng hơi run, lưng căng cứng, ngay sau đó lạnh toát cả sống lưng, hơi lạnh nhanh chóng lan ra toàn thân. Gã ta quỳ xuống bụp một tiếng: "Nhi thần không làm được lời dặn của phụ hoàng trước khi đi, cũng không làm tốt việc trong bổn phận, xin phụ hoàng trách phạt."

"Con không làm tốt việc gì?"

Hoàng đế nhìn gã ta: "Ta nghe Lại Thành nói mỗi ngày trời chưa sáng con đã đến Đông Noãn Các, mọi chuyện đều xử lý không tệ, tấu chương Nội các đưa lên con cũng đều xử lý thích đáng, cũng không chỗ nào không thỏa, vậy nên tại sao con lại sợ?"

Thái tử không dám ngẩng đầu lên: "Nhi thần vẫn quá lười biếng, không bằng các vị đại nhân Nội các, lại càng không bằng phụ hoàng."

"Ồ." Hoàng đế dừng lại một chút: "Lười biếng sao? Lại Thành nói một ngày con ngủ không quá hai canh giờ, trẫm chẳng qua cũng chỉ như thế. Nếu như nói đây cũng là lười biếng, vậy thì trẫm cũng là người lười biếng... Con đối nhân xử thế quá mức cẩn thận, có tâm mà vô lực, đây là nhược điểm của con. Nếu trẫm mà là con, trẫm làm việc sẽ cấp tiến hơn con một chút."

Lời này nghe dường như ý có hai ý nghĩa. Thái tử cúi đầu, mồ hôi sau lưng ướt đẫm cả áo. Gã ta không khỏi suy nghĩ trong câu nói này của hoàng đế rốt cuộc có mấy lớp hàm nghĩa, chẳng lẽ là phụ hoàng đang nhắc nhở mình?

"Trẫm nghe nói lúc trẫm không ở Trường An, trong triều đình cũng không có nhiễu loạn gì, nhưng trị an trong thành Trường An thì có chút không tốt?"

Thái tử càng cúi đầu thấp hơn: "Là nhi thần làm việc bất lợi, không thể chiếu cố hết."

"Trẫm vừa nói rồi, là con tính tình hơi mềm yếu cho nên con không có biện pháp cứng rắn mà con nói. Lúc nãy con nói một câu không sai, có quốc pháp ở đây, lấy quốc pháp để xử trí, dùng biện pháp cứng rắn, trấn áp hạng đạo chích... Con đều hiểu đạo lý, nhưng con lại không làm tốt."

Hoàng đế đứng dậy: "Cùng trẫm đi gặp mấy người."

Thái tử vội vàng đứng lên: "Vâng."

Hoàng đế sải bước đi, thái tử bước chân hơi gấp đi theo phía sau hoàng đế, tư thế bước đi của hai người chênh lệch xa. Sau khi ra khỏi Đông Noãn Các hoàng đế vẫn đi nhanh về phía trước, thái tử cúi đầu đi theo phía sau, bước chân càng lúc càng ngắn.

Hoàng đế vừa đi vừa hỏi: "Con biết sắp đi gặp ai không?"

Thái tử vội vàng lắc đầu: "Nhi thần không biết."

Hoàng đế không hỏi lại, cũng không giải thích.

Ông ta đi thẳng từ Đông Noãn Các đến cổng chính Thừa Thiên Môn phía trước cung Vị Ương, đến Thừa Thiên Môn liền đi thẳng lên tường thành. Thái tử không biết phải lên trên thành lầu này gặp ai nhưng cũng không dám hỏi, đành phải nhắm mắt theo, lúc lên bậc thềm còn vấp chân suýt nữa thì ngã, nhìn càng chật vật hơn.

Lên trên thành lầu, hoàng đế đi đến chỗ bên tường thành, tay vịn lên tường: "Con tới nhìn xem."

Thái tử cũng vội vàng đến cạnh tường thành nhìn ra bên ngoài, chỉ liếc mắt một cái, toàn thân trên dưới đều nổi da gà.

Đường cái ngoài Thừa Thiên Môn đã bị chặn kín, người phong tỏa đường chính là chiến binh của Tuần thành binh mã ti, binh giáp như rừng. Mà ở ngoài Thừa Thiên Môn, người của phủ Đình Úy đông nghìn nghịt đứng ở đó, có ít nhất hàng trăm người đã bị trói, cứ hai gã đình úy áp giải một tên phạm nhân. Những phạm nhân này quỳ trên mặt đất, đầu cũng bị ấn xuống không thể ngẩng lên được.

"Lúc nãy trẫm nói, khi trẫm không ở Trường An trong triều đình không có chuyện gì, nhưng dân sự trị an lại kém đi không ít, trong thành xảy ra nhiều án mạng, thậm chí bao gồm cả đại học sĩ thủ phụ Nguyên Đông Chi, bao gồm cả tả hữu vệ tướng quân Đông Cung, bao gồm cả đại học sĩ thứ phụ Lâm Diệu Hiền, còn có cả con trai của ông ta là thư đồng thái tử Lâm Đông Đình... Đại Ninh lập quốc đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên xảy ra án lớn dày đặc như thế. Nhiều vị trọng thần triều đình bị giết, mà suốt một năm này con lại không tra được cái gì, cho nên trẫm rất thất vọng."

Hoàng đế liếc mắt nhìn thái tử một cái, thái tử đâu còn dám ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.

"Có quốc pháp ở đây, lấy quốc pháp xử trí."

Hoàng đế nói với ngữ khí bình thản, nhưng mỗi một từ đều giống như búa tạ gõ vào ngực thái tử.

"Cho nên sau khi trẫm trở về đã hạ lệnh cho phủ Đình Úy, nói với Hàn Hoán Chi rằng nếu không bắt được người, không phá được án, trẫm sẽ chém hắn trên đường cái ngoài Thừa Thiên Môn, nếu hắn phá án bắt người, vậy thì chém những người này ở ngoài Thừa Thiên Môn. Nghĩ chắc hẳn là Hàn Hoán Chi cũng sợ chết cho nên phá án cực nhanh, bắt người cực nhanh. Trường Trạch... con xem, trẫm mới trở về được bao lâu? Phủ Đình Úy đã bắt nhiều người như vậy, và còn đều đã xác minh, điều này chứng tỏ cái gì?"

Trong đầu thái tử ong ong giống như vừa mới bị người khác dùng gậy gỗ đập mạnh vào gáy, ngay cả hoàng đế hỏi câu gì cũng không nghe rõ, cúi người theo bản năng: "Nhi thần không biết."

"Con không biết?"

Hoàng đế nhíu mày: "Con không biết thì trẫm sẽ nói cho ngươi biết. Điều này chứng tỏ không có vụ án nào phủ Đình Úy không tra được, không có người nào không tra được. Nếu như Hàn Hoán Chi là một kẻ phế vật thì trẫm sẽ không để hắn chủ quản phủ Đình Úy hai mươi năm. Việc trẫm giao cho hắn mặc kệ khó làm cỡ nào, hai mươi năm nay Hàn Hoán Chi đều chưa từng khiến trẫm thất vọng, chỉ cần là chuyện trẫm bảo hắn nhất định phải điều tra rõ, hắn tất sẽ điều tra rõ. Có những chuyện hắn vẫn chưa điều tra rõ chuyện, hoặc là có người vẫn chưa tra, không phải hắn không tra được, mà là trẫm vẫn chưa bảo hắn đi tra, biết rồi chứ?"

Thái tử lại quỳ xuống theo bản năng: "Nhi thần biết rồi."

Hoàng đế nheo mắt nhìn thái tử, kiểu ngạo nghễ này có thể cả đời thái tử cũng không học được.

"Nhân chi sơ, tính bản thiện..."

Hoàng đế thở dài một tiếng.

Ông ta đứng ở trên tường thành khoát tay, dưới thành, Hàn Hoán Chi ra lệnh một tiếng, mấy trăm đình úy đồng thời rút đao, đứng ở trên tường thành nhìn xuống, đao lóe hàn quang, như làn sóng lăn tăn.

"Chém!"

Sau một tiếng hét to, mấy trăm đình úy gần như đồng thời hạ đao, mấy trăm cái đầu người gần như đồng thời rơi xuống đất. Cảnh tượng máu phun ra từ trong cổ của mấy trăm cỗ thi thể không đầu có thể sẽ thật là ác mộng của rất nhiều người sau này, ít nhất sẽ là cơn ác mộng không thể gạt bỏ của thái tử sau này.

Thế nhưng mặt hoàng đế lại không có cảm xúc.

"Những người này từ ngũ hồ tứ hải vào Trường An làm loạn, tưởng là đến từ ngũ hồ tứ hải thì không thể tra được, nhưng bọn họ đã quên, ngũ hồ tứ hải đều là của trẫm."

Hoàng đế xoay người.

"Trường Trạch, con cũng nhớ lấy."

"Nhi thần... nhớ rồi."

Bình Luận (0)
Comment