Thành Kim Vân.
Thạch Phá Đang nhìn Thẩm Lãnh đang viết tấu chương, nhìn đến mức tay đều đang run lên. Đã đánh chiếm đô thành Nhật Lang quốc, nếu tiến công xa hơn về phía tây nam, thứ nhất là không quen địa vực, trong khoảng thời gian ngắn không thể tra xét rõ ràng hoàn cảnh bổn quốc An Tức; thứ hai là các binh sĩ cũng cần thích ứng với khí hậu ở nam cương, lặn lội đường xa lại là nơi không biết rõ, trận chiến tiếp theo đánh như thế nào vẫn phải cân nhắc.
Đại tướng quân Trang Ung năm lần bảy lượt cảnh báo Thẩm Lãnh đừng khinh địch liều lĩnh, tất nhiên Thẩm Lãnh cũng biết lợi và hại trong chuyện này.
Thạch Phá Đang bưng chén rượu, nhìn Thẩm Lãnh viết chữ nhát gừng nhát tỏi, chậm rãi giơ tay lên ôm ngực.
"Nhìn nét bút đầu tiên của ngươi là tim ta đã thắt lại theo."
Thạch Phá Đang lắc đầu: "Nhìn nét bút thứ hai của ngươi, tim ta liền ngừng lại một chút... Vị hảo hán này, công phu dùng bút của ngươi đúng là quỷ thần khó lường. Con mẹ nó ngươi viết hai nét, nét thứ hai có thể đừng viết từ bên phải về không?"
Thẩm Lãnh: "Sao vậy? Bên phải về gần hơn."
Thạch Phá Đang: "Tức chết ta rồi."
Thẩm Lãnh: "Sang một bên chờ."
Thạch Phá Đang: "Được thoai."
Gã bưng chén rượu ngồi sang một bên: "Vẫn là uống rượu khoái lạc, ta hà tất phải nhìn ngươi viết chữ để chịu tra tấn."
Thẩm Lãnh bưng chén trà ở bên cạnh lên uống một ngụm trà: "Rượu là khoái lạc, trà là mạn lạc."
Thạch Phá Đang: "Vui mà còn mong chậm?"
Thẩm Lãnh: "Chậm nhưng lâu dài."
Thạch Phá Đang: "Nhanh, cũng có thể dài được."
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Ta nghi ngờ ngươi đang giở trò lưu manh."
Thạch Phá Đang: "Ngươi còn nghi ngờ, hà tất chứ."
Thẩm Lãnh buông bút xuống, nhìn Thạch Phá Đang: "Ta gửi tấu chương đi hẳn là bệ hạ sẽ đồng ý. Ngươi phải nghĩ kỹ, ở lại đây rốt cuộc ngươi có vui vẻ hay không. Theo ta thấy ở đây tất nhiên không bằng Tây Thục đạo."
Thạch Phá Đang nhún vai: "Ngươi nói đúng, ở đây chắc chắn không bằng Tây Thục đạo. Các cô nương ở Tây Thục đạo rất đẹp, từ xưa đã là mỹ nữ xuất Tây Thục. Sao gái bên Nhật Lang quốc này đều kém thú vị một chút vậy, nhưng mà đêm qua đi thanh lâu một chuyến... Nói thế nào nhỉ."
Gã nhìn trái cây trên bàn: "Ngươi nhìn thấy thứ này không? Hôm qua đã đặc biệt hỏi thử, thứ này gọi là măng cụt, nhìn thì đen thui nhưng tách ra ăn thử đi, rất ngọt, còn mọng nước nữa."
Thẩm Lãnh: "Con mẹ nó ngươi có thể đừng giở trò lưu manh không?"
Thạch Phá Đang: "Ta thật sự đang nói trái cây ngon..."
Thẩm Lãnh: "Ồ..."
Thạch Phá Đang: "Sao ngươi có thể lưu manh như vậy?"
Thẩm Lãnh: "Cút..."
Thạch Phá Đang cười ha ha, đang cười bỗng nhiên nghiêm túc lại: "Ta ở lại đi, những người khác ở lại ta cũng không yên tâm. Người Nhật Lang nhìn có vẻ gầy yếu vô lực nhưng lòng dạ xấu, bọn họ có thể làm chuyện bán đứng chúng ta một lần, có thể làm được lần thứ hai. Chuyện thế này không có một lần là chấm dứt, chỉ có lần đầu tiên và vô số lần, cũng giống như ta đi thanh lâu..."
Thẩm Lãnh: "Đứng đắn một chút."
Thạch Phá Đang ồ một tiếng: "Thì đang nói đứng đắn đây, để ai ở lại đây ta cũng không yên tâm. Chiến binh Đại Ninh, trong tứ hải đều huynh đệ, chính ta ở lại vẫn tốt hơn, huống hồ thù của Đỗ Uy Danh còn chưa báo xong, nếu người An Tức thật sự còn dám tới nữa, ta cũng muốn lấy mười vạn hổ lang để gặp bọn chúng."
Thật ra Thẩm Lãnh hiểu Thạch Phá Đang, nhìn có vẻ thô lỗ liều lĩnh nhưng trên thực tế thì không có mấy người biết lãnh binh hơn Thạch Phá Đang. Gã này từ lúc 4 – 5 tuổi là cha gã đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng đã cầm tay dạy gã đánh trận như thế nào, 7 – 8 đã bắt đầu bày binh bố trận trên sa bàn, đến 15 – 16 tuổi, trong quân suy đoán đã ít có địch thủ.
Lúc bệ hạ bảo Thẩm Lãnh xuôi nam không cố ý đề cập người khác, mà là đặc biệt nói ra một câu bảo Thạch Phá Đang suất quân xuôi nam. Thật ra bệ hạ đã đưa ra lựa chọn từ sớm rồi.
Thạch Phá Đang tiếp tục nói: "Công phá thành Kim Vân cũng không phải là kết thúc. Ngươi đã nói rồi, từ bờ đông hải đến tây cương, tất cả các thành mà huynh đệ chúng ta đi qua trên tuyến đường đó, một thành cũng không lưu. Ta đã từng thề, ta không muốn có lỗi với lời thề của mình."
Thẩm Lãnh thở ra một hơi: "Ta không muốn báo thù nữa."
Thạch Phá Đang sửng sốt: "Hửm? Có ý gì?"
"Lão Đỗ chết trận, chúng ta tới báo thù cho hắn, ta không muốn ngươi cũng gặp chuyện không may, ta lại đến báo thù cho ngươi."
Thạch Phá Đang cười ha ha: "Ngươi biết người khác đều nói ta thế nào không? Nói ta là đệ nhất mãnh tướng trong quân. Ngươi nghĩ người Nhật Lang hay người An Tức có thể làm gì ta?"
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Sao cũng có người nói ta là đệ nhất mãnh tướng trong quân?"
Thạch Phá Đang nói: "Khác nhau, ngươi xem đi, những người nói ngươi là đệ nhất trong quân đều là ai? Đều là nam nhân, nam nhân đều biết sự dũng mãnh của ngươi. Ta thì không giống, người nói ta là đệ nhất trong quân đều là nữ nhân, lấy ngay cô nương đêm qua mà nói, nàng ta nói ta dũng mãnh không phải giống người khác... Ta nói ngươi nghe, đây còn là ta đang bị thương ở chân, có mấy tư thế không thoải mái, nếu như..."
Gã nhìn Thẩm Lãnh, ngượng nghịu gãi đầu: "Được rồi được rồi, ta không nói nữa, ngươi đừng lườm ta."
Thạch Phá Đang bưng chén rượu đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh, dùng mông đụng vào vai Thẩm Lãnh: "Coi ta là huynh đệ?"
"Ngươi đã nói rồi, chiến binh Đại Ninh, trong tứ hải đều là huynh đệ."
Thạch Phá Đang hừ một tiếng: "Ta không có gì đặc biệt?"
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Ngươi xấu, cực xấu cực xấu."
Thạch Phá Đang lại dùng mông đụng Thẩm Lãnh: "Cút mẹ ngươi đi, ta đó là cực đẹp cực đẹp."
Gã nhìn tấu chương đã viết một nửa trên bàn: "Tiếp tục viết đi, ta ở lại Nhật Lang, đoán chừng thời gian cũng sẽ không quá lâu, bệ hạ sẽ an bài người đến xây dựng lại An Lang đô hộ phủ. Tính ra nhiều nhất cũng chỉ là hai năm, ta dùng một năm để điều chỉnh dạy dỗ... Quản lý người Nhật Lang, cho bọn họ biết thế nào là sợ, dùng thêm một năm khiến cho người Nhật Lang quên mình là người Nhật Lang, nghĩ cũng không dám có suy nghĩ đó, đến lúc đó quan viên bệ hạ phái đến cũng dễ làm việc."
Gã đặt chén rượu xuống, bỗng nhiên đứng thẳng người hành quân lễ với Thẩm Lãnh.
"Ta vinh hạnh vì ngươi coi ta là huynh đệ."
Thẩm Lãnh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Thạch Phá Đang, đứng dậy sau đó nói rất nghiêm túc: "Mặt ngươi cũng đen như măng cụt."
Thạch Phá Đang cười nói: "Ta cũng nhiều nước lắm."
Thẩm Lãnh: "Cút..."
Thạch Phá Đang cười lớn ha ha: "Thô lỗ, ngươi nên hỏi có ngọt không?"
Thẩm Lãnh: "Cút nhanh!"
Cùng lúc đó, Giang Nam đạo, quận An Dương.
Diệp Lưu Vân ngồi trong thư phòng rộng lớn liếc nhìn chung quanh, cảm thấy có chút trống trải, rộng đến mức trống trải. Đây là thư phòng của chủ quan phủ chức tạo Giang Nam Lâu Dư, rộng hơn thư phòng của Hàn Hoán Chi ở Trường An ít nhất hơn năm lần. Lúc này thoạt nhìn có vẻ trống trải chỉ là vì đồ trang trí xa hoa đến cực hạn ở đây đều đã bị đóng thùng niêm phong.
Chức tạo của phủ chức tạo Giang Nam lúc ban đầu là quan ngũ phẩm, đồng cấp với viên ngoại lang Hộ bộ, nhưng sau này khi vai trò của phủ chức tạo Giang Nam càng ngày càng lớn, phẩm cấp của chức tạo Giang Nam cũng càng ngày càng cao, đến thời phụ thân của đương kim hoàng đế Lý Thừa Đường đã trực tiếp tăng phẩm cấp của chức tạo Giang Nam lên tới tòng nhị phẩm. Đây có thể là công việc béo bở nhất Đại Ninh.
Hôm qua Diệp Lưu Vân đến nhà Lâu Dư xem thử, sau khi xem mới biết được thế nào gọi là cùng xa cực dục (1), cùng xa cực dục không hề che giấu chút nào.
Ngồi xuống nhìn gian thư phòng trống rỗng này, trong lòng Diệp Lưu Vân bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ, gian phòng lớn như vậy, chẳng lẽ Lâu Dư lại không sợ?
Ở trong đại viện của phủ chức tạo Giang Nam còn có mấy gian phòng đơn sơ và cũ kỹ, đó là nơi mà khi triều đình phái người tới thì Lâu Dư mới đến. Ngoài nơi này ra, y còn có một căn nhà rất mộc mạc ở trong thành An Dương, cũng như vậy, khi triều đình phái người thì y đều sẽ làm cơm nhà khoản đãi, đều là đến căn nhà dân bình thường này, để cho người ta thấy y giản dị cỡ nào, cần cù và thật thà cỡ nào. Y sẽ còn mặc quan phục chắp vá ra vào mỗi ngày, ngay cả các bách tính cũng khen y là quan tốt.
Cũng chính là ở hôm qua, Diệp Lưu Vân đã mở căn hầm xa hoa của Lâu Dư ra, những thứ nhìn thấy ở trong đó khiến Diệp Lưu Vân cũng không dám tin vào mắt mình, bạc xếp thành từng đống, có hai dãy giá sách kê sát tường, ngân phiếu trên giá sách có chỗ đã mốc meo rồi.
Lúc ấy Diệp Lưu Vân hỏi Lâu Dư: "Ngươi đã tham bao nhiêu bạc, trong lòng ngươi có biết không?"
Lâu Dư đã biết mình chắc chắn phải chết nên ngược lại cũng thản nhiên: "Không biết, nhưng ta không thích ngân phiếu, chỉ thích bạc thỏi."
Diệp Lưu Vân hỏi y: "Tại sao?"
"Ngươi nhìn xem, dễ bị mốc, hơn nữa nhìn không quá đồ sộ."
Lâu Dư nhìn bạc chất đống trước mặt, trong mắt vẫn phát sáng: "Ta thích nhìn bạc, bạc xếp cao giống như núi, ngươi không thấy rất đẹp à?"
Diệp Lưu Vân cũng không còn gì để nói.
Căn nhà xa hoa này tên là Sướng Viên, chiếm diện tích hơn hai trăm mẫu, còn lớn hơn cả hoa viên của bệ hạ. Trong Sướng Viên có đủ các loại trân hoa dị thảo, thậm chí có rất nhiều loại không gọi tên được. Ở giữa phòng khách đặt một cây huyết san hô cao hơn bảy thước, không có một chút xíu màu tạp nào. Cây san hô bày trong cung bệ hạ cũng chỉ cao hơn năm thước.
Diệp Lưu Vân nhắm mắt lại, cảm nhận bầu không khí quỷ dị trong gian phòng trống rỗng này.
Đúng lúc này, người trẻ tuổi Bạch Sát được điều từ Lưu Vân Hội đến Hình bộ làm việc bước nhanh vào, cầm trong tay một phong thư.
"Có người ném ở cửa phủ chức tạo, thủ vệ nhặt được sau đó vội vàng đưa tới."
Bạch Sát dùng hai tay đưa thư cho Diệp Lưu Vân.
Diệp Lưu Vân mở phong thư ra sau đó lập tức nhíu mày. Đây là phong thư ngắn nhất mà ông ta từng đọc, chỉ có một chữ.
Cút.
Bạch Sát nhìn rõ chữ kia liền thay đổi sắc mặt: "Càn rỡ!"
Thế nhưng Diệp Lưu Vân lại cười: "Triều đình đã động đến Lâu Dư, thật ra Lâu Dư không khó giải quyết, động đến Lâu Dư là động đến những con sâu mọt mà phủ chức tạo Giang Nam nuôi. Trước khi xuôi nam ta đã nói chuyện với Thẩm Lãnh, phủ chức tạo Giang Nam từ trên xuống dưới tất cả hơn ngàn người đều dính vào vụ án này, như vậy thì có bao nhiêu chó dữ chó săn mà bọn họ nuôi? Đại Ninh ấy à, chỗ nào cũng đều đẹp, chỉ có hai thứ có thể khiến Đại Ninh không đẹp, một là quân địch, hai là ác nhân. Quân địch của chúng ta có biên quân ngăn chặn, có biên quân giết, ác nhân... thì để Hình bộ."
Ông ta đứng dậy: "Phân công xuống dưới, ta phải đích thân thẩm vấn mấy trọng phạm, trước tiên mang Lâu Dư đến, thẩm vấn ngay tại đây."
Bạch Sát cúi người: "Ti chức đi làm ngay."
"Nói tất cả mọi người đều cẩn thận một chút, hiện tại trong thành An Dương sẽ có rất nhiều rất nhiều người trông mong chúng ta chết."
Diệp Lưu Vân cầm phong thư trên bàn: "Phái người đưa tin cho Hoàng tướng quân của chiến binh Giang Nam đạo, quân địch đều biết binh giáp Đại Ninh không thể trêu chọc vào, ác nhân trong nhà chúng ta vẫn chưa biết."
Bạch Sát nhận thư: "Ti chức lập tức phái người gửi đi ngay."
Diệp Lưu Vân quay lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ chính là hậu viện của phủ chức tạo Giang Nam, có một lâm viên rất lớn. Không thể không nói Lâu Dư thật sự rất biết hưởng thụ, quay người lại vừa nhìn là có thể nhìn thấy cảnh trí đẹp như vậy, nhìn ra xa hơn, có thể nhìn thấy sông Nam Bình từ xa.
"Đạo trị của Giang Nam đạo không ở chỗ này, may mà không ở chỗ này."
Diệp Lưu Vân thở mạnh một hơi: "Nếu không thì có thể người chúng ta phải điều tra sẽ không chỉ là hơn ngàn người ở phủ chức tạo Giang Nam này."
Thành đạo trị của Giang Nam đạo là thành Hoài Viễn, cũng là quê nhà của Thẩm tiên sinh.
Thẩm gia cũng được coi như là vọng tộc ở thành Hoài Viễn, chỉ là xưa nay đều rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức thái quá. Nếu không thì lúc trước Mạnh lão bản cũng sẽ không có gan bắt Thẩm tiên sinh để đòi tiền chuộc. Bề ngoài thì Thẩm gia làm buôn bán dược liệu, trên thực tế... quả thật là buôn bán dược liệu, nhưng buôn bán dược liệu này không tầm thường, thuốc trị thương trong quân đều là Thẩm gia điều chế.
Sự lo lắng của Diệp Lưu Vân cũng không phải là dư thừa.
Phủ chức tạo Giang Nam ở thành An Dương, Lâu Dư ngang nhiên trắng trợn như thế, tại sao suốt nhiều năm như vậy mà đạo phủ đại nhân của Giang Nam đạo cũng không hề nói một câu nào?
Ông ta không biết?
Diệp Lưu Vân nhìn về phía Bạch Sát: "Không cần lo lắng về khách giang hồ, bởi vì chúng ta xuất thân giang hồ nên biết bọn họ sẽ làm gì, bọn họ cũng sẽ không làm tốt hơn chúng ta được, người ta lo lắng là..."
Ánh mắt của ông ta lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đó là hướng thành Hoài Viễn.
"Phái người đi Thẩm gia."
Diệp Lưu Vân đứng dậy: "Có lẽ người của Thẩm gia có thể giúp được."
(1) Cùng xa cực dục: hình dung sự xa hoa và tham dục vọng đến cực điểm.