Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 931 - Chương 931: Thiếu Niên Phiên Bang

Chương 931: Thiếu niên phiên bang Chương 931: Thiếu niên phiên bang

Trần Nhiễm rướn người sáp lại, hơi sững sờ sau khi nhìn thấy bốn chữ trên thư, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Lãnh, đại khái ý trong ánh mắt muốn biểu đạt nhưng lại không biểu đạt ra được là... Hơi bị ngầu vãi.

Ta đi Tang quốc.

Chỉ bốn chữ này.

Trong đầu Thẩm Lãnh lóe lên một cái, dường như nhìn thấy Tu Di Ngạn giờ khắc này đã đứng trên mũi thuyền biển nhìn về hướng Đại Ninh, hẳn là tên đó còn đang lẩm bẩm.

Không giết hết người Tang đến Đại Ninh làm loạn, vậy thì đi Tang quốc giết là được, ngàn dặm vạn dặm, tuyệt không buông tha kẻ làm hại bách tính Đại Ninh.

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài. Lần này Tu Di Ngạn đi chắc chắn rất nguy hiểm, nhưng đã không có cách nào ngăn cản nữa. Nhưng mà Thẩm Lãnh cũng biết Tu Di Ngạn đi tuyệt đối không chỉ vì đuổi giết những người Tang đó, cũng bởi vì sớm muộn gì Đại Ninh cũng sẽ khai chiến với Tang quốc. Trước khi Thẩm Lãnh xuôi nam từng hỗ trợ phủ Đình Úy truy tra vụ án những người Tang đó, lúc ấy hắn từng nói chuyện với Tu Di Ngạn. Tu Di Ngạn hỏi Thẩm Lãnh khi nào triều đình động binh với Tang quốc, Thẩm Lãnh nói không nhanh như vậy, nếu toàn bộ thiên hạ là một vùng đất tối đen, cần Đại Ninh đến thắp sáng từng nơi từng nơi mới có thể thấy rõ ràng những nơi đó như thế nào, như vậy thì chắc chắn còn có rất nhiều nơi tối đen như vậy. Đại Ninh là sáng, những nơi Đại Ninh đã đánh hạ cũng là sáng, sáng là vì thấy rõ, tối là vì không nhìn thấy.

Sự tối đen này cũng không phải là đen thật, mà là không hiểu biết, bất kể là địa hình hay là con người không hiểu biết, nhất là nơi hải ngoại như Tang quốc, Đại Ninh chưa bao giờ tiếp xúc, muốn đi thắp sáng nơi tối đen như vậy là chuyện không dễ dàng.

Lúc ấy nghe Thẩm Lãnh nói như vậy, Tu Di Ngạn liền lẩm bẩm nói một câu... Nếu có thể, ta đồng ý đi thắp sáng nơi tối đen đó vì thủy sư Đại Ninh.

Y đi thăm dò địa hình, đi do thám tình báo, y đi trải đường cho đại quân đông chinh.

Cuối cùng Trần Nhiễm cũng nuốt miếng bánh màn thầu trong miệng xuống, lúc nãy dùng ánh mắt biểu đạt sự bội phục của mình với Tu Di Ngạn, hiện tại gã chỉ muốn nói một câu...

"Tu Di Ngạn, thật tráng sĩ!"

Thẩm Lãnh cất thư đi một cách rất trân trọng.

Huynh đệ đó lần này đi không biết khi nào mới gặp lại.

Vụ án bên thành Hoài Viễn này thật ra đã không có gì khó giải quyết nữa, việc khó làm thì Thẩm Lãnh đã làm rồi, sau khi thu dọn một chút đồ Thẩm Lãnh liền dẫn t thân binh doanh đến xưởng thuyền An Dương quận An Dương. Chiến sự ở bên Nhật Lang quốc không thể nào giải quyết dứt điểm trong một lần, người An Tức cũng ở nơi tối đen.

Thành Trường An.

Thư viện Nhạn Tháp, Tứ Hải Các.

Từ sau chuyện Anh Điều Liễu Ngạn người Tang, Tứ Hải Các lại càng xét duyệt nghiêm khắc đối với người có thân phận phiên bang đến Đại Ninh xin học. Những người giao hảo với Anh Điều Liễu Ngạn lúc trước, hoặc là ở trong đại lao Hình bộ cùng hắn ta, hoặc là đã bị đuổi về bổn quốc, không được bước vào cảnh nội Đại Ninh nữa.

Tiên sinh giảng bài trong Tứ Hải Các, văn giả là uyên bác của đại nho Đại Ninh, võ giả là tướng lãnh binh của Đại Ninh, những người phiên bang đến xin học này có ai mà không ôm tư tưởng đến Đại Ninh học sau đó về nước trổ tài. Tâm tư là tốt, chỉ là không có nhiều người làm được, mà những người này bất kể đến từ trời nam biển bắc đều có một điểm giống nhau, đó chính là không giàu thì cũng sang.

Đại Ninh to lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, con cháu nhà bình thường muốn từ phiên bang vạn dặm xa xôi đi đến Đại Ninh là chuyện nói dễ hơn làm, huống hồ Tứ Hải Các thu phí rất cao, những người phiên bang gia cảnh bình thường cho dù biết có Tứ Hải Các thì cũng không có khả năng đến đây xin học.

Người quản Tứ Hải Các là phó viện trưởng thư viện Ngô Thúc Đồng, đã cùng lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô hợp tác hai mươi mấy năm, hai người quan hệ rất tốt. Ngô Thúc Đồng cũng là người duy nhất trong cả thư viện, thậm chí trong cả triều đình Đại Ninh dám thường xuyên chỉ vào mũi lão viện trưởng mà nói chuyện, hơn nữa lão viện trưởng còn không tức giận, người này tính tình vừa thối lại vừa cứng, nhưng lại chính trực và thẳng thắn.

Thư phòng, giáo viên thư viện Tứ Hải Các Hứa Triển Bác gõ cửa, phó viện trưởng Ngô Thúc Đồng ngẩng đầu lên nhìn: "Chuyện gì?"

"Viện trưởng đại nhân."

Hứa Triển Bác sắc mặt có chút khó xử: "Người trẻ tuổi đó đã đứng hai ngày hai đêm ở bên ngoài Tứ Hải Các, không ăn uống."

Ngô Thúc Đồng hỏi: "Vậy thì sao?"

Hứa Triển Bác nói: "Người trẻ tuổi có nghị lực và còn tha thiết xin học như vậy, ta vẫn thấy Tứ Hải Các nên phá lệ thu nhận. Hôm qua ta đã ra ngoài kiểm tra hắn, người trẻ tuổi này nói năng tự nhiên, học thức uyên bác, rất hiểu biết về Đại Ninh, cũng rất có nghiên cứu về văn hóa của Đại Ninh. Không những học thức không tệ, võ nghệ cũng không tệ, hắn nhấc sư tử đá ở ngoài cửa, sư tử đá đó nặng đến năm trăm cân..."

Ngô Thúc Đồng nhíu mày: "Ngươi thật rất thích người trẻ tuổi này?"

"..."

Hứa Triển Bác do dự một chút rồi nói: "Cũng không phải là rất thích, chỉ là nhìn thấy hắn thật lòng. Viện trưởng đại nhân cũng biết đấy, những người đến Tứ Hải Các xin học phần lớn là con cháu quý tộc phiên bang, trong đó đại bộ phận hàng năm nộp phí dụng hơn một ngàn lượng nhưng cũng không học được gì, miệng nói lòng ôm khát vọng lớn gì đó nhưng phần lớn là uổng phí thời gian, đâu có mấy người có thể thật sự tĩnh tâm học tập. Ngược lại là một người trẻ tuổi xuất thân bần hàn này, gia cảnh nghèo khổ nhưng lại dựa vào đôi chân của mình đi hơn hai năm mới từ quê nhà hắn đến Trường An, nghị lực đáng khen."

Ngô Thúc Đồng để bút trong tay xuống: "Ta đã gặp người trẻ tuổi đó rồi, lúc ấy ngươi không ở bên cạnh ta."

Hứa Triển Bác nói: "Đúng vậy viện trưởng đại nhân, ta biết viện trưởng đại nhân biết được người trẻ tuổi này nghị lực như thế cũng rất cảm động, vì thế đích thân khảo hạch học thức nhân phẩm của người này. Lúc ấy viện trưởng đại nhân cũng khen hắn không ngớt lời, chỉ là sau đó lại không cho hắn vào Tứ Hải Các. Thật ra ta cũng vẫn chưa hiểu dụng ý của viện trưởng đại nhân."

"Ta không có đóng cánh cửa lớn vào Tứ Hải Các của hắn. Tứ Hải Các, ba năm một kỳ, học kỳ không giới hạn, mỗi năm một ngàn hai trăm lượng bạc, chỉ cần nộp lên, học ba năm được, học ba mươi năm cũng được. Chỉ cần hắn nộp đủ học phí một kỳ ba ngàn sáu trăm lượng bạc, tất nhiên có thể vào cửa."

quyển sách: "Lúc ấy ta đã nói rồi."

Hứa Triển Bác có chút gấp gáp nói: "Nhưng người trẻ tuổi này gia cảnh bần hàn, viện trưởng đại nhân cũng nhìn ra được, bộ y phục đó chắp chắp vá vá, tay nải trên người xẹp lép đến mức đáng thương, làm sao có thể lấy ra được một ngàn ba trăm sáu mươi lượng bạc."

Ngô Thúc Đồng xua tay: "Không cần nói nữa, hắn có ba ngàn sáu trăm lượng bạc thì có thể vào Tứ Hải Các học, nếu không có thì bảo hắn đi đi. Hắn cũng có thể ở lại Trường An làm công, tích lũy đủ bạc rồi hãy đến."

Hứa Triển Bác càng gấp hơn: "Viện trưởng đại nhân, một phiên bang như hắn ở lại Trường An làm công thì có thể làm được gì, tích lũy đủ ba ngàn sáu trăm lượng bạc, trăm năm cũng không tích lũy đủ."

Ngô Thúc Đồng nhíu mày: "Chẳng lẽ còn muốn ta lặp lại lần nữa? Không đóng nổi học phí thì đừng đến, Tứ Hải Các không nhận người phiên bang nghèo."

Hứa Triển Bác mấp máy môi, nhìn thấy thái độ của phó viện trưởng đại nhân đã không còn để ý tới ông ta nữa, đành phải cáo từ ra ngoài.

Ông ta nghĩ người trẻ tuổi kia quả thật tài học nhân phẩm đều rất tốt, chẳng lẽ Tứ Hải Các không thể phá lệ? Tứ Hải Các thật sự thiếu ba ngàn sáu trăm lượng bạc đó sao? Từ bỏ một người trẻ tuổi ưu tú như vậy, tổn thất lớn hơn ba ngàn sáu trăm lượng bạc đó rất nhiều.

Hứa Triển Bác rất buồn bực. Nếu phó viện trưởng đại nhân đã không cho phép, cứng nhắc như thế, coi nặng tiền tài như thế, vậy thì đến hỏi viện trưởng đại nhân thử xem có cơ hội hay không. Ông ta thật sự cực kỳ yêu mến người trẻ tuổi đó, tuy là phiên bang nhưng sự kiên định trong cặp mắt đó ông ta không nhìn lầm, đó là một nhân tài có thể bồi dưỡng. Ông ta dạy học cả đời, nhìn vào ánh mắt người là biết người này tâm tính như thế nào, thân là giáo viên Tứ Hải Các, ủng hộ dạy học chi niệm, bất luận xuất thân, đây chính là lời tiên đế nói lúc trước khi xây dựng Tứ Hải Các.

Hứa Triển Bác vội vã đến độc viện của lão viện trưởng, lão viện trưởng đang ở trong viện đánh quyền. Với độ tuổi của lão viện trưởng, quyền pháp lão đánh tất nhiên khác với quyền pháp mà Thẩm Lãnh bọn họ đánh, chính xác mà nói lão viện trưởng đánh Ngũ cầm quyền, động tác không nhanh, biên độ cũng không lớn, nhưng có thể cường gân hoạt huyết.

Hứa Triển Bác chờ đến khi lão viện trưởng đánh xong Ngũ cầm quyền, vội vàng đi qua đỡ lão viện trưởng đến ngồi xuống ghế dựa.

"Ngươi quanh năm suốt tháng cũng sẽ không chủ động tới tìm ta, nói đi, có chuyện gì?"

Lão viện trưởng uống ngụm trà sau đó hỏi một câu.

Hứa Triển Bác vội vàng nói: "Bên ngoài thư viện có một người trẻ tuổi phiên bang đã hai ngày hai đêm không rời đi..."

Lão viện trưởng gật đầu: "Ta biết, đã phái người hỏi rồi, hắn từ Lâu Nhiên quốc tới. Ta nhớ đã xem qua bản đồ trăm nước Tây Vực được Thổ Phiên quốc tiến cống cho Đại Ninh, Lâu Nhiên ở nơi đại khái hơn hai ngàn dặm về phía tây Thổ Phiên, không tính là nước nhỏ, cương vực còn lớn hơn cả Thổ Phiên, chỉ là quá nghèo. Người Thổ Phiên hình dung người Lâu Nhiên là áo không đủ che thân, ăn không đủ no bụng, quý tộc sống xa hoa lãng phí, còn bách tính thì nước sôi lửa bỏng. Hơn nữa quý tộc còn khát máu tàn nhẫn, đối với bình dân, hễ có bất mãn là sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc để trấn áp, Lâu Nhiên quý tộc rất thích dùng da người của nô lệ để treo tường."

Hứa Triển Bác vội vàng nói: "Viện trưởng đại nhân uyên bác, cũng bởi vì ta biết Lâu Nhiên là nơi như thế nào cho nên cực kỳ thích nghị lực của người trẻ tuổi kia. Người này đã đi hơn hai năm mới đến Trường An. Năm đó lúc xây dựng Tứ Hải Các tiên đế từng nói, gìn giữ quốc học truyền bá tứ phương, dùng tấm lòng rộng lượng và học thức uyên bác dạy dỗ man di, giáo hóa vạn dân, giúp tứ phương văn minh..."

Ông ta còn chưa nói xong, lão viện trưởng đã hỏi: "Ngô Thúc Đồng nói thế nào?"

"Phó viện trưởng đại nhân... chỉ nói nếu người tuổi trẻ kia nộp đủ học phí một kỳ thì có thể vào Tứ Hải Các học tập."

Hứa Triển Bác khó xử nói: "Nhưng hắn làm sao có thể nộp được."

Lão viện trưởng lắc đầu: "Ta không thể chọc vào Ngô Thúc Đồng, ông ta không đồng ý, ta cũng không dám đồng ý. Tứ Hải Các là ông ta định đoạt, ta sợ nhúng tay vào ông ta lại mắng ta."

Hứa Triển Bác còn muốn nói tiếp nhưng lão viện trưởng nghiêm túc nhìn ông ta, có chút tiếc nuối nói: "Con người của ngươi à, là một giáo viên tốt, cũng là một giáo viên đơn thuần, nếu dùng học thức nhân phẩm để bình luận giáo viên của Tứ Hải Các, ngươi đứng thứ nhất, nhưng chính bởi vì ngươi quá đơn thuần, chưa từng nghĩ tới quá nhiều chuyện ngoài việc dạy học, cho nên ngươi luôn có rất nhiều bất bình, rất nhiều điều không hiểu về thế giới này."

Lão viện trưởng hỏi: "Có phải ngươi cảm thấy Ngô Thúc Đồng trọng tài vô nghĩa không?"

Hứa Triển Bác không trả lời.

Không trả lời chính là đáp án.

"Ta nhớ Ngô Thúc Đồng đã đích thân đi gặp người trẻ tuổi đó, hắn tên là gì nhỉ? Ngô Thúc Đồng đã nói với ta, hình như là họ Đại Dã, được tính là thế gia vọng tộc bên Lâu Nhiên, nhưng sớm đã suy tàn, tên là Đại Dã Kiên?"

"Vâng, hắn tên là Dại Dã Kiên."

Lão viện trưởng thở dài: "Ngô Thúc Đồng cũng mến tài người này. Ông ta từng nói với ta rằng không đơn thuần là trong Tứ Hải Các không ai có thể so với Đại Dã Kiên, cho dù là đệ tử trong cả thư viện cũng không tìm ra được mấy người có thể mạnh hơn Đại Dã Kiên, có lẽ một người cũng không được. Văn có thể trị quốc, võ có thể an bang, một người như vậy không ngại xa xôi vạn dặm đến Đại Ninh là vì hắn không còn lối thoát nào, bởi vì Lâu Nhiên sẽ không để cho một người bình dân làm quan, vĩnh viễn cũng sẽ không. Nhưng nếu có thể ở Tứ Hải Các học thành, mang bằng chứng kết nghiệp ở Tứ Hải Các trở lại Lâu Nhiên thì có thể được dùng."

Lão viện trưởng tiếp tục nói: "Ngô Thúc Đồng từng hỏi Đại Dã Kiên, ngươi tới Đại Ninh xin học, nếu ta miễn học phí cho ngươi, ngươi có chịu ở lại Đại Ninh làm việc cho Đại Ninh?"

Lão viện trưởng liếc mắt nhìn Hứa Triển Bác một cái: "Đại Dã Kiên lắc đầu nói chỉ muốn học, không ở lại Đại Ninh."

Lão viện trưởng hơi nheo mắt: "Cho nên hắn không thể vào Tứ Hải Các."

Hứa Triển Bác ngơ ngẩn, không phục.

"Không phải là Tứ Hải Các muốn giáo hóa tứ phương sao? Dạy học trồng người có sai sao? Chẳng lẽ ngay cả viện trưởng đại nhân cũng không phải một người đơn thuần?"

Lão viện trưởng gật đầu: "Trước giờ ta đều không phải."

Hứa Triển Bác sững sờ đứng đó, hồi lâu sau lắc đầu thở dài. Ông ta chỉ cảm thấy nhận một người trẻ tuổi như vậy thì thế nào, sau khi học xong về Lâu Nhiên thì thế nào? Chẳng lẽ thay đổi vận mệnh của một học sinh nghèo khổ là sai ư?

Hứa Triển Bác có chút thất thần đi ra khỏi độc viện của lão viện trưởng, không biết sao lại đi tới bên ngoài thư viện. Người trẻ tuổi phiên bang mặc bộ đồ chắp vá kia vẫn đứng ở ngoài cửa, ông ta đi đến trước mặt người tuổi trẻ kia, vẻ mặt áy náy.

"Xin lỗi, ta không giúp được ngươi."

Ánh mắt vốn kiên định của người trẻ tuổi lóe lên một cái, trầm mặc một lát sau đó khom người cúi đầu: "Đa tạ tiên sinh."

Hắn ta đứng thẳng người lên, trong ánh mắt hiện lên một tia âm lệ.

"Đại Ninh chẳng qua cũng chỉ thế này."

Hắn ta xoay người đi ra ngoài: "Nếu có một ngày ta lãnh binh phá Trường An, chỉ không giết một mình tiên sinh."

Bình Luận (0)
Comment