Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 921 - Chương 921: Tự Sát

Chương 921: Tự sát Chương 921: Tự sát

Thành Hoài Viễn cách thành An Dương rất xa. giang sơn Đại Ninh, trước khi đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường tiêu diệt Lâm Việt có tổng cộng mười chín đạo, một đạo mười chín quận, độ rộng lớn của Đại Ninh đã khiến người ta rất cảm thấy tự hào. Mà mấy năm nay Lý Thừa Đường hưng binh thác đất, hiện giờ Đại Ninh đã được xem như người khổng lồ không ai sánh kịp.

Diệt Lâm Việt có Bình Việt đạo, diệt Cầu Lập có Vĩnh Lập đạo, diệt Điệu quốc có Vân Hải đạo, diệt ba nước Tây Vực có Tây Bình đạo, diệt Bột Hải quốc có Ngư Dương đạo, trận chiến bắc chinh đại thắng có hơn ngàn dặm đất phía nam Hắc Vũ, tổng cộng chia làm bốn đạo, một đạo là Tức Phong đạo, một đạo là Cổ Thành đạo, một đạo là Bạch Luật đạo, một đạo là Nam Uyển đạo. Không lâu sau Võ Tân Vũ sẽ công phá Hắc Sơn Hãn quốc, ngay cả tên gọi bệ hạ cũng đã định xong, đặt tên là Hắc Mã đạo.

Mà Thẩm Lãnh suất quân công phá Nhật Lang, nơi này sẽ trở thành đạo giang sơn hải ngoại thứ ba của Đại Ninh, cũng là đạo giang sơn thứ ba mươi của Đại Ninh.

Hiện giờ Đại Ninh đã không phải là ngang dọc mười chín đạo, mà là ba mươi đạo.

Trên thực tế Lý Thừa Đường trước sau hưng binh tiêu diệt những quốc gia này, mười một đạo giang sơn mới lập cộng lại cũng chỉ nhỏ hơn mười chín đạo vốn có của Đại Ninh một chút, tương đương với việc mở rộng quốc thổ Đại Ninh lên gấp đôi, nếu như tính luôn cả hải vực thì nói không rõ ràng được là lớn cỡ nào.

Trước kia Đại Ninh mười chín đạo nếu nói đạo nào quan trọng nhất thì tranh cãi không dứt, nếu nói đạo nào giàu có nhất thì không đâu qua được Giang Nam đạo.

Nói đến sản xuất lương thực thì tất nhiên phải nhắc đến Liêu Bắc đạo, nói đến quân sự thì tất nhiên phải nhắc đến Quân Bình đạo, nói đến dâu tằm thì chỉ có thể là Giang Nam đạo.

Đạo phủ đại nhân của Giang Nam đạo tất nhiên cũng có vẻ quan trọng hơn một chút, dù sao với một Giang Nam đạo cung cấp mức thu nhập tài phú khổng lồ như thế cho Đại Ninh, phân lượng của vị trí này cũng rất rõ ràng.

Ba mươi đạo giang sơn, một nửa là đánh chiếm được trong thời gian Lý Thừa Đường tại vị, bất kể như thế nào cũng đã có thể đoán được đánh giá của đời sau về Lý Thừa Đường.

Mà nhắc tới vị hoàng đế Đại Ninh trước chưa từng có sau này cũng chưa chắc sẽ có này, nhất định sẽ nhắc đến các tướng quân trong cuộc chinh chiến này.

Thành Hoài Viễn rất lớn nhưng hơi ngột ngạt.

Là nơi đặt đạo trị của Giang Nam đạo, không cần nói cũng biết địa vị của nơi này, nhưng trên thực tế thì ngay cả người của thành Hoài Viễn cũng cảm thấy nơi quan trọng nhất Giang Nam đạo không phải ở đây mà là quận An Dương. Nhìn xem thành An Dương có gì? Phủ chức tạo Giang Nam có đủ sức ảnh hưởng đến mạch máu kinh tế của Đại Ninh, có xưởng thuyền An Dương có thể ảnh hưởng trực tiếp đến mạch máu quân sự của Đại Ninh. Thành Hoài Viễn có gì?

Nhưng bất kể nói thế nào thì thành Hoài Viễn vẫn là nơi đạo trị, cũng là quận phủ đại nhân của một quận. Quận phủ của quận An Dương là tòng tứ phẩm, quận phủ đại nhân của quận Hoài Viễn thì là chính tứ phẩm, tuy rằng chỉ kém một cấp, các bách tính cho rằng là nửa cấp, nhưng trên quan trường chênh lệch nửa cấp chính là chênh lệch giữa ngẩng đầu và cúi đầu.

Phủ đạo trị.

Đạo phủ đại nhân Nhạc Tĩnh Lâm rất đau đầu, hết sức đau đầu.

Vụ án của phủ chức tạo Giang Nam quá lớn, lớn đến mức nghe đã rợn cả người, lớn đến mức đã đứng thứ nhất từ khi Đại Ninh lập quốc đến nay, cho dù là vụ án Mộc Chiêu Đồng mưu nghịch, bề ngoài những quan viên có dính dáng mới bao nhiêu? Một vụ án của phủ chức tạo Giang Nam từ trên xuống dưới có hơn ngàn người.

Là đạo phủ, đương nhiên Nhạc Tĩnh Lâm biết mình khó tránh được tội trạng này, bệ hạ còn chưa phái người điều tra ông ta, chỉ là đang chờ, chờ ông ta tự xin từ quan.

Đây đã được xem như là cho ông ta chút thể diện cuối cùng rồi.

"Ta đã dâng tấu chương thỉnh tội."

Nhạc Tĩnh Lâm liếc nhìn thủ hạ, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ làm cho ông ta có chút bất an.

"Nếu bệ hạ nể tình bao năm nay ta cũng đã làm một ít việc cho Đại Ninh, có thể sẽ cho ta một cái chết già, từ quan về nhà dưỡng lão..."

Là nhị đương gia của Giang Nam đạo, sắc mặt của đạo thừa Lý Sinh Hiền cũng rất kém, đạo phủ đại nhân đã tỏ thái độ, y cũng phải tỏ thái độ.

"Tuy rằng vụ án của phủ chức tạo Giang Nam không có liên lụy đến Hoài Viễn, nhưng chúng ta phải tự biết mình."

Lý Sinh Hiền có huyết mạch hoàng tộc. Mấy trăm năm trước tổ tiên của y đã từng là con cái của hoàng đế khai quốc, sau này càng ngày càng tách xa, đến thế hệ của y nhìn gia phả tất nhiên vẫn có thể phân ra đến vai vế, trên thực tế cũng đã rất xa rất xa với hoàng tộc Lý gia rồi.

Nhưng mà y biết tại sao ban đầu mình trở thành đạo thừa Giang Nam đạo trong cuộc cạnh tranh với người khác, đương nhiên cũng là bởi vì liên quan đến huyết mạch Lý gia trong xương tủy của y.

Họ Lý hay không họ Lý, khác biệt cực lớn.

"Đại nhân."

Lý Sinh Hiền nhìn về phía Nhạc Tĩnh Lâm: "Vụ án của phủ chức tạo Giang Nam thật sự không liên quan đến đại nhân. Phủ chức tạo Giang Nam độc lập ở ngoài đạo trị, đại nhân muốn quản cũng không quản được. Nếu thật sự nói có liên quan, chẳng phải là những người của Hộ bộ có liên quan lớn hơn nữa ư? Haiz... Chuyện xấu thì chuyện xấu ở phủ chức tạo, ở Giang Nam đạo chúng ta, cảm thấy ủy khuất thay đại nhân."

"Không ủy khuất."

Nhạc Tĩnh Lâm cười khổ: "Vụ án xảy ra là đã xảy ra, có gì ủy khuất ?"

Ông ta sắp xếp lại đồ trên bàn, trong ánh mắt có chút lưu luyến không nỡ.

"Ta ở Giang Nam đạo cũng coi như là làm việc cẩn thận, từng tự nhận là không có lỗi với sự coi trọng của bệ hạ, không có lỗi với sự tín nhiệm của trên dưới Giang Nam đạo, nhưng vụ án này xuất hiện, trước đây ta không có lỗi giờ liền biến thành có lỗi."

Ông ta lắc đầu: "Chuyện này cũng không cần bàn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không bao lâu nữa đạo phủ đại nhân mới sẽ đến thay ta, các ngươi cũng các tự giải quyết cho tốt. Ta tự nhận thanh liêm, chưa từng lấy một đồng tiền của Lâu Dư, ta cũng tin chắc các vị đồng liêu cũng đều giống ta, chưa từng bị những thứ vàng trắng đó vấy bẩn, cho dù là Hình bộ đến điều tra, phủ Đình Úy đến điều tra, ta cũng không sợ."

Ông ta đứng dậy, chắp tay: "Các vị đều ai về nhà nấy đi. Tuy đã đều biết kết cục của mình, nhưng vẫn không nên lười biếng khinh mạn, trước khi quan viên thay thế chúng ta đến, các vị vẫn cần tận tâm tận lực, không hổ thẹn với bộ quan phục này, không hổ thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ."

Tất cả mọi người đều đứng dậy thi lễ, cáo từ rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người đạo phủ Nhạc Tĩnh Lâm và đạo thừa Lý Sinh Hiền, hai lão bằng hữu đã làm việc chung mười mấy năm liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời cười gượng.

"Ông còn cười được?"

"Không phải ngươi cũng đang cười sao?"

Nhạc Tĩnh Lâm rót một chén trà cho Lý Sinh Hiền: "Thật ra ngẫm lại, năm chữ không thẹn với lương tâm khó cỡ nào?"

Lý Sinh Hiền cũng thở dài: "Đúng vậy, nhất là làm quan, không thẹn với lương tâm lại càng khó."

Y liếc mắt nhìn Nhạc Tĩnh Lâm một cái: "Đại nhân, lúc này đã không có người khác, chỉ có chúng ta, ta muốn hỏi đại nhân một câu, vẫn mong đại nhân nói thật với ta."

"Hỏi."

"Lâu Dư... Lâu Dư có từng tìm đại nhân không?"

"Không có."

Nhạc Tĩnh Lâm trả lời rất nhanh.

"Hắn biết bản tính của ta, nếu tới tìm ta, hắn không sợ ta dâng một bản tấu chương tố cáo hắn?"

Nhạc Tĩnh Lâm thở dài: "Cho dù hắn mua chuộc mọi người ở Giang Nam đạo từ trên xuống dưới thì cũng sẽ không đến mua chuộc ta. Lúc nãy ngươi nói oan uổng, ủy khuất? Ta không oan uổng, không ủy khuất, một tội không làm tròn trách nhiệm, quả thật là ta phải nhận. Phủ chức tạo Giang Nam tuy rằng không thuộc quyền ta quản lý, nhưng nó lại ở Giang Nam đạo."

Nhạc Tĩnh Lâm nhìn về phía Lý Sinh Hiền: "Lâu Dư có tìm ngươi không?"

"Cũng không có."

Lý Sinh Hiền cũng trả lời rất nhanh.

"Cũng không phải là hắn không biết mối quan hệ của ta và đại nhân như thế nào, nếu hắn tới tìm ta, chẳng lẽ không sợ ta nói cho đại nhân biết?"

Lý Sinh Hiền cười lắc đầu: "Nghe đồn Lâu Dư tham ô trên trăm vạn lượng, dù là một tham quan lớn như vậy nhưng lại không thể được chút lợi ích, đại nhân à, hai người chúng ta làm quan bị người khác coi thường quá rồi."

Nhạc Tĩnh Lâm cười lớn ha ha, lơ đãng liếc mắt nhìn Lý Sinh Hiền một cái, trong ánh mắt đó có chút gì đó chợt lóe lên.

"Đúng vậy, hai người làm quan như chúng ta."

Nhạc Tĩnh Lâm nhìn trà nóng trong chén: "Lần này chia tay, ta về Trường An, đoán chừng ngươi cũng phải về quê nhà Liên Sơn đạo rồi nhỉ? Sau này chúng ta còn muốn gặp lại cũng khó. Cũng may ngươi về nhà còn có trang viên điền dã, còn ta chỉ có thể nhìn nhà cao cửa rộng ở thành Trường An."

"Đại nhân không giống như là đang hối tiếc, giống như đang khoe khoang vậy."

Lý Sinh Hiền cười nói: "Cười ta chỉ có thể về nhà làm ruộng."

Nhạc Tĩnh Lâm trợn mắt nhìn y: "Nếu không thì hai chúng ta tráo đổi?"

Lý Sinh Hiền lắc đầu: "Không đổi không đổi, ta vẫn muốn về yên tâm làm một ông nông dân."

Y đứng dậy: "Đại nhân cũng nghỉ ngơi sớm đi, sau khi trở về ta cũng phải thu dọn hành lý rồi. Hình bộ Diệp đại nhân đã ở quận An Dương, chắc hẳn ít ngày nữa sẽ đến thành Hoài Viễn, đến lúc đó sợ là chúng ta còn phải cùng nhau đi Trường An gặp bệ hạ trước, đến lúc đó mới có thể chia tay."

Nhạc Tĩnh Lâm ừm một tiếng: "Đúng vậy... Vẫn phải gặp bệ hạ."

Ông ta liếc mắt nhìn Lý Sinh Hiền một cái: "Bị bệ hạ mắng vài câu, trong lòng cũng dễ chịu một chút."

Lý Sinh Hiền ừ một tiếng, không đáp lời nữa, chắp tay cáo từ.

Ngồi ở trong thư phòng, Nhạc Tĩnh Lâm nhìn những văn phòng tứ bảo trên bàn, bỗng nhiên lại cười khổ một tiếng.

"Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, sao dám trở về để bệ hạ mắng?"

Ông ta vươn tay ra tháo bút lông trên giá treo bút xuống, trải một trang giấy ra, cầm bút viết.

Sáng sớm hôm sau, hạ nhân trong nhà ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa gọi ông ta ăn cơm sáng, gọi mấy tiếng cũng không ai đáp lại. Hạ nhân cảm thấy không ổn liền vội vàng đẩy cửa phòng ra nhìn, vừa vào cửa liền nhìn thấy thi thể của đạo phủ đại nhân treo trên xà nhà đang đung đưa, người đã chết từ lâu.

Đêm qua có một cơn mưa nhỏ, dường như dang đưa tiễn đại nhân.

Tin tức truyền đi rất nhanh, cả thành Hoài Viễn đều nổ tung, tin tức đạo phủ đại nhân treo cổ tự tử tự sát nhanh chóng lan truyền. Lúc này, phủ chức tạo Giang Nam xảy ra vụ án lớn, đạo phủ đại nhân sau khi để thư lại đã tự sát, một bóng đen lập tức bao trùm lên thành Hoài Viễn.

Năm ngày sau, Hình bộ thượng thư Diệp Lưu Vân từ bên quận An Dương đi suốt ngày đêm tới nơi, vụ án này trong nháy mắt liền trở nên lớn hơn nữa, còn chưa tra đến bên thành Hoài Viễn, đạo phủ đại nhân đã tự sát trước rồi.

Diệp Lưu Vân bước vào đại viện đạo phủ, vào cửa liền hỏi trước một câu: "Thi thể còn ở đây không?"

"Còn."

Thiên bạn phủ Đình Úy phân nha thành Hoài Viễn Đinh Mặc Sơn cúi đầu nói: "Thi thể bảo quản ổn thỏa, không dám có sơ sót, đã niêm phong thư phòng của đạo phủ đại nhân, sau khi vụ án xảy ra là không cho người ra vào. Ti chức sắp xếp người ngày đêm canh gác, không cho bất cứ người nào tự ý ra vào."

Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Làm rất tốt, đi xem thử thư phòng trước, sau đó dẫn ta đi xem thi thể của Nhạc đại nhân."

Ông ta quay đầu lại liếc nhìn đạo thừa Lý Sinh Hiền sắc mặt đờ đẫn đi theo phía sau: "Lý đại nhân?"

Lý Sinh Hiền chậm rãi quay đầu nhìn về phía ông ta: "Diệp đại nhân có chuyện gì không?"

Diệp Lưu Vân hỏi: "Ta nghe nói đêm Nhạc đại nhân tự sát, ngươi cũng ở đây?"

"Có."

Sắc mặt Lý Sinh Hiền thoạt nhìn rất đờ đẫn, nhưng trong ánh mắt tràn ngập vẻ bi thương.

"Người cuối cùng gặp Nhạc đại nhân chính là ta."

Lý Sinh Hiền ngẩng đầu lên nhìn trời: "Ông ấy ném vụ án này cho ta, sớm biết vậy thì nên đi trước ông ấy một bước."

Diệp Lưu Vân khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lý Sinh Hiền.

Lý Sinh Hiền đã cất bước đi về phía trước: "Đi thôi, ta cùng Diệp đại nhân điều tra, sau đó vào kinh gặp bệ hạ."

Mấy người vào thư phòng, bản tấu chương viết được một nửa kia vẫn còn ở trên bàn, có lẽ là đã viết một nửa, có lẽ là đã viết xong, số lượng từ tuy không nhiều nhưng ý tứ hoàn chỉnh.

"Tội thần, thẹn với bệ hạ, thẹn với bách tính, thẹn với liệt tổ liệt tông..."

Bình Luận (0)
Comment