Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 923 - Chương 923: Đều Nằm Trong Vụ Án

Chương 923: Đều nằm trong vụ án Chương 923: Đều nằm trong vụ án

Trong thành đạo trị của một đạo ở Đại Ninh, giữa ban ngày ban mặt có người dùng máy ném đá để tập kích một vị Hình bộ thượng thư chính nhị phẩm, đây là chuyện cho dù nói ra có thể cũng sẽ không có mấy người dễ dàng tin, thậm chí sẽ còn cho là nói đùa.

Đại Ninh trị nội, nào có người điên cuồng như thế và cũng trắng trợn như thế?

Hình bộ thượng thư Diệp Lưu Vân bị tập kích, xe ngựa vỡ tan nát. Nếu ông ta là một vị quan văn thuần túy, lần này tất nhiên cũng sẽ bị đập cho máu thịt nhầy nhụa, sợ là ngay cả thi thể cũng không gom được đẩy đủ.

Ông ta không chết không phải đối phương không muốn giết ông ta, càng không phải những người nào đó muốn thị uy phủ đầu Diệp Lưu Vân như có người phỏng đoán, đó đơn giản chính là muốn giết người.

Phân nha phủ Đình Úy.

Diệp Lưu Vân cũng không hủy bỏ hành trình vì bị tập kích, ông ta vẫn đến phân nha phủ Đình Úy thành Hoài Viễn xem thi thể của Nhạc Tĩnh Lâm. Cùng là phong cương đại lại chính nhị phẩm bị giết, lá gan của những người nào đó đã càn rỡ đến mức độ nào? Nếu lúc nãy Diệp Lưu Vân bị đá đập chết, đó chính là hai vị quan lớn tử tím chính nhị phẩm chết ở trong cùng một tòa thành.

"Nhạc đại nhân cũng từng nhậm chức ở tây cương võ khố, tuy không phải võ tướng cũng không phải giáo viên, nhưng lúc ở võ khố ông ta từng theo quân tập võ, thân thể rất tốt, cho dù là tráng hán bình thường, dăm ba người chưa chắc có thể thắng ông ta. Nhưng tính ra Nhạc đại nhân cũng đã sắp sáu mươi tuổi, công phu sẽ yếu đi rất nhiều."

Sau khi vào cửa, thiên bạn Đinh Mặc Sơn vừa đi vừa giới thiệu tình tiết vụ án.

"Hôm đó nhận được tin tức, ti chức liền dẫn người đến phủ Nhạc đại nhân, niêm phong hiện trường, mang thi thể về phủ Đình Úy."

Hắn ta vừa đi vừa nói, lúc nói đến đây bỗng nhiên ngây người, mắt nhìn thẳng phía trước.

Ngay giây tiếp theo Đinh Mặc Sơn đã lao vụt đi giống như một cơn gió lốc, ở hậu viện của phân nha phủ Đình Úy có một cột khói bốc lên.

Bạch Sát thay đổi sắc mặt lập tức nhìn về phía Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân khẽ lắc đầu.

Chờ khi đến hậu viện mới phát hiện có một gian phòng đang cháy, lửa đã bị dập tắt nhưng gian phòng cũng bị cháy gần hết, tất nhiên đồ đạc trong phòng đều không giữ được, bị cháy chỉ còn lại cái khung nhà thì còn có thể còn lại cái gì nữa.

"Nơi để thi thể Nhạc đại nhân?"

Diệp Lưu Vân hỏi một câu với ngữ khí rất bình thản.

Trên mặt Đinh Mặc Sơn dính đầy bụi. Lúc nãy hắn ta lao vào trong phòng ba lần muốn đoạt thi thể ra ngoài, nhưng lửa cháy quá lớn, ba lần đều không thể thành công.

"Vâng..."

Đinh Mặc Sơn nhìn Diệp Lưu Vân với vẻ mặt kỳ lạ, đó là một ánh mắt hoài nghi tất cả. Thậm chí Diệp Lưu Vân còn cảm nhận được Đinh Mặc Sơn cũng đang nghi ngờ ngay cả chính hắn ta, bởi vì chuyện này không phải xảy ra ở nơi khác, mà là phân nha phủ Đình Úy.

Chỗ nào cũng không cháy, lại cứ cháy ở căn phòng giữ thi thể của Nhạc Tĩnh Lâm, không chỉ là thi thể bị đốt, ngay cả các chứng cớ khác ở bên trong cũng coi như là bị hủy hết, một thứ cũng không còn.

Đinh Mặc Sơn đột nhiên quỳ một gối: "Ti chức có tội!"

Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Sớm không sớm, muộn không muộn, chúng ta vừa vào cửa thì lửa cháy, có người muốn cho chúng ta một lời cảnh cáo."

Diệp Lưu Vân xoay người đi ra ngoài: "Trở về tòa nhà của đạo phủ đại nhân, sau này ta sẽ ở đó, có vụ án gì thì có thể đến đó báo cáo với ta. Đi xem thử còn có chứng cớ gì để lại không, nếu thi thể thật sự bị đốt đến mức không nhìn ra... chôn đi. Ngươi xử lý thi thể sau đó trực tiếp đến đại viện đạo phủ, chúng ta cùng thẩm vấn nghi phạm."

"Vâng!"

Sắc mặt của Đinh Mặc Sơn cực kỳ kém, lên tiếng trả lời.

Hắn ta đứng dậy nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Lưu Vân, bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ lẩm bẩm một tiếng: "Nhạc đại nhân treo trên xà nhà, cho nên ông ta đã ở trong vụ án. Một mồi lửa là thi thể bị thiêu hủy, cho nên ta cũng ở trong vụ án rồi."

Hắn ta quay đầu lại nhìn về phía người của phủ Đình Úy, ai nấy cũng đều có vẻ mặt kinh hoảng.

Mỗi một người trong viện đều khả nghi.

Đại viện đạo phủ.

Diệp Lưu Vân cũng không có gì để lo lắng, trực tiếp vào ở trong gian phòng của Nhạc Tĩnh Lâm khi còn sống. Các thứ như chăn đệm đều đã thay mới, nhưng đối với người bình thường mà nói, ai dám ở trong phòng của người vừa mới chết?

Không bao lâu sau Đinh Mặc Sơn từ phân nha phủ Đình Úy đã đến, Diệp Lưu Vân cũng phái người mời Lý Sinh Hiền và mấy nhân vật quan trọng trong nha môn đạo phủ đến. Trong thư phòng có chừng 6 – 7 người, ai nấy đều trầm mặc, không ai biết nên nói gì, vụ án này dường như bộc lộ rất nhiều điểm quỷ dị.

Bạch Sát vào phòng cúi người nói: "Trong ngoài đều đã lục soát một lần nữa, tất cả những người trong phủ trước đây đều đã bị tạm giam, ti chức sắp xếp người thay phiên thẩm vấn."

Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Ngoại trừ tên hạ nhân ta bảo ngươi đích thân trông chừng ra, những người khác không cần quá để ý. Chuyện thế này, ai sẽ tìm đến quá nhiều người để thương lượng chứ, con người lắm miệng, biết càng nhiều càng dễ xảy ra vấn đề. Đưa người đến đây, ta đích thân hỏi một chút."

Bạch Sát gật đầu đi ra ngoài, căn dặn một tiếng đem người đến.

Đợi một lát vẫn không thấy đưa người đến, chỉ có hai gã hình sai sắc mặt tái nhợt chạy về, vào cửa liền quỳ xuống đất bộp một tiếng: "Đại nhân... Quách Tiểu Ngưu chết rồi."

Quách Tiểu Ngưu chính là tên hạ nhân đó.

Diệp Lưu Vân nhíu mày.

Rất nhanh sau đó người khám nghiệm tử thi của Hình bộ đã chạy đến hiện trường khám nghiệm tử thi. Quách Tiểu Ngưu là bị siết cổ chết, dấu vết trên cổ rất rõ ràng.

Bạch Sát nhìn về phía Diệp Lưu Vân với vẻ mặt áy náy: "Sau khi đại nhân bảo ti chức dẫn người đi, ta đã sắp xếp sáu người trông coi, trước phòng sau phòng đều có người, người là do ti chức đích thân áp giải vào trong phòng trói lại. Sau đó ti chức đi theo đại nhân đến phân nha phủ Đình Úy... Người khám nghiệm tử thi nói người đã chết khoảng một canh giờ, vừa đúng thời gian chúng ta rời khỏi đại viện này, từ lúc ra ngoài đến lúc trở lại cũng chỉ một canh giờ, cho nên là Quách Tiểu Ngưu đã bị siết cổ chết sau khi chúng ta ra ngoài."

Diệp Lưu Vân nhìn gã: "Vậy ngươi nghĩ ai khả nghi lớn nhất."

Bạch Sát trầm mặc, sau đó giơ tay lên chỉ vào mũi của mình: "Ta."

Diệp Lưu Vân thở dài: "Đúng vậy, là ngươi, bây giờ ngươi cũng ở trong vụ án rồi."

Bạch Sát nói: "Là thuộc hạ tự tay đưa người vào gian phòng đó, cũng là thuộc hạ tự tay trói hắn, lúc ra ngoài thuộc hạ còn dặn không được tuỳ tiện ra vào, không được cho người khác đến gần, cho nên ngay cả người ở lại canh gác cũng không vào trong xem. Mà sát nhân giết người lặng yên không một tiếng động, rời đi giống như quỷ mị, người ở trước phòng sau phòng không có một ai phát giác được. Người của thuộc hạ để lại đều được tính là cao thủ, có động tĩnh cũng không có khả năng giả vờ như không thấy, cho nên giải thích hợp lý duy nhất là... là ta đưa người vào trong phòng liền siết chết, sau đó ra ngoài còn cố ý căn dặn không ai được ra vào."

Diệp Lưu Vân nhìn về phía Đinh Mặc Sơn, Đinh Mặc Sơn vẻ mặt rầu rĩ. Chẳng phải là hắn ta cũng đã bị cuốn vào vụ án rồi à, vốn là người điều tra vụ án, giờ lại trở thành người nằm trong vụ án.

Diệp Lưu Vân lại nhìn về phía Lý Sinh Hiền, Lý Sinh Hiền lắc đầu: "Ta nghe nói Diệp đại nhân bị tập kích liền triệu tập tất cả sương binh, điều tra thì được biết không có một đội sương binh nào từng rời khỏi đại doanh. Ta lại lên trên tường thành hỏi thủ quân canh gác, bọn họ nhìn thấy có người mặc quân phục sương binh lắp đặt máy ném đá ở ngoài thành, còn hỏi to một tiếng là muốn làm gì, những người đó trả lời là muốn thử điều chỉnh vũ khí. Nhưng ta tra tới tra lui, lúc đó bên sương binh không có bất kỳ người nào tự ý rời vị trí canh gác, cho nên có thể đó chỉ là một nhóm kẻ xấu mặc quân phục sương binh. Nhưng bất kể nói thế nào thì những người đó cũng mặc quân phục sương binh, sương binh đều thuộc ta quản lý, cho nên... ta đã nằm trong vụ án rồi."

Trong ngữ khí của y cũng có chút bất đắc dĩ, còn có cả sự phẫn nộ.

Toàn bộ sương binh đều đã điều tra, ngoại trừ những người canh gác tuần tra ra thì đều ở trong đại doanh, một đội cũng không thiếu.

Diệp Lưu Vân bỗng nhiên cười cười: "Người này muốn nói với ta, hắn thủ nhãn thông thiên, hắn có thể biến bất cứ một người nào bên cạnh ta từ là người điều tra thành người có liên quan đến vụ án. Cho dù là sáng sớm ngày mai ta bắt đầu nghi ngờ bản thân mình chính là nghi phạm thì chắc hẳn cũng không đáng kinh ngạc. Quả thật là thủ đoạn rất lợi hại."

Ông ta trầm mặc một lúc rồi nói: "Các vị đại nhân trở về đều cẩn thận nhiều hơn nữa. Nếu những người này đã dám xuống tay với ta, trắng trợn dùng máy ném đá đập ta, cũng từng trắng trợn giết chết đạo phủ đại nhân, xem ra trong mắt bọn họ chức quan chính nhị phẩm cũng không được tính là gì. Quan giai phẩm cấp của các vị đều thấp hơn ta, nghĩ chắc dám giết ta thì cũng dám giết các vị, đều tự cẩn thận đi."

Trong mắt Lý Sinh Hiền có một tia sát khí lóe lên.

"Ta không tin, bọn họ còn thật sự có thể lên trời xuống đất."

Y đứng dậy, chắp tay cáo từ.

Sau khi Lý Sinh Hiền đi, những người khác cũng lục tục rời đi. Vốn muốn liên hợp thẩm vấn người hầu thân cận bên cạnh đạo phủ đại nhân là Quách Tiểu Ngưu, hiện tại Quách Tiểu Ngưu cũng đã chết rồi, thi thể của Nhạc đại nhân bị thiêu hủy, tất cả chứng cớ theo đều bị đứt đoạn, không có một chút xíu dấu vết nào. Không có gì cả, bọn họ ở lại đây cũng không làm được việc gì. Lúc rời đi sắc mặt, ánh mắt của mỗi người đều rất không thoải mái, bởi vì trong lòng mỗi người đều rất không thoải mái, dường như có một thanh đao đang treo ngay phía sau cổ bọn họ, nhưng khổ nỗi không ai nhìn thấy cả, cũng không ai có thể biết trước khi nào thanh đao này sẽ chém xuống, mỗi người đều có thể đầu lìa khỏi xác bất cứ lúc nào.

Diệp Lưu Vân nhìn về phía Bạch Sát: "Ngươi cảm thấy những người ở trong phòng lúc nãy, ai khả nghi?"

Lúc nãy ngoại trừ hai người bọn họ ra, trong phòng còn có thiên bạn Đinh Mặc Sơn, có đạo thừa Lý Sinh Hiền, còn có quận phủ Vương Á Lâm, đạo phủ thiêm sự Triệu Hàn Học, hình danh lang trung Tiền Trình Cố, năm người này, hoặc nhiều hoặc ít đều có dính líu đến vụ án.

Cho nên Bạch Sát lắc đầu: "Theo như hiện tại, ngoại trừ đại nhân ngài ra, sáu người chúng ta đều có hiềm nghi."

"Ta sao?" Diệp Lưu Vân cười cười: "Ta cũng có hiềm nghi."

"Hả?" Bạch Sát ngẩn ra: "Sao đại nhân lại có hiềm nghi?"

"Trước đây bệ hạ vừa mới vào Trường An, Lâu Dư là một trong những nhóm cấm vệ đầu tiên triệu vào hoàng cung, xuất thân nghèo khổ. Ngươi cũng biết là bệ hạ bằng lòng dùng người có xuất thân như chúng ta. Ta từng có gần một năm sống cùng Lâu Dư, mấy người chúng ta người ở cùng một phòng, bệ hạ xuất hành, cũng thường sẽ mang chúng ta theo. Đã hai mươi mấy năm rồi, rất ít người còn biết ta và Lâu Dư từng là hảo hữu."

Bạch Sát nói: "Vậy cũng không thể chứng minh là đại nhân ngài có liên quan đến vụ án này."

"Sẽ có người chứng minh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không lâu sau sẽ có người tố cáo trước mặt bệ hạ, nói ta giết Nhạc Tĩnh Lâm để giảm bớt tội danh cho Lâu Dư, đẩy vụ án lên người Nhạc Tĩnh Lâm."

Ông ta vừa mới nói xong không bao lâu, bên ngoài có người vội vã chạy vào, cầm trong tay một phong thư: "Có người ném ở bên ngoài, không đuổi theo, đã cưỡi ngựa chạy rồi."

Diệp Lưu Vân thò tay nhận thư, mở phong thư ra xem, khẽ nhíu mày.

Bạch Sát nhìn thấy sắc mặt Diệp Lưu Vân khác thường, không nhịn được hỏi một câu: "Là thư ai viết cho đại nhân vậy?"

"Không phải thư ai viết cho ta, là thư ta viết cho Lâu Dư."

Diệp Lưu Vân đưa thư cho Bạch Sát: "Xem thử đi. Nội dung trong thư là ta cấu kết với Lâu Dư, nói với hắn là không cần quá lo lắng, ta sẽ xin chỉ đích thân đến Giang Nam đạo điều tra vụ án của phủ chức tạo. Sau khi ta đến sẽ nghĩ cách giết Nhạc Tĩnh Lâm, sau đó đẩy phần lớn tội danh sang Nhạc Tĩnh Lâm, bảo hắn an tâm, ít nhất có thể bảo vệ mạng của hắn."

Bạch Sát giận dữ: "Chuyện này sao có thể!"

Diệp Lưu Vân không nhịn được cười: "Giống y hệt bút tích của ta, chính ta cũng nhìn không ra có sơ hở gì."

Ông ta giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương: "Ta đang nghĩ có phải phong thư như vậy đã đưa đến Trường An rồi không. Bây giờ... ta cũng ở trong vụ án rồi, bọn họ không để ta đợi đến sáng ngày mai."

Bình Luận (0)
Comment