Chủ quan thành Vọng Hải Giác đứng ở trên tường thành hướng xuống phía dưới gào thét: "Người Ninh các ngươi ngay cả đầu hàng cũng không cho, vậy mà cũng cho là mình chính nghĩa sao?! Có gì khác người An Tức?!"
Thạch Phá Đang nhìn người có vẻ chật vật trên tường thành, lẩm bẩm trả lời: "Ta đến không phải làm sứ giả chính nghĩa, ta đến để báo thù, chuyện có đúng sai, người có chính tà, đồ thành diệt địa mang tiếng xấu thì thế nào? Người An Tức làm được, người Ninh cũng làm được."
Gã giơ tay lên chỉ vào thành Vọng Hải Giác: "Đại tướng quân nói trên tuyến đường này, một người không giữ, một thành không lưu, cho người Nhật Lang cảm thấy đau."
"Công!"
Sau một tiếng ra lệnh, tiếng trống trận vang lên.
"Vì Đỗ tướng quân, vì mấy ngàn tướng sĩ, trả thù máu!"
Trên đời này không còn thành Vọng Hải Giác nữa.
Hơn mười ngày sau, đô thành Nhật Lang quốc.
Quốc vương Nhật Lang quốc Nhã Trịnh vội vã đi vào thiên lao, nơi đây đang giam giữ nguyên đại thừa tướng Nhật Lang quốc La San.
"Mở cửa."
Nhã Trịnh căn dặn một tiếng, đợi sau khi cửa lao mở ra gã ta cất bước đi vào, nhìn thấy một nữ tử tóc rối bù mặc áo tù nhân nhưng lại ngồi im lặng ở cửa sổ song sắt, nương theo ánh sáng mờ mờ đọc sách, đó đã không phải là đại thừa tướng của gã ta nữa rồi.
"Đại thừa tướng?" Nhã Trịnh gọi một tiếng.
La San nghiêng đầu nhìn gã ta, đứng dậy, rất nghiêm túc thi lễ, rất đúng mực nhưng lại không có kính ý.
"Đại thừa tướng, chẳng lẽ khanh còn chưa nghe nói?"
Nhã Trịnh bước nhanh đến bên cạnh La San: "Quân Ninh đã liên tiếp phá năm thành, những nơi đi qua không để lại một cọng cỏ. Thành Vọng Hải Giác, quân Ninh dùng máy ném đá ném một ngày một đêm, tường thành đã hỏng hết, nhà cửa không còn, thủ quân đều bị tàn sát... Thành Đa Diệp, quân Ninh vẫn không cho đầu hàng, một mồi lửa đốt rụi thành, khắp nơi đất khô cằn."
Gã ta liếc mắt nhìn La San một cái: "Bởi vì thủ quân thành Tô Nhã phản kháng, sau khi quân Ninh phá thành đã bắt hết tất cả thủ quân, không cho ăn uống, hàng ngàn binh sĩ đều bị chết đói."
Gã ta dừng lại một chút: "Thành Diên Hồ Đề, quân Ninh trực tiếp dẫn nước nhấn chìm thành, một tòa thành trì đang yên lành biến thành hồ nước."
Giọng điệu của gã ta hơi khẩn cầu: "Đại thừa tướng, hiện giờ chỉ có khanh mới có thể giúp trẫm thôi."
"Bệ hạ, ta đã không phải là đại thừa tướng nữa rồi."
"Trẫm có thể lập tức khôi phục chức quan cho khanh. Không phải khanh và tướng quân quân Ninh tên Thẩm Lãnh đó quen biết sao? Khanh đi tìm hắn đàm phán, khanh nói với hắn tất cả chuyện này đều không phải ý của trẫm, mà là người An Tức bức ép. Chỉ cần hắn chịu lui binh thì cái gì cũng có thể đàm phán, cái gì trẫm cũng đồng ý, khanh cứ việc nói, trẫm vô cùng có thành ý."
"Bệ hạ, hà tất chứ?"
quyển sách kia: "Lúc trước ta đã nói rồi, lần đầu tiên người Ninh ban thiện ý, nếu chúng ta không quý trọng, lần thứ hai người Ninh đến sẽ không một ai ngăn cản được cả. Bệ hạ sẽ chết, ta cũng sẽ chết. Thời gian không nhiều, nếu bệ hạ cảm thấy người An Tức có thể cứu người thì có thể đi cầu người An Tức, ta bất lực, đành phải ở nhà lao chờ chết."
"Đều là đám thần tử gièm pha đó hại trẫm."
Nhã Trịnh gấp tới mức tới đi lui: "Là bọn họ nói với trẫm rằng người An Tức chỉ giết người Ninh, không làm hại Nhật Lang. Cũng là bọn họ nói với trẫm rằng đây không phải thù hận của người An Tức đối Nhật Lang, mà là thù hận của người An Tức đối người Ninh. Những người đó thề thốt là chỉ cần để người An Tức vào diệt mấy ngàn người quân Ninh đó, sau này người An Tức sẽ che chở Nhật Lang, láng giềng của chúng ta là An Tức chứ không phải là Ninh quốc. Chẳng lẽ lựa chọn của trẫm là sai ư? Bởi vì Ninh quốc ở xa vạn dặm mà đắc tội với người An Tức gần trong gang tấc, trẫm đã sai rồi sao?"
"Bệ hạ nói không sai thì sẽ không sai."
La San lật một trang sách: "Nói gì với ta chứ? Nên đi nói với người Ninh."
"Bọn họ đã diệt năm thành rồi!"
Giọng nói của Nhã Trịnh đã hơi khàn khàn, lúc nhìn La San trong ánh mắt ngập lửa giận: "Là ngươi đưa người Ninh đến. Nếu không phải lúc trước ngươi đưa quân Ninh đến thì cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra. Bây giờ ngươi muốn không quan tâm? Không được! Trẫm không cho phép! Bây giờ ngươi đi ra ngoài ngay cho trẫm, đi gặp Thẩm Lãnh, bảo hắn lui binh!"
La San quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhã Trịnh một cái: "Chớ không phải bệ hạ đã quên, nếu không có người Ninh đến, bệ hạ cũng không phải là bệ hạ."
Nhã Trịnh nổi giận, tiến lên vung tay tát vào mặt La San: "Tên Thẩm Lãnh đó đã sỉ nhục trẫm! Ngươi tận mắt thấy hắn khinh thường trẫm như thế nào, cũng khiến trẫm mất hết thể diện như thế nào!"
La San giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng: "Cho nên bệ hạ nên hiểu người Ninh hoàn toàn không xem người ra gì cả. Nếu mỗi một việc sai đều có thể dựa vào cầu xin để nhận được sự tha thứ thì tốt rồi, nhưng mà không thể... Chẳng lẽ bệ hạ còn không có phát hiện? Năm thành có là gì. Lần này người Ninh không phải là đến diệt quốc, mà là đến diệt tộc. Hơn bốn ngàn chiến binh Ninh quốc, tướng quân Ninh của An Lang đô hộ phủ, bệ hạ đã biến bọn họ thành xác chết, người Ninh cũng sẽ biến bệ hạ thành xác chết."
quyển sách rơi dưới đất lên: "Bệ hạ về đi, hoặc là ban cho ta cái chết ngay bây giờ, hoặc là cứ chờ người Ninh đến rồi hãy giết ta, ta sẽ không đi gặp Thẩm Lãnh."
Nhã Trịnh đưa tay còn muốn đánh nữa, nhưng tay lại cứng ngắc dừng lại ở giữa không trung.
"Trẫm... Trẫm đã biết sai rồi mà, chẳng lẽ ngay cả một cơ hội hối cải mà ngươi cũng không cho?"
La San lắc đầu: "Bệ hạ, không phải ta không cho bệ hạ cơ hội hối cải, người Ninh sẽ không cho, cũng là bệ hạ lúc trước đã không giữ lại cơ hội cho bản thân người."
Nàng ta nhắm mắt lại, không nói nữa.
Từ đầu đến cuối đều không xưng thần nữa.
Nhã Trịnh nhìn La San nhìn rất lâu, cuối cùng bất lực thở dài một tiếng: "Thật ra trẫm không thấy mình sai. Người An Tức ở sát bên, người Ninh ở xa hơn, vì Nhật Lang, trẫm nhất định phải đưa ra lựa chọn... Nếu trẫm đã sai, trẫm bằng lòng trả giá, chỉ cần Nhật Lang quốc còn, trẫm chết thì có thế nào? Trẫm sẽ phái người đi tìm Thẩm Lãnh, nói với hắn là nếu trẫm chết có thể đổi lấy việc không diệt Nhật Lang, trẫm bằng lòng."
Gã ta xoay người đi ra khỏi nhà lao.
La San chậm rãi thở ra một hơi, lẩm bẩm nói: "Người Ninh, không cho người đầu hàng đâu bệ hạ."
Ninh quốc cường đại đến mức không cho kẻ thù đầu hàng bá đạo cỡ nào, hung ác cỡ nào, lần này người Nhật Lang đã được lĩnh giáo, có thể không có cơ hội lĩnh giáo tiếp theo nữa... Đại tướng quân Trang Ung từng nói con người Thẩm Lãnh ấm áp cỡ nào thì tàn nhẫn cỡ đó.
Lại ba ngày nữa, quân báo đến đô thành, quân Ninh đã phá tòa thành thứ sáu.
Lại mười ngày nữa, quân báo đến, quân Ninh đã phá chín thành.
Nếu không phải Thẩm Lãnh cũng khá khắc chế, nếu không phải quân Ninh cũng khá khắc chế thì những người bị tàn sát sẽ không chỉ là nam nhân Nhật Lang mặc quân phục, những người già và trẻ con cũng đều sẽ bị giết.
Lại chín ngày nữa, sứ thần được phái đi gặp Thẩm Lãnh trở lại đô thành, ở trên đại điện báo cáo với quốc vương Nhã Trịnh đã nói những gì khi gặp Thẩm Lãnh.
"Khanh có chuyển lại nguyên văn lời nói của trẫm không?"
"Thần, đã chuyển lời rồi."
Lúc nói chuyện dường như sứ thần vẫn còn sợ hãi trong lòng. Lúc y đi gặp Thẩm Lãnh, đúng lúc quân Ninh vừa mới công phá một tòa thành lớn, hơn một vạn thủ quân Nhật Lang trong thành bị tước vũ khí, bị quân Ninh áp giải ra khỏi thành, tàn sát toàn bộ ở trên bãi đất trống ngoài thành. Lúc sứ thần vào đại doanh quân Ninh, bên ngoài đại doanh đang giết người, những tiếng kêu la đó lọt vào tai y rồi không ra, vang vọng luẩn quẩn mãi trong đầu.
Có thể y vĩnh viễn sẽ không quên được cảnh tượng đó.
Quân Ninh chém giết với người An Tức ở tây cương, hơn hai ngàn người chết trận. Thi thể của những người chết trận đó đều bị người An Tức lăng nhục, đầu đều bị cắt rời, người An Tức lấy việc băm thi thể cho dã thú ăn làm trò vui. Hiện giờ báo ứng còn chưa đến chỗ người An Tức, đã đến chỗ người Nhật Lang rồi.
Người Ninh không lăng nhục thi thể của người Nhật Lang, nhưng đao của người Ninh không lưu tình.
"Hắn... hắn nói như thế nào?" Nhã Trịnh vội vàng hỏi.
Sứ thần cúi đầu trả lời: "Thần chuyển nguyên văn lời nói của bệ hạ cho chủ tướng quân Ninh Thẩm Lãnh. Thần được biết người này vừa mới dẫn đại quân trăm vạn công phá Hắc Vũ, kẻ thù lâu năm ở bắc cương Ninh quốc, giết hơn mười vạn người, mở rộng mấy ngàn dặm đất, vốn đã là quân đội mang theo sát khí đến. Thần... Thần không dám nhìn ánh mắt của hắn, liếc mắt nhìn cũng cảm thấy có một thanh đao đâm vào ngực thần."
Sứ thần nói những lời này cũng không phải là nói ngoa.
"Thần nói, bệ hạ bằng lòng dùng thân thể ngàn vàng chịu phạt thay tướng sĩ Nhật Lang, chịu phạt thay dân chúng Nhật Lang, nguyện lấy cái chết đổi lấy sự bình an cho Nhật Lang. Thẩm... Thẩm Lãnh nói, đó, đó..."
Sứ thần liếc nhìn sắc mặt Nhã Trịnh, run rẩy tiếp tục nói: "Thẩm Lãnh nói, đó vốn là tội của Nhã Trịnh, hắn còn muốn thay thế ai? Lấy người đáng chết đổi mạng của người đáng chết, không đổi được."
Người Nhã Trịnh bỗng lảo đảo: "Hỗn xược, hỗn xược như vậy!"
Sứ thần quỳ xuống: "Bệ hạ à, trên đường thần trở về, những nơi đi qua đều là đào binh cởi quân giáp ném bỏ binh khí, chỉ vì Thẩm Lãnh nói tạm thời không giết người già yếu, nữ nhân và trẻ con, chỉ giết người mặc binh giáp cầm vũ khí. Trên đường đi qua, thủ quân của các thành, các nơi đều đã bỏ chạy tán loạn, ven đường đều là binh khí giáp trụ bị vứt bỏ, thế nên lưu dân sau khi nhặt được binh khí đã biến thành hung phỉ, quân Ninh còn chưa đến, bọn họ đã đốt giết cướp bóc ở chung quanh, còn ác độc hơn cả người Ninh... Bệ hạ, đoạn đường từ thành Vạn Long đến đô thành cả ngàn dặm đã không còn thủ quân, chỉ có giặc cỏ."
Nhã Trịnh suy sụp ngồi xuống bảo tọa: "Lấy cái chết của trẫm cũng không đổi được sự bình an cho Nhật Lang?"
Gã ta vốn cũng không muốn chết, chỉ muốn dùng một thái độ hèn mọn nhất để đàm phán với quân Ninh, để quân Ninh buông dao mổ xuống trước, nhưng Thẩm Lãnh không cho gã ta cơ hội.
"Bệ hạ, những nơi quân Ninh đến, phụ nữ và trẻ con còn có thể được sống, đại bộ phận nam nhân đều đã bị giết. Quân lệnh của Thẩm Lãnh đã không còn là giết người mặc binh giáp vũ khí nữa, mà là nam nhân có khả năng mặc binh giáp cầm vũ khí đều phải giết. Những nơi quân Ninh đến đều biến thành vùng đất khô cằn, những nơi quân Ninh còn chưa đến đã biến thành địa ngục rồi."
Sứ thần quỳ gối, dập đầu: "Bệ hạ... nước, nước sắp diệt."
Nhã Trịnh muốn nổi giận mắng một tiếng, giơ tay lên chỉ vào sứ thần kia, nhưng giơ tay lên rồi lại vô lực buông thõng xuống.
"Người phái đi An Tức có hồi âm không?"
"Bệ hạ, sứ thần phái đi An Tức bị người An Tức giết, phanh ngực rạch bụng, thi thể treo ở ngoài cổng thành."
Nhã Trịnh trợn to mắt.
Trong nháy mắt, gã ta nhìn văn võ bá quan trên đại điện bỗng nhiên thay đổi, không còn là văn võ bá quan của gã ta nữa, mà là binh lính quân Ninh đông nghịt áo giáp tả tơi. Bọn họ đứng ở trong đại điện, nhìn gã ta bằng một ánh mắt tràn ngập sát ý và thù hận, khuôn mặt của những người đó lại rõ ràng đến như vậy, gã ta hoảng hốt thét lên, vừa lăn vừa bò ra khỏi đại điện.
Cả triều văn võ nhìn quốc vương bệ hạ chật vật bỏ chạy, nhất thời tất cả đều ngây người.
Nửa tháng, quân Ninh phá mười mấy tòa thành lớn của Nhật Lang. Nếu không phải là vì đồ thành diệt địa, quân Ninh không cần một tháng đã có thể giết thẳng đến bên ngoài đô thành Nhật Lang quốc. Sau khi quân Ninh đánh vào Nhật Lang nửa tháng, sứ thần của người Nhật Lang lại đến lần nữa, lần này không phải là đến chuyển lời của quốc vương Nhật Lang quốc Nhã Trịnh gì, mà là mang một cỗ thi thể tàn khuyết được chắp ghép lại. Cách đây đã hơn một năm, cỗ thi thể đó đã có còn hình dạng, huyết nhục không còn, chỉ có xương cốt, đầu được ghép lên.
Ngày hôm đó.
Đại doanh quân Ninh toàn giáp trắng.
Vị đại tướng quân đó, trong mắt nhòe nước mắt và máu.