Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 913 - Chương 913: Đánh Người Tang Như Thế Nào

Chương 913: Đánh người Tang như thế nào Chương 913: Đánh người Tang như thế nào

Hoàng đế nói một lời, trên đường cái ngoài Thừa Thiên Môn đã chém rơi mấy trăm đầu người.

Cái gọi là khách giang hồ, đứng trước hoàng quyền không đáng nhắc tới, cũng không chịu nổi một đòn.

Ngoài thành Trường An, một mình Tu Di Ngạn giết mấy chục người. Lúc Cổ Lạc dẫn người đến vẫn không tìm được tung tích của Tu Di Ngạn, chỉ thấy mấy chỗ trong thôn có tử thi, cũng nhìn thấy một đám thi thể quỳ gối trong rảnh ven đường quan đạo kia, mỗi người đều nuốt đao mà chết.

Cổ Lạc ở trong sân kiểm tra kỹ lưỡng một lần, lắc đầu: "Tất cả hiện trường đều là một đao mất mạng, chỉ ở trong sân từng có đánh nhau."

Gã chậm rãi đi lại ở trong sân, tay khẽ lướt qua một vết đao trên cây: "Người giao thủ với Tu Di Ngạn thực lực không kém, Tu Di Ngạn không thể một đòn giết chết, hơn nữa hẳn là còn để kẻ đó chạy thoát."

Một gốc cây thấp trong sân bị cắt mất ngọn cây, nhìn tiếp đi xa hơn, còn nhìn thấy một vết đao ở trên tường.

"Đối thủ của Tu Di Ngạn thực lực không kém."

Cổ Lạc liên tục nói đối thủ thực lực không kém hai lần.

"Nhưng chắc hẳn là hắn không sao. Nếu hắn có chuyện gì thì chắc sẽ tìm chúng ta. Nếu người đã chết thì cũng sẽ nằm ở đây, người Tang không cần phải mang thi thể của hắn đi, hiện tại xem ra chắc là Tu Di Ngạn đang đuổi giết."

Thẩm Lãnh gật đầu, nhìn vết đao trên tường. Vách tường gạch đá rất cứng, đao chém ra một vết sâu và thẳng, người không đủ sức mạnh thì vết đao không thể nào được như vậy.

"Ta chưa từng thấy đao thuật của người Tang quốc."

Cổ Lạc nói: "Nhưng có nghe nghe đồn, là đao pháp chuyển hoán cực nhanh giữa chính thủ đao phản thủ đao, cho nên xuất đao rất quỷ dị. Tu Di Ngạn cứ tiếp tục một mình đuổi giết như vậy, ta lo hắn sẽ gặp phiền phức gì đó."

Thẩm Lãnh đứng dậy, liếc nhìn chung quanh, trên cây treo một cỗ thi thể, thi thể vẫn chưa hạ xuống, gió thổi qua, thi thể vẫn còn chậm rãi chuyển động. Thẩm Lãnh đột nhiên cảm thấy có chút khác thường, cất bước đi đến bên cạnh thi thể, thò tay lấy ra một tờ giấy trong túi áo của thi thể, vẫn chưa khám nghiệm tử thi cho nên không thể kịp thời phát hiện đồ trong túi áo của thi thể.

Thư là của Tu Di Ngạn để lại, ý đại khái là thủ lĩnh của người Tang quốc đao pháp đặc biệt, không thể một kích giết chết, người đã chạy trốn, không bắt người này về thì Tu Di Ngạn không trở về Trường An.

Thẩm Lãnh thở dài. Hắn biết tính tình của Tu Di Ngạn, đó là một người làm sát thủ cũng không chịu giết người Ninh. Théo Tu Di Ngạn thấy, người mà y liều mạng bảo vệ đã bị người Tang làm hại, làm sao y có thể được? Huống hồ lúc làm sát thủ là Tu Di Ngạn đã khinh thường những sát thủ người Tang đó rồi.

Thẩm Lãnh đưa thư cho Cổ Lạc: "Viết rất vội vàng, thủ lĩnh người Tang chạy trốn để những người còn lại ngăn cản Tu Di Ngạn còn mình bỏ chạy, những người Tang còn lại..."

Thẩm Lãnh chỉ về chỗ cửa: "Hẳn là đều bị Tu Di Ngạn giết chết ở đó. Hắn thấy đuổi không kịp cho nên để lại một phong thư, dựa theo dấu vết mà đi tìm, chắc có lẽ không quá xa. Hẳn là người Tang còn có đồng mưu, những người này nhất định phải moi ra bằng hết."

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng vó ngựa, không lâu sau một con chiến mã dừng lại ở ngoài cửa, Trần Nhiễm ở trên lưng ngựa nói to một tiếng: "Bệ hạ triệu tướng quân vào cung."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhìn về phía Cổ Lạc: "Nói các huynh đệ cẩn thận một chút, nếu như vì bắt sống mà để các huynh đệ gặp nguy hiểm đó là không khôn ngoan. Những người này căn bản cũng không cần thiết phải bắt sống, lý do tại sao bọn họ đến đây đã rất rõ ràng rồi."

Cổ Lạc lên tiếng: "Yên tâm, bắt được giết được, vậy thì giết."

Thẩm Lãnh gật đầu, xoay người đi ra ngoài, vừa đến ngoài cửa hắc ngao đã lao tới phía Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh cười cười, hắc ngao một mực cọ sát vào người Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhìn thấy cả yên chó cũng đã lắp rồi, vỗ vỗ đầu hắc ngao: "Ngươi có thể nhớ mình là chó hay không, lúc nãy lại còn định co chân sau đá ta..."

Hắc ngao hú một tiếng, tất cả người của phủ Đình Úy đều theo bản năng né sang bên cạnh nhường đường.

Thẩm Lãnh lên chó, Trần Nhiễm thúc ngựa chạy trước, hắc ngao lại kêu một tiếng, học tiếng hí của ngựa, còn có âm cuối... auuuu.

Không bao lâu sau đã vượt qua chiến mã của Trần Nhiễm, co chân sau phóng vượt qua, lắc mông tỏ rõ vẻ đắc ý.

Trường An.

Thẩm Lãnh đến bên ngoài cổng thành liền dừng lại, tất cả binh sĩ canh cổng sau khi nhìn thấy hắn đều đứng nghiêm hành lễ, từ cách xa có thể nhìn ra đó là ai. Dù sao thì thiên hạ hiện giờ cũng chỉ có một mình Thẩm Lãnh cưỡi chó chinh chiến.

Thẩm Lãnh xuống chó đáp lễ, sau khi vào trong lại hỏi một câu: "Những người vào thành mấy ngày gần đây, có ai tuổi tác tướng mạo và giấy thông quan không quá tương xứng không?"

Binh sĩ canh cổng thành lắc đầu: "Bẩm đại tướng quân, chúng ta nhận được nghiêm lệnh, tất cả những người khả nghi đều phải giữ lại trước, mấy ngày nay không có phát hiện."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, bỗng nhiên chú ý tới phía trước có người đi đường dáng vẻ rất gấp, bóng lưng dường như hơi quen thuộc, chỉ là nhất thời không thể nghĩ được là ai. Hắn giao hắc ngao cho Trần Nhiễm: "Tách ra đi, ngươi về nhà trước."

Trần Nhiễm không hiểu lắm, nhìn theo tầm nhìn của Thẩm Lãnh nhưng lại không nhìn ra có gì không ổn.

Thẩm Lãnh sửa sang lại y phục của mình một chút rồi đi theo sau, người ở phía trước càng lúc càng đi nhanh, vốn muốn ra khỏi thành nhưng đến cổng thành lại chợt thấy Thẩm Lãnh liền lập tức xoay người trở lại. Ông ta đi đến một đầu ngõ lập tức lách người đi vào, sau đó len lén thò đầu ra ngoài nhìn, phát hiện trên đường phía sau đã không thấy Thẩm Lãnh nữa.

Người này thở phào nhẹ nhõm, cười cười hơi tự giễu, nụ cười rất chua xót.

Ông ta xoay người định đi, vừa mới xoay người thì thấy Thẩm Lãnh đứng tựa vào tường nhìn ông ta. Người này giật mình hét một tiếng sau này bỏ chạy, nghiêng ngả lảo đảo. Thẩm Lãnh nhìn người kia nói: "Đừng chạy nữa, có thể chạy được đi đâu?"

Người nọ dừng bước chân lại, hẳn là đã sợ muốn chết, vai cũng đang hơi run rẩy.

Thẩm Lãnh đi qua, đi đến bên cạnh người nọ, nói rất khẽ: "Khang đại nhân, đây là muốn ra khỏi thành? Đại Ninh tuy lớn, nhưng ông có thể đi đâu?"

Người nọ dán râu giả nhưng vẫn bị nhận ra, chính là Khang Vi từ Bình Việt đạo lén về Trường An.

Khang Vi thở dài: "Chỉ còn một chút nữa là ta sẽ ra khỏi thành rồi. Thẩm tướng quân, có thể cho ta một con đường sống không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ông thấy thế nào?"

Khang Vi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta cũng không có làm ra chuyện có lỗi với Đại Ninh, ta chỉ là... nhất thời hồ đồ. Ta để lại một người thế thân ở Bình Việt đạo, nếu tướng quân coi như chưa có chuyện gì cả, sau khi ta trở lại Bình Việt đạo sẽ cẩn trọng làm việc, tuyệt đối sẽ không phạm bất cứ sai lầm nào nữa."

Thẩm Lãnh nhíu mày: "Hà tất phải lừa mình dối người? "

Khang Vi ngẩn ra: "Đúng vậy... có chút lừa mình dối người, làm sao bệ hạ lại có thể không biết ta đã trở về."

Thẩm Lãnh thò tay ra khoác lên vai Khang Vi, giống như là bạn cũ nhiều năm không gặp, khoác vai đi lên phía trước: "Nếu ông chạy, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Nếu ông không trốn, bệ hạ nể tình cũ có lẽ còn có thể cho ông sống."

Khang Vi không nói nữa, thoạt nhìn mặt xám như tro tàn.

Cung Vị Ương.

Hoàng đế liếc nhìn Khang Vi đang quỳ gối trước mặt, cơn giận trong ánh mắt không thể áp chế được.

"Trẫm còn sống trở về, có phải khanh rất thất vọng không?"

Khang Vi dập đầu trên đất, không dám trả lời.

"Trước giờ trẫm đều chưa từng nghĩ tới, có một ngày người mà trẫm tín nhiệm và trọng dụng sẽ trông mong trẫm chết ở bên ngoài biên giới."

Khang Vi ngẩng đầu lên: "Bệ hạ, thần chưa bao giờ nghĩ tới việc mưu hại bệ hạ, cũng chưa bao giờ trông mong bệ hạ có chuyện. Thần trở lại là vì thần biết nếu không trở lại, chắc chắn thần phải chết không thể nghi ngờ. Thần là người có ích, còn muốn đền đáp Đại Ninh, đền đáp bệ hạ, có những chuyện khi thần nghe xong sẽ không thể không cho thần sống tiếp, giống như ân sư của thần..."

Hoàng đế hỏi: "Vậy tại sao khanh chạy trốn?"

Khang Vi nói: "Bởi vì bệ hạ giết mấy trăm người ở ngoài Thừa Thiên Môn, thần sợ."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Khang Vi đã chết, nhưng người này có thể đưa đến bắc cương. Bắc cương mới mở rộng mấy ngàn dặm, việc dân trị cần điều phái lượng lớn quan viên địa phương bù vào, trên đời đã không còn Khang Vi nữa rồi."

Khang Vi nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảm kích.

Hoàng đế im lặng hồi lâu rồi nói: "Trẫm giữ khanh lại là vì tương lai trẫm còn có thể dùng đến khanh, khanh sống tiếp đi. Từ nay về sau, khanh sẽ là Khang Hối, trẫm hy vọng khanh có lòng ăn năn. Trẫm cũng không tin tưởng câu hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì đó của khanh. Nếu trong lòng khanh không có ham muốn, khanh có thể bắt người đến tìm khanh. Khanh ở Bình Việt đạo, thân là đạo phủ, chẳng lẽ hộ vệ bên cạnh còn không bảo vệ được khanh? Trẫm có thể nhìn thấu tâm tư của khanh, chỉ là giữ khanh lại còn hữu dụng thôi."

Khang Vi không ngừng dập đầu: "Tội thần, tạ ơn bệ hạ không giết."

"Thẩm Lãnh."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Phái một đội người của khanh đưa hắn đi bắc cương, giao người cho Võ Tân Vũ."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế lại nhìn về phía Khang Vi: "Trẫm từng gửi gắm kỳ vọng vào khanh, cho nên thất vọng càng nhiều hơn. Khanh đi đi, trẫm không muốn nhìn thấy khanh nữa."

Khang Vi lại vội vàng ra sức dập đầu mấy lần, khom người rời khỏi Đông Noãn Các.

Hoàng đế thở dài: "Trẫm giữ hắn lại chỉ là vì..."

Thẩm Lãnh nói: "Là vì bệ hạ nhân từ."

Hoàng đế ngẩn ra. Lúc nãy ông ta vốn định nói là trẫm giữ hắn lại chỉ là vì tương lai khi bái tổ Thái Miếu phế bỏ thái tử, nhân chứng vật chứng đều đủ thì thái tử cũng sẽ không thể nói được gì, nhưng Thẩm Lãnh đã cản ông ta lại. Hoàng đế tỉnh ngộ, những lời này sao có thể tùy ý nói ra được? Lúc nãy tâm trạng của ông ta cực tệ cho nên nói sẽ không cẩn thận. Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nói chuyện khác, chuyện điều tra người Tang như thế nào rồi?"

Thẩm Lãnh nói lại tiến triển hiện giờ, hoàng đế nghe xong chỉ lên bàn: "Doanh Vương Tang quốc gửi tới cho trẫm một phong quốc thư, thỉnh cầu trẫm thả con trai của ông ta Anh Điều Liễu Ngạn về. Để đổi lại, ông ta bằng lòng đưa ba ngàn người đến đây làm nô lệ, còn đồng ý kính hiến Đại Ninh năm vạn lượng bạc trắng, năm ngàn lượng vàng."

Thẩm Lãnh nói: "Chẳng qua là thủ đoạn che tai mắt người khác, có thể đòi về thì đòi về, có thể cướp về thì cướp về."

Hoàng đế nói: "Trẫm vốn định qua vài năm nữa mới động đến Tang quốc, bây giờ xem ra dã tâm của người Tang đã không chịu để trẫm chờ thêm vài năm nữa... Khanh nói xem, với thực lực của thủy sư hiện tại nếu động võ với Tang quốc, có thể có bao nhiêu phần thắng?"

"Thần không biết."

Thẩm Lãnh nói: "Hải vực khó dò, vẫn chưa có người nào thăm dò đường thuỷ đến Tang quốc. Trước đó thần hạ lệnh chỉ giết chứ không bắt là thần đã sơ sót, nên bắt hết những người đó rồi thẩm vấn đường biển, nhưng cho dù bây giờ bắt đầu chuẩn bị, không có một năm cũng không thể xuất binh đến Tang quốc. Nhưng thần nghĩ đến một cách... Thần nghe nói người Bột Hải và người Tang thường xuyên qua lại, và khoảng cách từ Bột Hải quốc đến Tang quốc gần hơn. Nếu người Tang đã không nghe lời, người Bột Hải cũng không nghe lời, chi bằng điều động người Bột Hải, để tướng quân lưu thủ Bột Hải Diêm Khai Tùng chiêu mộ mười vạn quân Bột Hải, tấn công Tang quốc từ bắc xuống nam. Nếu đánh người Tang đau, người Tang lại gửi quốc thư, bệ hạ cứ nói không biết chuyện, đó là đào binh Bột Hải. Nếu là đánh người Tang không đau thì cũng có thể khiến người Tang mệt mỏi ứng phó, tranh thủ thêm nhiều thời gian chuẩn bị cho thủy sư đại quân."

Hoàng đế hơi giương khóe miệng lên: "Rất xấu."

Thẩm Lãnh: "Hả?"

Hoàng đế cười nói: "Là biện pháp mà một người xấu mới có thể nghĩ ra được."

Thẩm Lãnh cúi đầu.

Hoàng đế nói: "Cứ làm như vậy đi, lấy người Bột Hải đi đánh người Tang. Trẫm bảo Diêm Khai Tùng nói với những người Bột Hải đó, tất cả những thứ đoạt được ở Tang quốc đều là của bọn họ, bất kể là vàng bạc hay cái gì khác, chỉ cần là bọn họ cướp được thì đều là của bọn họ."

Thẩm Lãnh nói: "Người Tang đã giết hại mười mấy nữ tử của Đại Ninh, thần cảm thấy có thể thêm một điều nữa, người Bột Hải giết vào Tang quốc, ngoại trừ nhất định phải tuân thủ quân lệnh là tội chết ra, những thứ khác đều không cần khắc chế..."

Hoàng đế dường như đã thấy được người Bột Hải sẽ làm những gì ở Tang quốc, có lẽ người Bột Hải còn rất vui vẻ làm như vậy nữa. Mấy năm trước cũng có không ít hải tặc người Tang đốt giết cướp bóc trên bờ biển Bột Hải quốc, không chuyện ác nào không làm.

"Lại thêm một điều nữa."

Hoàng đế nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Giết ngàn người người, có thể phong tướng quân. Trẫm... cũng có thể làm người ác."

Thẩm Lãnh cũng biết, hoàng đế nói tướng quân đương nhiên không phải là tướng quân chiến binh, chẳng qua là cái bánh vẽ ra cho người Bột Hải thôi.

Bình Luận (0)
Comment