Thẩm Lãnh gác hai chân lên bàn trà, ngồi dựa trên ghế rất không trang trọng, trong tay còn đang nắm một quả lê gặm. Lê là đặc sản của thành Hoài Viễn này, chỉ có lê trồng ở thành Hoài Viễn mới ngọt và nhiều nước, chuyển đến nơi khác trồng tuy nhìn hình dáng không có gì khác nhau nhưng mùi vị sẽ kém hơn rất nhiều.
Thẩm Lãnh nghe Diệp Lưu Vân nói về tình hình ở nơi này xong, ném hạt lê vào trong thùng rác: "Vậy là đến giờ ông đã nhận được bốn phong thư, nếu tính cả chữ trên tảng đá đó, ông bị người ta mắng cút năm lần."
Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Năm lần rồi."
Thẩm Lãnh ngồi thẳng người lên: "Năm lần mà ông cũng không có biểu thị gì?"
Diệp Lưu Vân nói có vẻ rất chân thành: "Nhân cùng chí đoản (1)."
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Ông nghèo?"
"Nghèo."
Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Từ sau khi chứng kiến hầm giấu bạc của Lâu Dư ta mới hiểu mình nghèo cỡ nào."
Thẩm Lãnh bĩu môi.
Diệp Lưu Vân cười cười: "Nghèo không phải điều quan trọng, quan trọng là ta ít người. Ngươi cũng biết ta từng là đại đương gia Lưu Vân Hội, Lưu Vân Hội làm việc, quen lấy nhiều khi ít, bình thường không phải lấy nhiều khi ít thì chúng ta rất ít khi đánh."
"Ông là Hình bộ thượng thư, còn là đại đương gia Lưu Vân Hội, ông cảm thấy ông có ít người?"
"Ít."
Thẩm Lãnh: "Bên ngoài còn có một ngàn hai trăm thân binh của bệ hạ đưa cho ông."
"Vẫn ít." Diệp Lưu Vân nói: "Cho nên bị người khác khi dễ cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn."
Thẩm Lãnh bỗng nhiên đứng lên: "Ta ra ngoài đi dạo một vòng."
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Đừng gây chuyện, xem ta làm là được, ngươi đừng phá hỏng việc của ta."
"Ông quá ấm ức."
Thẩm Lãnh sửa sang lại y phục của mình một chút rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Bệ hạ bảo ta tới, cố ý đi đường vòng xa tới."
Diệp Lưu Vân bất đắc dĩ nói: "Vậy thì ngươi khắc chế một chút."
Thẩm Lãnh: "Khắc chế?"
Hắn đã ở bên ngoài: "Xin lỗi, chiến binh không biết khắc chế, không ai dạy."
Đi ra khỏi đại viện đạo phủ, Thẩm Lãnh nhìn đội ngũ chỉnh tề ngoài cửa, đó là thân binh doanh của hắn. Các binh sĩ nhìn thấy Thẩm Lãnh đi ra tất cả đều đứng thẳng người. Đi theo Thẩm Lãnh lâu cũng đã quá hiểu, cho nên bọn họ đọc được ba chữ trong ánh mắt liếc trái liếc phải của Thẩm Lãnh sau khi ra ngoài.
Xử hắn ta.
Nhưng đây là thành Hoài Viễn, không phải chiến trường chém giết với kẻ thù, xử ai?
Thân là đại tướng quân chính nhị phẩm, quy mô thân binh doanh của Thẩm Lãnh có một ngàn hai trăm người. Bọn họ thoạt nhìn cũng không gọn gàng đẹp đẽ như một ngàn hai trăm danh cấm quân mà Diệp Lưu Vân mang đến, trên chiến giáp bọn họ lốm đốm có vết đao, vết mũi tên, người cũng không có chiều cao đồng đều giống như cấm quân, nhưng cho dù đi đến bất kỳ chỗ nào, đứng ở trước mặt bất cứ một đội quân nào, đội ngũ này đều tuyệt đối sẽ không thua khí thế.
Thật ra binh lính của Thẩm Lãnh về mặt khí thế cũng không phức tạp như vậy, chỉ cần bốn chữ là có thể nói rõ ràng.
Quyết không nhường bước.
Thẩm Lãnh mang theo một ngàn hai trăm chiến binh đi trên đường phố, cũng không phải là rất càn rỡ, chỉ là đội ngũ chỉnh tề đi trên đường cái, không ít bách tính đều vây xem ở hai bên đường, có đứa trẻ còn đuổi theo chiến binh hò hét.
Đội ngũ đến chỗ rộng rãi nhất và cũng là phồn hoa nhất thành Hoài Viễn thì dần dần đi chậm lại, Thẩm Lãnh khoát tay, đội ngũ lập tức dừng lại. Hắn nhìn sang hai bên, nơi này được xem như mảnh đất trung tâm của thành Hoài Viễn, đi lên phía trước một quãng chính là nha môn đạo phủ, phía sau không xa là nha môn quận thú, trên con đường này tất cả có mấy nha môn lớn nhỏ.
Ngoài ra, trên đường này cửa tiệm san sát, phần lớn các cửa tiệm đều là buôn bán vải vóc, nghề buôn bán vải vóc của cả Giang Nam đạo có thể khiến người từ nơi khác tới nhìn hoa cả mắt. Đến ngày nay, quan to quý tộc của rất nhiều quốc gia bên Tây Vực còn tự hào vì có được vải vóc thượng đẳng của Đại Ninh.
Chuyện nổi tiếng nhất không gì qua được lúc trước quốc vương Thổ Phiên so độ giàu có với người khác, chính là đấu cẩm y của Đại Ninh.
Thẩm Lãnh sai người ta mượn một bộ bàn ghế trong quán trà cách đây không xa, trả tiền trà, tiểu nhị căng thẳng bưng ấm trà và chén trà đi ra. Cái bàn lớn đó đặt ở giữa đường cái, Thẩm Lãnh ngồi một mình ở đó, thoạt nhìn có chút càn rỡ không hợp với tính cách vốn có của hắn.
Hắn chính là đến để càn rỡ.
"Cho người đi mời đạo thừa Lý Sinh Hiền Lý đại nhân."
Thẩm Lãnh bưng chén trà lên nhấp một ngụm sau lại căn dặn một tiếng: "Mở hết đường ra, tất cả mọi người lui sang hai bên đường, đừng làm ảnh hưởng tới bách tính đi lại, ngoài ra..."
Thẩm Lãnh hỏi Trần Nhiễm: "Trước khi vào thành ta đã phái người đi đặt tấm biển đó đã làm xong chưa?"
Trần Nhiễm nói: "Có thể là bởi vì ngươi là quan lớn, cửa tiệm được đặt tấm biển biết là ngươi đặt cho nên đã đẩy nhanh tốc độ, 2 – 3 ngày đã làm xong rồi."
Thẩm Lãnh cười cười: "Vậy thì lấy tới đây, trả gấp đôi bạc."
Trần Nhiễm ừ một tiếng, căn dặn thân binh đi lấy. Cũng không biết là trùng hợp hay là Thẩm Lãnh cố ý, cửa tiệm được đặt làm tấm biển đó ở ngay trên con đường này, cách chỗ này không quá xa, không bao lâu sau thân binh đã mang tấm biển kia trở lại. Tấm biển này của Thẩm Lãnh khác những tấm biển bình thường, có thể thấy phần lớn các tấm biển đều là đặt ngang, mà tấm biển của Thẩm Lãnh đặt là dựng thẳng, trên tấm biển là năm chữ to mạ vàng.
Hoan nghênh đến đập ta.
Cửa tiệm làm tấm biển này buôn bán đã mấy đời, vẫn là lần đầu tiên thấy có người làm biển mà bảo viết năm chữ như vậy, nhưng vừa liên tưởng đến mấy tháng trước Hình bộ thượng thư Diệp đại nhân bị người ta dùng máy ném đá tập kích, cho nên cũng thoải mái một chút.
Một tấm biển lớn như vậy dựng thẳng bên cạnh Thẩm Lãnh, có thể cao gần một trượng, còn là làm biển hai mặt, người đi qua lại tất nhiên ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Biển vừa mới đưa đến không bao lâu thì đạo thừa Lý Sinh Hiền đã đến. Tuy rằng y quý vi đạo thừa của một đao, quan lớn tòng nhị phẩm, nhưng bất kể là quân chức, huân chức hay là tước vị đều không bằng Thẩm Lãnh. Những cái khác không nói, chỉ hai chữ quốc công đã có thể khiến tuyệt đại bộ phận mọi người trong thiên hạ Đại Ninh hành lễ với Thẩm Lãnh.
Lý Sinh Hiền bước nhanh tới khom người cúi đầu: "Ti chức bái kiến đại tướng quân."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Nào, Lý đại nhân ngồi xuống nói chuyện."
Lý Sinh Hiền nhìn tấm biển kia, sắc mặt hơi thay đổi một chút: "Đại tướng quân đây là ý gì?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Không có gì, bày ra chơi."
Hắn rót một chén trà cho Lý Sinh Hiền: "Ta nghe nói sau khi Diệp đại nhân bị máy ném đá tập kích, Lý đại nhân đã điều tra toàn bộ đại doanh sương binh thành Hoài Viễn, lúc ấy ngoại trừ đội ngũ canh gác tuần tra ra, một người cũng không thiếu?"
"Phải."
Lý Sinh Hiền căng thẳng trong lòng.
Thẩm Lãnh là tới ra oai phủ đầu y?
Đây là lần đầu tiên y gặp Thẩm Lãnh. Trước kia nghe nói Thẩm Lãnh là một người trẻ tuổi khiêm tốn khách khí, nhưng sau khi gặp lại không nhìn thấy một chút xíu khiêm tốn khách khí nào ở Thẩm Lãnh. Y biết quan hệ giữa Thẩm Lãnh và Diệp Lưu Vân không phải là nông cạn, sợ là hắn biết chuyện Diệp Lưu Vân bị tập kích nên cố ý đến trút giận cho Diệp Lưu Vân.
"Từ trên xuống dưới đều đã tra xét, không ai ra ngoài, cũng đã kiểm kê máy ném đá trong đại doanh sương binh, một cỗ cũng không thiếu."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Lý đại nhân đều đã hỏi những người ở trên tường thành nhìn thấy những sương binh giả đó dựng máy ném đá hôm đó rồi chứ?"
"Đã hỏi rồi, không ai quen biết những người đó."
Thẩm Lãnh: "Người nên hỏi đều hỏi?"
Lý Sinh Hiền nhíu mày: "Đại tướng quân đây là ý gì?"
Thẩm Lãnh chắp tay: "Đắc tội rồi."
Hắn vẫy tay.
Một đội thân binh tinh hãn từ đội ngũ phía sau đi đến, mỗi hai người áp giải một người, có ít nhất hơn một trăm sương binh bị người của Thẩm Lãnh dẫn lên. Lúc nhìn thấy những người này Lý Sinh Hiền đột đứng bật dậy, sắc mặt đại biến, cực kỳ khó coi.
"Đại tướng quân ngài đây là ý gì?"
"Chính là ý như ngươi nhìn thấy."
Thẩm Lãnh ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn Lý Sinh Hiền, trả lời rất nghiêm túc: "Diệp đại nhân không nói gì là vì ông ấy cho các ngươi thể diện, cho quan phủ địa phương thành Hoài Viễn thể diện, cho quan phủ địa phương Giang Nam đạo thể diện, ông ấy cho thì các ngươi phải nhận, nhưng các ngươi không nhận... Từ lúc Diệp đại nhân bị tập kích đến bây giờ đã bao lâu rồi? Lý đại nhân trị hạ sương binh có thể giải thích gì?"
Sắc mặt Lý Sinh Hiền hơi giận dữ: "Ý của đại tướng quân nói những người tập kích Diệp đại nhân là người của ta?"
"Hôm nay ta không hỏi những người đó có phải người của ngươi hay không."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Giáo úy gác cổng thành hôm đó là ai?"
Trần Nhiễm nhìn về phía đám sương binh được đưa tới, hai gã thân binh xô đẩy một người mặc quân phục giáo úy đi lên. Tên giáo úy kia sắc mặt trắng bệch, còn cố gồng mình: "Ti chức bái kiến đại tướng quân. Không biết đại tướng quân tự dưng bắt ti chức tới là có ý gì? Ti chức tuy trẻ người chức nhỏ, cũng không ở chiến binh, nhưng nếu đã mặc quân phục thì đều là quân nhân như đại tướng quân, đại tướng quân làm như vậy không phải là khiến người ta cảm thấy không có đạo lý lắm ư?"
"Đạo lý?" Thẩm Lãnh ngồi ở đó: "Người của ta đã điều tra, hôm đó cỗ máy ném đá kia ở ngay ngoài thành ba mươi mấy trượng. Ngươi canh gác cổng thành ngày hôm đó, ta hỏi ngươi, ngươi cần bao lâu để chạy ba mươi mấy trượng?"
Tên giáo úy kia hiển nhiên hơi ngây người ra.
Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi giương lên: "Diệp đại nhân không xử lý ngươi đúng chứ, là vì Diệp đại nhân tốt tính, ta không tốt tính. Ta coi mỗi một quân nhân như huynh đệ tay chân, cho nên không chấp nhận có người không xứng đáng với quân phục."
Thẩm Lãnh nói: "Một cỗ máy ném đá lắp xong cần bao lâu, ngươi chạy ba mươi mấy trượng cần bao lâu? Không cần chạy, ngươi đi qua, cả đi cả về nếu máy ném đá đã lắp xong thì coi như ta thua."
Giáo úy mấp máy môi, theo bản năng nhìn về phía Lý Sinh Hiền.
Thẩm Lãnh xua tay: "Dẫn hết thủ quân ở cổng thành ngày hôm đó tới đây."
Ít nhất ba mươi mấy tên binh lính bị áp giải lên. Sau khi Trần Nhiễm ra lệnh một tiếng, các thân binh một người đạp một cước vào chỗ đầu gối những sương binh này, tất cả những người bị áp giải lên đều quỳ xuống đất.
Thẩm Lãnh nói với ngữ khí bình thản: "Ta không truy cứu việc các người có phải đồng lõa với những người tập kích Diệp đại nhân hay không, đó là việc mà Diệp đại nhân nên truy cứu. Ta thân là đại tướng quân chiến binh Đại Ninh, ta chỉ truy cứu tội các ngươi không làm tròn trách nhiệm. Các ngươi trơ mắt nhìn một cỗ máy ném đá lắp ở cổng thành, hơn nữa còn là nhắm vào bên trong thành nhưng lại hỏi không cản. Nếu có kẻ thù đánh tới bên ngoài thành Hoài Viễn cũng quân phục mặc sương binh, có phải các ngươi cũng không nghe không hỏi không? Nếu như là vậy, ta không nghi ngờ chuyện các ngươi sẽ đầu hàng kẻ thù đầu tiên, sương binh cũng là quân nhân Đại Ninh, các ngươi không xứng đáng mặc quân phục."
Thẩm Lãnh ngữ khí đanh thép: "Lột quân phục của bọn họ!"
Chiến binh như lang như hổ nhào lên, trong thoáng chốc đã lột hết quân phục trên người những sương binh kia.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lý Sinh Hiền: "Lý đại nhân, ngươi thấy ta đã làm sai sao?"
Lý Sinh Hiền mím môi, lắc đầu: "Đại tướng quân không làm sai, cũng là ti chức trị hạ không nghiêm, ti chức nên cùng tội."
Thẩm Lãnh: "Ngươi cũng muốn cởi?"
Lý Sinh Hiền vốn tưởng rằng tốt xấu gì Thẩm Lãnh cũng sẽ khách khí nói hai câu ngăn cản, cho y một chút thể diện, không ngờ Thẩm Lãnh lại không cho chút thể diện nào cả.
"Lý đại nhân."
Thẩm Lãnh rướn người về phía trước, ngồi ở đó, tuy ngửa đầu nhìn Lý Sinh Hiền nhưng lại có một khí thế giống như Thái Sơn áp đỉnh, khiến cho Lý Sinh Hiền không thể không lui về phía sau một bước.
"Con người ta khá ích kỷ, đại khái chính là ai cũng đừng đụng vào bằng hữu của ta."
Hắn tựa người về phía sau: "Diệp đại nhân là giao tình sinh tử của ta, ta mặc kệ ông ấy phải tra vụ án gì, ta chỉ quan tâm việc ai muốn gây bất lợi cho ông ấy."
Hắn liếc nhìn hơn ba mươi tên sương binh đang quỳ kia: "Bỏ quân phục, nhưng vẫn phải luận xử theo quân luật."
Thẩm Lãnh xua tay: "Những người này, đánh chết."
"Vâng!"
Thân binh doanh đáp lại một tiếng, trên đường cái rất nhanh chóng liền truyền đến từng hồi gào khóc thảm thiết, nhưng tiếng kêu rên này không kép dài bao lâu, ba mươi mấy người đã bị quân côn đánh chết tươi.
Tầm nhìn của Thẩm Lãnh lại chuyển sang những sương binh còn lại: "Các ngươi là người ở trên tường thành?"
Tất cả mọi người đều sợ tới mức run lên.
(1) Nhân cùng chí đoản: con người ở trong môi trường tù túng chật hẹp thì chí hướng cũng nhỏ.