Lâu Nhiên thật sự rất nghèo, cũng khiến Đại Dã Kiên không nhìn thấy hy vọng. Hắn ta biết cơ hội duy nhất của mình chính là đến Đại Ninh, chính sự sùng bái và e ngại của các quốc gia Tây Vực đối với Đại Ninh là nguyên nhân trực tiếp. Sợ bao nhiêu thì sùng bái bấy nhiêu, đó đã là một sự sùng bái khác thường, sùng bái của kẻ yếu đối với cường giả.
Hiện tại người Tây Vực tự hào vì có thể nói tiếng Ninh, cảm thấy cao quý vì có bằng hữu người Ninh, thậm chí còn đắc ý vì có được một bộ y phục sản xuất từ đại Ninh. Người Thổ Phiên bị Đại Ninh đánh cho sợ hãi, vừa thầm mắng Đại Ninh hàng trăm ngàn lần, vừa không ngừng học theo người Ninh để sống.
Sự bất thường này nằm ở chỗ coi tất cả mọi thứ của Đại Ninh giống như biểu tượng để sùng bái, nhưng lại không ngừng ảo tưởng có thể tiêu diệt Đại Ninh, bọn họ trở thành Đại Ninh mới. Người Tây Vực mâu thuẫn đến mức vừa cảm thấy nên tiêu diệt Đại Ninh rồi hung hăng giẫm nát, lại vừa không ngừng cảm thấy tự hào vì có bất cứ thứ gì liên quan đến Đại Ninh.
Đại Dã Kiên biết người Tây Vực có đức hạnh gì, nhất là Lâu Nhiên, bởi vì cách Đại Ninh bằng Thổ Phiên, lại rất ít khi giành thắng lợi trong chiến tranh với Thổ Phiên, cho nên người Lâu Nhiên sợ người Thổ Phiên, nhưng thấy Thổ Phiên bị Đại Ninh đánh cho không có sức hoàn thủ, Đại Ninh không diệt Thổ Phiên chỉ là bởi vì giữ lại còn hữu dụng.
Người Lâu Nhiên trời sinh có một sự e ngại đối với người Thổ Phiên. Quý tộc Lâu Nhiên sẽ dốc hết sức để lấy lòng người Thổ Phiên, hàng năm đều sẽ có rất nhiều quý tộc Lâu Nhiên đến Thổ Phiên bái kiến quý tộc Thổ Phiên, ở trước mặt người Thổ Phiên, bộ dạng ăn nói khép nép của người Lâu Nhiên làm cho chính bản thân bọn họ cảm thấy xấu hổ nhưng không thể làm gì được. Khi bọn họ thấy người Thổ Phiên ở trước mặt người Ninh, thế mà lại giống y như bọn họ ở trước mặt người Thổ Phiên, người Lâu Nhiên đã hiểu không phải người Thổ Phiên cao quý nhất trên thế giới này, mà là người Ninh.
Cho nên Lâu Nhiên lập tức sắp xếp không ít con cháu quý tộc đến Đại Ninh học tập, vào Tứ Hải Các, nhưng đáng tiếc là những người được phái tới này chỉ chìm đắm trong sự phồn hoa của Đại Ninh mà không muốn trở về, đừng nói là muốn học xong trở về cải thiện bổn quốc, ngay cả trở về cũng không muốn. Nhưng ở một bên khác, Đại Dã Kiên lại gặp bị người khác khinh thường ở Lâu Nhiên.
Nhất là sau khi đến Đại Ninh tâm cảnh của hắn ta lại càng kém hơn, người Ninh không khinh thường hắn ta. Chỉ là người Ninh trước sau vẫn có kiểu đại khí đó, bọn họ sẽ không cố ý xem thường bất cứ người nào, dù sao người Ninh cũng cảm thấy phiên bang đều giống nhau, dù sao người Ninh cũng cảm thấy người ở đâu cũng không bằng người Ninh.
Ở bên ngoài Tứ Hải Các, ngược lại người khinh thường Đại Dã Kiên là người cùng đất nước. Hắn ta gặp con cháu quý tộc Lâu Nhiên học tập ở Đại Ninh, khi biết được tiểu tử nghèo kiết xác này là từ Lâu Nhiên tới, đám con cháu quý tộc này châm chọc cười nhạo, khiến cho hắn ta cảm thấy ghê tởm hơn nhiều sự bình thản của người Ninh.
Hắn ta giống như một tên hề thoáng chốc đã bị người ta vây xem, khi những quý tộc Lâu Nhiên đó chỉ vào hắn ta cười nhạo, nói ngươi chẳng qua là một tên nô lệ, Đại Dã Kiên không trả lời, cũng không châm chọc. Thậm chí khi người Ninh đi qua ngăn lại, hắn ta cũng không quan tâm, không biểu thị lòng biết ơn.
Hắn ta không cho rằng người Ninh đang có thiện ý giúp hắn ta, hắn ta cảm thấy chỉ là những người Ninh đó quen tự cho là mình đúng thôi.
Theo hắn ta thấy những con cháu quý tộc Lâu Nhiên cười nhạo hắn ta là một đám hề. Theo hắn ta thấy những người Ninh kia lại càng không nên tồn tại, bởi vì bọn họ giống như không ở cùng một thế giới với tất cả mọi người ở các quốc gia khác.
Đại Dã Kiên liếc nhìn Hứa Triển Bác, cảm thấy Hứa Triển Bác là người chân thành, một người chân thành muốn giúp đỡ mình, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là không ghét bỏ thôi, bởi vì Hứa Triển Bác cũng là người Ninh, khi muốn giúp hắn ta làm sao lại không có thói quen thương hại người khác của người Ninh.
Quay nhìn lại thư viện Nhạn Tháp.
Trong lòng Đại Dã Kiên chỉ có một suy nghĩ, hôm nay từ chối ta, ngày khác sẽ san nơi này thành bình địa.
Hắn ta dùng chút tự tôn cuối cùng đứng ở ngoài cửa thư viện Nhạn Tháp chắp tay vái lạy Hứa Triển Bác, xoay người bỏ đi.
Trường An.
Nơi này không phải giống như hắn ta tưởng tượng, cũng không phải nơi hắn ta có thể sống.
Tiếp theo sẽ đi đâu?
Không thể thay đổi vận mệnh của mình ở chỗ người Ninh, vậy thì đi... Thổ Phiên.
Nhưng không thể cứ đi như vậy được.
Đại Dã Kiên cảm thấy nên khiến cho người Ninh hối hận vì sự cao ngạo của mình, từ chối hắn ta không phải là một chuyện chính xác.
Rời khỏi cửa thư viện Nhạn Tháp không quá xa, Đại Dã Kiên quần áo tả tơi đi đến trước một cửa tiệm bán bánh bao dừng lại, nhìn lồng hấp bốc hơi nóng kia, lão bản đi qua hỏi: "Sao vậy? Có phải đói rồi không?"
Đại Dã Kiên gật đầu: "Ta muốn ăn cái này, ta không có tiền."
Hán tử trung niên bán bánh bao cười: "Vậy có là gì đâu, không phải là không có tiền sao. Nhìn ngươi không giống như người Ninh, chắc hẳn là đi đường rất vất vả phải không, ta mời ngươi ăn bánh bao, người Ninh có câu không ức hiếp thiếu niên nghèo, người khác không ức hiếp, mình cũng không thể ức hiếp, cầm đi."
Ông ta lấy đầy một túi bánh bao đưa cho Đại Dã Kiên: "Dựa vào chính mình mà có thể thay đổi được, vậy thì cứ làm đi."
Đại Dã Kiên sững sờ, cảm thấy một bách tính người Ninh bình thường có thể nói ra câu khó tin như vậy.
Hắn ta nhận lấy bánh bao, không nhịn được muốn nhét một cái vào miệng, nhưng tôn nghiêm nói với hắn ta rằng không được, hắn ta cúi người vái lạy: "Nếu ông thấy tiện, có thể giữ ta lại làm học đồ hay không? Ta không cần tiền công, có thể cho ta ăn cơm là được."
Hán tử trung niên cười: "Vậy có là gì, giữ lại là được, nhưng tiểu tử này, ta không thể giữ ngươi cả đời được. Ta nhìn thấy ngươi đứng ở bên ngoài thư viện hai ngày hai đêm, có nghị lực này thì còn có chuyện gì không làm được, khi ngươi không có chỗ để đi thì ở chỗ ta đi. Ta không thiếu người, một mình cũng có thể làm, cho nên chỉ có thể cho ngươi cơm, không cho ngươi tiền công như ngươi nói, ngươi xem có thể làm được gì thì làm."
Đại Dã Kiên gật đầu, hỏi một câu: "Có phải sắp sửa bắt đầu bình chọn thập đại chiến tướng Đại Ninh rồi không?"
"Phải." Hán tử trung niên cười nói: "Thật ra cũng không phải bình chọn thập đại chiến tướng, thập đại chiến tướng là bệ hạ đã định ra. Vì sự kiện lần này, các tướng quân đã được định là thập đại chiến tướng đều sẽ từ biên cương trở về, sở dĩ hiện tại vẫn chưa cử hành sự kiện này chỉ là bởi vì An Quốc Công vẫn chưa trở về. Ngươi đã nghe nói về An Quốc Công chưa?"
Khi hán tử trung niên nhắc tới Thẩm Lãnh, vẻ mặt có vẻ tự hào khó có thể che giấu được.
"An Quốc Công của chúng ta, gần như cũng lớn bằng cỡ như ngươi đấy."
Lời nói này vô hình trung lại làm Đại Dã Kiên đau lòng.
"Chưa từng nghe nói, ta mới đến Trường An."
Đương nhiên Đại Dã Kiên đã nghe nói về Thẩm Lãnh. Trên đường đi tới đây, bắt đầu vào Đại Ninh là đã nghe nói tới cái tên này vô số lần rồi, nhưng hắn ta không muốn nghe, cũng không muốn nhắc tới, cùng là người trẻ tuổi, cùng là xuất thân bần hàn, tại sao...
"Sự kiện lần này của Đại Ninh chúng ta nghĩ thôi cũng khiến cho người ta mong đợi rồi."
Hán tử trung niên ngồi xuống, vừa xoa tay vừa nói: "Biên cương thập đại chiến tướng tề tụ Trường An, ngay cả chuyện lớn như kỳ thi lớn các quân cũng lu mờ, vì sự kiện này, kỳ thi lớn các quân mở bình chọn thập đại tân tú trước, sau đó mới là đại lễ thụ phong thập đại chiến tướng. An Quốc Công cũng sắp về rồi, nếu ngươi có thể gặp ngài ấy thì sẽ biết, người trẻ tuổi thì nên lấy An Quốc Công làm hình mẫu, mọi mặt mọi chuyện đều học hỏi An Quốc Công nhiều một chút, nhất định sẽ nhận được lợi ích không nhỏ."
Đại Dã Kiên khẽ nhíu mày: "Biết rồi."
Hán tử trung niên nhìn vẻ mặt của hắn ta, không nhịn được cười: "Nhìn vẻ mặt của ngươi có vẻ không phục. Ta nói ngươi nghe này người trẻ tuổi, có những người là mình phải phục họ, hơn nữa còn phải tâm phục khẩu phục, An Quốc Công chính là người như vậy đấy, không phục không được."
Đại Dã Kiên gật đầu: "Vậy thì ta sẽ đi xem đại lễ."
Hán tử trung niên ừ một tiếng: "Ngươi ăn đi, ta đi làm việc đây."
Tứ Mao Trai.
Tiết trời đã lạnh nhưng bệ hạ vẫn tiếc sự nhẹ nhàng khoan khoái ở bên Tứ Mao Trai này nên chưa về Đông Noãn Các, bên này đã ngập tràn lá vàng làm cho người ta có cảm giác sung sướng không nói ra được. Vừa mới nhận được tin tức từ Giang Nam đạo gửi gấp về nói là Thẩm Lãnh đã sắp trở lại rồi, phỏng chừng nhiều nhất là mười ngày nửa tháng có thể vào Trường An, cho nên bệ hạ càng sung sướng hơn.
Trước giờ bệ hạ đều không thích có người dùng bi ai để hình dung về gió thu, rất nhiều người cảm thấy gió thu tiễn đưa, mà gió xuân mới là đón người, nhưng bệ hạ lại cảm thấy thứ gió thu đưa tới là quả ngọt, là thu hoạch. Quả ngọt thu hoạch không cần quá để ý, gió thu còn đưa tới ngày Thẩm Lãnh trở về.
Hắn chưa từng khiến hoàng đế thất vọng.
Đánh Nhật Lang, trừ thời gian hành quân đi về thì chỉ mất hơn một tháng, khả năng lãnh binh của tiểu tử này ngày càng lợi hại. Mới đầu hoàng đế còn có chút lo lắng, dù sao lần này xuôi nam cũng là lần đầu tiên Thẩm Lãnh làm chủ tướng hiệu lệnh đại quân mấy chục vạn người, nhưng đánh rất chắc chắn, giải được hận, trong lòng bệ hạ cũng vui vẻ.
Trân phi liếc mắt nhìn bọn trẻ đang chơi ở bên ngoài, quay đầu nhìn về phía hoàng đế: "Bệ hạ đang vui ư?" Trân phi hỏi.
Hoàng đế cười nói: "Nàng nhìn ra ta vui chỗ nào."
Trân phi chỉ vào khóe miệng của mình: "Bệ hạ, ở đây, đã sắp bay lên rồi."
Hoàng đế cười lớn ha ha: "Tiểu tử ngốc kia sắp trở về rồi, đương nhiên là trẫm vui... Thế nhưng lần này phải để hắn ấm ức rồi. Vì vụ án của Giang Nam đạo, trẫm không những không thể ban thưởng cho hắn mà còn phải phạt, cho nên trẫm cảm thấy hơi áy náy, vẫn luôn nghĩ nên bồi thường cái gì."
Trân phi nói: "Người là bệ hạ."
Hoàng đế nói: "Đúng vậy, làm sao? Chẳng lẽ trẫm cũng không thể thiên vị? Trẫm để hắn gánh một tội lớn như vậy, không cho chút bồi thường thì chung quy trong lòng khó chịu, nhưng mà thưởng cái gì cũng không tốt, cho nên trẫm nghĩ sẽ tấn thăng một cấp cho Trà Nhi?"
Trân phi gật đầu: "Bệ hạ định đoạt."
Hoàng đế cười nói: "Nói đến Lãnh Tử, nàng cũng lo lắng sẽ bị người khác đố kỵ vì được phong thưởng quá nhiều. Nói đến Trà Nhi, mặc kệ trẫm muốn cho gì thì nàng cũng không phản đối, ngược lại còn cảm thấy trẫm cho ít nữa. Nàng cũng biết, trước giờ Đại Ninh đều chưa từng có người khác họ được phong công chúa, nhưng ta biết nàng thích Trà Nhi, người nàng quan tâm, trẫm cũng quan tâm, vậy thì phong công chúa đi."
Đầu lông mày của Trân phi đã sắp bay lên rồi: "Bệ hạ không lừa thiếp?"
Hoàng đế giả vờ uy nghiêm, trừng mắt nhìn bà một cái: "Trẫm đã lừa nàng khi nào?!"
Trân phi cười khom người cúi đầu: "Thần thiếp thay Trà Nhi tạ bệ hạ."
"Nàng đừng thay Trà Nhi, nàng tự nghĩ xem cảm ơn trẫm như thế nào?"
Trân phi bĩu môi: "Không có, không có gì cả."
Hoàng đế liếc mắt đưa tình một cái, đâu giống như hoàng đế bệ hạ trang trọng. Nếu cả triều văn võ nhìn thấy ánh mắt lả lời như vậy của bệ hạ, nhất định sẽ chấn kinh rớt cằm. Hoàng đế liếc mắt đưa tình, nói với một ngữ khí nịnh nọt: "Thật ra nàng có thể biểu thị một chút."
Trân phi lắc đầu: "Không, không có biểu thị."
Hoàng đế thò tay ra kéo tay Trân phi: "Cũng nên biểu thị chứ, nàng cứ coi như là nàng thưởng cho trẫm còn không được sao?"
Trân phi cười nghiêng đầu đi không nhìn hoàng đế: "Bọn trẻ còn đang chơi ở bên ngoài kia."
Hoàng đế kéo Trân phi ngồi lên đùi mình: "Đóng cửa lại không được sao? Nàng xem, trời thu gió lạnh..."
Trân phi mặt đỏ lên: "Không biết xấu hổ..."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Mắng trẫm? Vậy thì phải phạt nàng!"
Ông ta bế Trân phi đi tới cạnh cửa, dùng chân đóng cửa phòng lại, Trân phi một bàn tay che mặt: "Bệ hạ, không được."
Tay kia thì cài then cửa phòng lại.