Tầm nhìn của Thẩm Lãnh chuyển sang những sương binh còn lại. Tất cả mọi người đều không tự chủ được run lên khi bị Thẩm Lãnh nhìn sang. Lúc nãy khi ba mươi mấy tên sương binh bị quân trượng đánh chết trước mặt bọn họ, cảnh tượng này ở ngay trước mắt, làm sao có thể không sợ được.
"Sở dĩ không trực tiếp dùng quân côn đánh chết các ngươi giống như bọn họ là vì lý do của các ngươi hợp lý hơn bọn họ một chút, dù sao lúc ấy các ngươi cũng ở trên tường thành."
Thẩm Lãnh nhìn về phía một gã giáo úy khác: "Ngươi tận mắt nhìn thấy những sương binh giả đó lắp máy ném đá ở ngoài cổng thành?"
"Vâng, tận mắt nhìn thấy, tận mắt..."
Thẩm Lãnh hỏi: "Như vậy tốc độ lắp máy ném đá của bọn họ có phải là rất nhanh không?"
"Nhanh!"
Tên giáo úy sương binh kia kịp phản ứng lại, làm sao dám nói không nhanh?
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Vậy thì chúng ta xác minh một chút xem nhanh cỡ nào."
Hắn chỉ về phía cổng thành, thân binh doanh lập tức áp giả người tới chỗ cổng thành.
Lý Sinh Hiền nhìn Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, ngài giết người như vậy không thỏa đáng."
Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Sinh Hiền một cái: "Lý đại nhân có thể kiện ta."
Lời này nói ngông cuồng cỡ nào?
Cho nên Lý Sinh Hiền gần như tức giận muốn nổ tung rồi.
"Người của sương binh ta tuyệt đối không thể tham dự vụ án tập kích Diệp đại nhân. Nếu đại tướng quân đang phát tiết hận thù cá nhân đã chơi trò giết người như vậy, ta nhất định sẽ viết tấu chương kiện ngài."
"Ta có thể giúp ngươi để tấu chương vào thông văn hạp của ta."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Lý Sinh Hiền một cái, xoay người đi đến trước mặt Lý Sinh Hiền: "Sẽ giúp ngươi đưa đến thành Trường An, hẳn là có thể gửi đi nhanh hơn so với người của ngươi một chút, đừng khách khí... Lý đại nhân, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta thật sự không muốn để người khác tưởng ta là hơn một người ương ngạnh rất không biết đạo lý, đúng lúc ngươi đã tới rồi, chính bởi vì bây giờ ta vẫn đang cố gắng nói đạo lý cho nên mới không đại khai sát giới. Nếu không thì ngươi nghĩ ta không dám tàn sát đại doanh sương binh của ngươi?"
Lý Sinh Hiền sắc mặt tái nhợt, xoay người muốn đi.
"Lý đại nhân vẫn không thể đi được."
Thẩm Lãnh chỉ ra ngoài cổng thành: "Không muốn tranh thủ cho người của ngươi một chút? Nếu ngươi từ bỏ bọn họ, ta không ngại mời ngươi xem bọn họ chết."
"Xin lỗi đại tướng quân, ta còn có việc gấp, không đi được."
"Đỡ Lý đại nhân lên ngựa."
Thẩm Lãnh khoát tay: "Có thể là Lý đại nhân mệt, cảm thấy xa."
Mấy thân binh tiến lên, thủ hạ của Lý Sinh Hiền mang đến căn bản là không chống lại được bị chen ra ngoài. Mấy gã thân binh thò tay ra muốn túm lấy cánh tay của Lý Sinh Hiền, Lý Sinh Hiền quát lớn một tiếng: "Hỗn xược!"
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn y một cái: "Cần ta lặp lại một lần nữa?"
Lý Sinh Hiền giận dữ nhìn Thẩm Lãnh, nhưng nhìn nhau vài ba giây là nghiêng đầu đi: "Nếu đại tướng quân đã muốn bảo ta đi xem, vậy thì đi xem."
Đội ngũ nhanh chóng đến cổng thành, ngoài cổng thành đã để một cỗ máy ném đá, đương nhiên là chưa lắp xong, vẫn còn để lộn xộn trên mặt đất. Thẩm Lãnh chỉ vào cỗ máy ném đá kia: "Trần Nhiễm, phái người đi lắp máy ném đá. Không phải tốc độ của những tên giả sương binh kia rất nhanh sao? Vừa hay người của ta lắp cũng không chậm, hơn nữa nhất định nhanh hơn bọn họ."
"Vâng."
Trần Nhiễm lập tức phân công một vài thân binh đi qua.
Thẩm Lãnh chỉ lên trên tường thành: "Giải những sương binh đó lên trên tường thành. Người của chúng ta bắt đầu lắp thì để bọn họ chạy xuống, nếu chạy đến ngoài cổng thành mà máy ném đá vẫn chưa lắp xong, vậy thì chẳng thể trách ta rồi. Nếu người của ta đã lắp máy ném đá xong thì những người này có thể không chết."
Cả đám sương binh sắc mặt lập tức mất đi huyết sắc.
Trần Nhiễm giải người lên tường thành, đứng yên ở vị trí ngày hôm đó, mỗi người đều đang run rẩy.
"Lắp đi."
Thẩm Lãnh khoát tay, sau khi hắn hạ lệnh, thân binh ở ngoài cổng thành bắt đầu hiệp đồng lắp máy ném đá, mà sương binh ở trên tường thành thì bị thân binh xua đuổi chạy xuống dưới. Bọn họ thật sự không muốn chạy, nhưng lưỡi đao ở phía sau lạnh lẽo, người nào không chạy là lãnh ngay một đao vào lưng.
Một đám sương binh lác đác chạy đến ngoài cổng thành, máy ném đá vẫn chưa lắp xong.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lý Sinh Hiền: "Lý đại nhân, trị tội những người này có vấn đề không?"
Lý Sinh Hiền không nhìn hắn, cũng không trả lời.
Thẩm Lãnh cũng không quan tâm, chỉ máy bắn nỏ trên tường thành: "Không nói đến chạy qua hay không chạy qua, sẽ không có chuyện người của ngươi ngay cả máy bắn nỏ cũng không biết dùng chứ. Ta giả thiết người của ngươi không có sức lực gì, không thể ở trên tường thành bắn mũi tên lông xa ba mươi mấy trượng, máy cỗ bắn nỏ ở đối diện quan đạo là để trang trí?"
Lý Sinh Hiền vẫn không nói lời nào.
"Chém hết."
Thẩm Lãnh thản nhiên căn dặn một tiếng.
Người của thân binh doanh rút đao ra cầm trong tay, một đao một người, chém đầu tất cả sương binh ở ngoài cổng thành.
Lý Sinh Hiền cắn răng nói: "Đại tướng quân, việc nên làm đều đã làm rồi, có phải là ta có thể về rồi không?"
"Về đi."
Thẩm Lãnh nói: "Ta còn định bắt ngươi từ trong nhà ngươi ra, cho người nhà của ngươi nhìn xem ngươi bị lột quan phục, tháo lương quan như thế nào. Ta cũng muốn cho hàng xóm láng giềng của ngươi nhìn xem tại sao đạo thừa đại nhân tòng nhị phẩm lại biến thành tù nhân."
Lý Sinh Hiền đột ngột quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta thân là đạo thừa tòng nhị phẩm, ngươi không có quyền bắt ta."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nghĩ ta bắt ngươi thì sẽ như thế nào?"
Lý Sinh Hiền giận dữ nói: "Ngươi đây là không màng quốc pháp!"
"Hóa ra ngươi có thể nhớ đến hai chữ quốc pháp này."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Đưa Lý đại nhân về phủ, sau đó lại bắt người trở lại, bây giờ ta vẫn chưa về kinh, vẫn là chinh nam đại tướng quân, có quyền điều khiển chiến binh sương binh các đạo phía nam sông Nam Bình. Nếu Lý đại nhân đã nhắc tới hai chữ quốc pháp, ta sẽ nói chuyện quốc pháp đàng hoàng với ngươi trên Quân Luật Đường, bắt hắn ở nhà, đưa đến đại doanh sương binh."
Thẩm Lãnh cưỡi hắc ngao: "Tới đại doanh sương binh chờ Lý đại nhân, ta không ngại phiền."
Lý Sinh Hiền giận dữ nhìn Thẩm Lãnh, nhưng giận dữ thì có ích lợi gì.
Nửa canh giờ sau, đại doanh sương binh, tất cả mấy ngàn sương binh thành Hoài Viễn đều bị tập hợp lại, đứng ở trên giáo trường. Mỗi một đội ngũ chiến binh đều có Quân luật ti đốc tra quân kỷ, cũng được gọi là Luật binh, các chiến binh quen gọi những người này là đội chấp pháp, mà trong mỗi một đội ngũ sương binh đều sẽ thiết lập Quân Luật Đường, người vi phạm quân luật sẽ bị xét xử ở Quân Luật Đường.
Giờ khắc này Thẩm Lãnh ngồi trên chính vị ở Quân Luật Đường, bên ngoài Quân Luật Đường chính là mấy ngàn sương binh. Những người này nhìn nhau, không một ai biết sắp sửa xảy ra chuyện gì, nhưng ai cũng biết chỉ sợ ngày hôm nay sẽ trôi qua không dễ dàng.
Không ít các đại nhân trong thành Hoài Viễn cũng tới muốn khuyên nhủ Thẩm Lãnh, mọi người đều đã tới, nhưng không ai chịu đứng ra nói đầu tiên. Bọn họ đứng ở bên ngoài Quân Luật Đường nhìn Thẩm Lãnh ngồi ngay ngắn ở giữa Quân Luật Đường, dường như không phải nhìn thấy một con người, mà là một pho tượng sát thần.
Điều khiến các đại nhân này cảm thấy không ổn là khâm sai Diệp đại nhân vốn nên xuất hiện lại không tới. Khâm sai không tới, ai có thể khuyên được Thẩm Lãnh? Đó là một đại tướng quân giết người như ngóe, quan văn địa phương không muốn giao tiếp người như với Thẩm Lãnh nhất.
Lại hai khắc nữa, Lý Sinh Hiền đã bị lột quan phục được đưa tới bên ngoài Quân Luật Đường, một thân áo trắng, thoạt nhìn có chút chật vật. Mà sương binh dưới trướng y nhìn thấy bộ dáng đạo thừa đại nhân như thế liền lập tức rối loạn, đám người bắt đầu chen lên phía trước, dường như muốn cứu Lý Sinh Hiền, một hàng chiến binh thủy sư đứng ở trước mặt bọn họ giơ liên nỏ lên nhắm bắn, âm thanh chỉnh tề khiến những người chen lên dừng chân lại.
Bọn họ không cần hoài nghi, những chiến binh này thực sự dám bắn.
Cùng lúc đó, đại viện đạo phủ.
Diệp Lưu Vân đứng dậy rót một chén trà cho người trước mặt, người này vội vàng cũng đứng dậy cảm ơn.
"Hoàng tướng quân đừng khách khí như vậy."
Diệp Lưu Vân ngồi xuống: "Đột nhiên mời Hoàng tướng quân tới, quả thật có chút mạo muội."
Tướng quân chiến binh Giang Nam đạo Hoàng Nhiên nói: "Diệp đại nhân có chuyện gì chỉ cần căn dặn một tiếng là được, đại nhân phụng chỉ đến Giang Nam đạo tra án, có quyền điều động tất cả quan viên tại chức của Giang Nam đạo, tất nhiên cũng bao gồm cả ta."
"Không sao."
Diệp Lưu Vân nói: "Không có chuyện gì cả, chỉ là muốn mời Hoàng tướng quân uống chén trà."
Đúng lúc này thân binh của Hoàng Nhiên bước nhanh vào, thi lễ với Diệp Lưu Vân trước, sau đó đi đến nói nhỏ vài câu gì đó bên tai Hoàng Nhiên, Hoàng Nhiên khẽ nhíu mày, nói rất lớn tiếng: "Chinh nam đại tướng quân mang binh vào đại doanh sương binh? Tại sao người của đại doanh sương binh lại phái người tới tìm ta?"
Ông ta nhìn về phía Diệp Lưu Vân hơi ngại ngùng cười cười: "Có thể là tướng quân Đới Đồng bên đại doanh sương binh với ta là chỗ quen biết cũ, cho nên có thể Đới Đồng nghĩ ta đi qua đó khá thích hợp."
Diệp Lưu Vân hỏi: "Vậy thì bây giờ Hoàng tướng quân đi qua?"
Hoàng Nhiên bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Di? Diệp đại nhân đây là trà gì, sao trước giờ ta đều chưa từng uống, mùi vị thật sự không sai."
Diệp Lưu Vân đứng dậy: "Nếu Hoàng tướng quân thích, ta biếu ngươi hai lon."
Ông ta đi đến chỗ bàn sách lấy hai lon lá trà đặt ở trước mặt Hoàng Nhiên: "Lát nữa mang về là được, nếu hợp khẩu vị, hàng năm ta sắp xếp người đưa tới đây."
"Vậy thì đa tạ Diệp đại nhân."
Hoàng Nhiên cười lớn ha ha: "Trà này tuy ngon nhưng chỉ thưởng thức trà thì hơi thiếu vị. Ta có nghe nói Diệp đại nhân kỳ nghệ phi phàm, vừa hay ta cũng có nghiên cứu một chút, nếu không thì Diệp đại nhân chỉ giáo hai ván?"
Diệp Lưu Vân cũng cười: "Cũng được, dù sao cũng đang rảnh rỗi."
Không bao lâu sau bàn cờ đã bày xong, Hoàng Nhiên liếc nhìn gã thân binh còn đứng ở đó, trừng mắt: "Ngươi còn muốn xem hay sao? Tưởng ta không đoán được ngươi nghĩ gì à? Ngươi muốn xem Diệp đại nhân đánh cho ta không có sức trả đòn như thế nào sau đó ngươi lại về nói với người khác, cùng nhau lén cười nhạo ta?"
Thân binh vội vàng cúi người: "Thuộc hạ cáo lui."
Hắn ta vội vàng lui ra ngoài thư phòng, nghĩ đây là tướng quân không có ý định tới đại doanh sương binh rồi.
Tướng quân Đới Đồng của đại doanh sương binh và tướng quân Hoàng Nhiên cùng là xuất từ đông cương võ khố, sau đó tách ra một người đi bắc cương một người đi tây cương, rồi sau này bởi vì Đới Đồng Đới tướng quân thân thể không tốt nên từ biên quân trở về, bị điều đến thành Hoài Viễn làm tướng quân sương binh. Hơn sáu ngàn sương binh thành Hoài Viễn đều là do ông ta đang huấn luyện.
Thân binh quay đầu lại nhìn liếc mắt vào thư phòng một cái, chợt nghe thấy tướng quân đang đang giở trò chơi xấu với Diệp đại nhân: "Ta thấy Diệp đại nhân mang đến cũng không ít lá trà, hay là, ta thua một ván thì Diệp đại nhân tặng ta một lon?"
Diệp Lưu Vân cười nói: "Bất kể thắng thua, hôm nay lá trà trong phòng ta nếu Hoàng tướng quân thích thì cứ việc mang đi là được."
Hoàng Nhiên lắc đầu nghiêm túc nói: "Ta vẫn phải lấy bằng thực lực."
Diệp Lưu Vân cười lắc đầu: "Tướng quân thua bằng thực lực, thua thì lấy, sa ta cảm thấy có chút không nói đạo lý vậy nhỉ."
Hoàng Nhiên cười lớn ha ha.
Thân binh quay đầu về, thầm nghĩ nhất định là không đi rồi.
Đại doanh sương binh.
Thẩm Lãnh liếc nhìn đạo thừa tòng nhị phẩm Lý Sinh Hiền bị áp giải tới, hắn ra hiệu cho thủ hạ buông người ra. Lý Sinh Hiền hoạt động vai một chút, lạnh lùng nói: "Thẩm tướng quân, cho dù bây giờ ngươi thể hiện uy phong, ngươi lấy hình phạt riêng xử trí một vị đạo thừa, sau khi trở về Trường An ngươi phải giải thích với quốc pháp, phải ngươi giải thích với bệ hạ."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cảm ơn ngươi còn có thời gian lo lắng cho ta, là một người tốt."
Hắn khoát tay: "Gọi tướng quân sương binh Đới Đồng vào."
Hắn liếc nhìn lệnh tiễn cắm trong ống trúc trên bàn, lấy ra một thẻ nhìn nhìn: "Ở trong Quân Luật Đường, ta muốn hỏi Lý đại nhân, ngươi ngồi ở đây, sau lưng là chiến kỳ Đại Ninh, lưng ngươi có nóng ran hay không?"
Phía sau chính vị treo chiến kỳ Đại Ninh.
Thẩm Lãnh quăng lệnh tiễn xuống mặt đất: "Hôm nay người bị ta gọi vào Quân Luật Đường, vào cửa lột quân phục tháo quân giáp binh khí."
Thân binh nhặt lệnh tiễn lên xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng hô ở bên ngoài: "Tướng quân sương binh doanh Đới Đồng ở đâu? Đại tướng quân gọi vào!"
Lý Sinh Hiền trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Ngươi chẳng qua là cậy được bệ hạ tín nhiệm thôi."
Thẩm Lãnh cười: "Ta coi như là ngươi khen ta, nếu không thì với hiểu biết của ngươi ta làm xằng bậy là cậy được bệ hạ tín nhiệm, như vậy là ngươi đang mắng bệ hạ?"
Sắc mặt của hắn dần dần nghiêm nghị.
"Ta cậy được bệ hạ tín nhiệm có thể cậy cả đời, Lý đại nhân, ngươi dám không?"
Hắn nhìn vào mắt Lý Sinh Hiền nói rất nghiêm túc: "Ta đặc biệt thích cậy thế hiếp người, thế là thế của bệ hạ."