Ngoài đô thành Nhật Lang quốc không đến mười dặm chính là đại doanh quân Ninh.
Khắp cả đại doanh quân Ninh toàn là áo trắng giáp trắng, chiến binh Đại Ninh đội ngũ chỉnh tề nhìn người Nhật Lang hộ tống một cỗ quan tài từ xa đến, trong quan tài chỉ có một bộ xương khô. Đã hơn một năm, Đỗ Uy Danh đâu còn có huyết nhục, di hài cũng không toàn vẹn, lúc trước thi thể của gã bị người An Tức lăng nhục bằng đủ cách, hiện giờ đã không thể chắp vá đủ nữa.
Các binh sĩ chăm chú nhìn cỗ xe ngựa kia chậm rãi đến gần, hai bên binh giáp như rừng, tất cả các binh sĩ đều đặt tay ngang ngực.
"Chiến binh Đại Ninh, đón Đỗ tướng quân về nhà!"
"Chiến binh Đại Ninh, đón Đỗ tướng quân về nhà!"
"Chiến binh Đại Ninh, đón Đỗ tướng quân về nhà!"
Ba tiếng hô rung trời, dọa tất cả những người Nhật Lang đến đưa di hài sắc mặt đều trắng bệch, có người bước đi cũng run rẩy cần phải vịn vào xe ngựa mới có thể tiếp tục đi, người đánh xe sợ tới mức môi cũng run run.
Binh uy như núi.
Thẩm Lãnh một thân áo trắng đi đến bên cạnh xe ngựa dừng lại, đưa tay chạm vào quan tài. Trong quan tài chính là huynh đệ tốt của hắn Đỗ Uy Danh, huynh đệ tốt ngay từ lúc mới vào thủy sư vẫn luôn đi theo hắn, bao nhiêu lần chém giết đều sống sót, nhưng lại chết trong kế hoạch ghê tởm của người Nhật Lang.
"Bệ hạ chúng ta nói bất kể như thế nào cũng phải trả thi thể của Đỗ tướng quân lại cho Đại Ninh. Lúc trước những người An Tức đó thật sự tàn nhẫn... Lần này chúng ta cũng là trăm cay ngàn đắng mới ghép lại gần đầy đủ thi cốt của Đỗ tướng quân..."
Hắn ta còn chưa nói xong, ánh mắt của Thẩm Lãnh đã chuyển sang hắn ta, ánh mắt ấy khiến người nói chuyện lập tức ngậm miệng.
"Các ngươi trăm cay ngàn đắng?"
Thẩm Lãnh tiến lên một bước, người nói chuyện không tự chủ được lui về phía sau.
"Nếu các ngươi đã trăm cay ngàn đắng cũng không thể chắp vá đầy đủ thi hài của huynh đệ ta, vậy thì ta sẽ trả lại cho các ngươi trăm cay ngàn đắng, ngàn đao vạn mảnh."
"Diệt Nhật Lang!"
Trần Nhiễm hô to một tiếng.
Các chiến binh chung quanh dùng binh khí gõ giáp ngực.
"Diệt Nhật Lang!"
Người đưa thi thể sợ hãi quay đầu bỏ chạy, lảo đa lảo đảo, mới chạy được mấy bước đã ngã xuống đất nhưng lại đứng lên tiếp tục chạy, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Thẩm Lãnh thò tay ra, thân binh bưng một bộ giáp tướng quân mới tinh đi lên. Thẩm Lãnh mở quan tài ra, liếc mắt đã thấy bộ xương khô không đầy đủ đó, ngay lập tức mắt hắn liền đỏ ngầu. Hắn đặt giáp tướng quân ở bên cạnh thi thể của Đỗ Uy Danh, tay vỗ vỗ lên khôi giáp: "Lão Đỗ, an tâm về nhà, những chuyện còn lại giao cho ta."
Hắn xoay phắt người lại, nước mắt từ khóe mắt bay ra.
"Đưa Đỗ tướng quân về nhà!"
Hắn lớn tiếng nói, giọng khàn khàn giống như lưỡi đao mài trên đá.
Người của chiến binh Đại Ninh dắt xe ngựa đi lên phía trước, Thẩm Lãnh bỗng nhiên xoay người, quỳ một gối xuống chắp tay: "Huynh đệ, nếu ngươi ở dưới suối vàng có biết thì đừng vội đi đầu thai, ngươi hãy nhìn ta, nhìn ta tự tay đâm kẻ thù."
Hắn đứng dậy, hắc ngao đi đến bên cạnh hắn, cái đầu khổng lồ cọ vào chân Thẩm Lãnh. Dường như nó cũng cảm nhận được sự bi thương của chủ nhân, kêu ư ử hai tiếng, giống như đang an ủi chủ nhân của mình.
Thẩm Lãnh vỗ vỗ đầu hắc ngao, nghiêng người cưỡi lên nó, thò tay ra chỉ về phía trước: "Công phá thành Kim Vân!"
Trước mặt chính là đô thành của Nhật Lang.
Áo trắng giáp trắng chỉnh tề tiến về phía trước cho nên mặt đất cũng biến thành màu trắng. Các cổng của đô thành Kim Vân Nhật Lang quốc đóng chặt, thủ quân Nhật Lang ở trên tường thành kẻ nào kẻ nấy căng thẳng đến mức ngay cả nói cũng không dám nói, tay cầm binh khí đều ướt đẫm mồ hôi. Bọn họ nhìn đội quân đến từ Ninh quốc xa xôi ở ngoài thành nhưng lại giống như nhìn thấy quân đoàn ác ma đến từ địa ngục.
"Công!"
Tiếng trống trận nổi lên.
Cùng với tiếng trống, từng cỗ từng cỗ máy ném đá khổng lồ ném cự thạch đi, đá bay đầy trời đập vào tường thành Kim Vân. Người Nhật Lang vốn tưởng rằng trả lại thi thể của Đỗ Uy Danh cho người Ninh thì ít nhất có thể đổi lấy một chút thời gian để nghỉ, có thể khiến lửa giận người Ninh giảm bớt một chút, nhưng bọn họ đã sai, thi thể của Đỗ Uy Danh chỉ có thể làm cho sát ý của chiến binh Đại Ninh càng đậm hơn.
Cự thạch bay lên tường thành, đập ra một đống hỗn độn.
Thẩm Lãnh ngồi trên lưng hắc ngao, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cổng thành, giống như đã nhập ma.
Hơn một canh giờ, máy ném đá của chiến binh Đại Ninh đã đập cho thủ quân Nhật Lang trên tường thành gào khóc thảm thiết, phàm là chỗ có thể trốn được đều có người trốn. Trước giờ bọn họ đều chưa từng muốn phải chui vào trong kẽ đất như vậy, mỗi một chỗ góc tường đều rất chật chội, bọn họ tưởng là góc tường có thể mang đến sự an toàn.
Tướng quân Thạch Phá Đang giơ tay lên tháo mũ sắt xuống ném cho thân binh của mình, gã tay trái cầm một tấm khiên tròn, tay phải cầm hắc tuyến đao: "Theo ta phá thành!"
"Rõ!"
Các chiến binh Tây Thục đạo phát động thế công đầu tiên, chiến binh Đại Ninh bắt đầu tiến tới thành Kim Vân, một vùng trắng xoá.
Xe phá thành ở phía sau đội ngũ, theo đại quân di động lên phía trước. Các binh sĩ đẩy xe phá thành đi lên đồng thanh hô hào, mỗi một bước đều vô cùng kiên định.
Mũi tên trên tường thành bắt đầu đánh trả nhưng không có trọng nỗ, tất cả trọng nỗ đều nhất định phải cố định ở trên tường thành mới được, không dễ di động. Cuộc công kích điên cuồng hơn một canh giờ vừa rồi đã sớm đập nát tất cả đích trọng nỗ.
Bất chấp mũi tên, các binh sĩ của Đại Ninh lao đến bên dưới tường thành, từng cái thang mây dược dựng lên.
Người Nhật Lang ở trên tường thành đã đang kêu gào, kêu gào và đánh trả, còn chưa giết người đã sắp tự hù chết mình rồi.
Xe phá thành đi lên, cọc gỗ khổng lồ được kéo đến, hung hăng đập vào cổng thành, một tiếng bịch cực lớn, cổng thành bị tách ra, có thể nhìn thấy từng khuôn mặt méo xệch vì sợ hãi của binh lính Nhật Lang quốc bên trong cổng thành. Bọn họ điên cuồng kêu gào, đẩy cổng thành trở lại vị trí ban đầu, vừa rồi mấy cọc gỗ chèn cổng thành đã bị đụng gãy, có người gào thét chỉ huy người ở phía sau nhấc cọc gỗ mới lên chèn vào.
Bịch!
Cú đập thứ hai.
Cọc gỗ vô cùng nặng nề lại hung hăng đập mạnh vào cổng thành, lần này cổng thành tách hai bên rộng hơn, cung tiễn thủ Đại Ninh ở gần xe phá thành bắt đầu bắn tên trong khoảnh khắc cánh cổng thành tách ra, mũi tên dày đặc bắn vào qua khe cửa chỉ rộng 6 – 7 thước, mấy người Nhật Lang ở bên trong bị mũi tên bắn ngã.
Binh lính Nhật Lang quốc chen chúc trong động cổng thành biết một khi cổng thành bị công phá có là như thế nào, bọn họ khàn giọng la hét, liều mạng muốn đẩy cổng thành trở lại, mà chiến binh của Đại Ninh ở bên ngoài thành này cũng tràn lên. Tất cả cọc gỗ đều đã bị đụng gãy, giờ đã đến lúc đọ dũng khí và chiến lực, người của hai bên đều liề mạng, đều dốc hết toàn lực để đẩy cửa.
Vù một tiếng, một cánh cổng thành khổng lồ đổ xuống bởi vì trục cửa bị gãy, không ít người bị đè bẹp trong động cổng thành.
Trong nháy mắt cổng thành đổ xuống, trong ánh mắt của mỗi một người Nhật Lang đều chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
Người Nhật Lang ở trong động cổng thành bắt đầu liều mạng bỏ chạy, có tướng quân hô to bảo người mang hàng rào chắn cổng thành, cung tiễn thủ của người Nhật Lang đứng ở phía sau hàng rào không ngừng bắn tên. Một viên hổ tướng một tay giơ tấm chắn lao lên phía trước, trên chân trúng liền hai mũi tên nhưng không hề quan tâm, đạp một cước lên hàng rào, hàng rào nặng nề như vậy lăn lộn bay ra ngoài, đập ngã mấy tên binh lính Nhật Lang quốc.
Thạch Phá Đang cúi đầu nhìn mũi tên cắm trên chân mình, một đao chặt gãy mũi tên, mang theo hai mũi tên lao về phía trước.
Một tên tướng quân Nhật Lang quốc từ phía đối diện bổ một đao tới, Thạch Phá Đang một đao phá, một đao chém.
"Kẻ nào giết ta huynh đệ ta, ta tất giết kẻ đó."
Giống như mãnh hổ gầm gào.
Gã và Đỗ Uy Danh không thân quen, cũng không thường gặp, nhưng mỗi một chiến binh Đại Ninh đều ghi nhớ trong lòng, chiến binh trong tứ hải đều huynh đệ, cho dù cả đời chỉ có thể gặp mặt một lần, có cơ hội kề vai chiến đấu một lần, đó cũng là người có thể yên tâm giao tấm lưng của mình cho đối phương.
Một đao chém rơi đầu người.
Thạch Phá Đang mang theo hai mũi tên gãy đi nhanh về phía trước, sau khi liên tục chém 6 – 7 người, trước mặt đâu còn có người dám cản gã nữa.
Cổng thành bị vỡ, thủ quân trên tường thành sĩ khí sụp đổ đã không còn dũng khí chống cự. Chiến binh Đại Ninh leo lên thang mây giống như thủy triều tràn lên bờ đê, sóng lớn lại từ trên đê ập xuống, từ trên tường thành giết vào trong tường thành, trên đường dốc xuống thành, máu chảy thành sông.
Từ tường thành đến dưới thành, chiến binh giáp trắng nhanh chóng công chiếm mỗi một phố lớn ngõ nhỏ, công chiếm mỗi một tòa nha môn quan phủ.
Người Nhật Lang sợ người An Tức tận xương tủy, bởi vì An Tức giết bọn họ quá thảm. Sau lần này, nếu có người sống sót, cả đời nhắc tới hai chữ "người Ninh" cũng sẽ run sợ trong lòng.
Đại quân của Thẩm Lãnh vào thành, kỵ binh ù ùn kéo qua, giáp trắng cờ đỏ, khí thế hào hùng.
Hoàng cung, quân Ninh đã bao vây kín mít toàn bộ hoàng cung. Cửa cung đóng chặt, nhưng ai cũng biết ở trước mặt quân Ninh cửa cung kia chỉ giống như một khung cửa sổ, không hề có tác dụng gì, cũng không có chút ý nghĩa nào, cửa cung không thể cho người ở bên trong chút cảm giác an toàn nào.
Trên thành lầu cung thành, Nhã Trịnh đứng ở đó, sắc mặt trắng bệch.
"Thẩm Lãnh!"
Trong tay gã ta đang cầm một thanh đao, tay cũng đang run rẩy.
"Trẫm không làm gì sai! Cho dù bây giờ ngươi cho người công vào bắt trẫm, trẫm cũng không nhận sai!"
Thẩm Lãnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã ta một cái.
Cách rất xa nhưng Nhã Trịnh lại tựa như nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Lãnh, cho nên lúc nói vẫn còn run.
"Trẫm!"
Nhã Trịnh khàn giọng nói to: "Trẫm sẽ không cúi đầu trước mặt ngươi. Trẫm đã từng cúi đầu một lần rồi, sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa, trẫm thà chết chứ không chịu khuất phục!"
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi chết là được rồi, cần ngươi khuất có ích gì?"
Hắn khoát tay: "Đốt hoàng cung."
Quân Ninh bao vây quanh hoàng cung đốt rất nhiều hỏa tiễn bắn vào trong, không ngừng bắn, giống như sao băng không đếm xuể từ bốn phương tám hướng bay vào hoàng cung. Lửa dần dần cháy lên, không bao lâu trong hoàng cung đã bốc lên khói đặc cuồn cuộn.
Không đến nửa canh giờ, cửa lớn hoàng cung mở ra, một đám người chật vật chạy ra ngoài.
"Bắn tên!"
Ngay khi Trần Nhiễm hạ tay xuống, mũi tên nhắm vào người bỏ chạy ra ngoài, từng người từng người một bị bắn gục trên mặt đất.
Thẩm Lãnh liếc nhìn Nhã Trịnh muốn chạy ra ngoài nhưng lại trốn phía sau cửa cung vì sợ mũi tên, hắn chuyển đao đưa cho Trần Nhiễm, xoay người đi ra ngoài. Cách đó không xa có một lương đình, Thẩm Lãnh đi nhanh qua, cánh tay phải vòng qua kẹp vào một cây cột trong lương đình, dồn lực kéo ra ngoài, rầm một tiếng, lương đình sập xuống. Thẩm Lãnh mang một cây cột đi về, trở lại gần cổng thành ném cây cột xuống mặt đất: "Dựng lên."
Trần Nhiễm bọn họ dùng hoành đao đào một cái hố chôn cây cột xuống. Thẩm Lãnh đi nhanh vào bên trong cổng cung, xách Nhã Trịnh từ phía sau cổng cung đi ra giống như xách một con con gà con. Hắn một tay bóp cổ Nhã Trịnh nhấc lên cao, tay phải đột nhiên cắm hắc tuyến đao xuống... Hắc tuyến đao xuyên qua vai Nhã Trịnh đóng chặt người trên cây cột.
"Huynh đệ của ta bị người ta phanh ngực mổ bụng, ngươi phải như vậy."
Thẩm Lãnh xoay người đi: "Mổ hắn!"