Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 927 - Chương 927: Người Biết Phạm Lỗi

Chương 927: Người biết phạm lỗi Chương 927: Người biết phạm lỗi

Có thể là vì mấy tháng nay thành Hoài Viễn quá yên tĩnh, gió táp mưa sa đột ngột xuất hiện khiến cho mỗi người đều không thích ứng.

Thẩm Lãnh dẫn thân binh doanh xông vào đại doanh sương binh, ngoại trừ những người đang canh gác thì trong đại doanh còn có gần năm ngàn người, nhưng năm ngàn người không dám hành động. So với chiến binh thủy sư vừa mới trở về từ chiến trường, những sương binh đó giống như một đám gối thêu hoa vậy, nhìn thì không tệ, nhưng so sánh về khí thế thì một ngàn hai trăm chiến binh thủy sư có thể lấn át năm ngàn sương binh, nghiền ép đến múc thương tích đầy mình.

Quân Luật Đường.

Thẩm Lãnh nhìn tướng quân sương binh Đới Đồng đã bị lột quân phục, người này cũng từng lãnh binh ở biên quân nhưng lại không hề có khí thế gì đáng nói, mặc dù đang cố gắng nhưng lại có chút lực bất tòng tâm. Cho nên nói con người đừng làm việc trái với lương tâm, nếu không thì thật sự sẽ không thể lấy khí thế, chột dạ, đều chột dạ.

Thẩm Lãnh chỉ nhìn ông ta, Đới Đồng cũng cảm thấy toàn thân không được thoải mái.

"Có phải đang đợi người không?" Thẩm Lãnh hỏi.

Đới Đồng đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Ti chức... Không biết đại tướng quân đang nói gì."

"Vậy thì ta thẳng thắn hơn một chút nữa, có phải đang đợi tướng quân chiến binh Ất Tử doanh Hoàng Nhiên không?"

Đới Đồng nhìn về phía Thẩm Lãnh, đột nhiên bình tĩnh lại: "Xem ra đại tướng quân đến là có chuẩn bị, là đến giết người, nhưng mạng người không giống nhau."

Ông ta thở mạnh một hơi, cười cười nói: "Đại tướng quân, thật sự không thể đàm phán tử tế?"

Trước sau vẻ mặt khác biệt quá lớn khiến người ta cảm thấy khó tin.

Thẩm Lãnh thò tay ra chỉ cửa lớn của Quân Luật Đường: "Lúc ngươi cười không tự tin chút nào cả, nếu không thì ngươi đến trước mặt mấy ngàn sương binh thủ hạ của ngươi ở bên ngoài cười thử xem? Ta cho ngươi cơ hội nuốt lại lời ngươi muốn nói. Ngươi tưởng là sau lưng mình có chỗ dựa? Ngươi tưởng là người đứng sau lưng ngươi có thể chống lưng cho ngươi mãi? Có thể thử xem."

Đới Đồng nhìn vào mắt Thẩm Lãnh cười nói: "Chớ không phải là đại tướng quân đã tức đến mức hồ đồ rồi chứ. Ta có thể có chỗ dựa gì, ta có một tội không làm tròn trách nhiệm, bãi quan mà thôi, tội chưa đến mức chết."

Nói xong câu này Đới Đồng lại nhìn về phía Lý Sinh Hiền: "Chắc hẳn là đạo thừa đại nhân cũng nghĩ giống y hệt như ta. Đại tướng quân muốn trị tội, vậy thì trị tội. Nếu đại tướng quân nhất quyết ép ta thừa nhận phía sau có người sai khiến, nhưng ta lại không dám nói bậy bạ làm hại người khác. Không ai sai khiến, người khác cũng không thể nhúng tay vào chuyện của sương binh. Ta nhận tội không làm tròn trách nhiệm, nếu đại tướng quân cảm thấy chưa đủ, ta cũng nhận tội trị hạ không nghiêm lãnh binh bất lực này, nếu ta nhớ không lầm, cộng lại chắc hẳn là bãi miễn chức quan, nếu quá nghiêm trọng thì có thể sung quân, ta cũng nhận."

Ông ta bình tĩnh nhìn Thẩm Lãnh: "Nếu đại tướng quân cảm thấy thái độ của ta không tốt, còn có thể trách phạt thêm. Về phần quân côn thì miễn đi, lỡ như đại tướng quân cũng đánh chết cả ta, chẳng phải cũng phải gánh một tội danh lạm dụng quân pháp ư?"

Lý Sinh Hiền chậm rãi thở ra một hơi: "Đới tướng quân nói không sai, đại tướng quân muốn trị tội, chẳng qua là không làm tròn trách nhiệm mà thôi, nhận là được."

Thẩm Lãnh cười, dường như hắn đã đoán được hai người này sẽ có phản ứng như thế.

"Các ngươi biết tại sao ở đây một mình Diệp đại nhân là có thể xử lý các ngươi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không làm, nhất quyết chờ ta đến làm không? Các ngươi biết tại sao ta vốn nên trở về thành Trường An bẩm báo trận chiến nam cương với bệ hạ, nhưng bệ hạ lại hạ ý chỉ bảo ta đi vòng đến thành Hoài Viễn không?"

Đới Đồng cười gằn nói: "Bệ hạ tín nhiệm đại tướng quân, thật đáng mừng."

Thẩm Lãnh nói: "Cảm ơn."

Đới Đồng vẫn cười lạnh: "Đừng khách khí... Tuổi trẻ tài cao, đại tướng quân tiền đồ không có giới hạn."

"Ngươi sai rồi."

Thẩm Lãnh rướn người về phía trước: "Thật ra câu này của ngươi, vừa hay chính là nguyên nhân tại sao ta lại phải tới đây..."

Hắn cười cười nói: "Bấm đầu ngón tay tính ra ta mới chưa tới hai mươi bảy, quốc công nhất phẩm, đại tướng quân chính nhị phẩm, trụ quốc, ta cũng không biết tiền đồ không giới hạn mà các ngươi nói còn có thể là cái gì nữa."

Thẩm Lãnh đứng dậy, chỉ ra cửa: "Đóng cửa."

Trần Nhiễm khoát tay, các thân binh đóng cửa lớn của Quân Luật Đường lại.

Thẩm Lãnh đi đến trước mặt Đới Đồng nhìn ông ta, Đới Đồng vẻ mặt khinh thường, nhưng Thẩm Lãnh hoàn toàn không quan tâm.

"Ngươi nói không sai. Dựa theo lý mà nói, không có chứng cớ chứng minh đạo tặc tập kích Diệp đại nhân có quan hệ với các ngươi, cho nên nhiều nhất cũng chỉ là trị một tội không làm tròn trách nhiệm. Dựa theo quốc pháp quân luật của Đại Ninh, với phẩm cấp của hai người các ngươi nhiều nhất cũng chỉ là sung quân. Ngươi xem, nụ cười lạnh trên khóe miệng Đới tướng quân hiện tại, chính là nụ cười kiểu "ta chính là một người xấu nhưng ngươi không thể làm gì được ta", quả thực chính là mô phạm, thật sự rất tiêu chuẩn."

Thân binh đóng kín cửa lớn.

Thẩm Lãnh trở lại ghế ngồi xuống: "Người xấu không thể bị trừng trị thì thật sự là một chuyện rất không thích. Mặc dù Diệp đại nhân có Thiên Tử kiếm nhưng vụ án của phủ chức tạo Giang Nam đã dính dáng đến ngàn người, nếu lại kéo thêm quan trường của cả Giang Nam đạo vào nữa, Thiên Tử kiếm chém đầu mấy ngàn người, chuyện này nghe rất sướng tai, nhưng mà bệ hạ không còn thể diện. Bệ hạ vừa mới bắc chinh đại thắng, chỉ trận chiến này bệ hạ đã có thể được tôn là thiên cổ nhất đế, nhưng chỉ vừa mới bắc chinh đại thắng trở về, thoáng chốc đã xuất hiện nhiều quan lại đều không làm tròn trách nhiệm, vi phạm pháp luật như vậy, bệ hạ mất mặt, trên sử sách sẽ viết như thế nào?"

Ngón tay của Thẩm Lãnh gõ lên mặt bàn có tiết tấu: "Lý đại nhân, lúc trước ta đã nhắc nhở ngươi rồi, ngươi không quan tâm."

Lý Sinh Hiền ngẩn ra: "Cái gì?"

Thẩm Lãnh thản nhiên nói: "Lý đại nhân nói muốn viết tấu chương kiện ta, ta nói với ngươi, nếu không thì bỏ vào trong của ta thông văn hạp, ta giúp ngươi đưa về Trường An?"

Ánh mắt Lý Sinh Hiền lóe lên một cái, bỗng nhiên hiểu ra: "Tại sao ngươi muốn nói cho ta biết ngươi có thông văn hạp?"

"Hậu tri hậu giác, một vị đạo thừa tòng nhị phẩm, cũng coi như là phong cương đại lại, sao khứu giác lại mất linh như vậy rồi?"

Thẩm Lãnh đặt chân lên bàn: "Nếu Diệp đại nhân muốn điều tra các ngươi thật ra không khó đến vậy, các ngươi lại còn tự cho là mình đúng, không chỉ một lần truyền tin cho ông ấy bảo ông ấy cút, thật là... phù, thật là ngu ngốc."

Tư thế ngồi của Thẩm Lãnh thật sự không giống tư thái mà một vị quốc công nên có, bộ dạng cà lơ phất phơ giống như một lưu manh vậy.

"Người làm quan, khứu giác thật sự phải linh một chút mới tốt."

Thẩm Lãnh cười nói: "Bây giờ ta còn kiên nhẫn, cho nên cho các ngươi tự chứng minh. Bệ hạ hạ lệnh cho ta suất quân nam chinh, không nhắc tới người khác nhưng nói ra một câu để Thạch Phá Đang đi cùng khanh, nếu vẫn chưa ngốc hẳn thì sẽ hiểu bệ hạ bảo Thạch Phá Đang đi theo ta là ý gì. Lúc nãy ta đã nói rồi, bệ hạ bảo ta đi đường vòng tới đây, vòng lại đây là làm gì thì các ngươi đã hiểu chưa?"

Thẩm Lãnh đứng dậy: "Các ngươi từ từ suy nghĩ."

Hắn đi qua sát bên cạnh hai người Lý Sinh Hiền và Đới Đồng, ra cửa lớn Quân Luật Đường: "Đóng cửa lại, để cho hai vị đại nhân suy nghĩ rõ ràng."

Đại viện đạo phủ.

Diệp Lưu Vân đã thắng liền ba ván thế mà Hoàng Nhiên vẫn không còn muốn chơi, nhưng Diệp Lưu Vân lại không thể chơi nữa, vừa lắc đầu vừa nói: "Hoàng tướng quân đây không phải đến chơi cờ với ta, ngươi đây là tới tịch thu nhà ta, chơi mấy ván nữa, đừng nói lá trà, đồ trong phòng ta cũng sắp bị ngươi dọn sạch rồi."

Hoàng Nhiên cười lớn ha ha: "Là Diệp đại nhân khẳng khái."

Diệp Lưu Vân: "Phì, Thẩm Lãnh cũng ngại nói câu này."

Hoàng Nhiên có nghe nói thanh danh của Thẩm Lãnh, cười lớn tiếng hơn nữa: "Thẩm tướng quân à, thật là kỳ tài ngút trời, nói ra thì..."

Ông ta liếc mắt nhìn sắc mặt Diệp Lưu Vân một cái, trong giọng nói có ý thăm dò: "Nói ra thì Thẩm tướng quân vừa mới theo bệ hạ bắc chinh đại thắng trở về, lập công bất thế, còn trẻ đã được phong quốc công, được phong đại tướng quân, được phong trụ nước, có thể trước nói chưa từng có ai, sau này cũng chưa chắc ai. Lần này Thẩm tướng quân suất quân xuôi nam, lấy uy chinh nam đại tướng quân nhanh chóng bình diệt Nhật Lang, trước sau không đến một năm, mà trên thực tế, diệt Nhật Lang có thể cũng chỉ hơn tháng. Ta cũng thấy lo thay cho bệ hạ, bệ hạ còn nên ban thưởng Thẩm tướng quân như thế nào nữa?"

Ông ta rướn hẳn người về phía trước: "Diệp đại nhân, ngươi nói lần này Thẩm tướng quân lập công lao như vậy lớn, thêm vị trí đại trụ quốc chắc hẳn là không có vấn đề gì chứ. Chỉ là quân chức đã là đại tướng quân chính nhị phẩm, chắc hẳn không thể thăng lên nữa."

Ông ta nói với vẻ hơi khó xử: "Nhưng phong thưởng thấp lại có chút không xứng với công lao của Thẩm tướng quân."

Diệp Lưu Vân cười: "Cho nên hắn tới đây."

Hoàng Nhiên hơi mắt lại, sau đó cười lớn ha hả: "Đúng vậy, cho nên hắn tới đây."

Hoàng Nhiên đứng dậy: "Nghĩ chắc Diệp đại nhân còn có trọng án cần làm, ta sẽ không làm phiền nữa, trong Ất Tử doanh ta cũng có chút quân vụ còn phải xử trí, nếu không có chuyện gì nữa, ta về Ất Tử doanh đây."

Diệp Lưu Vân đứng dậy: "Vậy thì không giữ Hoàng tướng quân nữa, sau này chúng ta lại gặp nhau."

Hoàng Nhiên nhìn Diệp Lưu Vân: "Đừng tiễn khách vội, lá trà đâu?"

Diệp Lưu Vân cười lắc đầu: "Lát nữa ta phái người đem qua cho Hoàng tướng quân."

Hoàng Nhiên nói: "Vậy thì không được, ta phải tự tay cầm đi mới yên tâm."

Diệp Lưu Vân cười đi tới chỗ bàn sách, mở cửa tủ ra, lấy hết tất cả lá trà bên trong ra: "Đại khái còn chừng này, Hoàng tướng quân để hết vào rương mang đi là được."

Hoàng Nhiên cười to: "Diệp đại nhân khẳng khái."

Diệp Lưu Vân thở dài: "Còn không phải là ngươi cố đòi à?"

Hoàng Nhiên mang lá trà của Diệp Lưu Vân cho ông ta ra khỏi đại viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại cúi đầu nhìn nhìn cái rương nhỏ ôm trong lòng, trầm tư một lát rồi cất bước lên xe ngựa: "Đưa một nửa lá trà Diệp đại nhân tặng cho ta cho Thẩm tướng quân."

Thân binh ngẩn ra: "Tướng quân, đây là Diệp đại nhân tặng cho ngài, ngài tặng lại ra ngoài không tốt lắm."

"Không có gì không tốt."

Hoàng Nhiên nheo mắt nói: "Phái người đưa qua cho Thẩm tướng quân, cứ nói lá trà này đều là ta lừa được từ chỗ Diệp đại nhân, chia mỗi người một nửa."

Thân binh hỏi: "Cứ nói nguyên văn lời của tướng quân?"

"Một chữ không được thiếu, lá trà này đều là ta lừa được từ chỗ Diệp đại nhân, chia mỗi người một nửa."

Hoàng Nhiên lặp lại một lần: "Thẩm tướng quân này... quá đáng sợ."

Thân binh thở dài: "Đúng vậy, quân công cái thế, và còn bách chiến bách thắng, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ, cũng khiến người kính ngưỡng."

"Biết lập công không tính là gì."

Hoàng Nhiên lắc đầu nói: "Hắn còn biết phạm lỗi, cái này mới đáng sợ."

Hoàng Nhiên nhắm mắt lại: "Con người, thật sự có chênh lệch, nhưng thật ra khi nhìn thấy có chênh lệch thì đã không có thể nào thu nhỏ sự chênh lệch, sẽ chỉ càng lúc càng lớn hơn."

Thân binh hơi khó hiểu: "Biết phạm lỗi? Ai cũng sẽ phạm sai mà."

"Ngươi không hiểu, phạm lỗi hoà biết phạm lỗi là hai chuyện khác nhau."

Hoàng Nhiên lắc đầu: "Về thôi, về thẳng đại doanh."

Đại doanh sương binh, Quân Luật Đường.

Thẩm Lãnh đẩy cửa đi vào, nhìn biểu hiện trên mặt hai người kia rõ ràng đã thay đổi, cho nên đại khái Thẩm Lãnh cũng đoán được cuối cùng bọn họ đã hiểu ra rồi, nếu đã hiểu rồi, cho nên cuối cùng bọn họ cũng đã biết sợ rồi.

Thẩm Lãnh ngồi xuống ghế, vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ nhấc chân lên để trên bàn, làm cho mình thoạt nhìn thật sự giống như một tên ác ôn ngang ngược càn rỡ.

"Ta tới để tự hủy tiền đồ, ta còn sợ các ngươi chơi xấu?"

Thẩm Lãnh lắc đầu có chút chán nản: "Bây giờ mới hiểu thì thật sự quá ngu ngốc, phải phạt, sẽ phạt... Không cẩn thận là đánh chết các ngươi thì thế nào?"

Thẩm Lãnh dừng lại một chút: "Ta lấy quân công diệt Nhật Lang quốc của ta để đổi mạng của các ngươi, nếu ta còn không được vui vẻ, ta sẽ cảm thấy rất thiệt."

Hắn rút hai thẻ lệnh tiễn trên bàn ném xuống đất.

"Thân binh đâu?"

Trần Nhiễm dẫn theo thân binh chắp tay lên tiếng: "Có!"

"Lôi ra ngoài, dùng máy ném đá đập, nhắm chuẩn một chút, đừng lãng phí đá."

"Thẩm Lãnh!"

Lý Sinh Hiền rít gào một tiếng: "Ngươi không được chết tử tế!"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đừng khách khí, ngươi trước."

Các thân binh nhào lên, xốc nách Lý Sinh Hiền và Đới Đồng ra ngoài, mà giờ phút này một cỗ máy ném đá đã dựng lên ở ngoài cổng thành, không bao lâu sau Lý Sinh Hiền và Đới Đồng bị giải lên đường cái. Ở chỗ xe ngựa của Diệp Lưu Vân bị máy ném đá tập kích, dấu vết trên tường bên ngoài cửa tiệm kia vẫn còn, hai người bị trói trên cọc gỗ ở giữa đường cái, không thể động đậy.

Sắc mặt của hai người đều trắng bệch giống như tờ giấy, liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn lên trời.

Một tảng đá bay tới, càng lúc càng gần cho nên càng lúc nhìn càng lớn.

Rầm!

Bình Luận (0)
Comment