Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 930 - Chương 930: Đừng Lo

Chương 930: Đừng lo Chương 930: Đừng lo

Đại viện đạo phủ thành Hoài Viễn.

Đêm đã khuya, Diệp Lưu Vân đã viết xong tấu chương, đã viết xong thư cho Hàn Hoán Chi. Ông ta duỗi hai cánh tay rồi đứng lên, đẩy cửa sổ ra nhìn về lên bầu trời đêm, hít sâu liên tục mấy lần nhưng vẫn không áp chế được cảm giác áy náy trong lòng.

Trước đó ông ta nói với Thẩm Lãnh là cho dù bệ hạ không bảo ngươi tới thì ta cũng sẽ bảo ngươi tới, sở dĩ vụ án kéo dài tới bây giờ chỉ là vì đang đợi ngươi.

Đây là căn nguyên của sự áy náy.

Thẩm Lãnh cùng các tướng sĩ ở trên sa trường nam cương từng đao từng đao chém ra sự bất khả xâm phạm của Đại Ninh, thế nhưng lại phải dùng quân công này để đổi lấy hai người đáng chết, việc này không đúng, cũng không công bằng.

"Xin lỗi."

Diệp Lưu Vân thì thào.

Trong lòng ông ta vẫn lấy là bệ hạ làm trọng, vẫn phải lấy Đại Ninh làm trọng.

Đại Ninh không hoàn mỹ cho nên mới phải dốc hết toàn lực để bảo vệ.

Bạch Sát từ bên ngoài chậm rãi đi vào, nhìn một xấp thư dày cộp trên bàn.

"Những thứ này..."

Diệp Lưu Vân trầm mặc một lát, trả lời: "Bệ hạ hỏi tới, không được nhắc đến chuyện này."

Bạch Sát không hiểu: "Nhưng những phong thư này đều là thật. Tuy đều không phải thái tử tự tay viết nhưng nội dung trong thư nhiều lần nhắc tới thái tử, trong đó phần lớn thư đều là thái tử thư đồng Lâm Đông Đình đã chết viết cho Lý Sinh Hiền, những phong thư này rất quan trọng..."

"Ta biết rất quan trọng."

Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Bạch Sát một cái: "Những thứ này ngươi mang về cất đi, đừng để trong kho chứng cớ của Hình bộ, để ở trong nhà ngươi, khóa kỹ, không được để bất cứ người nào phát hiện, nếu cả đời không dùng đến thì khóa cả đời, nếu dùng đến..."

Diệp Lưu Vân nhắm mắt lại, giống như vì đau mà đầu lông mày cũng giật nhẹ.

"Nếu dùng đến, bệ hạ sẽ đau lòng cỡ nào?"

Bạch Sát ngẩn người, gật đầu: "Ta nhớ rồi, hy vọng cả đời không dùng đến."

Thái tử sẽ không ngu xuẩn đến mức tự viết thư cho Lý Sinh Hiền, số thư để trên bàn phàm là thư đề cập đến chuyện rất quan trọng đều là do Lâm Đông Đình viết. Hiện giờ Lâm Đông Đình đã chết, rốt cuộc giữa thái tử và những người trong phủ chức tạo Giang Nam, nha môn đạo phủ Giang Nam đạo này có gì, có bao nhiêu lần, Diệp Lưu Vân không muốn tra nhưng lại không thể không tra. Từ đầu đến cuối ông ta cũng chưa từng hỏi tới quan hệ của những quan viên trong vụ án và thái tử, nhưng nên âm thầm điều tra thì vẫn phải điều tra.

"Sau khi trở về hãy theo dõi chặt chẽ một người."

Diệp Lưu Vân nhìn về phía Bạch Sát: "Chúng ta đều là người làm thần tử, người làm thần tử phải biết việc gì nên làm việc gì không nên làm. Chuyện dính dáng tới thái tử điện hạ phải thận trọng, số thư này phải cất giữ cho tốt, có thể không dùng tới là tốt nhất, nhưng chuyện chúng ta nên tra rõ ràng thì cũng không thể từ bỏ."

Bạch Sát hỏi: "Ai?"

"Nội thị tổng quản Đông Cung Tào An Thanh."

Diệp Lưu Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Quá sạch sẽ."

Lúc này Bạch Sát mới sực nhớ ra, hai năm nay Hình bộ vẫn đang điều tra về đám người Lâm Đông Đình. Lúc trước đại đương gia Hồng Tô Thủ Vân Hồng Tụ đã giết nhiều người như vậy, bao gồm cả Lâm Đông Đình và đại học sĩ Lâm Diệu Hiền, còn có tả hữu vệ tướng quân Đông Cung, Hình bộ đều cẩn thận điều tra những người chết. Những người này đều không sạch sẽ, lần này điều tra vụ án phủ chức tạo Giang Nam, xác định Lâm Đông Đình lại càng không sạch sẽ hơn.

Nhưng tra đi tra lại, là một trong những người thân cận nhất bên cạnh thái tử, nhưng nội thị tổng quản Đông Cung Tào An Thanh lại không có một chút hiềm nghi nào, tất cả các vụ án, tất cả mọi người đã tiếp xúc, dường như cũng không có bất cứ quan hệ nào với Tào An Thanh.

Diệp Lưu Vân lẩm bẩm nói: "Sạch sẽ đến mức không nên tồn tại."

Bạch Sát gật đầu: "Ta sẽ sắp xếp người theo dõi hắn chặt chẽ."

Diệp Lưu Vân nhìn tấu chương trên bàn: "Ngày mai sắp xếp người đưa về Trường An, ngoài ra có một phong thư giao cho Hàn Hoán Chi... Đi nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai thu dọn đồ đạc về quận An Dương. Vụ án Giang Nam đạo trước hết cứ như vậy đã, về phủ chức tạo Giang Nam... Bệ hạ ban cho ta Thiên Tử kiếm, Thiên Tử kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, ta giao việc sinh sát bên Giang Nam đạo này cho Thẩm Lãnh, nhưng việc sinh sát bên phủ chức tạo là ở Thiên Tử kiếm."

Cùng lúc đó, Trường An.

Đông Cung.

Tào An Thanh cũng đang nhìn lên bầu trời đêm, khóe miệng mỉm cười.

Hiện tại vụ án của phủ chức tạo Giang Nam đã lộ rồi, rất nhanh chóng là có thể liên lụy đến cả Giang Nam đạo, mà một khi những người đó đều bị kéo ra, chẳng lẽ thái tử còn có thể không bị lôi ra?

Vụ án lớn như vậy, trước khi bệ hạ bắc chinh cũng đã có phát giác được, không xử lý là vì bắc chinh quan trọng hơn, hiện giờ bắc chinh đại thắng, tin tức Nhật Lang đại thắng cũng đã đưa đến Trường An, hẳn là bên Diệp Lưu Vân đã đang thu lưới rồi. Lúc trước là y giật giây thái tử phái người tiếp xúc với người của phủ chức tạo Giang Nam, nhưng thái tử cũng khá cẩn thận, trước giờ đều sẽ không đích thân viết thư cho đám người Lâu Dư và Lý Sinh Hiền, nhưng mà có sao đâu chứ. Tuy rằng Lâm Đông Đình đã chết, nhưng không phải trước khi chết Lâm Đông Đình còn đang làm việc cho thái tử ư.

"Thái tử à." Tào An Thanh cười, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng người cũng nên chết rồi... Nô tì cảm thấy mình thật là vất vả, để tống người đưa vào địa ngục mà nô tì thật sự nhọc lòng... Nếu ngươi to gan hơn một chút thì đã chết sớm rồi. Ta bảo ngươi thừa dịp bệ hạ không ở Trường An mà động thủ nhưng ngươi không dám, bỏ lỡ cơ hội tốt để chết, lần này nói gì thì bệ hạ cũng sẽ không tha cho ngươi nữa mới đúng."

Y thở ra một hơi thật dài, lại cẩn thận suy đoán một chút, xác định lần này chỉ cần vụ án được điều tra rõ ràng là tất nhiên thái tử sẽ gặp chuyện lớn, kết hợp với những chuyện thái tử làm ở Trường An, cấu kết với tham quan mưu đồ soán vị, tội danh lớn như vậy nếu thái tử còn không chết, ngay cả Tào An Thanh cũng cảm thấy thiên lý bất công.

"Nên chết rồi... Ngươi thật sự nên chết rồi."

Tào An Thanh đóng cửa sổ, ngồi xuống ghế, ý cười trên khóe miệng không thể ngưng lại được.

"Các lão, cuối cùng ta đã hoàn thành di nguyện của ngài rồi."

Y tựa vào ghế nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn có tiết tấu, nhưng trong đầu lại không yên tĩnh. Y vẫn còn đang suy nghĩ, nếu thái tử thật sự sắp chết rồi, như vậy thì cũng là lúc y rời khỏi Trường An sớm, nên đi đâu đây?

Khi y đang suy nghĩ những điều này, thái tử cũng không ngủ được, cũng đang suy nghĩ.

Mình lại phạm một sai lầm lớn, một khi vụ án Giang Nam đạo bị điều tra rõ ràng, rốt cuộc chứng cớ liên lạc của mình và những người đó có rơi vào tay Diệp Lưu Vân không? Gã ta từng nghiêm lệnh bảo Lâm Đông Đình dặn dò đám người Lý Sinh Hiền, Lâu Dư, tất cả thư qua lại xem xong nhất định phải đốt đi, nhưng y cũng không tự tin. Lâu Dư cũng vậy, Lý Sinh Hiền cũng vậy, giữ lại số thư đó sẽ có thể uy hiếp gã ta, sẽ có thể ép gã ta che chở cho bọn họ. Nghĩ tới những điều này, thái tử liền sợ hãi trong lòng.

"Ta còn có cơ hội lật ngược không?" Thái tử tự hỏi mình.

Bỗng nhiên trong đầu gã ta xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, đáng sợ đến cực hạn, thế nên ý nghĩ này vừa xuất hiện là trên trán gã ta lập tức rịn ra một lớp mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thái tử giơ tay lên tát mấy cái thật mạnh vào mặt mình, rất mạnh.

"Không thể động tới Trường Trạch!"

Gã ta gằn giọng lẩm bẩm, giống như đang uy hiếp bản thân.

Nhưng lại không nhịn được mà suy nghĩ Thẩm Lãnh tuyệt đối không thể nào kế thừa ngôi vị hoàng đế, tuyệt đối không thể nào. Đến bây giờ phụ hoàng cũng không nhận hắn chứng tỏ là phụ hoàng cũng không yên tâm về thân phận của Thẩm Lãnh, một kẻ lai lịch bất minh làm sao có thể kế thừa đại thống, như vậy thì đối thủ cạnh tranh duy nhất chính là đệ đệ Trường Trạch. Nếu Trường Trạch gặp chuyện không may, vậy chẳng phải là chỉ còn lại mình thôi sao?

Bộp.

Thái tử lại tát một cái thật mạnh vào mặt mình.

"Nhất định còn có cách khác, chắc chắn có."

Thái tử đứng dậy, đi tới đi lui ở trong phòng. Hiện giờ người có thể sử dụng được ở trong thành Trường An gần như không còn một ai. Người của Thiên Tự Khoa đã mất khống chế, Tào An Thanh nói đã hoàn toàn mất liên hệ với những người đó, hẳn là cảm thấy tình hình không ổn nên đều chạy trốn rồi, mà đám khách lục lâm từ Đông Thục đạo tới chút hoàn toàn không dùng được, hoàn toàn là một đám ngu xuẩn.

Trong tay mình còn có quân bài gì?

Không còn nữa, thật sự không còn nữa.

Thái tử suy sụp ngồi xuống, suy nghĩ hết lần này tới lần khác. Mẫu thân còn để lại cho mình những gì? Đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng còn để lại cho mình cái gì? Rõ ràng mình mới nên là người danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị hoàng đế, tại sao mình lại bị gạt ra ngoài?

Gã ta nhíu mày, ép buộc bản thân suy nghĩ tiếp xem còn có thể là dùng được người nào.

Giáp Tử doanh sao?

Không được.

Thái tử lắc đầu.

Trong đầu xuất hiện hết cái tên này tới cái tên khác, nhưng khi gã ta mới nghĩ tới người này có lẽ có thể dùng được, lại nghĩ tới người này sẽ có bộ dạng như thế nào khi ở trước mặt phụ hoàng, sự mong đợi này lập tức tan thành mây khói.

Không tự chủ được, khuôn mặt của phụ thân gã ta Lý Thừa Đường lại xuất hiện trong đầu gã ta, uy nghiêm trừng mắt nhìn gã ta, ánh mắt dường như đang nói với gã ta rằng đừng nữa tự tìm cái chết nữa, còn muốn chết nữa thì nhất định sẽ cho ngươi chết.

Thái tử sợ tới mức khẽ run lên, cuộn người lại theo bản năng.

Nhất định phải tìm được người giúp mình.

Thái tử bắt đầu nhớ lúc mẫu thân còn sống, khi đó gã ta sợ hãi thì có thể chui vào trong lòng mẫu thân, cho dù gã ta đã trưởng thành thì vẫn có thể coi vòng tay ôm của mẫu thân là nơi tránh gió.

Thành Hoài Viễn.

Thẩm Lãnh hơn nửa đêm không ngủ, nhìn chằm chằm cái xửng hấp trên lò lửa trước mặt. Sau khi từ chỗ Diệp Lưu Vân về, hắn tắm rửa xong liền bắt đầu nhào bột mì, bánh màn thầu đã hấp trong nồi, tính ra còn một lát nữa là chín rồi.

Hắn đã quý vi quốc công, đại tướng quân chiến binh, nhưng Trần Nhiễm nói một câu muốn ăn bánh màn thầu nóng là hắn liền chui vào bếp.

Lúc đó cuộc sống ở bên bờ sông Nam Bình rất dễ thỏa mãn, ba đồng tiền hai cái bánh màn thầu to nóng hổi, cùng Trần Nhiễm một người một cái, không có bất kỳ món ăn kèm nào, ngay cả một lát dưa muối cũng không có, nhưng hai người sẽ luôn ăn rất thỏa mãn.

"Đã xong chưa?"

Trần Nhiễm xách quần từ bên ngoài đi vào: "Thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, lúc nãy ta đi tiểu hình như run lâu hơn hôm qua, hình như lúc run còn nghe thấy nó đang hò hét, nên mặc thêm áo rồi!"

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã: "Run xong thì chuẩn bị ăn? Có buồn nôn không."

Trần Nhiễm: "Ta không biết đi rửa tay sao?"

Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Vậy ngươi có rửa tay trước khi tiểu không?"

Trần Nhiễm: "Bị bệnh à, trước khi tiểu còn rửa tay, để thể hiện tôn kính sao?"

Thẩm Lãnh: "Ta cảm thấy nên tôn kính..."

Trần Nhiễm trợn mắt lườm hắn, rửa tay sau đó nhìn thấy Thẩm Lãnh đã mở nồi ra, hơi nóng bốc lên, từng cái bánh màn thầu trắng trắng tròn tròn nằm trong nồi, nhìn thôi đã không nhịn được muốn cầm một cái lên nhét vào miệng.

Thẩm Lãnh lấy một cái bánh màn thầu đưa cho Trần Nhiễm, bánh màn thầu ở trong lòng bàn tay Trần Nhiễm, cũng không biết tại sao Trần Nhiễm theo bản năng nắm chặt, bóp bóp, lại buông ra, lại nắm chặt, lại buông ra.

Thẩm Lãnh nhìn gã: "Ta cảm thấy cho ngươi đang giở trò lưu manh, nhưng chứng cớ không rõ ràng."

Trần Nhiễm cười hì hì: "Bánh màn thầu mới ra lò, xúc cảm quả thật hơi tốt, haiz... Một chuyến đi này lại sắp một năm rồi, thế mà ta lại có ý nghĩ kỳ quái với một cái bánh màn thầu trắng..."

Thẩm Lãnh: "Cút, cưỡi ngựa cút."

Trần Nhiễm cười lớn ha ha, cắn một miếng gần nửa cái bánh màn thầu, cảm giác thỏa mãn trên mặt khiến người ta cảm thấy thứ gã ăn căn bản không phải bánh màn thầu mà là sơn hào hải vị.

Vừa muốn nói thì nghe thấy bên ngoài có người gọi cửa, Trần Nhiễm cầm bánh màn thầu đi tới cửa nhìn nhìn, người tới thế mà lại là thiên bạn phủ Đình Úy phân nha thành Hoài Viễn, Đinh Mặc Sơn.

"Vừa mới nhận được tin tức từ Trường An đưa tới. Người của đô đình úy đại nhân phái tới nói đại tướng quân nhất định đang nhớ Tu Di Ngạn, cho nên sau khi có tin tức liền lập tức phái người đưa tới Hoài Viễn."

Đinh Mặc Sơn đưa phong thư trong tay cho Thẩm Lãnh: "Hàn đại nhân tự tay viết thư."

Thẩm Lãnh mở ra xem, đâu phải là thư của Hàn Hoán Chi tự tay viết gì, bên trong quả thật là có một phong thư, chẳng qua là do Tu Di Ngạn viết, đơn giản đến mức tổng cộng chỉ có bốn chữ.

"Ta đi Tang quốc."

Bình Luận (0)
Comment