Quốc vương Nhật Lang quốc Nhã Trịnh bị phanh ngực mổ bụng ở cửa hoàng cung, cảnh tượng rất máu me, cũng rất thô bạo nhưng không có người nào đồng cảm với gã ta, cũng không đáng được người Ninh đồng cảm. Chỉ là sau khi giết Nhã Trịnh mọi người lại không tìm thấy Thẩm Lãnh, tất cả mọi người đều chú ý đến vị vua của một nước đang kêu la thảm thiết đó, nhưng không nhìn thấy đại tướng quân lẳng lặng rời đi.
Đến khi Trần Nhiễm muốn tìm Thẩm Lãnh hỏi xem bước tiếp theo như thế nào thì phát hiện đã không còn tung tích của Thẩm Lãnh ở trong đám người.
Nửa canh giờ sau, phía sau một ngọn núi giả trong hoàng cung, cuối cùng Trần Nhiễm cũng tìm được Thẩm Lãnh đang ôm đầu gối ngồi ở đó. Hắn cuộn người giống như một đứa trẻ, nước mắt xối trôi vết máu trên mặt, cho nên dấu vết nước mắt rất rõ ràng.
Trong khoảnh khắc đó, tim Trần Nhiễm giống như bị dao cắt một nhát.
"Lãnh Tử."
Trần Nhiễm ngồi xổm trước mặt Thẩm Lãnh, để tay trên vai ở Thẩm Lãnh: "Sao vậy?"
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn Trần Nhiễm, lại lắc đầu: "Không sao."
Trần Nhiễm thở ra một hơi thật dài, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, giây phút dựa lưng vào ngọn núi giả giống như toàn thân cũng mệt rã rời, sau đại chiến, cảm giác thân thể cũng không phải là của mình nữa rồi.
"Ngươi luôn cho là mình có thể bảo vệ được tất cả mọi người."
Giọng của Trần Nhiễm rất thấp.
"Cho nên nỗi đau của ngươi cũng lớn hơn tất cả mọi người."
Trần Nhiễm tựa người về phía sau, ngửa đầu lên nhìn trời: "Lòng giết chóc của ngươi nặng hơn, ta biết thật ra là sự áy náy trong lòng ngươi nặng hơn. Ngươi vẫn luôn tự trách mình, luôn nghĩ là lúc trước nếu không để lão Đỗ ở lại đây thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng Lãnh Tử, ngươi không phải thần tiên, cho dù là thần tiên cũng chưa chắc đã vạn sự vạn năng."
Thẩm Lãnh giơ tay lên lau máu và nước mắt trên mặt: "Không dám nghĩ lúc lão Đỗ dẫn đầu mọi người chém giết với người An Tức sẽ cô đơn cỡ nào, trước khi chết sẽ bất lực cỡ nào."
Thẩm Lãnh cũng tựa người về phía sau, cũng ngửa đầu lên nhìn trời.
"Chuyện ta không thích nhất làm chính là báo thù."
"Ta cũng thế."
Trần Nhiễm lên tiếng, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Cả đời không có thù hận để báo thật tốt.
"Mỗi một lần trước khi xuất chinh ta đều sẽ nói ta mang bao nhiêu người ra ngoài thì hy vọng mang bấy nhiêu người trở về, nhưng ta biết ta là một kẻ lừa đảo, ta không làm được... Nhưng các huynh đệ vẫn tin ta, các huynh đệ càng tin ta, ta càng khó chịu."
Hắn giơ tay lên vỗ vỗ lồng ngực.
"Chỗ này đau."
Trần Nhiễm ừ một tiếng, nhắm mắt lại, trong đầu liền xuất hiện dáng vẻ của Đỗ Uy Danh, cũng sẽ xuất hiện dáng vẻ của Lý Thổ Mệnh.
"Lãnh Tử."
"Ừm?"
"Làm gà mái có mệt không?"
"Mệt."
"Còn muốn làm không?"
"Muốn."
"Nếu mệt thì tại sao còn muốn?"
"Có lẽ... trời sinh vậy rồi."
Trần Nhiễm mở mắt ra: "Ta cũng muốn... Lão Đỗ đi rồi, nhưng mà bây giờ bên ngoài còn có đại quân hai mươi mấy vạn người đang chờ ngươi, bọn họ đều đang đợi đại tướng quân là ngươi hạ lệnh. Thù thù lão Đỗ vẫn chưa báo xong, thù của hơn bốn ngàn huynh đệ chiến binh cũng chưa báo xong. Một mình trốn ở góc phòng khóc không có gì, không ai nói đại nam nhân không thể khóc, đã khóc rồi thì đứng lên, ngươi phải thẳng lưng, bởi vì lưng của ngươi không phải lưng của một mình ngươi, là lưng của hơn mấy chục vạn huynh đệ, ngươi đứng thẳng, tất cả mọi người đều đứng thẳng."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tại sao mọi người biết rõ ngươi không thể nào thật sự làm được việc mang bao nhiêu người xuất chinh thì mang bấy nhiêu người trở về nhưng vẫn tín nhiệm ngươi như vậy? Không vì điều gì khác, đơn giản là ngươi đã làm rất tốt rồi. Đời người à, bất kể là kết bằng hữu hay làm huynh đệ, không ngoài bốn chữ... quan tâm lẫn nhau."
Gã vịn núi giả đứng lên, thò tay ra với Thẩm Lãnh: "Chờ lần này đánh xong trở về, tiện đường đi thăm cha mẹ của lão Đỗ, đón về Trường An đi. Lần trước vẫn cứ nói muốn đón hai vị lão nhân gia qua đó, nhưng bận việc mãi vẫn không thể thu xếp được."
Thẩm Lãnh thò tay ra, Trần Nhiễm kéo hắn lên.
"Ngươi tiếp tục làm đại tướng quân của ngươi, làm gà mái của hơn mười vạn con gà con. Ta không mệt mỏi như ngươi, ta chỉ xem ngươi là gà con. Gà con, nào, cười một cái với vi nương?"
Thẩm Lãnh cười, trừng mắt nhìn một cái.
Trần Nhiễm cười cười: "Các huynh đệ cũng vậy, ngươi nên hiểu, khi những người mà ngươi muốn bảo vệ càng ngày càng nhiều, người muốn bảo vệ ngươi cũng càng ngày càng nhiều, các huynh đệ đều đang ở bên ngoài chờ ngươi đấy."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, hít một hơi thật sâu.
Hai người ra khỏi hoàng cung, mới đi không bao xa đã nhìn thấy Thạch Phá Đang đang nằm dưới bóng cây, ống quần đã bị cắt bỏ, một gã y quan đang rửa vết thương cho gã, mũi tên vẫn còn kẹt trong thịt. Thạch Phá Đang gối đầu trên hai cánh tay của mình dường như đang ngẩn người nhìn lên cây, dường như hoàn toàn không để ý đến vết thương đau thấu tim ở trên chân.
Thẩm Lãnh sai người tìm đến hai vò rượu, xách rượu đi đến ngồi xuống bên cạnh Thạch Phá Đang. Thạch Phá Đang vội vàng đứng dậy: "Đại tướng quân..."
Thẩm Lãnh đưa vò rượu cho gã: "Bớt lảm nhảm."
Thạch Phá Đang cười hì hì, nhận rượu nốc một ngụm, sau đó rên một tiếng thỏa mãn.
Y quan đã khoét mũi tên ra, Thạch Phá Đang khẽ nhíu mày, nhìn liếc mắt y quan một cái: "Sao chậm vậy? Ta không kêu lên với ngươi là vì ta không biết đau à? Có tin bây giờ ta nhét mũi tên vào hậu môn của ngươi rồi khoét ra, ngươi thử xem có đau không?"
Thẩm Lãnh cười cười với y quan: "Đừng để ý đến hắn."
Y quan cười lắc đầu: "Nếu chân tướng quân không sao, nhét thì nhét."
Thạch Phá Đang bộ dạng cà lơ phất phơ, trừng mắt nhìn y quan một cái: "Có chê ta bẩn không?"
Y quan ngẩn ra: "Hả?"
Thạch Phá Đang đưa vò rượu của mình cho y quan: "Kính ngươi."
Y quan bị sự kính ý bất thình lình này làm giật mình, vội vàng đưa hai tay ra nhận vò rượu, do dự một chút vẫn không uống, Thạch Phá Đang hừ một tiếng: "Quả nhiên chê miệng ta thối?"
Y quan cắn răng một cái giống như đã quyết định gì đó, sau đó đưa vò rượu vào miệng uống ừng ực ừng ực mấy ngụm, ợ một tiếng, nhả ra một chút mùi rượu, hơi ngại ngùng nói: "Không phải chê tướng quân, là vì ta còn phải đi cứu người, uống rượu, ta sợ làm sai."
Thạch Phá Đang giơ tay giật lại vò rượu, lại uống một ngụm rồi nói: "Biết tại sao ta lại kính ngươi không? Không phải vì ngươi trị vết thương cho lão tử, mà là vì ngươi đã trị vết thương cho quá nhiều người. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đầu trâu mặt ngựa chạy khắp nơi, từng kẻ từng kẻ mang người về âm tào địa phủ, mẹ nó chứ ngươi chính là kẻ đang tranh cướp người mạng với đầu trâu mặt ngựa. Ngươi nhớ mình đã cứu bao nhiêu mạng người không?"
Y quan lắc đầu: "Không nhớ."
Thạch Phá Đang nói: "Ngươi không nhớ, đương nhiên lão tử cũng không biết. Người ở bên này đều tin Bồ Tát là người cứu người mà Thiền tông nói, trên đời không có Bồ Tát, nếu có thì chính là ngươi."
Y quan hơi đỏ mắt, đứng lên, nghiêm túc hành lễ.
Thạch Phá Đang nói: "Mau đi cứu người đi, chờ lúc rút quân về nhớ tìm lão tử đòi uống rượu. Ngươi không tự đến, nếu lão tử nhớ ra ngươi không đến, lão tử sẽ thật sự nhét mũi tên vào hậu môn của ngươi."
Thẩm Lãnh nhìn Thạch Phá Đang, cười lắc đầu: "Thô lỗ."
Thạch Phá Đang: "Ta thô lỗ? Ta thô lỗ... Trách ta sao? Con mẹ nó cái đó phải trách lão tử của ta, từ nhỏ ông ấy đã dạy như vậy. Mấu chốt là lão tử của ta còn luôn khiến ta cảm thấy là mình xuất thân con nhà gia giáo..."
Thẩm Lãnh thò tay ra nhặt mũi tên dính máu dưới mặt đất lên, lau đi: "Ta mang về Trường An."
Thạch Phá Đang hơi ngượng: "Là muốn khoe công trạng cho ta sao?"
Thẩm Lãnh: "Không phải, cho cha ngươi, để ông ấy nhét cái này vào hậu môn của ngươi."
Thạch Phá Đang: "..."
Thẩm Lãnh uống một ngụm rượu: "Diệt Nhật Lang không khó, thống trị Nhật Lang cũng không khó, tiếp theo đánh như thế nào?"
Thạch Phá Đang: "Đương nhiên là đánh một mạch đến An Tức."
"Thật ra An Tức cũng không chỉ đánh Nhật Lang quốc."
Thẩm Lãnh nói: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn tìm hiểu thông tin tường tận. Phía tây Nhật Lang quốc là Gia quốc, một nơi chỉ lớn chừng ngàn dặm đã bị An Tức tiêu diệt, nhưng An Tức không có bao nhiêu binh lực lưu thủ ở Gia quốc. Sau khi người của bọn họ giết người của chúng ta liền rút khỏi Nhật Lang. Thói quen của người An Tức là đánh chiếm một nơi sẽ tàn sát hết nhân khẩu, vận chuyển tài vật chiếm đoạt được về nước giống như kiến chuyển nhà. Bây giờ ngay cả bổn quốc An Tức ở chỗ nào chúng ta cũng không biết, đánh Nhật Lang thì căn bản không cần lo lắng gì, nhưng động võ với An Tức nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu không thì sẽ khiến thêm nhiều huynh đệ nữa bỏ mạng trên chiến trường."
Thạch Phá Đang thay đổi sắc mặt. Gã tưởng là An Tức ở ngay phía tây Nhật Lang quốc, ra khỏi Nhật Lang là có thể đánh An Tức.
"Có lẽ bổn quốc An Tức không ở trên vùng lục địa này."
Thẩm Lãnh nói: "Bọn họ trêu chọc Đại Ninh mà không kiêng nể gì, có lẽ là bởi vì bọn họ cũng giống như chúng ta, đánh đến đây cũng là vượt biển mà đến, bổn quốc ở một vùng lục địa khác."
Thạch Phá Đang hỏi: "Vậy phải làm sao?"
"Ta định để ngươi ở lại đây một thời gian, thiết lập lại An Lang đô hộ phủ. Lúc trước là muốn giữ Nhật Lang, hiện tại đã không cần thiết nữa, lấy Nhật Lang nuôi đại quân mười vạn người không thành vấn đề. Ta cho ngươi giữ lại mười vạn chiến binh, đừng liều lĩnh, cứ thỏa sức cướp đoạt Nhật Lang đi, dùng vàng bạc tài bảo của Nhật Lang nuôi huynh đệ chiến binh của chúng ta béo trắng."
Thạch Phá Đang nói: "Ta ấy mà..."
Thạch Phá Đang nhìn Thẩm Lãnh nói: "Chuyện khác đều tốt, ngươi cũng biết ta không phải là người không thể khắc phục khó khăn, nhưng có vài khó khăn quả thật không dễ khắc phục."
Thẩm Lãnh nói: "Cái gì?"
"Thì chính là... gái ở bên này hơi không hợp khẩu vị, không thể nuốt được."
Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng: "Cút ông nội ngươi đi, nhất định phải dùng miệng?"
Thạch Phá Đang cười ha ha: "Thật đấy, ta phát hiện gái ở bên này hơi gầy nhỏ, không nở nang, ngươi biết ta thích người như thế nào mà."
Gã thò tay ướm ướm trước ngực mình: "Phải to, đặc biệt to."
Thẩm Lãnh cười đến mức khóe miệng cũng đau: "To mà tốt như vậy à?"
"Tốt chứ."
Thạch Phá Đang nghiêm túc nói: "Huynh đệ, ngươi phải học ta nhiều một chút, chiến kỳ của Đại Ninh chúng ta cắm đến đâu, ngươi cũng phải cũng cắm đến đó."
Gã vịn thân cây đứng lên: "Ta vào trong hoàng cung đi dạo."
Thẩm Lãnh: "Đừng có làm bậy đấy."
Thạch Phá Đang cười nói: "Sao ta lại làm bậy, cũng chỉ là đi ấy ấy một vương hậu."
Thẩm Lãnh đá một cước vào mông gã: "Không được!"
Thạch Phá Đang: "Ta nói đùa thôi, cũng không phải là ta không biết quân kỷ, ta đi dạo trong hoàng cung xem có vàng bạc tài bảo gì phân phát cho các huynh đệ một chút. Ta là người Ninh, người Ninh có thể giết sạch quân giặc, nhưng sẽ không dâm vợ con người khác... Lão tử tuy thích nữ nhân nhưng vẫn chưa đến mức bệnh hoạn, lão tử vẫn là một người."
Gã quay đầu lại cười cười: "Nhưng mà ta cho thân binh đi thăm dò, hình như trong thành Kim Vân này có không ít thanh lâu, ta chơi gái đứng đắn có được không?"
Thẩm Lãnh: "Cút càng xa càng tốt."
Thạch Phá Đang lại tập tễnh đi trở về: "Cho ta mượn ít tiền."
Thẩm Lãnh trừng mắt: "Ngươi đi chơi gái, ta bỏ tiền?"
Thạch Phá Đang: "Con mẹ nó ta còn bỏ sức đấy!"
Thẩm Lãnh ngẩn người: "Hình như cũng hơi có lý thật."