Khoảng thời gian này ở Trường An, cuộc sống mỗi ngày của Thẩm Lãnh có vẻ hơi bình thản, hắn dường như đã thoát khỏi việc chinh chiến mỗi ngày đều không ngừng chém giết, cũng dần dần quen với cuộc sống không có gợn sóng như vậy. Nhưng hắn làm sao có thể hưởng thụ yên tĩnh mãi, hắn là quốc công trẻ tuổi nhất Đại Ninh từ trước tới nay, cũng là đại tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Ninh từ trước tới nay, người như hắn vậy cứ luôn ở Trường An, cho dù bệ hạ chịu để hắn nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng thời cuộc cũng không cho phép.
Cuộc chinh phạt Tang quốc có thể sẽ diễn ra sớm hơn so với dự tính, bất kể là bệ hạ hay triều đình đều hy vọng Thẩm Lãnh mau chóng biến Đông Hải Thủy Sư thành lợi khí viễn dương, việc không đợi người, việc có thể đợi người không phải đại sự.
Nguyên đề đốc Đông Hải Thủy Sư Hải Sa đã điều nhiệm đến bắc cương, tuy để lại hơn hai vạn chiến binh nhưng đối với cuộc viễn chinh sắp bắt đầu mà nói, hơn hai vạn chiến binh căn bản không đủ dùng, cho nên thời gian Thẩm Lãnh đi đông cương cũng đã được định rồi.
Dựa theo kế hoạch thì Thẩm Lãnh đến xưởng đóng tàu quận An Dương một chuyến trước, lấy thuyền mới rồi đi đông cương.
Đông Noãn Các.
Mới đầu tháng 3 hoàng đế đã không muốn ở Đông Noãn Các nữa, có ý dọn đến Tứ Mao Trai tự tại hơn một chút.
Vụ án của người Tang không thuộc Thẩm Lãnh quản, hắn chỉ là kiêm chức hỗ trợ, chính sự của hắn là thủy sư, bệ hạ triệu hắn đến chính là muốn bảo hắn mau chóng đến xưởng thuyền An Dương một chuyến, ngoài ra thuận tiện lại giúp Hình bộ điều tra rõ vụ án của phủ chức tạo Giang Nam. Phủ chức tạo Giang Nam cũng ở quận An Dương, cho nên lần này Diệp Lưu Vân cùng đi với Thẩm Lãnh.
"Vụ án của người Tang có tiến triển gì không?"
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi đứng ở cách đó không xa.
"Bẩm bệ hạ, tất cả những người đã truy xét được đều đền tội, nhưng chắc hẳn không phải là toàn bộ. Tướng quân Tu Di Ngạn đến nay không rõ tung tích, trên đường đi hắn đều có để lại ký hiệu, xét theo thông tin điều tra được hiện giờ, chắc hẳn là hắn đã ép người Tang rời khỏi phụ cận Trường An, đi thẳng về hướng đông. Đến nay đã hơn mười ngày, trước đó chỗ có ký hiệu là ở huyện Hàm Ân cách Trường An hai trăm dặm."
Hoàng đế ừ một tiếng, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Người của khanh cũng không thể tìm được Tu Di Ngạn?"
"Người của thần cũng không tìm được, hắn cố ý che giấu hành tích, hiển nhiên là không muốn để những người Tang đó sống."
Hoàng đế gật đầu: "Người của phủ Đình Úy theo dõi chặt chẽ là được, chuyện người Tang không phải chuyện lớn, chẳng qua là muốn cứu Anh Điều Liễu Ngạn đi thôi. Trẫm đã cho người chuyển Anh Điều Liễu Ngạn vào đại lao Hình bộ, giao cho đề kỵ tạm giam giữ."
Ông ta nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Lần này xuôi nam khanh là chủ quan, phối hợp điều hành với rất nhiều nha môn. Trẫm nghĩ rồi, khanh cầm Thiên Tử kiếm xuôi nam, trẫm cho khanh thêm một ngàn hai trăm cấm quân."
Diệp Lưu Vân vội vàng khom người cúi đầu: "Thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng vụ án phủ chức tạo Giang Nam."
Hoàng đế tháo thanh kiếm treo trên tường Đông Noãn Các xuống: "Khanh cầm kiếm xuôi nam, giống như trẫm đích thân đến."
Vốn dĩ Thẩm Lãnh xuôi nam còn thương lượng với Trà gia một chút, muốn mang bọn trẻ cùng đi xem phong cảnh Giang Nam, nhưng Trân phi không để người đi, nhất định không cho phép, Trà gia cũng đành chịu. Hai đứa nhóc này rời khỏi cung hai ngày là Trân phi đã nhớ không nổi chịu, hoặc là tự chạy đến nhà Thẩm Lãnh, hoặc là phái người mang đứa trẻ vào cung. Xuống Giang Nam cả đi cả về ít cũng nửa năm, làm sao Trân phi có thể đồng ý.
Cho nên Trà gia cũng đành phải ở lại. Nàng đã hẹn trước với Thẩm Lãnh, cũng đã nói trước với Trân phi, lần này sau khi từ Giang Nam trở về Trà gia sẽ dẫn bọn trẻ đi đông cương. Thẩm Lãnh luyện binh ở đông cương, chỉ sợ tương lai mấy năm cũng sẽ không rời khỏi chỗ đó.
Tất nhiên Trân phi không nỡ, nhưng cũng không thể ngăn cản quá phận, dù sao để bọn trẻ xa cách phụ mẫu cũng là chuyện rất tàn nhẫn, cho nên điều kiện của Trân phi chính là Thẩm Lãnh xuôi nam đừng mang bọn trẻ đi, đi đông cương thì có thể mang theo.
Vừa nghĩ tới sau này không gặp bọn trẻ mấy năm, cũng không biết Trân phi đã khóc mấy lần.
Phía sau phủ tướng quân có một mảnh đất trống, sau khi rời khỏi cung Vị Ương Thẩm Lãnh cùng với Trà gia đưa bọn trẻ đến bãi đất trống thả diều. Trà gia ngồi ở đó nhìn Thẩm Lãnh cùng hai đứa nhóc chạy như điên, mặc dù không nói nhưng trong lòng nàng làm sao có thể không lưu luyến. Lần này Lãnh Tử rời Trường An sẽ lại có ít nhất nửa năm không gặp, chỉ là nàng không muốn biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Lãnh Tử ngốc quá bận, đã rất lâu không nói những câu tình cảm hay ho sến súa với nàng, nàng cực kỳ thích những lời tỏ tình kiểu đó.
Hai đứa trẻ một đứa cầm một cái diều nhỏ chạy, Thẩm Lãnh đã thả cái diều to của hắn lên cao, diều của hắn là một con hùng ưng. Hắn kéo dây đi đến ngồi xuống bên cạnh Trà gia, chỉ cái diều: "Nhìn kìa, con hùng ưng kia có giống trượng phu uy vũ của nàng không?"
Trà gia phì cười một tiếng.
Thẩm Lãnh đưa dây diều cho Trà gia: "Cho nàng."
Trà gia nhìn Thẩm Lãnh, cặp mắt to cực kỳ đẹp.
Thẩm Lãnh vuốt tóc Trà gia: "Ta là một con hùng ưng có buộc dây, có thể bay qua thiên sơn vạn thủy nhưng dây ở trong tay nàng, nàng thả dây thì ta bay đi, nàng thu dây thì ta trở về. Nàng cũng biết đấy, bất kể là khi nào, nàng chỉ cần nói một tiếng là ta sẽ chạy về phía nàng."
Hắn nói nhỏ giọng bên tai Trà gia: "Tất cả đều do nàng nắm giữ, dài ngắn cao thấp đều ở trong tay nàng, nàng bảo ta dài thì ta sẽ dài, nàng bảo ta ngắn thì ta sẽ ngắn."
Mặt Trà gia đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
Sau đó một cước đạp Thẩm Lãnh ngã sang một bên.
Thẩm Lãnh vỗ đất trên mông sáp lại: "Ngày mai sẽ phải cùng Diệp tiên sinh xuôi nam, chủ yếu là ta đi xưởng thuyền An Dương lấy thuyền, cho nên rất nhanh sẽ trở về, chờ ta đón các nàng cùng đi đông cương, bên đó khí hậu tốt hơn Trường An một chút. Biết tại sao ta muốn mang nàng theo không? Cũng là bởi vì khí hậu bên đó tốt, một đóa hoa đẹp, ở nơi khí hậu tốt sẽ càng đẹp hơn."
Trà gia cười hỏi: "Có phải chàng là con giun trong bụng ta không, ta nghĩ gì chàng cũng biết?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Có lúc sẽ ở trong bụng nàng, vào vào ra ra."
Trà gia lại một cước đạp Thẩm Lãnh ra ngoài, Thẩm Lãnh lại vỗ đất trên mông sáp lại.
"Xuôi nam cẩn thận một chút."
Trà gia giơ tay lên lấy lá cỏ dính trên áo Thẩm Lãnh: "Có chừng hơn một ngàn quan viên liên quan đến vụ án phủ chức tạo Giang Nam, nhưng đâu chỉ hơn ngàn người này, thủ hạ bọn họ, chung quanh bọn họ, những người vì bạc mà tụ tập lại sẽ càng nhiều hơn. Lâu Dư là chủ quan của phủ chức tạo Giang Nam, cũng không phải ông ta nói một câu là có thể biến đồ thành bạc, hơn phân nửa thế lực ám đạo của Giang Nam đạo đều sẽ bị ông ta lợi dụng, từ trên xuống dưới, chỉ sợ vụ án này dính dáng đến lợi ích của cả vạn người."
Nàng nhìn vào mắt Thẩm Lãnh: "Một số bạc lớn như vậy bị mất, và còn có thể khiến mỗi một người đều bị quốc pháp xử trí, bọn họ sẽ trở nên điên cuồng."
Thẩm Lãnh cười nói: "Một đám sâu mọt mà thôi, hổ sói ngoài biên cương không sợ, còn sợ sâu mọt?"
Hắn cầm tay Trà gia đặt lên môi hôn một cái: "Hay là nói chuyện đêm nay chúng ta trải qua thời gian tươi đẹp như thế nào cũng tương đối quan trọng."
Xa xa, Tiểu Thẩm Kế đưa tay lên bịt mắt Tiểu Thẩm Ninh: "Đừng nhìn, họ không biết xấu hổ."
Tiểu Thẩm Ninh hỏi: "Không biết xấu hổ là làm gì?"
Tiểu Thẩm Kế hừ một tiếng: "Gặm tay."
Tiểu Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, gật đầu: "Trước đây muội cũng cũng gặm tay, mẫu thân từng nói muội, sau này muội ngoan rồi, cũng không gặm tay nữa."
Tiểu Thẩm Kế nói: "Muội thì không sao, tự gặm tay của mình cũng chỉ là xấu hổ nhỏ, cha gặm tay mẹ là xấu hổ lớn."
Tiểu Thẩm Ninh: "Chắc là cha đói bụng rồi. Muội phải nói với cha, gặm móng tay mặc dù vui nhưng không đỡ đói được... Nhất định là gặm cha móng tay của mình không đủ ăn, sau đó lại gặm tay cua mẫu thân đúng không?"
Tiểu Thẩm Kế nghĩ nghĩ, muội muội nói hình như hơi có lý.
Khoảng thời gian ở thành Trường An Thẩm Lãnh đã hứa với Trà gia, hứa với bọn trẻ, buổi chiều mỗi ngày đều sẽ ở cùng bọn họ. Buồn lo khiến người ta cảm thấy thời gian quá chậm, mà niềm vui lại khiến người ta cảm thấy thời gian quá nhanh. Rất nhanh trời đã tối đi, sau khi dẫn bọn trẻ về nhà Thẩm Lãnh liền vào bếp nấu nướng, Trà gia thì cùng bọn trẻ ngồi trên ghế ở trong viện, vừa kể chuyện vừa chờ Thẩm Lãnh nấu cơm canh xong.
Bất tri bất giác hai đứa trẻ còn chưa ăn cơm đã tựa vào người mẫu thân ngủ, Thẩm Lãnh bưng đồ ăn ra, sau khi nhìn thấy vậy không khỏi ngẩn người.
"Hai đứa bọn chúng thật hiểu chuyện."
Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng lên: "Biết tối nay cha mẹ của chúng có chuyện nghiêm túc, cho nên mau chóng ngủ rồi."
Hai người bế bọn trẻ vào trong phòng đặt xuống, có thể là chơi quá mệt cho nên chúng ngủ rất say. Hai người trở lại bàn ăn ngồi xuống, Trà gia lấy một bình rượu đến, rót cho Thẩm Lãnh một chén, rót cho mình một chén.
"Ngày mai trước khi đi đến thăm tiên sinh một chút."
Trà gia nhìn Thẩm Lãnh: "Ông ấy cũng nhớ chàng, cũng nhớ bọn trẻ, nhưng cảm thấy sống cùng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta cho nên cứ luôn ở bên ngoài, tiên sinh cũng vất vả."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta biết, nghĩ kỹ rồi, ngày mai trước khi xuất phát sẽ đi gặp tiên sinh trước."
Trà gia cúi đầu nhìn chén rượu: "Kế Nhi nói, nó cảm thấy cha nó là nam nhân tốt nhất thiên hạ."
Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng đỏ.
"Người mẹ nó chọn, đương nhiên là nam nhân tốt nhất thiên hạ."
Rượu vào lời ra.
Cho nên đêm nay rất hữu tình.
Nhưng ngay khi đèn vừa mới tắt thì bên ngoài phủ tướng quân có một con khoái mã chạy nhanh tới, kỵ sĩ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước nhanh lên bậc thềm gõ cửa: "Mời mau chóng thông báo, bệ hạ triệu Thẩm tướng quân vào cung, có quân vụ khẩn cấp!"
Không bao lâu sau ngọn đèn trong phòng lại sáng lên, Thẩm Lãnh choàng áo bước nhanh ra ngoài, hắn quay đầu lại liếc nhìn Trà gia một cái: "Chờ ta về."
Trong thành Trường An không được phóng ngựa, đặc biệt còn là buổi tối, có thể thấy được chuyện khẩn cấp cỡ nào.
"Chuyện gì?"
Thẩm Lãnh ra cửa hỏi.
Người tới đưa tin lắc đầu: "Ti chức cũng không biết, nam cương đưa quân báo khẩn cấp tới, đưa vào trong cung ngay trong đêm, bệ hạ liền lập tức căn dặn mời đại tướng quân vào cung nghị sự. Ngoài đại tướng quân ra, thủ phụ Nội các đại nhân cũng đã vào Đông Noãn Các rồi."
Thẩm Lãnh giật mình.
Chiến sự nam cương, nam cương còn có chiến sự gì, chẳng lẽ là Trang Ung đã xảy ra chuyện?
Trong nháy mắt, Thẩm Lãnh liền vô cùng lo lắng.
Thân binh dẫn ngựa đến, Thẩm Lãnh cùng với người truyền tin, hai con ngựa xuyên qua đường cái thẳng đến cung Vị Ương, tiếng vó ngựa cực kỳ lớn trong ban đêm yên tĩnh.
Đông Noãn Các, Thẩm Lãnh cất bước đi vào, vừa mới vào đã nhìn thấy bệ hạ có vẻ tức giận. các đại nhân Nội các như Lại Thành cũng ở đây, đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật cũng ở đây, trong Đông Noãn Các có ít nhất 7 – 8 người, sắc mặt ai nấy đều có chút khó coi.
Thẩm Lãnh khom người cúi đầu, hoàng đế lắc đầu, đưa quân báo trong tay cho hắn: "Khanh... xem thử đi."
Thẩm Lãnh giơ hai tay ra nhận, thế mà lại không khống chế nổi, hai tay đều đang khẽ run.
Trang Ung không sao.
Đỗ Uy Danh chiến tử.