Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 933 - Chương 933: Bốn Mắt Nhìn Nhau

Chương 933: Bốn mắt nhìn nhau Chương 933: Bốn mắt nhìn nhau

Thời gian luôn vô tình, tất cả người còn sống hay người đã chết đều không thoát khỏi dấu vết của thời gian, nhắc tới cuộc đời của một người khó tránh khỏi sẽ nhắc tới hắn sinh vào tháng nào năm nào và chết vào tháng nào năm nào. Có những người dấu vết thời gian trên người càng đậm hơn, ngay cả tên cũng là dùng thời gian, sinh vào ngày nào tháng nào liền lấy cái tên đó, ví dụ như Song Ngũ, Trùng Bát, Lục Cửu...

Thẩm Lãnh rời Trường An rồi lại về Trường An, thời gian sẽ không chờ hắn, trôi qua rồi chính là đã trôi qua, một khắc một giây cũng sẽ không chờ, thời gian không chờ, bệ hạ chờ.

Từ sau khi bắc chinh trở về bệ hạ liền chuẩn bị đại lễ sắc phong biên cương thập đại chiến tướng, nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong thì chiến sự Nhật Lang quốc bùng nổ, Đỗ Uy Danh tử trận, bốn ngàn chiến binh bỏ mình, Thẩm Lãnh suất quân xuôi nam mấy tháng. Các bộ nha như Hộ bộ, Binh bộ liên danh dâng tấu, đại lễ sắc phong biên cương thập đại chiến tướng đã chuẩn bị thỏa đáng, mời bệ hạ định ngày, bên Binh bộ cũng tiện gửi công văn triệu hồi cho các vị các tướng quân ở biên cương.

Nhưng bệ hạ chỉ trả lời ba chữ.

Chờ Thẩm Lãnh.

Không có Thẩm Lãnh thì đại lễ sắc phong thập đại chiến tướng sẽ không trọn vẹn, bệ hạ cũng sẽ không hài lòng.

Làm biên quân thập đại chiến tướng như thế nào? Mười người này đều dâng hiến nhiều năm ở biên cương vì Đại Ninh, chính bởi vì có bọn họ mà các bách tính Đại Ninh mới có cuộc sống an ninh yên ổn, mười người này, bệ hạ có trọng thưởng.

Sau khi bắc chinh, bệ hạ hạ chỉ đúc Đại Ninh Thiên Tử kiếm, Binh bộ, Công bộ triệu tập danh sư đúc kiếm trong thiên hạ, trải qua hơn một năm đã đúc ba thanh Thiên Tử kiếm ở Võ Công Phường thành Trường An, một thanh Đế Trạch, một thanh Đế Giáp, một thanh Đế Phách. Ba thanh kiếm này gần như đã tiêu hao hết tất cả tinh lực của nhiều thợ giỏi như vậy. Khi ba thanh kiếm đúc xong, nghe đồn phương tây mây đỏ đầy trời, mà cùng với việc đúc ba thanh đế kiếm này, cũng dùng thợ đó và vật liệu đó đúc mười tấm kim bài đại tướng.

Bệ hạ biết được ba thanh đế kiếm đúc xong, tuyên bố mồng 9 tháng 9 tướng sẽ đi Liên Sơn đạo, lên Thái Sơn cúng tế.

Mồng 9 tháng 9 là ngày Đại Ninh lập quốc, bệ hạ chọn ngày này cũng có dụng ý rõ ràng.

Còn rất lâu mới đến ngày mồng 9 tháng 9, bên Liên Sơn đạo có cũng đủ thời gian để chuẩn bị, quan viên do các bộ nha phái đến Thái Sơn cũng đã khởi hành, đây là một trong những chuyện quan trọng nhất trong hơn hai mươi năm bệ hạ đăng cơ, tất nhiên không dám khinh mạn lười biếng.

Mà trước khi cúng tế ở Thái Sơn, tất nhiên đại lễ sắc phong thập đại chiến tướng là quan trọng nhất, để thể hiện rõ ràng sự quan trọng của đại lễ sắc phong này, ngay cả đại hội các quân cũng bị sắp xếp thành khúc nhạc dạo của đại lễ sắc phong. Mà đại hội các quân lần này so với kỳ trước tất nhiên càng có vẻ như có ý nghĩa phi phàm hơn. Những người tham sự đại hội các quân lần này đều sẽ đối mặt với biến chuyển lớn nhất trong đời, bọn họ sẽ được thập đại chiến tướng chọn đi.

Mà ý chỉ của bệ hạ cũng đã sớm được ban bố xuống, tân tú của đại hội các quân, Thẩm Lãnh chọn trước.

Cuối thu trời se lạnh, Thẩm Lãnh ngồi trên xe bò trở về Trường An, ngay cả lính gác cổng thành cũng ngây người. Đường đường là An Quốc Công, đại tướng quân chính nhị phẩm mà lại ngồi trên một chiếc xe bò trở về, mà trên xe bò còn kéo một xe chở các loại nông sản, trái cây và rau củ mà Thẩm Lãnh chọn mua trên đường trở về.

Không có gì bất ngờ, Thẩm Lãnh vừa vào thành không bao xa đã nhìn thấy Trà gia đứng ở ven đường. Hai người quen biết từ lúc mười mấy tuổi đến bây giờ đã mười mấy năm trôi qua nhưng nàng đứng ở đó, vẫn giống như Thẩm Lãnh ra ngoài trở về thuở thiếu niên, giống như nàng chưa từng thay đổi, như một đóa hoa nhỏ vừa chớm nở, xinh đẹp đứng ở đó, mặc kệ bên cạnh nàng là ai cũng không ảnh hưởng đến nàng.

Thẩm Lãnh từ trên xe bò nhảy xuống, cà lơ phất phơ đi đến trước mặt Trà gia, lấy ra một đóa hoa nhỏ mới nở giống như ảo thuật, cài lên tóc mai của Trà gia. Hoa sẽ không khiến Trà gia nhìn đẹp hơn, chỉ có thể là Trà gia khiến đóa hoa kia trở nên đẹp hơn.

"Tại sao?" Thẩm Lãnh hỏi.

Trà gia không hiểu: "Sao vậy?"

Thẩm Lãnh: "Tại sao lại đẹp như thế?"

Khóe miệng của Trà gia cong lên: "Phân bò khá tốt, cho nên đẹp."

Thẩm Lãnh cười: "Phân bò mới về rồi."

Trà gia cũng cười: "Hoa đã chuẩn bị xong rồi."

Trên đường cái, trước ánh mắt của mọi người, Thẩm Lãnh dang tay ra, Trà gia liền chui vào.

Trên thế giới này, Thẩm Lãnh và Trà Nhan, trước giờ đều không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

"Có mệt không?" Thẩm Lãnh hỏi.

Trà gia lắc đầu: "Chàng mệt mới đúng, tại sao lại hỏi ta có mệt không?"

"Bởi vì nàng đẹp, người đẹp sẽ mệt hơn người khác một chút."

"Giả vờ đẹp mới mệt, ta cũng không phải giả vờ..."

Trà gia hất cằm lên: "Ta là đẹp thật."

Thẩm Lãnh giơ tay lên khẽ xoa đầu nàng, Trà gia cười hì hì. Trên thế giới này à, khi một nữ hài tử có thể để mặc cho một nam hài tử vò rối tóc của nàng ta, thật ra đã biểu đạt rất rõ ràng tâm ý của nàng ta. Nếu là người mà nữ hài tử không quan tâm, vò rối tóc? Vậy thì nàng ta sẽ vò rối mạng của ngươi.

"Lúc ta không ở Trường An có chuyện gì hay không?"

Thẩm Lãnh cầm tay Trà gia đi đến chỗ xe bò, hai người ngồi trên xe bò, hắc ngao ở bên cạnh chạy quanh xe bò. Bò nơm nớp lo sợ, dù sao thì cái tên đen sì sì kia nhìn cũng không nhỏ hơn nó, cũng không giống chó chút nào cả.

"Chuyện hay thì không có, nhưng xuất hiện một người kỳ lạ."

Trà gia nghĩ tới chuyện nóng hổi được lan truyền trong trường thành An mấy ngày nay, lan truyền nhiều nhất chính là người đó.

"Một người trẻ tuổi từ Tây Vực tới, tên là Đại Dã Kiên, hình như là từ Lâu Nhiên tới."

Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Lâu Nhiên một quốc gia Tây Vực còn xa hơn cả Thổ Phiên, nghe đồn cương vực không nhỏ, nhưng phần lớn đều là sa mạc, cho nên rất nghèo khó."

"Ừm, chính là Lâu Nhiên đó."

Trà gia tiếp tục nói: "Bắt đầu từ mười ngày trước người trẻ tuổi tên Đại Dã Kiên này đã thăm hỏi các tướng lĩnh trẻ tuổi tham gia đại hội các quân lần này, khiêu chiến với từng người một. Ta chưa từng gặp người này nhưng nghe nói rất lợi hại, đến hôm nay là ngày thứ mười một, không biết lại muốn đi khiêu chiến ai. Hắn đã đánh thắng mười ngày liên tục, tất cả những người bị hắn khiêu chiến đều không phải là đối thủ."

Trà gia nói: "Mỗi lần hắn đi khiêu chiến người khác đều sẽ mang theo một lá cờ tự chế, trên đó viết là Đại Dã Kiên người Lâu Nhiên bị thư viện Nhạn Tháp từ chối."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Nếu không mang theo lá cờ này thì cũng là một người Tây Vực khiến người ta bội phục, nhưng mang theo lá cờ này, tâm tính của người trẻ tuổi này có chút cực đoan, người có năng lực, tâm tính còn cực đoan..."

Người như vậy thường sẽ rất đáng sợ.

"Có người bị thương không?"

"Không có."

Trà gia trả lời: "Nghe đồn người này võ nghệ rất mạnh, mỗi một lần giao thủ với người khác đều có điểm dừng, sẽ không đánh người khác bị thương, cũng sẽ không sỉ nhục đối thủ, đánh thắng liền đi, thậm chí ngay cả nói cũng rất ít nói. Có người nói hắn làm giúp việc ở trong một tiệm bánh bao cách thư viện không xa, không cần tiền công, nuôi cơm là được."

Trà gia nói: "Chính vì hắn không làm hại người khác, cũng không sỉ nhục người khác cho nên..."

Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Các tướng lĩnh trẻ tuổi bị hắn đánh bại cũng là không nói được gì, ngay cả các bách tính cũng không nói được gì, thắng rất sạch sẽ."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Có thời gian thì đi gặp hắn thử."

Trà gia: "Chàng muốn tỷ thí với hắn?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta cũng không phải những người tuổi trẻ kia."

Trà gia hơi nheo mắt: "Già rồi?"

Thẩm Lãnh: "Già nhưng vẫn cứng."

Trà gia cảm thấy trong câu nói này của Thẩm Lãnh có ý khác, là đang giở trò lưu manh.

Đúng lúc này trên đường cái phía trước hơi đông đúc, thân binh của Thẩm Lãnh đi qua xem thử, trở lại nói phía trước có người đang tỷ thí. Một người trẻ tuổi đến từ Tây Vực đang khiêu chiến một trong các tân tú tham gia đại hội các quân lần này, người bị khiêu chiến là tướng quân trẻ tuổi ngũ phẩm Lạc Tây Môn đến từ nam cương võ khố.

Thẩm Lãnh từng nghe nói đến người trẻ tuổi này, Lạc Tây Môn là một trong những người trẻ tuổi được nam cương võ khố coi trọng nhất, lúc mười bảy tuổi gã này đã xuất hiện trước mặt bệ hạ, bệ hạ còn đặc biệt dặn dò Binh bộ lưu tâm.

"Đi xem thử." Thẩm Lãnh xua tay: "Đưa xe bò đến cung Vị Ương, nói với bệ hạ là lát nữa ta sẽ đến."

Hắn và Trà gia xuống xe bò, hai người tay nắm tay đi đến chỗ đám người kia. Trà gia nhón mũi chân lên nhìn vào trong đám người, nhưng đám người quá đông, ba tầng trong ba tầng ngoài thì đâu xem được.

Thẩm Lãnh đứng ở sau lưng Trà gia, thò tay ra nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn cua Trà gia nhấc lên trên, Trà gia ngồi ở trên vai Thẩm Lãnh nhìn vào bên trong đám người.

"Đang đánh." Trà gia thấp giọng nói: "Đại Dã Kiên nói công vai trái của Lạc Tây Môn."

Thẩm Lãnh vừa muốn nói thì Trà gia tiếp tục nói: "Đại Dã Kiên đánh trúng vai trái của Lạc Tây Môn, không phát lực, quyền vừa chạm vào là thu lại ngay."

Thẩm Lãnh trong lòng hơi ngạc nhiên.

Lạc Tây Môn có thể nổi danh trong đám thiếu niên ở nam cương võ khố, trong tình huống được đối thủ cho biết sẽ tấn công vai trái của gã ta mà lại không thể cản được.

"Đại Dã Kiên nói tấn công bụng dưới, ngực, vai phải của Lạc Tây Môn, mỗi nơi hai quyền."

Thẩm Lãnh trong lòng càng kinh ngạc hơn.

"Trúng rồi." Trong giọng nói của Trà gia cũng có chút khó tin: "Trúng liền sáu quyền, chẳng qua chỉ một giây, sáu quyền đều có điểm dừng."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Chênh lệch quá lớn."

Trà gia gật đầu: "Ừm, chênh lệch quá lớn. Lạc Tây Môn phản công mấy chiêu nhưng không thể hiệu quả, lại bị Đại Dã Kiên đánh trúng sáu quyền liền, vẫn chỉ là một giây."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đi thôi."

Trà gia từ trên vai Thẩm Lãnh nhảy xuống, cầm tay Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Quyền pháp rất lạ, không có sáo lộ gì đáng nói, tùy tính nhưng lại nhanh đến đáng sợ, mỗi một quyền đều có thể nhìn ra chỗ sắp tấn công, nhưng bởi vì quá nhanh, biết rõ hắn muốn tấn công chỗ nào nhưng lại không chặn được, tránh cũng không được."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu hai quân giao chiến, Lạc Tây Môn đã chết mấy lần rồi."

Thẩm Lãnh tò mò: "Giao thủ với nàng thì sẽ thế nào?"

Trà gia ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Hắn không xuất quyền được, luyện khác nhau."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Hiểu."

Trà gia nói: "Một người Tây Vực kỳ lạ... Ta từng nghe lão viện trưởng nhắc tới người này, từng đến Tứ Hải Các xin học, nhưng Tứ Hải Các không nhận, chỉ bởi vì phó viện trưởng đại nhân chủ trì Tứ Hải Các hỏi hắn sau khi ngươi học xong có đồng ý ở lại Đại Ninh hay không, mà hắn lại nói không muốn."

Thẩm Lãnh nói: "Phó viện trưởng làm không sai, Đại Ninh mở trường dạy học, nhưng không nuôi kẻ thù."

"Làm sao chàng biết hắn là kẻ thù?" Trà gia hỏi.

Thẩm Lãnh nói: "Ta cao hơn nàng một chút."

Trà gia bĩu môi: "Giỏi roài."

Thẩm Lãnh nói: "Từ xa ta đã liếc nhìn qua, trong ánh mắt của hắn có sát ý."

Trà gia ngẩn ra.

Nàng không nhìn rõ sát ý trong ánh mắt của người khác, đó là vì nàng trải qua quá ít chuyện sinh sát, Thẩm Lãnh bảo vệ nàng, nàng có một thân kỹ thuật giết người nhưng lại không dùng đến. Mà Thẩm Lãnh thì khác, người trải qua quá nhiều sinh sát như Thẩm Lãnh, không có bao nhiêu người hiểu rõ thế nào là sát ý hơn hắn.

"Hắn có điểm dừng đúng lúc, nhưng hắn có sát khí."

Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Hắn làm giúp việc ở tiệm bánh bao gần thư viện?"

Trà gia gật gật đầu: "Đúng vậy, ra ngoài cửa ở ngay bên trái không xa, hai người chúng ta còn từng đến tiệm bánh bao đó."

"Lát nữa gặp bệ hạ xong ta sẽ đi xem thử."

Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn đám người kia, đám người đã từ từ tản đi, có thể nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc y phục cũ nát cũng đang quay đầu lại nhìn về phía bên này. Trong thời khắc này, hai người trẻ tuổi tác không chênh lệch nhiều bốn mắt nhìn nhau.

Cách nhau rất xa.

Nhưng hai người đều hơi nheo mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment