Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 915 - Chương 915: Mang Theo Sát Khí Xuôi Nam

Chương 915: Mang theo sát khí xuôi nam Chương 915: Mang theo sát khí xuôi nam

Đại Ninh năm Thiên Thành thứ hai mươi sáu, trong tháng 8 bệ hạ sáng tạo thần thoại thành Biệt Cổ.

Đại Ninh năm Thiên Thành thứ hai mươi sáu, cũng là tháng 8, quan lớn Nhật Lang quốc bị người An Tức mua chuộc đã tiết lộ nơi doanh địa quân Ninh, hối lộ tướng lĩnh biên quân Nhật Lang quốc mở cổng lớn biên quan, đại quân năm vạn người An Tức bao vây đại doanh của Đỗ Uy Danh. Đỗ Uy Danh suất quân tử thủ, phái người phá vây cầu viện biên quân Nhật Lang quốc, biên quân Nhật Lang quốc án binh bất động. Người An Tức vây công hơn hai mươi ngày, biên quân người Nhật Lang không cứu viện, không tiếp lương thực, thế nên hơn bốn ngàn chiến binh quân Ninh tiễn tận lương tuyệt.

Rơi vào đường cùng, Đỗ Uy Danh quyết định phá vây, chiến binh lao ra khỏi trùng vây, tổn thất hơn hai ngàn người. Đỗ Uy Danh cùng đội thân binh đoạn hậu bị người An Tức bao vây lần nữa, khổ chiến nơi đồng hoang, cuối cùng bị người An Tức giết chết.

Thi thể của Đỗ Uy Danh bị lăng nhục, đầu bị cắt bỏ, thi thể bị xẻ ra, hơn nữa còn đưa đến tận ngoài đại thành Nhật Lang quốc, treo trên cọc gỗ để cảnh cáo người Nhật Lang không được tiếp xúc với người Ninh nữa.

Hơn một ngàn chiến binh Đại Ninh giết ra khỏi trùng vây một đường rút đi, dọc đường các thành của Nhật Lang quốc sợ người An Tức trả thù mà không dám mở cổng thành, không dám đưa tiếp tế. Đội ngũ hơn ngàn người này nghiêng ngả lảo đảo rút lui đến đô thành Nhật Lang quốc, hoàng đế An Tức Già Lạc Khắc Lược gửi quốc thư cho quốc vương Nhật Lang Nhã Trịnh, yêu cầu vây giết toàn bộ hơn một ngàn chiến binh quân Ninh này.

Đại thừa tướng Nhật Lang quốc La San thỉnh cầu quốc vương Nhật Lang quốc cho hơn một ngàn chiến binh này vào thành trị thương, quốc vương Nhật Lang quốc Nhã Trịnh từ chối. Hơn ngàn danh chiến binh bất đắc dĩ rời khỏi đô thành Nhật Lang quốc, trong tình huống không có tiếp tế, không có chi viện, lặn lội đường xa hơn ngàn dặm, lại bị quân đội Nhật Lang quốc bao vây ở ngoài thành Tô Đề Nhật Lang quốc, hơn ngàn người sức cùng lực kiệt lại không có lương thảo giáp giới, cuối cùng bị bắt toàn bộ bởi vì đói khát mà mất đi chiến lực.

Quốc vương Nhật Lang quốc Nhã Trịnh hạ lệnh giao hơn một ngàn chiến binh này cho người An Tức, đại thừa tướng La San giận dữ từ chức quan, bị Nhã Trịnh giam lỏng trong nhà.

Chiến binh Đại Ninh trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng không thể rút khỏi Nhật Lang quốc, bị người Nhật Lang giao cho người An Tức, tất cả chiến binh đều bị người An Tức giết hại.

Đông Noãn Các.

Tay của Thẩm Lãnh đang run rẩy, gân xanh nổi trên mu bàn tay.

"Bọn họ sợ người An Tức?"

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Bọn họ chỉ sợ người An Tức?"

Thẩm Lãnh càng siết chặt nắm đấm, trong đầu chỉ có dáng vẻ của Đỗ Uy Danh.

Hắn biết là mình đã hại Đỗ Uy Danh.

Hắn vốn tưởng rằng để lão Đỗ ở lại đó là có thể trải phẳng con đường thăng chức cho lão Đỗ, có thể để lão Đỗ mau chóng quật khởi. An Lang đô hộ phủ tuy không lớn nhưng có uy chấn nhiếp một phương, tương lai nếu Đỗ Uy Danh có thể được điều về Đại Ninh tất nhiên sẽ một bước lên mây, nhưng Thẩm Lãnh không ngờ người Nhật Lang sẽ lại đưa ra lựa chọn như vậy.

"Tướng quân."

Trong đầu Thẩm Lãnh loáng thoáng xuất hiện một giọng nói, giống như lão Đỗ đang gọi hắn.

"Thật ra ta cũng chưa từng muốn làm phong cương đại lại gì, tướng quân đồng ý để cho ta đi làm thì ta sẽ đi, nhưng ta nghĩ phong cương đại lại gì đó còn lâu mới sảng khoái bằng đi theo tướng quân, cùng tướng quân giết địch, cùng uống rượu, như thế nào cũng thoải mái. Ta biết tướng quân là muốn tốt cho ta, để ta ở lại Nhật Lang, sau này ta về Đại Ninh bệ hạ sẽ có phong thưởng. Ta không quan tâm đến phong thưởng gì đó, chỉ là ta không muốn phụ tướng quân."

Lúc rời khỏi Nhật Lang, Thẩm Lãnh vẫn còn nhớ rõ ràng mỗi một câu nói của Đỗ Uy Danh.

"Trước kia ta nghĩ con người nên vì chính mình, cho nên lúc mới vào thủy sư mới có một lựa chọn sai lầm. Sau này đi theo tướng quân lâu ngày mới hiểu được hóa ra làm việc vì các huynh đệ, che gió che mưa cho huynh đệ, chắn đao tiễn cho huynh đệ là một chuyện rất sảng khoái, đời người, chỉ có huynh đệ không thể phụ lòng."

"Tướng quân, đừng để ta ở bên Nhật Lang này quá lâu, nếu không có ta, Trần Nhiễm còn không ức hiếp chết To Con à."

"Tướng quân, nếu không thì ta đánh hạ An Tức? Ha ha ha ha... Ta đánh An Tức hạ là có thể trở về Đại Ninh rồi. Chỗ nào cũng không tốt bằng Đại Ninh, chỗ nào cũng không tốt bằng ở bên cạnh các huynh đệ."

Trong Đông Noãn Các, nắm đấm của Thẩm Lãnh càng lúc càng siết chặt.

"Thẩm Lãnh!"

Một tiếng gọi của hoàng đế đã kéo Thẩm Lãnh ra khỏi mạch suy nghĩ đau khổ.

"Trẫm mới vừa nói gì?"

Thẩm Lãnh mờ mịt lắc đầu.

"Người Nhật Lang chỉ sợ người An Tức, bọn họ đã sai rồi."

Mắt của hoàng đế cũng hơi đỏ lên: "Hơn bốn ngàn chiến binh của trẫm bị bọn họ giết hại, thi thể tướng quân của trẫm cũng bị bọn họ khi nhục. Trẫm từng ban thiện ý, nhưng người Nhật Lang không biết thiện ý này trân quý cỡ nào. Thẩm Lãnh, cho người Nhật Lang biết Đại Ninh mới đáng sợ, nhưng đừng để bọn họ sau này có cơ hội sợ."

Tay hoàng đế vỗ mạnh xuống bàn: "Diệt Nhật Lang cho trẫm!"

"Vâng!"

Thẩm Lãnh xoay người bước đi ra khỏi Đông Noãn Các, trong đêm này, sát khí lan tràn bốn phía.

Phủ tướng quân.

Trước mặt Thẩm Lãnh để một cái chậu than, một đám thân binh và Trần Nhiễm bọn họ đều đứng ở phía sau Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh quì một gối, thả tiền giấy vào trong chậu than đốt: "Lão Đỗ, đừng sợ, chờ chút nữa, ta đón ngươi về nhà."

Soạt một tiếng, tất cả các thân binh đều hành quân lễ.

Trời còn chưa sáng, Nội các đã truyền đạt ý chỉ của bệ hạ, Thẩm Lãnh làm đại tướng quân chinh nam, chiến binh các đạo nam cương, thủy sư Cầu Lập đều thuộc Thẩm Lãnh điều khiển, chiến binh Tây Thục đạo dưới trướng Thạch Phá Đang lập tức xuôi nam.

Hiếm khi thấy trời còn chưa sáng thành Trường An đã mở cổng nam, người truyền tin của Binh bộ phái ra ngoài men theo quan đạo đi thẳng xuống phía nam.

Ngoài cửa phủ tướng quân, Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Trà gia: "Lần này có thể ta sẽ trở lại hơi muộn một chút."

Trà gia nắm tay hai đứa trẻ, gật đầu: "Cẩn thận, ta cùng bọn trẻ chờ chàng về."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, nhìn về phía Tiểu Thẩm Kế: "Bảo vệ mẫu thân và muội muội."

Tiểu Thẩm Kế gật đầu, vỗ đao gỗ đeo trên đai lưng, đao gỗ do Thẩm Lãnh tự tay làm cho nó.

"Con sẽ bảo vệ."

Nó ngẩng đầu nhìn phụ thân: "Phụ thân đừng khóc, Kế Nhi trưởng thành sẽ cùng cha lên chiến trường."

Thẩm Lãnh giơ tay lên lau nước mắt bên khóe mắt: "Cha không sao, cả hai nhớ phải nghe lời, Ninh Nhi ngoan ngoãn, con hơi bướng bỉnh, không được ức hiếp muội muội."

Hắn nghiêng người lên ngựa, các binh sĩ thân binh doanh đều lên ngựa.

"Các huynh đệ, bảo vệ tốt tướng quân của các ngươi."

Trà gia khom người cúi đầu.

Mọi người hành quân lễ với Trà gia, Thẩm Lãnh cưỡi hắc ngao lao đi, kỵ binh ở phía sau hắn ùn ùn kéo đi.

Đại Ninh giữa tháng 3 năm Thiên Thành thứ hai mươi bảy, Thẩm Lãnh xuôi nam.

Đại Ninh đầu tháng 6 năm Thiên Thành thứ hai mươi bảy, Thẩm Lãnh đến nam cương Bình Việt đạo. Chiến binh Bình Việt đạo, chiến binh Tây Thục đạo, chiến binh Tức Đông đạo, chiến binh Hồ Kiến đạo, tổng cộng bốn vệ chiến binh đều thuộc sự điều khiển của Thẩm Lãnh, bốn vệ chiến binh hơn mười vạn người, cộng thêm phụ binh tổng cộng là hơn hai mươi vạn.

Cuối tháng 6, thủy sư Cầu Lập trở lại Bình Việt đạo, hạm đội khổng lồ vận chuyển bốn vệ chiến binh đến Vân Hải đạo. Đường Ngoan mới được điều nhiệm tướng quân chiến binh Vân Hải đạo đã suất lĩnh hơn bốn vạn tân binh chờ ở Vân Hải đạo.

Trên chiến thuyền.

Trang Ung đã hơi già nua nhìn Thẩm Lãnh với vẻ mặt lo lắng: "Ta chỉ sợ ngươi không chịu nổi, sợ ngươi sốt ruột làm lỡ việc cho nên đích thân triệu tập chiến thuyền đến đây. Đỗ Uy Danh đi, ta biết trong lòng ngươi đau, nhưng mà Lãnh Tử, đây không chỉ là thù riêng của ngươi mà còn là quốc thù, việc gì cũng phải cẩn thận, đừng quá cấp tiến."

Trong ánh mắt ông đều là vẻ quan tâm thân thiết, sau khi từ trọng thương sức khỏe của Trang Ung sa sút rất nhiều, lần này đích thân mang đội thuyền đến đây, đi đường vất vả mệt nhọc khiến ông trông càng yếu hơn, nhưng ông nhất định phải đích thân đến.

Ông biết cái chết của Đỗ Uy Danh đối với Thẩm Lãnh có ý, cũng biết Thẩm Lãnh sẽ làm ra chuyện gì.

Ông không yên lòng.

"Đại tướng quân."

Thẩm Lãnh ép mình cười cười, chỉ là nụ cười nhìn đâu có chút thoải mái nào.

"Yên tâm, ta sẽ không sao đâu."

Hắn đứng ở bên cạnh Trang Ung nhìn sóng biển cuồn cuộn trước mặt: "Thù của lão Đỗ, thù của hơn bốn ngàn huynh đệ chiến binh, cũng giống như đao cứa qua cứa lại trong lòng ta. Tại sao bệ hạ để ta đến? Cho dù tấn công Nhật Lang quốc thì cũng có thể triệu tập chiến binh nam cương đến, ta vốn phải đi đông hải huấn luyện tân binh... Bởi vì bệ hạ biết thù này chỉ có thể là ta báo."

Hắn vịn tay lên mạn thuyền.

"Thiết lập An Lang đô hộ phủ là suy nghĩ của ta, để lão Đỗ bọn họ ở lại Nhật Lang quốc là quyết định của ta. Bệ hạ chính là đang nói với ta, thù này nếu không phải là khanh báo, như vậy thì khanh không xứng với những tướng sĩ chết trận kia, ngươi không xứng với huynh đệ của khanh."

Mắt của Thẩm Lãnh hơi đỏ lên.

"Đại tướng quân, ông biết ta đau cỡ nào."

Trang Ung giơ tay ra ôm vai Thẩm Lãnh: "Ta biết, mỗi một quân nhân đều biết mất đồng bào, mất huynh đệ đau đớn cỡ nào."

Ông giống như một vị cha già an ủi con trai đang đau khổ.

"Lãnh Tử."

Tay của Trang Ung ôm chặt vai Thẩm Lãnh.

"Ngươi đã là đại tướng quân rồi, vẫn phải lấy quốc sự làm trọng. Ta biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng trận đánh này gấp gáp, nếu ngươi còn liều lĩnh nữa thì có thể khiến thêm nhiều đồng bào hơn nữa mất mạng, trên vai ngươi đã không phải là gánh vác sinh tử của một người hai người, mà là sinh tử của đại quân mấy chục vạn người. Đây là lần đầu tiên ngươi làm chủ tướng suất lĩnh đại quân chinh chiến, mỗi tiếng nói mỗi hành động của ngươi, nhất cử nhất động của ngươi đều là phương hướng quân tâm."

"Ta biết."

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Đại tướng quân, ta biết hết."

Trang Ung cũng thở dài một hơi, lắc đầu: "Chỉ có người thân cận với ngươi mới biết được, ngươi ấm áp cỡ nào, ngươi mạnh mẽ cỡ nào."

Mười ngày sau, Vân Hải đạo.

Tướng quân chiến binh Vân Hải đạo Đường Ngoan là vị nữ tướng quân chiến binh đầu tiên của Đại Ninh, quân chức chính tam phẩm, đã đủ khiến tuyệt đại bộ phận mọi người ngước nhìn. Thù hận của nàng ta đối với chuyện phát sinh ở Nhật Lang quốc cũng rất nặng, sát niệm của nàng ta cũng rất đậm, nhưng khi nàng ta nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Lãnh, nàng ta liền biết trận chiến này có thể còn ác liệt hơn so với nàng ta dự đoán.

"Đại tướng quân."

Đường Ngoan chắp tay nói: "Cần đưa chiến thư cho Nhật Lang quốc trước không?"

"Không đưa!"

Thẩm Lãnh đi nhanh về phía trước: "Đội ngũ đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã sớm chuẩn bị xong rồi."

"Vượt biển, vào Nhật Lang."

Thẩm Lãnh thò tay ra: "Bản đồ."

Thân binh ở bên cạnh đưa bản đồ cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cầm bản đồ đi lên chiến thuyền: "Tất cả tướng quân từ tòng tứ phẩm trở lên đến kỳ hạm của ta."

Bao gồm cả Thạch Phá Đang và Đường Ngoan, tất cả tướng quân từ tòng tứ phẩm trở lên trong lần nam chinh này đều lên kỳ hạm Thần Uy của Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh treo bản đồ lên tường gỗ, xoay người lấy một cái bút chì vẽ một đường trên bản đồ.

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, đường vẽ ngoằn ngoèo này là có ý gì.

"Người của chúng ta rút lui theo tuyến đường này. Tất cả thành trì của Nhật Lang quốc trên tuyến đường này đều từ chối mở cổng thành tiếp nhận, từ chối cung cấp lương thảo tiếp tế. Chiến binh của chúng ta canh phòng tây cương cho người Nhật Lang, người Nhật Lang lại muốn để bọn họ mệt chết đói chết."

Ngón tay của Thẩm Lãnh gõ mạnh lên đường vẽ đó: "Ta vốn định tiêu diệt toàn tộc Nhật Lang, nhưng sợ có tổn hại đến sự nhân từ của bệ hạ, cho nên ta lui một bước. Tất cả thành trì trên tuyến đường này, không chấp nhận đầu hàng, không giữ người sống, công một nơi, diệt một nơi, thành không nhận huynh đệ của ta, ta sẽ san thành bình địa, người chết không giữ, thành cũng không lưu."

"Rõ!"

Bình Luận (0)
Comment