Nhật Lang quốc, Vọng Hải Giác.
Rất nhiều thương thuyền Nhật Lang quốc neo đậu ở trong cảng thuyền đang xếp hàng hoá. Kinh doanh hải vận của người Nhật Lang rất lớn và cũng rất rộng, quốc gia giàu có dựa vào buôn bán này vẫn luôn ảo giác rằng mình cường đại, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy người An Tức như sói mới hiểu mình yếu ớt cỡ nào, không muốn diệt vong mà cũng không dám chống cự, cho nên lựa chọn quỳ gối.
Chỗ cao ở Vọng Hải Giác, mấy đứa trẻ đang chơi đùa, chúng chợt thấy xa xa trên mặt biển xuất hiện một đàn động vật biển khổng lồ, dường như đều phủ kín cả biển rộng bao la bát ngát. Có đứa hô một tiếng, chỉ tay về phía bên kia, đó là vạn buồm tranh lưu.
"Nhiều thuyền quá đi."
Trẻ con sống ở bờ biển cũng chưa từng thấy nhiều buồm như vậy.
Theo tiếng hô của bọn trẻ, mọi người đang xếp hàng hoá ở trong cảng thuyền cũng đều dừng lại, bọn họ chạy sang một bên nhìn hạm đội đông nghịt ùn ùn kéo đến ở phía xa. Không một ai biết những chiếc thuyền kia đến làm gì, hẳn là sẽ không có ai buôn bán lớn đến mức như vậy chứ.
"Có phải người An Tức không?" Có người trong lòng run sợ, hỏi.
"Không thể nào, người An Tức ở phía tây cơ mà, sao bọn họ lại đến từ biển."
"Vậy thì có thể là ai? Chẳng lẽ là Điệu quốc?"
"Không phải Điệu quốc đã bị diệt rồi sao?"
Lúc nói đến câu này cả đám người bỗng nhiên an tĩnh lại. Mọi người đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ đã đoán được đại khái tại sao hạm đội đông nghịt kia lại đến rồi.
"Báo ứng đến rồi."
Một người Nhật Lang già quỳ xuống sàn thuyền: "Vẫn đến rồi."
Chính là khoảng hơn một năm trước, ông ta đã tận mắt thấy đám chiến binh Ninh quốc áo giáp tả tơi bị bao vây ở cách Vọng Hải Giác không xa. Nghe nói những người Ninh đó chém giết với người An Tức ở tây cương Nhật Lang quốc, bọn họ rút lui từ bên đó trở lại, không có thức ăn, cũng không có vũ khí, bọn họ bị quân đội của Nhật Lang quốc bao vây. Người Nhật Lang lại không dám đánh, chỉ có thể dùng thủ đoạn cực kỳ ghê tởm sống chết bao vây những binh lính quân Ninh kia, khiến bọn họ gục ngã vì đói khát quá độ, không ít người đã bị chết khát chết đói. Sau đó quân đội của Nhật Lang quốc mới dám xông lên, trói những binh lính quân Ninh phẫn nộ nhưng đã không còn sức lực đó lại.
Ông già người Nhật Lang này đã nhìn thấy, nhìn thấy sự phẫn nộ trong ánh mắt của những người Ninh đó, nhìn thấy sự thù hận của bọn họ.
Lần đầu tiên, ông ta sợ vì nhìn thấy ánh mắt như vậy, lúc đó ông ta đã nghĩ có lẽ đây là chuyện sẽ bị báo ứng.
"Thuyền của bọn họ... sao lại lớn như vậy?"
Có người hoảng sợ hỏi, nhưng ai có thể cho hắn ta câu trả lời.
Ở cách cảng thuyền khoảng chừng một dặm, hạm đội đi đầu mở đường cho thủy sư Đại Ninh chậm rãi dừng lại.
Thạch Phá Đang đứng ở trên boong thuyền kỳ hạm Vạn Quân, sắc mặt sa sầm.
"Đổ bộ cần phải đánh hạ cảng thuyền, người dẫn đường đâu?"
Gã hô một tiếng, một gã người Nhật Lang run rẩy sợ hãi bị đưa lên, cúi người đứng ở đó, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Chèo thuyền nhỏ qua nói với bình dân Nhật Lang trong cảng thuyền, trong vòng nửa canh giờ lái toàn bộ thuyền đều ra khỏi cảng thuyền, tất cả mọi người rời khỏi chỗ này. Ta chỉ cho nửa canh giờ, sau nửa canh giờ nếu trong cảng thuyền còn có thuyền, còn có người, những người ở lại đều bị coi là chống cự đại quân, giết không tha."
Thạch Phá Đang xua tay: "Đi đi."
Mấy chiếc thuyền nhỏ chèo về phía cảng thuyền, gã thương nhân Lang Nhật bị đưa đến đâu còn có dũng khí gì nữa, hắn ta ở trên thuyền cứ run rẩy mãi, theo bản năng nhìn lại, kia từng chiếc từng chiếc chiến thuyền loại lớn của Đại Ninh như một đàn động vật biển đang chờ đợi thời cơ nhào vào đất liền.
Tiếng hô hoán của người Nhật Lang vang lên, mấy chiếc thuyền nhỏ ở ngoài cảng thuyền đã nhổ neo nhưng người trong cảng thuyền lại có không ai lập tức rời đi ngay.
"Người Ninh cũng không phải người An Tức, không có sao chứ?" Có người hỏi.
"Tuy rằng lần trước người Ninh đã tới nhưng cũng không có đốt giết cướp bóc, còn chủ động lấy lòng chúng ta, để lại quân đội giúp chúng ta chặn người An Tức, bọn họ sẽ không giống như người An Tức đâu."
"Nhưng không phải lúc trước quân đội của chúng ta đã khai chiến với quân Ninh sao?"
"Đây còn không phải là bởi vì người An Tức bức ép, có liên quan gì đến chúng ta."
"Biên quân của chúng ta thì sao? Biên quân ở đâu?"
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh.
Mấy chiếc thuyền nhỏ của quân Ninh ở ngoài cảng thuyền quay đầu rời đi, có một bộ phận người Nhật Lang nhát gan đã lái thuyền đi, có người rời khỏi cảng thuyền chạy đến chỗ cao quan sát.
Thoạt nhìn vẫn yên tĩnh như cũ.
Trên chiến thuyền Vạn Quân, Thạch Phá Đang mặt vẫn không cảm xúc: "Hạ lệnh, tất cả thuyền lớn trang bị máy ném đá nhắm vào cảng thuyền, dọn sạch đường thuỷ ra."
Binh sĩ trên cột buồm vẫy lệnh kỳ, mười mấy chiếc Vạn Quân đi đầu bắt đầu chậm rãi chuyển hướng sang đây. Trên những chiến thuyền Vạn Quân này lắp đặt máy ném đá cỡ nhỏ, kém xa máy ném đá khổng lồ dùng trên đất liền nhưng đối với việc công chiếm cảng thuyền mà nói như vậy là đủ rồi.
Mười mấy cỗ máy ném đá bắn đá đi, những người còn ở lại trong cảng thuyền trơ mắt nhìn đá từ trên trời rơi xuống.
"Chạy mau!"
Có người hô một tiếng, giọng nói run rẩy.
Rầm một tiếng, một chiếc thương thuyền bị đá đập trúng mũi thuyền, đuôi thuyền vểnh lên trên, đầu thuyền bị nện ra một cái hố lớn.
Trên kỳ hạm, Thạch Phá Đang lại chỉ về phía trước: "Phục Ba tiến lên năm mươi trượng."
Ít nhất một trăm chiếc chiến thuyền Phục Ba bắt đầu di chuyển về phía trước, vây quanh cảng thuyền theo hình quạt, sau một tiếng ra lệnh, máy bắn nỏ được lắp đặt trên mỗi một chiếc chiến thuyền Phục Ba bắt đầu phát uy, một lần bắn ra một trăm mũi tên trọng nỗ cùng một lúc. Nếu có thể đừng từ trên cao nhìn xuống, cảnh tượng hơn trăm mũi tên trọng nỗ đồng thời bắn ra vô cùng hoành tráng, chỗ cao là tảng đá lớn rơi xuống, mà trọng nỗ thì bắn ngang, cảng thuyền bên bờ biển bị thủy sư Đại Ninh tập trung công kích.
Từng chiếc từng chiếc thương thuyền trong cảng thuyền chìm nghỉm, nhà cửa bị đập vỡ, trọng nỗ quét sạch tất cả.
Sau nửa canh giờ, cảng thuyền gần như bị san thành bình địa.
"Lên bờ!"
Thạch Phá Đang hét lớn một tiếng, lính liên lạc trên cột buồm khua lệnh kỳ, hơn trăm chiếc chiến thuyền Phục Ba dẫn đầu bắt đầu áp sát lên phía trước. Sau khi tiến đến bên ngoài cảng thuyền, khoái thuyền Con Rết từ hai bên chiến thuyền Phục Ba hạ xuống, đông đúc dày đặc xông vào trong cảng thuyền, mười lăm cặp mái chèo bắt đầu chèo thuyền khiến khoái thuyền Con Rết giống như lướt bay trên mặt biển.
Chỉ không đến một canh giờ, cảng thuyền Vọng Hải Giác đã bị quân Ninh công chiếm, thuyền chở chiến binh của quân Ninh tiến vào cảng thuyền bằng tốc độ nhanh nhất, từng chiếc từng chiếc một, chiến binh Đại Ninh đầy thuyền bắt đầu nhào lên đất liền.
Đại Ninh trước đây lục chiến vô địch, nhưng không có thủy sư.
Đại Ninh hiện tại không những lục chiến vô địch, thủy sư cũng vô địch.
Chiến binh Đại Ninh xếp thành đội ngũ bắt đầu tiến đến thành Vọng Hải Giác, tòa đại thành mậu dịch ở bờ biển phía đông bắc Nhật Lang quốc này nhanh chóng đóng chặt cổng thành. Bọn họ nhìn những Đại Ninh binh lính mặc chiến giáp màu đen ở ngoài thành kết thành từng phương trận bằng một tốc độ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, lại nhanh chóng mạnh mẽ bao vây thành trì.
"Làm sao đây đại nhân."
Trên tường thành, một đám quan viên Nhật Lang quốc nhìn về phía chủ quan của thành Vọng Hải Giác, chủ quan đâu biết phải làm sao.
"Người Ninh, chắc hẳn là người Ninh đến đánh người An Tức, cũng không phải là chúng ta muốn giết người Ninh có đúng không?"
Chủ quan nhìn chung quanh, ông ta nuốt nước miếng một cái: "Phái người đi đàm phán với tướng quân người Ninh, nói chuyện của quân Ninh bọn họ không liên quan đến chúng ta, bảo bọn họ lui binh... Đúng, bảo bọn họ lui binh."
Ai đi?
Cuối cùng, quan viên bốc thăm bắt phải đi đàm phán với người Ninh mềm nhũn cả chân, đành phải liều mình ra ngoài, khoảng nửa canh giờ sau y đã chạy về, sắc mặt trắng như tờ giấy.
"Đã gặp được tướng quân quân Ninh kia rồi, họ Thạch, hắn nói..."
Quan viên đi đàm phán về khó nhọc nuốt nước bọt: "Hắn nói thành Vọng Hải Giác ở trên tuyến đường đó."
"Có ý gì?"
Chủ quan nhìn về phía y: "Ở trên tuyến đường đó là có ý gì?"
Quan viên đi đàm phán về lắc đầu: "Ta cũng không biết, hắn không nói, hắn chỉ nói ta về chuẩn bị tốt một chút... Bảo ta thay bộ y phục mới. Rốt cuộc hắn có ý gì chứ?"
"Ngươi cũng không biết, ta đâu biết là có ý gì chứ, thay y phục mới làm gì? Nghênh đón bọn họ vào thành sao?"
Chủ quan sắc mặt trắng bệch: "Chúng ta, có thể ngăn được không?"
"Trong thành không nhiều thủ quân, không ngăn được đâu."
"Hay là... mở cổng thành đầu hàng đi? Chỉ cần chúng ta đầu hàng, chẳng lẽ người Ninh còn không cho đầu hàng?"
Chủ quan nhìn về phía người nói chuyện. Ông ta đi tới đi lui ở trên tường thành, đi vài bước lại dừng lại nhìn quân Ninh áo giáp màu đen càng lúc càng tụ tập đông ở ngoài thành, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi, hết sức sợ hãi.
"Ngươi nói chuyện này liên quan gì đến chúng ta?"
Ông ta vừa đi vừa nói: "Phải, lúc đám quân Ninh đó bỏ chạy đến đây đã thỉnh cầu chúng ta mở cổng thành, nhưng dựa vào cái gì mà chúng ta mở? Trên đường bọn họ trốn về đến đều không có người thu nhận, dựa vào cái gì mà chúng ta thu nhận? Người An Tức đáng sợ cỡ nào? Một khi chúng ta chứa chấp những binh lính quân Ninh đó, chúng ta không chịu nổi sự trả thù của người An Tức."
Một người khác nói: "Đúng vậy, đám quân Ninh đó chết đói, cũng không phải thành Vọng Hải Giác chúng ta làm bọn họ chết đói, là chết đói trên đường đến đây."
"Người Ninh nên biết đạo lý!"
Chủ quan lớn tiếng nói một câu: "Bọn họ nên biết đạo lý!"
Mọi người phụ họa theo.
Nhưng nói tới nói lui, bọn họ nói nghe đúng lý hợp tình, người Ninh chưa chắc sẽ nghe.
"Bây giờ phái người đi đô thành kêu cứu viện hẳn là đã không kịp nữa, người được phái đi đại doanh biên quân cầu viện đã về chưa?"
"Đại nhân..."
Một quan viên ở cách đó không xa vẻ mặt đau khổ nói: "Biên quân ngoài thành đều đã rút vào trong thành rồi. Tướng quân biên quân nói hắn từng đánh với người Ninh ở Điệu quốc, dã chiến thì không đánh lại quân Ninh được, huống hồ bọn họ binh ít, hắn đề nghị chúng ta tử thủ chờ viện quân."
"Tử thủ?"
Chủ quan giận dữ: "Sao ta không nhìn thấy người của bọn họ!"
Thành Vọng Hải Giác chính là một cái mai rùa khổng lồ, tất cả mọi người biến thành rùa nhỏ trốn vào trong mai, chỉ có khi ở bên trong bức tường thành kiên cố cao lớn bọn họ mới có thể cảm nhận được một chút an toàn. Tướng quân quân đội Nhật Lang quốc lưu thủ Vọng Hải Giác từng đánh với quân Ninh do Thẩm Lãnh suất lĩnh ở Điệu quốc, hắn ta biết chiến lực của quân Ninh đáng sợ cỡ nào.
Giờ khắc này, hắn ta đã nghĩ có cần bỏ chạy từ một bên cổng thành khác hay không.
"Phái người!"
Cuối cùng chủ quan cũng hạ quyết tâm: "Lại phái người đi gặp tướng quân quân Ninh, nói với hắn là chúng ta đồng ý đầu hàng, đồng ý giao hết tất cả vàng bạc trong thành cho quân Ninh. Người đâu rồi... Người đâu! Đi mở cổng thành ra, nói với quân Ninh là chúng ta sẽ không chống cự, cổng thành đã mở rồi, nếu bọn họ muốn đi đô thànhthì cứ việc đi qua chỗ này."
Người đi đàm phán lúc trước đành phải đánh liều ra khỏi thành lần nữa. Cổng thành Vọng Hải Giác cũng mở ra, những thủ quân mở cổng thành lập tức xoay người bỏ chạy, ai cũng không dám ở lại lâu gần cổng thành.
Chủ quan của thành Vọng Hải Giác cùng một đám thủ hạ ở trên tường thành chờ, một khi bên quân Ninh có tin tức trở lại, ông ta quyết định lập tức dẫn mọi người đến cổng thành nghênh đón quân Ninh vào thành.
Không thể chống cự, thế này làm sao chống cự?
Đại quân đông nghìn nghịt ở ngoài thành đó, căn bản không biết là có bao nhiêu người.
Đúng lúc này, quan viên ra ngoài đàm phán trở về, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy.
Chủ quan nhìn về phía y: "Nói mau, Thạch tướng quân đó của quân Ninh nói như thế nào?!"
"Hắn nói..."
Quan viên đi đàm phán mặt xám như tro tàn, nhìn chủ quan trả lời với giọng nói run run: "Hắn nói... đóng cổng thành lại."