"Bây giờ ta cảm thấy hơi tủi thân."
Thẩm Lãnh liếc nhìn Diệp Lưu Vân phía sau bàn sách, ông ta nheo mắt cười: "Cảm thấy bị thiệt?"
Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài: "Lấy quân ta công chỉ trừ được hai người đáng chết, quả thật bị thiệt."
Hắn nhìn chén trà trên bàn, hơi nóng bốc lên làm cho người ta cảm thấy không chân thực. Thế giới này có chút hư ảo khó lường, rõ ràng bản thân mình ở trong đó nhưng lại cảm thấy rất nhiều chuyện, rất nhiều người không nên tồn tại cùng thế giới với mình.
"Bọn họ đáng chết không?" Thẩm Lãnh hỏi.
Diệp Lưu Vân gật đầu: "Đáng chết."
Ông ta có chút lo lắng liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thật ra trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải đơn giản như chúng ta suy nghĩ, vì một mục tiêu tốt mà vu hồi, thậm chí phải hy sinh..."
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng: "Diệp tiên sinh sợ ta nghĩ quẩn?"
"Ngươi vừa mới nói cảm thấy mình tủi thân."
"Thiệt thì nhất định là thiệt, dù sao đó cũng là dùng công lao ta phải đao thật thương thật giành được đổi lấy cái chết của hai người đáng chết."
Thẩm Lãnh nhìn Diệp Lưu Vân nói rất nghiêm túc: "Nhưng bọn họ đã chết rồi."
Hắn tựa người về phía sau cho bản thân mình ngồi thoải mái một chút: "Người đáng chết đã chết rồi, còn có gì đáng để thỏa mãn hơn chuyện này?"
Diệp Lưu Vân ngẫm nghĩ: "Không có."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không, có đấy, ví dụ như ông cảm thấy áy náy mà tặng ta một ít quà, ta sẽ càng thỏa mãn hơn vì nhận được quà của ông."
Diệp Lưu Vân hơi nheo mắt lại: "Ra cửa rẽ trái, cảm ơn."
Thẩm Lãnh: "Ra cửa rẽ trái là tường."
Diệp Lưu Vân thở dài: "Ta còn đang lo lắng ngươi tích tụ trong lòng."
Thẩm Lãnh cười nói: "Diệp tiên sinh cảm thấy ta bị thiệt, bệ hạ cũng cảm thấy ta bị thiệt, chẳng lẽ không phải là ta đã kiếm lời?"
Câu này nói rất có trí tuệ.
Diệp Lưu Vân trầm tư một lát rồi ừ một tiếng: "Đúng vậy, đã kiếm lời."
Ông ta rót một chén trà cho Thẩm Lãnh ít: "Chuyện bên Giang Nam đạo này vẫn luôn đợi ngươi tới, bệ hạ không có ý chỉ thì ta cũng sẽ bảo ngươi tới. Người không thể quá vẹn toàn, đây là một kiểu thái độ... Người như lão viện trưởng luôn làm cho mình có vẻ keo kiệt và còn tham tiền, đại tướng quân Bùi Đình Sơn luôn làm cho mình có vẻ ương ngạnh kiêu căng, đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật làm cho người ta có cảm giác là ông ta lười đích thân luyện binh, lười xử lý quân vụ. Người ưu tú như vậy thật sự không biết khuyết điểm của mình phải không?"
Ông ta đưa chén trà cho Thẩm Lãnh: "Bởi vì bọn họ biết càng là đứng ở một độ cao nhất định thì nhất định không thể quá vẹn toàn. Nếu người như Bùi Đình Sơn mà không có một chút lỗi nào, tất cả công lao cộng lại, không phải tước vị quốc công này là đủ... Ngươi có thể hiểu điểm này, ngươi thông minh hơn tuyệt đại bộ phận mọi người."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta không có nghĩ phức tạp như Diệp tiên sinh, người mà ta quan tâm mong muốn ta hiểu cái gì, ta sẽ cố gắng để hiểu. Nếu là người mà ta không quan tâm mong muốn ta hiểu cái gì, tại sao ta phải hiểu?"
Diệp Lưu Vân nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, lắc đầu: "Thật ra đây mới là chỗ không viên mãn lớn nhất của ngươi, ngươi quá trọng tình cảm, có lẽ sẽ phạm sai lầm bởi vì trọng cảm tình."
Thẩm Lãnh không muốn biện giải.
"Hay là đổi đề tài khác?"
Ngay giây phút Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại là Diệp Lưu Vân đã kích động muốn tiễn khách. Đương nhiên ông ta biết nếu đã mời vị tôn đại phật Thẩm Lãnh này tới thì sẽ không dễ tiễn đi, cho nên ông ta lại có kích động mau chóng tự bỏ chạy.
"Ta thấy hôm nay cũng khá ổn rồi."
Diệp Lưu Vân nói rất khách khí: "Ngươi cũng mệt một ngày rồi, chi bằng về nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì thì ngày mai có thể nói tiếp."
Thẩm Lãnh: "Chân thành một chút được không."
Diệp Lưu Vân: "Ta không muốn nghe..."
Thẩm Lãnh: "Nhưng ta muốn nói."
Diệp Lưu Vân: "Đừng quá phận..."
Sắc mặt của Thẩm Lãnh lại trở nên có chút chua xót: "Lúc nãy ông cũng nói rồi, ta là người bị thiệt, ông cảm thấy ta bị thiệt, bệ hạ cũng cảm thấy ta bị thiệt, ta không phải loại người bị thiệt liền muốn trở về. Ông cũng biết đấy, trước giờ ta đều không phải người như thế."
Diệp Lưu Vân: "Khà khà."
Thẩm Lãnh nói: "Con người ta đây chính là có gì nói đó, nhanh mồm nhanh miệng... Ông xem ông kìa, làm gì phải có vẻ mặt nghi ngờ tất cả như vậy chứ."
Diệp Lưu Vân: "Ta chỉ nghi ngờ ngươi."
Thẩm Lãnh: "Tình bạn đâu?"
Diệp Lưu Vân: "Chỉ cần hôm nay ngươi không nói gì cả, tình bạn sẽ lâu dài."
Thẩm Lãnh: "Ta ngay thẳng... Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay lúc triệu tập những đại nhân đó lại nói vụ án, ông hỏi Quách Tiểu Ngưu trong kho bạc ở lăng viên huyện Định Đường có bao nhiêu bạc, Quách Tiểu Ngưu nói có hơn tám mươi vạn lượng? Ta còn nghe nói, trong nhà Lâu Dư chỉ riêng hiện ngân đã có trăm vạn lượng?"
Diệp Lưu Vân ngáp một cái: "Đột nhiên hơi buồn ngủ."
Thẩm Lãnh: "Ta không đòi nhiều."
Diệp Lưu Vân: "Ngươi không nên đòi..."
Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Như vậy đi, ta cũng thành thực một chút... Sở dĩ ta đồng ý tới đây không chỉ là bởi vì bệ hạ mong muốn ta tới, Diệp tiên sinh ông cũng mong muốn ta tới, chủ yếu hơn là ta hy vọng có thể lấy được mười vạn lượng bạc, dùng để trợ cấp cho bốn ngàn huynh đệ chiến binh bị người An Tức giết hại ở Nhật Lang quốc. Binh bộ có trợ cấp, Hộ bộ cũng có, nhưng ta cảm thấy chưa đủ."
Hắn nhìn vào mắt Diệp Lưu Vân: "Lấy ra mười vạn lượng trong số bạc tham ô được điều tra kê khai, bốn ngàn người, mỗi người hai mươi lăm lượng bạc, nhiều không?"
Diệp Lưu Vân chậm rãi thở ra một hơi: "Sau khi về kinh, ta giúp ngươi nói với bệ hạ."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng sau đó rất nghiêm túc nói: "Cá nhân ta xin ba ngàn lượng, bản thân ta không tiện xin bệ hạ được, dù sao quân công của ta cũng đều sẽ bị trừ đi hết vì chuyện đập chết Lý Sinh Hiền và Đới Đồng, làm không tốt còn có thể bị phạt bổng nữa. Ta cũng không biết mình đã bị phạt bổng bao nhiêu năm rồi, nhưng ba ngàn lượng thì cá nhân ta lấy ra được, chính là không muốn lấy, bởi vì đây là số bạc ta muốn để triều đình bỏ ra."
Diệp Lưu Vân hỏi: "Dùng làm gì?"
"Dựng tượng cho Đỗ Uy Danh cùng bốn ngàn tướng sĩ chết trận ở Nhật Lang quốc, tấm bia đá cũng được, phải là loại đá tốt."
Hắn nói từng câu từng chữ: "Ta đã tính rồi, ba ngàn lượng cũng tạm đủ. Ta không thiếu ba ngàn lượng, cũng không sợ nói ta không thiếu ba ngàn lượng, nhưng ta cảm thấy khoản bạc này phải do triều đình bỏ ra."
Diệp Lưu Vân gật đầu: "Ta sẽ nói với bệ hạ."
Ông ta hỏi Thẩm Lãnh: "Còn gì nữa không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không còn nữa."
Diệp Lưu Vân trầm mặc rất lâu rồi nói: "Nếu ngươi nói sớm là chuyện này, ta sẽ đồng ý với ngươi, dù sao thì ngươi cũng thật sự bị thiệt."
Thẩm Lãnh cong khóe miệng lên: "Không thiệt nữa, thật sự không thiệt nữa."
quyển sách, viết về huynh đệ chiến binh chúng ta."
quyển sách là được, để cho các bách tính hiểu rõ hơn về chiến binh."
Diệp Lưu Vân im lặng rất lâu, đứng dậy cúi lạy Thẩm Lãnh: "Lạy này là của bản thân ta."
Sau khi nói xong ông ta lại cúi người lạy: "Lạy này, ta thay bệ hạ."
Thẩm Lãnh cả kinh, vội vàng đứng dậy.
Bệ hạ là bệ hạ, sao bệ hạ có thể lạy hắn? Cho nên Diệp Lưu Vân mới nói ta thay bệ hạ cảm ơn ngươi.
Diệp Lưu Vân đứng thẳng người lên: "Về chuyện Bách Hiểu Đường ra sách chiến binh thì ngươi không cần quản, sau khi về kinh ta sẽ giao chuyện này cho Hàn Hoán Chi làm, bên Bách Hiểu Đường hắn chỉ cần nói một câu mà thôi."
Lần này đổi lại là Thẩm Lãnh khom người lạy: "Đa tạ."
Hắn đứng dậy sau đó cười cười: "Cũng không còn chuyện gì nữa, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới xưởng thuyền An Dương xem thử thuyền, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ ở lại một ngày là phải về Trường An. Sau khi ta đến Trường An sợ là có một thời gian không thể tự do được, phải nhờ cậy Diệp tiên sinh."
Diệp Lưu Vân ngồi xuống: "Ta sẽ viết thư cho Hàn Hoán Chi ngay."
Thẩm Lãnh chắp tay: "Ta về trước đây."
Cuối cùng Diệp Lưu Vân vẫn không nhịn được lại hỏi một câu: "Thẩm Lãnh, tại sao ngươi không nghĩ nhiều hơn cho bản thân?"
Thẩm Lãnh dừng bước chân lại, quay đầu lại liếc nhìn Diệp Lưu Vân một cái: "Cũng không phải là không nghĩ, chỉ là lúc nghĩ sẽ thấy sợ. Hồi nhỏ Thẩm tiên sinh nói với ta, nếu một người quá quan tâm đến bản thân thì sẽ mất đi càng nhiều hơn. Khi đó ta không hiểu, chỉ là nghĩ mình phải nhớ mỗi câu nói của Thẩm tiên sinh, bây giờ ta đã hiểu, cho nên cũng thật sự sợ... Những thứ ta có không nhiều, không thể để mất."
Nhìn Thẩm Lãnh rời đi, Diệp Lưu Vân suy nghĩ mỗi một từ trong câu nói vừa rồi của Thẩm Lãnh.
Những thứ hắn có không nhiều, cho nên cũng không dám để mất.
Trong lòng Diệp Lưu Vân bỗng thấy đau đớn, nghĩ tới ông ta hồi nhỏ... Ông ta là con chiến binh mồ côi, tuy rằng quan phủ địa phương sẽ nhận nuôi ông ta, nhưng ông ta lại câne thận dè dặt để ý đến thái độ của mỗi một người, để ý đến mỗi một thứ mà mình có, bởi vì ông ta biết khi phụ mẫu không còn thì những thứ mình có cũng đã gần như sắp không còn nữa, thứ còn lại ngoài mạng sống của mình ra thì thật sự không có nhiều.
Mà bởi vì sự quan tâm này mà sẽ trở nên hay phỏng đoán tâm ý của người khác.
Chẳng phải Thẩm Lãnh cũng như vậy ư.
Diệp Lưu Vân nhắm mắt lại, dường như lập tức nhìn thấy mình lúc còn trẻ, trong căn phòng của ông ta ở từ ấu phường của quan phủ, cuộn tròn trong góc, mỗi đêm đều không dám ngẩng đầu, vùi đầu sâu vào giữa hai chân, tiếng gió bên ngoài giống như tiếng gào khóc thảm thiết, nhưng may mắn đó cũng từ ấu phường. Mà chỗ ở của Thẩm Lãnh trong nhà Mạnh lão bản thì giống như cái chuồng dê.
Người của quan phủ chăm sóc bọn họ, một tiếng một cử động, một ánh mắt là Diệp Lưu Vân cũng phải suy nghĩ, ép mình không phạm lỗi, đây không phải là sợ đắc tội với người khác, mà là sợ mất đi người còn đang chăm sóc chính mình, không muốn làm cho người chăm sóc mình chán ghét mình. Vẫn là câu nói đó, những thứ có thể có được thực sự không nhiều.
Nếu không có cuộc sống trong khoảng thời gian đó, có lẽ sau này hắn cũng sẽ không quan tâm đến mỗi một người quan tâm mình như thế.
Thẩm Lãnh từ trong đại viện đạo phủ đi ra, nhìn Trần Nhiễm đang tựa người vào xe ngựa chờ hắn: "Có lạnh không?"
Trần Nhiễm lắc đầu: "Không lạnh, ngươi ăn cơm chưa?"
Thẩm Lãnh nói: "Nên là ta hỏi ngươi, ta mới từ trong phủ Diệp đại nhân đi ra, tất nhiên là đã ăn rồi."
Trần Nhiễm giơ tay phải của mình lên quơ quơ, đó là một cái túi giấy, trong túi giấy là bán con gà ăn còn thừa.
Gã đưa cho Thẩm Lãnh: "Quy tắc cũ, để lại cho ngươi gần một nửa."
Đương nhiên là nửa con gà không có phao câu.
Thẩm Lãnh lên xe, xách nửa con gà đó, Trần Nhiễm đi theo phía sau hắn hỏi: "Lần này có phải bị thiệt lớn rồi không?"
Thẩm Lãnh: "Kiếm lời lớn."
Trần Nhiễm bĩu môi: "Diệt Nhật Lang mà một chút công lao cũng không có, còn phải về chịu phạt, ta cũng không hiểu ngươi đã lời được cái gì."
Thẩm Lãnh mở túi giấy ra, xé đùi gà gặm một miếng: "Lời rất nhiều."
Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Đã lời được... vinh quang và tôn nghiêm của các huynh đệ."
Trần Nhiễm ngẩn ra.
Thẩm Lãnh nhìn nhìn thịt gà trong tay: "Lần này không được rồi, vị nhạt quá."
Trần Nhiễm nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, lại nhìn nửa con gà kia: "Lãnh Tử... Chúng ta đi mua mấy cái bánh màn thầu nóng ăn đi, ta muốn ăn."
Thẩm Lãnh để túi giấy xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa: "Giờ này sợ là không còn bán nữa, lát nữa về ta hấp cho ngươi một nồi."
Trần Nhiễm bỗng nhiên ôm cổ Thẩm Lãnh, cũng không biết tại sao lại khóc lớn tiếng.
Thẩm Lãnh để mặc cho Trần Nhiễm khóc, Trần Nhiễm khóc một lúc lâu rồi lau nước mũi và nước mắt trên vai Thẩm Lãnh: "Ta nhớ lão Đỗ rồi."
Thẩm Lãnh cúi đầu, tay hắn đang run.
"Ta cũng nhớ."