Vụ án này phức tạp ở chỗ rốt cuộc phủ chức tạo Giang Nam có bao nhiêu người dính líu trong đó, chính là bởi vì quá nhiều cho nên vụ án tiến triển cực chậm. Thời gian Diệp Lưu Vân ở quận An Dương đã hơn năm tháng, hơn năm tháng này không thể nói là không hề có tiến triển, nhưng muốn định tội cho hơn ngàn người khó khăn cỡ nào?
Từ quận An Dương đến thành Hoài Viễn lại mất hai mươi ngày, vụ án ở bên này có thể nói là không hề có tiến triển, tất cả chứng cớ đều mất hết, không thu hoạch được gì, cho nên ngay cả không chết người thêm nữa, dường như trong bóng tối cũng có một cặp mắt đang nhìn mọi người bằng ánh mắt cười nhạo.
Vốn dĩ hành trình đã định sẵn là Thẩm Lãnh cùng Diệp Lưu Vân xuất kinh đến Giang Nam đạo, kết quả là Thẩm Lãnh rời Trường An sớm hơn Diệp Lưu Vân một tháng, thế nên Thẩm Lãnh đã đánh xong trận chiến ở bên Nhật Lang rồi nhưng vụ án ở chỗ Diệp Lưu Vân vẫn còn lâu mới đến bước điều tra rõ ràng.
Đã có ba ý chỉ của bệ hạ từ Trường An đến. Không nằm ngoài dự đoán của Diệp Lưu Vân, quả nhiên có thư lui tới giữa ông ta và Lâu Dư đưa đến triều đình, hoàn toàn khác với thư mà Diệp Lưu Vân nhận được. Sẽ không có người ngốc đến mức viết hai phong thư giống nhau.
Đương nhiên hoàng đế sẽ không nghi ngờ Diệp Lưu Vân, cho nên ý chỉ thứ nhất của hoàng đế cho Diệp Lưu Vân chỉ có ba chữ.
Tiếp tục tra.
Một tháng sau, lại có ý chỉ thứ hai đến, vẫn chỉ là ba chữ.
Yên tâm tra.
Lại thêm hai mươi ngày nữa, ý chỉ thứ ba đưa đến thành Hoài Viễn, lần này vẫn là ba chữ.
Mạnh dạn tra.
Ba ý chỉ này đủ để thấy tâm cảnh của bệ hạ. Diệp Lưu Vân biết rất rõ nhất định là dư luận ở thành Trường An có thay đổi, hẳn là tin đồn giữa ông ta và Lâu Dư có thể cùng một giuộc càng ngày càng nghiêm trọng. Chuyện ông ta xuất thân giang hồ cũng lại bị moi ra truyền bá khắp đường phố, còn nói mạng người trên tay ông ta nhiều vô số. Ý chỉ thứ nhất của bệ hạ bảo ông ta tiếp tục tra là cho thấy thái độ tín nhiệm ông ta. Ý chỉ thứ hai nói yên tâm tra là cho thấy thái độ ủng hộ ông ta, ý chỉ thứ ba bệ hạ nói mạnh dạn tra, Diệp Lưu Vân biết... Bệ hạ đã tức giận rồi.
Giang Nam đạo không phải Giang Nam đạo của một người nào đó, cũng không phải của một nhóm người nào đó, là Giang Nam đạo của bệ hạ.
"Đại nhân."
Bạch Sát nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Đã lâu như vậy đại nhân cũng không yêu cầu điều tra gay gắt một vài người hay một vài chuyện, bệ hạ hạ ba ý chỉ, có lẽ bệ hạ đã tức giận."
"Quả thật là bệ hạ đã tức giận, nhưng không phải là giận ta."
Diệp Lưu Vân cười cười, giống như một con cáo già.
"Ta chính là đang đợi bệ hạ tức giận, nếu không thì ta giết người quá nhiều, bệ hạ sẽ trách ta."
Diệp Lưu Vân nhìn Thiên Tử kiếm treo trên tường: "Bệ hạ cho kiếm, không cho ta quyền tiền trảm hậu tấu, ta đang đợi đúng là bệ hạ làm cho cái chuôi này Thiên Tử kiếm ra khỏi vỏ."
Bạch Sát ngẩn người, chẳng lẽ đại nhân vẫn luôn có biểu hiện hơi khinh mạn là đang cố ý chờ những người đó chọc giận bệ hạ?
Diệp Lưu Vân cười nói: "Đời người giống như ván cờ."
Đúng lúc này bên ngoài có người bước nhanh vào bẩm báo: "Chinh nam đại tướng quân Thẩm Lãnh đã sắp đến thành Hoài Viễn rồi, phái người đến truyền tin trước."
"Về nhanh thật."
Diệp Lưu Vân có vẻ vui mừng: "Cả đi cả về cũng chỉ tám tháng, trên đường còn phải đi lại bảy tháng, mà còn là đi suốt ngày đêm, tên này dùng một tháng đã diệt Nhật Lang quốc?"
Cùng lúc đó, trên quan đạo cách thành Hoài Viễn không đến năm mươi dặm, vì không nỡ cưỡi hắc ngao nên Thẩm Lãnh ngồi trên xe ngựa, lại đúng lúc cuối mùa thu nên hắn lấy một chiếc xe ngựa không có khoang xe, ngồi ở đó vừa chơi cờ vừa nói chuyện với Trần Nhiễm.
"Ta vẫn cảm thấy chơi cờ là chuyện rất ngầu."
Trần Nhiễm giơ tay lên xoa xoa đầu lông mày: "Nhất là cờ vây, cờ tướng còn đỡ một chút."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Nói giống như ngươi có thể chơi cờ tướng vậy."
Trần Nhiễm nói: "Thứ này có gì khó học chứ? Cờ vây cần tính đi tính lại phức tạp đến mức làm cho người ta đau đầu, không như cờ tướng, đã định sẵn phương thức đi rồi không thể vi phạm, ví dụ như tượng chỉ có thể đi chéo hai ô, xe chỉ có thể đi thẳng, cờ vây thì khác. Ta cảm thấy câu đời người giống như ván cờ mà người ta nói, nhất định là nói cờ tướng chứ không phải cờ vây, bởi vì con người phải tuân thủ rất nhiều quy định."
Thẩm Lãnh hỏi: "Nếu đời người thật sự giống như cờ tướng, ngươi chọn một, ngươi muốn làm gì?"
Trần Nhiễm hỏi lại: "Ngươi chọn trước, ngươi chọn gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Hồi nhỏ lúc đi theo Thẩm tiên sinh học bản lĩnh, tiên sinh cũng từng hỏi ta, khi đó đang nhiệt huyết cho nên ta nói chọn xe, tung hoành ngang dọc. Ta hỏi tiên sinh chọn gì, tiên sinh nói chọn tốt. Ta hỏi tại sao, tiên sinh nói đi không quay đầu lại."
Trần Nhiễm gật đầu như có suy nghĩ gì đó: "Thẩm tiên sinh cũng hay nói rất nhiều đạo lý lớn."
Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi chọn gì?"
"Ta chọn mã."
"Lý do gì?"
"Đi đâu cũng là "chơi", đi đâu "chơi" đó."
Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại, Trần Nhiễm dứt khoát ngậm miệng, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi dò một câu: "Ngươi sẽ không nói với Cao Tiểu Dạng chứ?"
Thẩm Lãnh: "Ha ha, nam tử hán đại trượng phu lại sợ vợ!"
Trần Nhiễm nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh dứt khoát ngậm miệng, nghĩ nghĩ rồi hỏi dò một câu: "Ngươi sẽ không nói cho vợ ta biết chứ."
Trần Nhiễm cười hì hì: "Ngươi mới là hèn thật, ta cũng muốn lấy sổ ra ghi lại rồi đây."
Thẩm Lãnh nói: "Xem như hòa nhau. Nam nhân mà, phải có hữu tình nóng bỏng, phải có mối quan hệ chắc chắn."
Trần Nhiễm gật đầu: "Ta ghi nhớ trước, nếu đến thành Hoài Viễn không có chiêu đãi món gì ngon, có thể ta sẽ giao sổ ra."
Thẩm Lãnh liếc nhìn bàn cờ: "Khi nào ngươi bỏ lên?"
Trần Nhiễm nói: "Vốn dĩ chính là ta chiếm ưu thế, cái gì mà ta bỏ lên? Nam tử hán đại trượng phu thắng thua phải nhận, ngươi tài nghệ không bằng người khác lại nói ta lấy trộm quân cờ?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi xác định ngươi biết chơi cờ tướng? Con mẹ nó ngoại trừ biết ngựa đi "chơi" thì ngươi còn biết cái rắm gì?"
Hắn cầm một quân cờ lên: "Đây là gì?"
"Xe đó."
Thẩm Lãnh lại cầm một quân cờ lên: "Đây là gì?"
"Xe đó."
Thẩm Lãnh cầm quân cờ thứ ba: "Cái này thì sao?"
"Xe đó."
Thẩm Lãnh giơ tay lên gõ đầu Trần Nhiễm một cái: "Ngươi ba xe?"
Trần Nhiễm nghiêm túc: "Ta thấy thế lực ngang nhau cho nên phái đội dự bị lên, chèn ép ngươi. Ngươi thân là đại tướng quân lĩnh quân đối chọi với người khác mà lại không chuẩn bị đội dự bị, bị ta đánh bại thì có gì đáng nói."
Thẩm Lãnh nhìn trong ngực Trần Nhiễm phồng phồng: "Đó là cái gì?"
Trần Nhiễm co rụt lại: "Không có gì."
Thẩm Lãnh lập tức kéo cổ áo Trần Nhiễm ra, từ bên trong rơi ra lạch cạch 17 – 18 quân cờ, tất cả đều là xe.
Trần Nhiễm rướn vai lên: "Ta giữ đội dự bị nhiều, không phải ngươi đã nói sao, xe dễ dùng..."
Gã nhìn bàn cờ: "Ngươi nói những quân cờ này nếu có thể ghép lại để sử dụng chắc sẽ tốt, quy tắc là vật chết, có quy tắc tốt hơn thì nên sửa đổi phát triển, Ta nói một chút về ý nghĩ của ta, không quá thành thục đâu, nhưng chắc chắn có lý, ngươi xem này..."
Gã đặt quân mã lên quân tượng: "Chơi trên ruộng."
Đặt quân mã lên quân xe: "Chơi đường thẳng."
Đặt quân mã lên quân tốt: "Cái này gọi là một bước một phát, cũng có thể gọi là vừa đi vừa chơi."
Thẩm Lãnh ôm mặt: "Cút xuống xe ngựa của ta."
Trần Nhiễm cười lớn ha ha: "Ngươi xem cái chúng ta ngồi là gì? Xe ngựa, chúng ta vẫn luôn chơi trên đường thẳng đấy thôi."
Thẩm Lãnh một cước đạp Trần Nhiễm từ trên xe ngựa xuống, Trần Nhiễm ngã bệt xuống đất, đứng dậy vỗ vỗ rồi lại đuổi theo xe ngựa, ì ạch bò lên ngồi ở trước mặt Thẩm Lãnh: "Quân tử động miệng không động thủ..."
Thẩm Lãnh: "Phì."
Trần Nhiễm né đi, phát hiện là Thẩm Lãnh hù dọa gã, hừ một tiếng, ngồi ngay ngắn: "Ta nghe nói trong thành Hoài Viễn có người muốn giết Diệp tiên sinh? Người phái đi trước đó đã trở lại, nói mấy tháng trước có người ngay cả máy ném đá cũng đem ra dùng, muốn đập chết Diệp tiên sinh. Ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc, lắc đầu: "Diệp tiên sinh không phải người chịu nhịn, nhất là với ác nhân."
Trần Nhiễm hỏi: "Vậy thì sao?"
"Cho nên Diệp tiên sinh vẫn chưa động thủ chỉ có thể chứng tỏ ông ta không muốn động thủ. Chớ không phải là ngươi đã quên, lúc trước bệ hạ cũng không dễ lựa chọn để ai đi phủ Đình Úy ai đi ám đạo, cuối cùng là Diệp Lưu Vân chủ động lựa chọn quy về giang hồ, điều này đủ để chứng tỏ trong chuyện tra án phá án bệ hạ cũng khó lựa chọn. Nếu Diệp tiên sinh thật sự không điều tra được gì cả, lúc trước bệ hạ cũng sẽ không phân vân như vậy."
Thẩm Lãnh nhìn về hướng thành Hoài Viễn, xa xa đã lờ mờ nhìn thấy hình dáng của tòa thành lớn này.
"Nếu Diệp tiên sinh vẫn chưa động thủ mà luôn nhẫn nhịn, vậy thì chứng tỏ là ông ta đang đợi."
Thẩm Lãnh cười cười: "Chúng ta trở về coi như cũng đúng lúc, vừa hay có thể xem thử Diệp tiên sinh của chúng ta thể hiện thần uy ở trong thành Hoài Viễn như thế nào."
Trần Nhiễm ừ một tiếng, vỗ vỗ bụng: "Hơi đói bụng, còn bao lâu nữa thì vào thành?"
Thẩm Lãnh nheo mắt lại: "Ta nghi ngươi có gà."
Trần Nhiễm bĩu môi: "Ta là người đi đến chỗ nào cũng có gà ăn như vậy sao? Ừm... đúng thế."
Gã vươn tay mở cái hộp xe ngựa ra, bên trong là một cục đất, gõ lớp đất đi bên trong là một phiến lá sen, lại mở lá sen ra, mùi thịt gà lập tức bay ra. Mùi đó chui vào trong lỗ mũi giống như biến thành một bàn tay nhỏ bé, cứ gãi gãi, gãi đến mức mũi hít hà liên tục.
Thẩm Lãnh nhìn con gà lá sen kia: "Rốt cuộc ngươi lấy gà ở đâu ra?"
Trần Nhiễm nói: "Trên đường đi qua đều có thôn trang, mua đấy."
Thẩm Lãnh: "Ta không thấy ngươi rời đi lúc nào cả."
Trần Nhiễm: "Đó là ngươi không chú ý, trên đường hành quân ngươi sẽ suy nghĩ đến quân vụ nhiều, hễ suy nghĩ là không thoát ra được. Mà ta thì khác, trong đầu ta không chứa nổi nhiều thứ như vậy, chỉ có thể chứa được một chút thôi... Nghề nào cũng có chuyên môn riêng, ta thì chuyên tấn công gà."
quyển sổ nhỏ đó."
Trần Nhiễm: "Nói chính sự, không phải chúng ta nên đi xưởng thuyền An Dương trước sau đó lập tức trở về Trường An sao? Tại sao bệ hạ ra đạo ý chỉ bảo chúng ta tới thành Hoài Viễn trước? Ta thấy tám phần là đã xảy ra chuyện gì đó mà Diệp tiên sinh không thể ứng phó, cho nên mới làm bảo chúng ta đi đường vòng đến thành Hoài Viễn. Thật ra ta muốn đi xưởng thuyền An Dương xem thử chiến thuyền mới cải tiến của Đại Ninh chúng ta hơn."
Thẩm Lãnh gật đầu, nhìn con gà lá sen kia: "Chia cho ta một nửa, ta sẽ giải thích cho ngươi một chút."
Trần Nhiễm suy nghĩ một lát, quyết định mặc cả: "Không thể nguyên một nửa."
Thẩm Lãnh lui một bước: "Được."
Trần Nhiễm chưa ra gần một nửa con gà lá sen đưa cho Thẩm Lãnh, phần của gã chỉ nhiều hơn Thẩm Lãnh cái phao câu, miếng đầu tiên cắn mất cái phao câu là còn chưa đến một nửa. Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Đại ca, vị trí ngươi chạm miệng làm ta không kịp trở tay..."
Trần Nhiễm nói: "Bớt nói nhảm, mau chóng giải thích chuyện ta vừa hỏi ngươi."
Thẩm Lãnh hơi trầm ngâm, ra vẻ cao nhân gật gật đầu: "Ngươi nói đúng."
"Cái gì?"
"Ngươi nói chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà Diệp tiên sinh cũng khó ứng phó."
"Đúng vậy, sau đó thì sao?"
"Ngươi nói đúng."
Thẩm Lãnh gặm thịt gà: "Đúng rồi, ngươi nói mua gà thì ta tin, dù sao cưỡi ngựa chạy nửa canh giờ là có thể trở về, vậy ngươi làm khi nào?"
Trần Nhiễm thở dài: "trong đầu ngươi đều là phân gà sao? Ta không thể mua loại đã làm sẵn rồi à?"
Thẩm Lãnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
"Ngươi mua loại đã làm sẵn, Diệp tiên sinh cũng đang chờ làm sẵn."
"Cái gì?" Trần Nhiễm hỏi một câu.
Thẩm Lãnh nói: "Ông ta đang chờ có người làm đồ chín rồi chủ động đưa đến trước mặt ông ta."
Đầu óc Trần Nhiễm không nhanh nhạy, nghe được Thẩm Lãnh nói đưa đồ liền không nhịn được hỏi: "Không phải là chúng ta cũng nên tặng ít đồ cho Diệp tiên sinh à? Dù sao cũng từ rất xa tới, không mang theo ít đồ cũng không thích hợp, tặng cái gì?"
Thẩm Lãnh nhìn nhìn gà lá sen trong tay: "Mùi vị không tệ, tặng một con gà..."
Trần Nhiễm nghiêm túc nhìn hắn: "Xin chú ý văn minh."