Thành Hoài Viễn.
Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, đưa cho hắn một chén trà: "Trong lòng cảm thấy ủy khuất không?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ủy khuất gì."
Diệp Lưu Vân vỗ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Ngươi có thể hiểu ý của bệ hạ là một mặt, ngươi có thể làm theo bệ hạ ý là một mặt khác, công diệt Nhật Lang sẽ tan thành mây khói bởi vì ngươi tự ý đánh chết hai vị trọng thần triều đình, không những như thế, bệ hạ sẽ còn phạt ngươi."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Đại khái cũng có thể nghĩ đến."
Diệp Lưu Vân đi đến chỗ cửa sổ: "Vụ án này quá lớn, lớn đến mức nếu bách tính trên cả Đại Ninh đều biết toàn bộ từ trên xuống dưới Giang Nam đạo, từ trên xuống dưới phủ chức tạo Giang Nam đều mục rữa, các bách tính sẽ thất vọng về triều đình, sẽ thất vọng về quan phủ địa phương. Ta nghe nói lúc bệ hạ chinh chiến ở bắc cương đã từng nói nếu dân không lấy quốc gia làm tín ngưỡng, dân tâm không vững, quốc cơ không ổn. Nếu vụ án này khiến cho các bách tính bắt đầu nghi ngờ triều đình, nghi ngờ Đại Ninh, niềm tự hào mà đại thắng bắc chinh vừa mới mang lại cho các bách tính sẽ không còn sót lại chút gì."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Biết."
Diệp Lưu Vân trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Cho nên bệ hạ hy vọng có người hy sinh."
Thẩm Lãnh lại gật đầu: "Biết."
Diệp Lưu Vân quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lãnh rồi nói tiếp: "Vụ án phủ chức tạo Giang Nam đã dính líu hơn ngàn quan viên, đã là vụ án lớn nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, bệ hạ vốn định ém xuống, nhưng vụ án không ém được nữa rồi..."
Ông ta dừng lại một chút, dường như tâm trạng rất không tốt.
"Chỉ một phủ chức tạo Giang Nam xảy ra vấn đề thì thôi, nếu ta nói với ngươi, cả Giang Nam đạo từ nha môn đạo trị đến nha môn quận trị, từ trên xuống dưới ít nhất cũng có hơn một ngàn quan viên có dính líu, ngươi có tin không?"
Thẩm Lãnh nói: "Bao gồm đạo phủ đại nhân đã qua đời sao?"
Diệp Lưu Vân không trả lời.
Ông ta thất thần nói: "Lát nữa ta sẽ đi xử lý tàn cuộc, ngươi đi theo xem thử."
Thẩm Lãnh biết kết thúc vụ án này cũng không phải việc khó gì, điều tra từ đầu đến cuối, đối với Diệp Lưu Vân mà nói nếu quả thật không có một chút manh mối nào thì ông ta cũng không phải là Diệp Lưu Vân. Bệ hạ giỏi dùng người, nếu đã sắp xếp Diệp Lưu Vân đến thì đã chứng tỏ khả năng của Diệp Lưu Vân.
Đại đường đạo phủ.
Diệp Lưu Vân mời Thẩm Lãnh ngồi ở thủ vị nhưng Thẩm Lãnh lại lắc đầu không đồng ý, hắn ngồi trên ghế ở bên cạnh chủ vị, Diệp Lưu Vân lập tức ngồi ở chủ vị. Tuy rằng Thẩm Lãnh quý vi quốc công nhưng Diệp Lưu Vân mới là chủ quan trong vụ án này, và còn là khâm sai cầm Thiên Tử kiếm.
Quan lớn quan nhỏ của thành Hoài Viễn có ít nhất hơn hai trăm người tụ tập ở trong đại đường, tất cả mọi người đều rất căng thẳng, nhưng ngoại trừ căng thẳng ra, trong ánh mắt những người này còn lóe ra một sự may mắn, cũng xen lẫn một chút sợ hãi. Rất rõ ràng là khi bọn họ nhìn về phía Diệp Lưu Vân trong ánh mắt cũng không có ý sợ hãi này, ngược lại là khi nhìn thấy Thẩm Lãnh vừa mới đến không lâu thì ý sợ hãi này rất rõ ràng.
Diệp Lưu Vân đến Giang Nam đạo đã gần mười tháng dường như trước giờ đều chưa từng nổi giận, hơn nữa vụ án cũng tiến triển chậm rãi thong thả. Thái độ của ông ta cũng là một trong những nguyên nhân khiến những quan viên địa phương này trở nên càn rỡ.
"Ta không thích giết người lắm."
Đây là câu nói đầu tiên của Diệp Lưu Vân.
"Cho nên ta muốn khuyên các vị từ quan đi thôi."
Đây là câu nói thứ hai của ông ta.
"Từ quan còn có thể diện một chút."
Đây là câu nói thứ ba của ông ta.
Hơn hai trăm vị quan viên địa phương tụ tập ở đây chủ yếu là đạo trị Giang Nam đạo, quận trị quận Hoài Viễn, nha môn đạo trị, nha môn quận trị, các phân nha triều đình, tất cả bọn họ đều nhìn về phía Diệp Lưu Vân, có người thầm nghĩ chớ không phải là Diệp Lưu Vân điên rồi chứ?
Đây không phải một người hay hai người, cũng không phải mười người hay hai mươi người, mà là hơn hai trăm người.
"Đại nhân, chúng ta đã làm gì sai? Tại sao đại nhân lại nói như vậy?"
Có người tiến lên khom người cúi đầu, đứng thẳng người rồi nói: "Đại nhân không công bố gì cả, cũng không giải thích gì cả, chỉ một câu cho chúng ta thể diện, bảo ta từ quan thì sợ là khó có thể phục chúng. Ta chức vị thấp kém, nhưng trong các vị đại nhân ở đây có quan viên tam phẩm, tứ phẩm, cho dù là Lại bộ muốn bãi miễn cũng không phải chuyện một câu nói là xong. Ý của đại nhân là hơn hai trăm người đều phải từ quan? Giang Nam đạo phải làm sao? Các bách tính phải làm sao?"
"Đúng thế, mặc dù đại nhân là khâm sai, nhưng cũng phải nói chuyện có chứng cớ."
Diệp Lưu Vân nhìn về phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh biết, vai diễn hung thần ác sát này vẫn phải để mình diễn.
Hắn đứng dậy đi đến giữa đại đường, chỗ nào hắn đi qua là tất cả mọi người sẽ cúi đầu, sẽ không ai chịu dám nhìn thẳng vào một vị đồ tể. Thẩm Lãnh lãnh binh bao năm nay, có ai chưa từng nghe qua những sự tích của Thẩm nhân đồ?
Vừa đến thành Hoài Viễn đã đánh chết tươi hơn một trăm sương binh, quan viên khắp cả thành Hoài Viễn còn thoát khỏi nỗi khiếp sợ thì Thẩm Lãnh đã lại làm ra chuyện càng rợn người hơn, dùng máy ném đá đập chết tươi đạo thừa Lý Sinh Hiền tòng nhị phẩm, tướng quân sương binh chính ngũ phẩm Đới Đồng, ngay cả thẩm vấn cũng không có, cũng không định tội, cứ trực tiếp hạ lệnh đập chết luôn.
"Các vị đại nhân cảm thấy cần phải có một trình tự?"
Thẩm Lãnh hỏi một câu.
Không có ai trả lời hắn, ai dám trả lời hắn?
"Xem đi, con người vẫn sợ ác nhân."
Thẩm Lãnh cười cười tự giễu, cũng có chút kiêu ngạo.
"Các ngươi nghĩ là không có chứng cớ?"
Thẩm Lãnh lại hỏi một câu, vẫn không có người nào trả lời hắn.
Thẩm Lãnh nói có vẻ hơi tiếc nuối: "Lúc ban đầu ta tưởng đạo phủ đại nhân bị hại chết là ngươi trong sạch mới đúng, nhưng khi sau khi nhìn thấy chứng cớ xác thực của Hình bộ ta cảm thấy mình hơi ấu trĩ. Nghĩ một chút là có thể hiểu được, một đám người của phủ chức tạo Giang Nam ngông cuồng như vậy, nếu nha môn đạo phủ không có người cấu kết, làm sao bọn họ có thể ngang nhiên như vậy?"
"An Quốc Công."
Có người nói rất khẽ: "Phủ chức tạo Giang Nam là nha môn độc lập, không liên quan đến nha môn đạo phủ, cũng không thuộc nha môn đạo phủ quản chế..."
"Ngươi nói không sai, nhưng tại sao các ngươi có tự tin?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Còn không phải bởi vì mê tín bốn chữ "pháp bất trách chúng" (1) ư. Lúc đầu phủ chức tạo Giang Nam có người ăn hối lộ vi phạm pháp luật, không phải đa số, hoàn toàn là vì bọn họ sợ chuyện mình tham bạc bị người khác biết và báo cáo ra ngoài, cho nên mới không ngừng lôi kéo người khác. Một người lôi kéo hai người, hai người lôi kéo bốn người, đến cuối cùng thì cả phủ chức tạo Giang Nam đều thành người cùng một phe, vậy thì còn lo lắng gì nữa?"
"Nhưng người một phe bọn họ không lo lắng về nhau thì phải lo lắng người ngoài. Vốn dĩ bên nha môn đạo phủ này đã hơi bất bình với phủ chức tạo Giang Nam. Một khi bị người của nha môn đạo phủ thẩm tra việc tham ô của phủ chức tạo Giang Nam, đương nhiên bọn họ cũng không được sống yên, cho nên thủ đoạn lôi kéo người khác biến thành người cùng phe này đã bắt đầu dùng với người của nha môn đạo phủ."
Có người dè dặt nói: "An Quốc Công, suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán."
Thẩm Lãnh vừa muốn nói thì Diệp Lưu Vân đứng lên nói: "Tiếp theo, để ta nói."
Diệp Lưu Vân vẫy tay: "Dẫn người vào."
Bạch Sát xoay người đi ra ngoài, không một ai biết Diệp đại nhân muốn dẫn ai vào.
Diệp Lưu Vân nói với ngữ khí rất bình thản: "Các ngươi nghĩ mười tháng nay ta đều không điều tra được gì, và còn bị chửi cút năm lần cũng không có bất cứ phản ứng nào. Nếu có chứng cớ, năm chữ cút đó đã sớm chọc giận ta mới đúng. Ta không phản ứng, các ngươi liền cho rằng không chứng cớ."
"Ta vừa mới nói, hôm nay không tính là thẩm án, hôm nay tính là khuyên nhủ."
Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, Bạch Sát đã đưa người về.
Ông ta tiếp tục nói: "Đạo phủ đại nhân bị giết dường như làm rất kỹ lưỡng, có vẻ như không tìm được chứng cớ. Vừa mới tra được hạ nhân Quách Tiểu Ngưu của ông ta có vấn đề thì Quách Tiểu Ngưu chết, vừa đến phủ Đình Úy thì thi thể của Nhạc đại nhân và các chứng cớ khác bị đốt, cho nên manh mối cũng đều đứt đoạn."
Bạch Sát mang người vào, mọi người nhìn sang, trong đó có người sau khi nhìn rõ người được Bạch Sát mang vào lập tức trợn to mắt.
Bạch Sát mang vào tổng cộng hai người và một cỗ thi thể.
Người bị xiềng xích là Quách Tiểu Ngưu, thi thể của Nhạc Tĩnh Lâm, một người khác là thiên bạn phủ Đình Úy Đinh Mặc Sơn.
Diệp Lưu Vân nói: "Mới đầu ta cho rằng người có liên quan đến vụ án dù sao cũng là một trường hợp nên không cần quá lo lắng, nhưng tức sau khi nhận được tin Nhạc Tĩnh Lâm chết ta liền hiểu đây không phải chuyện một người hai người. Một người hai người không có can đảm giết một vị đạo phủ đại nhân, ít nhất là không dám giết một vị đạo phủ đại nhân thật sự cương trực công chính và thanh liêm như nước."
Quách Tiểu Ngưu quỳ gối ở đó, sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ.
Diệp Lưu Vân nhìn hắn ta một cái: "Nói đi."
Quách Tiểu Ngưu cúi đầu xuống: "Sau khi vụ án phủ chức tạo Giang Nam lộ ra, các đại nhân trong khắp nha môn đạo phủ ai nấy đều cảm thấy bất an, nhất là Lý Sinh Hiền Lý đại nhân. Có rất nhiều thứ bên phủ chức tạo Giang Nam đều là sương binh hỗ trợ vận chuyển với danh nghĩa vận chuyển vật tư dự trữ, một khi dính líu vào thì Lý đại nhân chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, Đới tướng quân cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Mà lúc này đạo phủ đại nhân lại khuyên Lý đại nhân, nói là dù sao cũng phải có người đứng ra gánh vác để bảo toàn cho những người khác, nhưng tất nhiên Lý đại nhân không muốn gánh tội danh này, ai cũng không muốn. Tuy ta là một hạ nhân, nhưng bởi vì là người hầu thân cận của đạo phủ đại nhân cho nên cũng nhận được không ít ưu đãi, có chừng ba vạn, bốn vạn lượng bạc. Lúc ấy người của phủ chức tạo Giang Nam đã mua chuộc ta trước, sau đó dùng ta liên lạc với đạo phủ đại nhân."
Hắn ta ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Lưu Vân một cái, đã đến lúc này dường như hắn ta cũng đã buông xuôi, dứt khoát nói tiếp.
"Suốt nhiều năm như vậy đạo phủ đại nhân đều không tham ô bạc bao giờ, con người rất thanh liêm, người của phủ chức tạo Giang Nam suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ được làm sao để lôi kéo, sau lại vẫn là ta đưa ra chủ ý cho bọn họ... Đạo phủ đại nhân và phu nhân tình cảm rất sâu đậm, sau khi phu nhân qua đời, tâm trạng của đại nhân luôn không tốt. Người của phủ chức tạo Giang Nam dựa theo cách mà ta nghĩ, ở định xây dựng một lăng viên khổng lồ ở núi Vân Tú huyện Định Đường, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, bố trí tỉ mỉ, phong thuỷ cực tốt, nhìn bề ngoài không một ai biết đó là lăng viên. Sau khi đạo phủ đại nhân nghe nói có người tự ý động đến mộ của phu nhân đã nổi giận đùng đùng, ta dẫn đại nhân đến huyện Định Đường, sau khi đại nhân nhìn thấy lăng viên này liền ngây người."
"Đó là lăng viên đặc biệt xây dựng cho phu nhân, bên trong lăng viên có năm mươi sáu pho tượng đá làm theo dáng vẻ của phu nhân khi còn sống, từ lúc một tuổi đến khi phu nhân qua đời khi năm mươi sáu tuổi. Tuy rằng cũng không quá giống nhưng sau khi đại nhân nhìn thấy những pho tượng này liền không nhịn được nữa, khóc rất thương tâm, cho dù ông ấy thanh liêm đến mấy, làm sao có thể nhẫn tâm đập bỏ những pho tượng này?"
Quách Tiểu Ngưu quỳ ở đó nhưng giọng nói lại ngày càng bình tĩnh.
"Sau khi lăng viên xây xong, đại nhân ở trong lăng viên 7 – 8 ngày mới đi, cuối cùng đã chấp nhận lăng viên này... Hồi trước Diệp đại nhân mời các vị đại nhân cùng đến đại viện đạo phủ, nói với các vị đại nhân là muốn thẩm vấn ta, nhưng lúc ấy ta đã chết rồi, đó là giả. Bạch Sát Bạch đại nhân bí mật an trí cho ta, sau đó dùng tử tù thay thế ta."
Hắn ta nói đến đây thì thiên bạn phân nha phủ Đình Úy Đinh Mặc Sơn lại nói tiếp: "Diệp đại nhân đến phủ Đình Úy, nhưng căn phòng giữ thi thể và chứng cớ ở phủ Đình Úy lại cháy, đâu có chuyện trùng hợp như vậy, đó là tự ta hạ lệnh cho người đốt cháy, nhưng thi thể của Nhạc đại nhân và chứng cớ đã được chuyển đi từ trước rồi. Còn nữa là... Thật ra cái ghế mà Nhạc đại nhân giẫm lên khi thắt cổ, dấu chân cũng không rõ ràng như vậy, là ta lau dấu chân trên ghế rồi dùng giày của Nhạc đại nhân in lại hai dấu giày hoàn chỉnh lên. Ta vốn có ý muốn dẫn Diệp đại nhân tra kỹ, chỉ là không ngờ Diệp đại nhân càng cẩn thận hơn, từ một ấm trà đã nhìn ra là Nhạc đại nhân không thể nào tự sát."
Hắn ta nhìn về phía Quách Tiểu Ngưu: "Nói đi, các ngươi giết Nhạc Tĩnh Lâm như thế nào."
Quách Tiểu Ngưu cúi đầu nói: "Hôm đó sau khi mấy vị đại nhân rời đi không lâu, đạo thừa Lý Sinh Hiền lại trở lại. Ông ta và Nhạc đại nhân đã bàn bạc rất lâu cũng không đưa ra được một phương pháp lưỡng toàn. Ở lăng viên núi Vân Tú huyện Định Đường có một căn hầm, mỗi tháng đều sẽ có một số bạc đưa đến trong lăng viên, đó là chức tạo phủ chức tạo Giang Nam Lâu Dư hứa cho đạo phủ đại nhân, mặc kệ Lâu Dư đại nhân lấy bao nhiêu, đều sẽ chia bốn phần cho đạo phủ đại nhân. Con số bốn phần có bao nhiêu thì tất nhiên không thể tra được, nhưng theo ta được biết, mỗi tháng cũng không thấp hơn năm vạn lượng bạc được đưa đến, nhiều lúc còn có sáu vạn, bảy vạn lượng."
Quách Tiểu Ngưu tiếp tục nói: "Tối hôm đó, đạo phủ đại nhân cùng Lý Sinh Hiền nói chuyện rất lâu, đạo phủ đại nhân muốn bảo Lý Sinh Hiền gánh tội, nhưng đương nhiên Lý Sinh Hiền không đồng ý. Sau đó hai người đồng thời nghĩ tới một người, đó chính là tướng quân sương binh Đới Đồng. Nếu đẩy chuyện sương binh hỗ trợ tham quan của phủ chức tạo Giang Nam vận chuyển tang vật bạc bẩn cho Đới Đồng, chắc hẳn sẽ khiến người khác tin."
"Bề ngoài Lý Sinh Hiền đồng ý với đề nghị của đạo phủ đại nhân, nhưng sau khi trở về không lâu liền nói với Đới Đồng, Đới Đồng biết chuyện liền nổi giận đùng đùng... Đến đêm ông ta đã tìm ta, hẳn là trước đó cũng đã thương lượng với Lý Sinh Hiền xong rồi."
Quách Tiểu Ngưu dừng lại một chút, trong ánh mắt hiện lên một tia hối hận.
"Tướng quân Đới Đồng nói nếu ông ta gánh vụ án này, căn bản là không thể nào có người tin, dù sao ông ta cũng chỉ là tướng quân sương binh ngũ phẩm, nếu là đạo phủ đại nhân gánh tội danh này thì mới có thể khiến cho người khác cảm thấy hợp lý, nhưng một đạo phủ đại nhân còn sống thì đương nhiên không thể nào đồng ý. Ông ta liền ép ta liên thủ giết chết đạo phủ đại nhân. Đạo phủ không chết, ta cũng sẽ bị liên lụy, ta có người nhà già trẻ..."
Quách Tiểu Ngưu trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Đúng lúc đó đạo phủ đại nhân gọi ta đến, ông ta hàn huyên với ta vài câu. Ông ta nói với ta... sở dĩ ông ta sa đọa trầm luân đều là bởi vì ta, cho nên ta nên chết, lấy cái chết để bảo vệ ông ta. Ông ta nói ông ta sẽ thừa nhận với bệ hạ, nhưng sẽ không thừa nhận chuyện mình biết kho bạc trong lăng viên. Những chuyện này đều đẩy sang cho ta, nói là ta giấu ông ta đi làm, như vậy thì ông ta có thể không chết, chỉ cần ông ta còn sống thì có thể bảo vệ người nhà của ta."
"Sau khi ta trở lại phòng, Đới Đồng hỏi ta làm sao, ta nói thật cho Đới Đồng biết, Đới Đồng liền khuyên ta giết đạo phủ đại nhân. Lúc ấy... lúc ấy cũng không biết tại sao lại nảy sinh ý nghĩ độc ác, thế là lúc ta đi đưa nước cho đạo phủ đại nhân đã cùng Đới Đồng hợp lực siết chết đạo phủ đại nhân, làm giả việc đạo phủ đại nhân sợ tội tự sát."
Quách Tiểu Ngưu nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lưu Vân: "Chính là như vậy."
Diệp Lưu Vân hỏi: "Rốt cuộc trong lăng viên núi Vân Tú huyện Định Đường có bao nhiêu bạc?"
Quách Tiểu Ngưu lại cúi đầu: "Không phải đại nhân đã điều tra rồi sao?"
"Ta bảo ngươi nói."
"Tổng cộng... tổng cộng hơn tám mươi vạn lượng."
Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Xây dựng lăng viên tiêu phí tổng cộng bao nhiêu ngân lượng?"
"Gần mười vạn lượng."
Diệp Lưu Vân nhìn về phía những quan viên kia, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, có chút bi thương: "Có phải lúc này các người còn nghĩ trong tay ta không có chứng cớ không? Các ngươi nên cảm thấy vui, bởi vì quả thật các ngươi quá nhiều người, nhiều đến mức khiến quốc pháp cũng không thể công chính, bệ hạ còn phải che đi không để các bách tính nhìn thấy các ngươi dơ bẩn cỡ nào."
Ông ta trở lại ngồi xuống ghế: "Ta sẽ dâng tấu lên triều đình, cứ nói thủ phạm chính là đạo phủ Nhạc Tĩnh Lâm, đạo thừa Lý Sinh Hiền cùng với tướng quân Đới Đồng, còn các ngươi phần lớn là trong sạch, nhưng bởi vì các ngươi áy náy cho nên liên danh dâng tấu xin từ quan, bệ hạ sẽ đồng ý lời thỉnh cầu của các ngươi."
Ông ta liếc mắt nhìn mọi người một lượt: "Bây giờ người nào đồng ý xin từ quan thì đi sang bên trái, người nào không muốn xin từ quan đi sang bên phải, ta xem thử có bao nhiêu người còn chưa nhìn rõ hiện trạng."
Đám người yên tĩnh đến mức đáng sợ, tất cả mọi người đều cúi đầu.
Thẩm Lãnh ho khan một tiếng: "Ta không có nhiều thời gian như vậy để chờ các ngươi do dự, ta vội về Trường An, cho nên ta đếm tới năm, sau khi đếm tới năm còn chưa có người đi sang bên trái, ta sẽ không đợi nữa."
Hắn giơ tay lên: "Năm."
Vừa dứt lời, mọi người đầu tiên là ngây người, sau đó lập tức có người chạy sang bên trái, bộ dạng cúi đầu chật vật đến cực điểm. Người đầu tiên hành động thì sẽ có nhiều người hành động hơn, không bao lâu sau đã có hơn bốn phần năm số người đều chạy sang bên trái, bộ dạng chay sang muốn xấu cỡ nào cũng có, không một ai dám ngẩng đầu, ai cũng không muốn nhìn nhau. Bọn họ biết lúc này trông mình chật vật cỡ nào, buồn cười cỡ nào, nhưng bọn họ chỉ có thể cúi đầu, xin từ quan còn có thể giữ mạng sống, cố chống đối chỉ có thể chịu chết.
Thẩm Lãnh nhìn những người còn lại, Diệp Lưu Vân cũng đang nhìn những người còn lại.
Bên này chỉ còn lại ba mươi mấy người, bọn họ cũng đang nhìn Diệp Lưu Vân và Thẩm Lãnh.
Diệp Lưu Vân chậm rãi đi đến trước mặt những người đó, nhìn quanh một vòng.
Sau đó ông ta chắp tay: "Các vị đại nhân ở hoàn cảnh dơ bẩn như thế còn có thể bảo toàn thân mình, còn có thể giữ được sơ tâm, ta biết chuyện này khó cỡ nào, vất vả cỡ nào. Hai năm nay, các ngươi phối hợp với thiên bạn phủ Đình Úy Đinh Mặc Sơn âm thầm lấy chứng cứ điều tra. Sau khi ta tới đã bí mật gặp các vị đại nhân, các ngươi cũng nói hết mọi điều, ta thay mặt Hình bộ, cũng thay mặt triều đình cảm ơn các ngươi."
Ông ta khom người cúi đầu.
Ba mươi mấy quan viên đồng thời khom người cúi đầu.
(1) Pháp bất trách chúng: chỉ một hành vi nào đó cho dù nên bị pháp luật trừng phạt nhưng nếu có rất nhiều người cùng làm thì cũng không dễ trừng phạt.